An Ninh đứng yên đó, cô vẫn cười nhàn nhạt. Bầu trời hôm nay thật đẹp, nắng vàng rực rỡ, bên ngoài thím Lưu và mấy người giúp việc vẫn đang lúi lúi dưới vườn cây. Cô thật sự muốn nói với họ một lời cảm ơn và tạm biệt nhưng cô không thể làm vậy.

An Ninh quay lại nhìn thẳng vào Diệp Vân:"Phải là tôi tin nhầm người, tin vào người "chị em tốt" như cô nên giờ phải trả giá. Tôi đã kí đơn ly hôn rồi, chỉ cần Chung Giai Hạo kí tên, tôi sẽ không còn là Chung thiếu phu nhân nữa. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, tại sao ngày đó Chung Giai Hạo lại xuất hiện đúng lúc như vậy?"

Diệp Vân đứng dậy, cô ta bước tới bên cạnh bên cạnh tường, nơi đó vẫn treo khung ảnh cưới của An Ninh và Chung Giai Hạo, cô ta đưa tay vuốt ve khung ảnh, ánh mắt ánh mắt ánh lên những tia thâm hiểm:"Đương nhiên là tôi gọi Giai Hạo tới rồi. Cô nói xem, anh ấy trăm công ngàn việc sao có thể đúng lúc tới chỗ đó cơ chứ?" Diệp Vân xoay người bước tới gần An Ninh, cô ta ghé sát vào người cô lạnh giọng nói:"An Ninh, nói cho cô biết một bí mật tôi không hề có thai với Giai Hạo, anh ta chỉ là kẻ bị đổ vỏ mà thôi... ha ha... Chung Giai Hạo bình thường sáng suốt thông minh cũng có lúc thật ngốc nghếch."

An Ninh, dù sao cô cũng sắp biến mất rồi, vậy thì tôi không ngại nói cho cô biết, để khi chết rồi cô cũng biết lí do tại sao ha ha ha...


An Ninh siết chặt tay, cô phải hết sức kiềm chế mới không cho Diệp Vân một bạt tai, tất cả những gì cô ta gây ra cho cô và An gia đâu chỉ có một bạt tai là tính đủ. Cô phải bình tĩnh, nhất định phải biết hết sự thật, nhất định phải để chính miệng Diệp Vân đích thân thừa nhận. Cô nhất định không được xúc động, nhất định không thể để xảy ra sai sót.

An Ninh hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa hề nhúc nhích:"Vậy còn bản thiết kế, là cô đưa nó cho Lục thị phải không?"

"Phải, là tôi đưa thì sao? An Ninh dù cô có nói là tôi đưa nó cho Lục thị thì sao hả, đâu có ai tin cô. Ha ha người ta chỉ tin cô là người ăn cắp nó thôi, đúng chứ?"

"Ngày đó khi tôi ở Giác Tâm Tự là cô sai người bắt cóc tôi, bày kế để tôi gặp được Lục Khả Văn?"

"An Ninh, chuyện này cô chỉ nói đúng một nửa thôi, là tôi cho người bắt cóc cô. Còn chuyện cô gặp Lục tổng là chuyện ngoài ý muốn nhưng mà cũng nhờ chuyện đó mà không ai nghi ngờ tôi lấy cắp thiết kế của Giai Hạo. Đúng là ông trời cũng giúp tôi đó An Ninh."

Ra là vậy, tất cả đều là âm mưu của Diệp Vân, từng bước đi của cô đều bị cô ta cho người dám sát, mỗi việc cô trải qua đều là cô ta lên kế hoạch. Một kế hoạch kĩ lưỡng và thâm hiểm.

Diệp Vân, những gì cô nợ tôi và An gia, nhất định tôi sẽ đòi lại tất cả. Ông trời có mắt, nhất định cô phải trả giá cho tất cả.


"An Ninh, cô chắc không biết người ngủ cùng cô đêm năm đó chính là Chung Giai Hạo, chiếc đồng hồ của cô tôi đã đưa cho anh ấy thay cô rồi, còn nữa người con trai cô cứu năm xưa cũng chính là anh ấy."

An Ninh xoay người bước đi, cánh tay cô vừa chạm lên tay nắm cửa thì cả người khựng lại tại chỗ.

Diệp Vân vừa mới nói cái gì?

Người mà cô thất thân trong lần sinh nhật của Diệp Vân chính là Chung Giai Hạo?

Nếu nói như vậy Chung Giai Hạo vốn không biết người phụ nữ năm đó là cô cho nên mới chì chiết cô như vậy.

Còn nữa, người mà cô cứu năm xưa cũng chính là anh?

Năm xưa vì liều mình lao xuống sông Linh Giang cứu anh giữa trời đông giá rét, khi đưa được anh lên bờ cô lại bị chuột rút mà suýt chết chìm, sau khi được đưa vào viện cô bị cảm thương hàn sốt suốt cả tuần vậy mà anh cũng chẳng thèm hỏi thăm cô lấy một lần. Hay là lúc đó cô được xe cấp cứu chở đi, Diệp Vân ở lại chăm sóc anh nên anh nghĩ người cứu anh là cô ấy? Nếu nói như vậy, Diệp Vân đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.

An Ninh đưa tay vào túi áo tắt máy ghi âm đi, cô xoay người lại, đi thẳng tới trước mặt Diệp Vân vung tay tát mạnh vào má cô ta.


Tiếng "Chát" vang lên chói tai, Diệp Vân đưa tay ôm lấy má trái, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn An Ninh:"An Ninh, cô dám đánh tôi?"

An Ninh nhìn cô ta không chút run sợ:"Đánh cô thì sao? So với những gì cô gây ra cho tôi, cái tát này làm sao mà đủ?"

"Cô..." Diệp Vân cứng họng.

An Ninh xoay người mở cửa rời đi, Diệp Vân tức giận trừng mắt giậm chân. Cô ta bước đến bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng An Ninh lên xe rồi nổ máy rời đi.

An Ninh, cô rất nhanh sẽ biến mất hoàn toàn trên cõi đời này, cố gắng tận hưởng những giây phút cuối cùng của cô đi.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương