Anh Rể
Chương 13: Học Cưỡi Ngựa

Trịnh Hạo Thừa thấy Sơ Niệm trực tiếp làm lơ Lục Trạch, trong lòng không khỏi nói thầm, hắn vốn biết rõ Lục Trạch đã cùng chị gái Sơ Niệm là Sơ Uyển đính hôn, nói như thế nào cũng là "Người một nhà", nhưng hắn lại cảm giác nhìn thế nào mối quan hệ của hai người này chẳng bình thường?!

Ha hả cười một tiếng, để tránh trường hợp xấu hổ, Trịnh Hạo Thừa rỏ ra lịch sự mà thay Sơ Niệm trả lời:

"Không đúng không đúng, tiểu Niệm cô ấy chưa từng cưỡi ngựa, là tôi đang chuẩn bị hướng dẫn cô ấy."

Tiểu Niệm? Mấy ngày không gặp cô thật có tiền đồ, không chỉ có hẹn hò cùng đàn ông khác thậm chí tiến triển xem như không tệ?! Chẳng lẽ cô không biết Trịnh Hạo Thừa là cái loại đàn bà không nên dây vào?

Hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía người bên kia cách khá xa, Lục Trạch từ trên ngựa bước dưới, giống như vô tình mà vòng roi ngựa vài cái, hỏi:

"Học cưỡi ngựa?"

Trịnh Hạo Thừa khoái trá mà nghĩ muốn nói tiếp, kết quả lại thấy Lục Trạch đi thằng đến trước mặt Sơ Niệm, cúi người giống như đang nói điều gì với cô, vì khoảng cách nên hắn không nghe thấy bọn họ nói gì, bất quá nhìn biểu tình trạng thái tự nhiên lại nhíu nhíu mày, nói như thế nào thì hắn vẫn cảm thấy rất kỳ quái, Lục Trạch tại sao đối với Sơ Niệm lại có thái độ khác thường như vậy?! Không đúng, Lục Trạch hắn là ai, chẳng lẽ cần phải nói sao!

Sơ Niệm thấy Lục Trạch đột nhiên tới gần mà nhíu nhíu mày, người nọ nhưng thật ra nhất phái nhẹ nhàng tự nhiên mà hỏi cô:

"Muốn học cưỡi ngựa?"

Sơ Niệm nhàn nhàn nâng hạ mí mắt, trả lời :



"Đúng vậy."

Ngược lại lại nhìn về phía bên Trịnh Hạo Thừa, không biết xuất phát từ mục đích gì, cố ý ngọt ngào cười:

"Anh không nhìn thấy Trịnh thiếu gia chuẩn bị dạy người ta cưỡi ngựa sao?"

Trải qua vài lần "Giao phong", Lục Trạch ít nhiều cũng quen với thói nhanh mồm dẻo miệng của Sơ Niệm , nếu là mỗi lần đều tính toán chi li ý tứ trong lời nói của cô phỏng chừng chính mình sẽ bị tức chết. Trong tay cầm roi ngựa hết xoay vòng lại phóng, hắn khi nghe ngữ khí của cô vẫn nhue cũ, không tia giận dữ, thậm chí còn xả miệng cười hạ:

"Nếu thật muốn học thì cứ nói anh dạy cho em là được, hà tất phiền toái người ngoài."

Lục Trạch trong lời nói hai chữ "Người ngoài", hoàn hảo Trịnh Hạo Thừa cũng tới gần, nghe được nhất thời có chút xấu hổ, tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Tuy rằng nội tâm thăm hỏi Lục Trạch vài câu, nhưng rốt cuộc cũng vì thân phận Lục thiếu cao quý, hắn cũng không dám nói gì, cười gượng gạo mà phụ họa nói:

"Ha hả a, đúng vậy đúng vậy, Lục tổng kỹ thuật vẫn là tốt nhất, tiểu Niệm được ngài hướng dẫn tôi cũng yên tâm"

Mắt liếc xéo Trịnh Hạo Thừa một cái, Lục Trạch cười lạnh ra tiếng, thầm khinh bỉ, chuyện của mình và Sơ Niệm thì tên tiểu tử Trịnh gia như hắn lấy tư cách gì mà nói yên với chẳng yên tâm?!

Nếu không phải Lục Trạch xuất hiện, e rằng lúc này Sơ Niệm đã sớm rời đi, tuy rằng xác thật không nghĩ tiếp tục ở lại trường đua ngựa, nhưng vừa rồi lời nói đều đã nói như vậy, đã diễn trò mà không diễn nguyên bộ, khẳng định sẽ bị Lục Trạch chê cười.



Huống hồ Sơ Niệm sau khi tiếp xúc với Trịnh Hạo Thừa thì cô nhận ra ở cùng Lục Trạch vẫn khiến mình tự tại hơn. Tự tại? Sơ Niệm không khỏi sửng sốt, không hiểu chính mình vì cái gì sẽ có cảm giác kỳ quái như vậy, có lẽ mối quan hệ của hai người tương đối "Thành thục" đi.

Lúc sau Sơ Niệm xoay leo người lên ngựa, thấy Lục Trạch tự nhiên mà vậy lấy dây cương trên lưng ngựa, đại ý nói vài câu những việc cần lưu ý, Sơ Niệm thật ra không cảm thấy điều gì khác biệt bất quá phía sau Trịnh Hạo Thừa lại cho cô cảm giác hắn đang " để tâm" đến Lục Trạch.

Nắm dây cương cưỡi ngựa rong ruổi vài vòng, Sơ Niệm cảm thấy không sai biệt lắm, chuẩn bị xuống ngựa, lúc này Lục Trạch lại đề nghị muốn đi bên ngoài nơi sân chạy một chút, cô cư nhiên không muốn nhưng kết quả lời cự tuyệt còn chưa tới kịp nói ra, người nọ liền đã không màng cô có n nguyện ý hay khôn, xoay người lên ngựa. Chỉ vài ba kỹ xảo, Lục Trạch đã thành công một tay nắm chặt dây cương, một tay ôm Sơ Niệm vào trong ngực. Sơ Niệm bất ngờ, càng đối với hành vi bá đạo của hắn vạn phần chán ghét, bất mãn mà túm túm cánh tay Lục Trạch, cảnh cáo ra tiếng:

"Để em xuống!"

Kết quả người nọ lại vờ như không nghe thấy, không những như thế, thậm chí dây cương càng thêm chặt chẽ, vòng tay giữ lấy Sơ Niệm cũng thêm gắn sức.

Ở cự ly gần, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được thứ kia kia đỉnh ở phía sau trướng to, vị trí yên ngựa một người ngồi tuy rằng sẽ có dư rất nhiều, nhưng hai người ngồi sát bên nhau, tình huống không gian liền rất hạn chế.

Sơ Niệm hiện tại cơ hồ chính là nửa ngồi ở trên người Lục Trạch, tư thế cực kỳ ám muội. Từ cánh mông, gậy thịt như lửa nóng côn thịt mượn tốc độ lập tức xóc nảy, một chút một chút cọ xát hạ thể cô.

Đồ mặc khi cưỡi ngựa vốn là bó sát người, Sơ Niệm không cần quay đầu nhìn đều có thể cảm thụ đến nơi đó của Lục Trạch có bao nhiêu cường đại, cảm giác dần dần di đến chân tâm cô, cách lớp vải dệt khinh bạc tựa hồ càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng mạnh?

Hai người cũng chưa nói chuyện, Lục Trạch lần này như đã hạ quyết tâm muốn trêu chọc Sơ Niệm, luôn là như có như không mà tư ma xát, mỗi khi đỉnh đến nơi nào đó, chỉ chốc lát sau lại vội vàng ly khai, như là thật sự vô tình mới "Mạo đến cô.

Sơ Niệm vẫn luôn cắn răng, biết rõ là hắn cố ý, nhưng tiểu huyệt bên dưới vẫn là nhịn không được tràn ra mật hoa làm người ta cảm thấy thẹn thùng, một đợt một đợt khiến Sơ Niệm cảm thấy ảo não, như thế nào liền có cảm giác kí chứ? Hơn nữa còn mãnh liệt như vậy?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương