Anh Rể Nhỏ
-
Chương 6
Ngay lập tức, tin tức ‘Trì Trụ bị bệnh nặng’ liền được đồn đãi ra khắp trên chốn thương trường.
Ngay buổi sáng, bệnh viện vừa mới mở cửa, đến tận buổi chiều đều luôn có tấp nập người từ các bộ phận khác nhau của các công ty ghé đến thăm viếng, còn tặng không ít đồ bổ.
Quan hệ mật thiết thì đưa đồ quý giá.
Quan hệ xã giao thì cũng đưa ít đồ tiện nghi.
Kẻ muốn cầu cạnh anh đều tự mình đến ân cần thăm viếng.
Kẻ quen qua loa thì chỉ cần bấm một cú điện thoại gọi trợ lý hoặc là thủ hạ đến làm kẻ culi đi thăm viếng anh thay họ.
Mà, những kẻ đến thăm cũng chỉ ngồi nói vài câu hỏi thăm tình trạng sức khỏe, dặn dò qua quýt rồi cũng vội rời đi.
Một người sống có tốt hay không, thì ngay lúc bệnh hoạn này, liền có thể có thể thấy được rất rõ.
Dù cho có biến tấu thành muôn hình vạn trạng, thì kỳ thực, những quà tặng này, đều là ân tình đã được niêm yết giá cả công khai, hoàn toàn cũng chỉ là một bức hình giao tiếp mà thôi.
*
Tuấn Kiệt nhìn những kẻ này tới tới đi đi.
Cũng không phải là chân thành mà muốn tới ghé thăm bệnh thật sự, mà chỉ là đổi lại thành một loại phương thức khác để đàm luận giao dịch mà thôi.
Cậu chợt nhớ tới, mấy món đồ khô đặc sản mà mẹ Lạc đã dặn cậu đưa cho Trì Trụ, so với những món đồ bổ này, thì chẳng khác nào là đồ bỏ.
Mà, không chỉ là mấy món quà thăm viếng này có giá cả trên trời, đến cả trên phương diện giao tình, cũng có cả hiệu quả tương đồng đi.
Chỉ là dù cho bọn họ ân cần thăm viếng, thì tình trạng sức khỏe của Trì Trụ cũng không có chút chuyển biến tốt đẹp nào cả.
*
Trong lúc này, cả căn phòng bệnh đều đang ồn ào, náo nhiệt một trận, cũng khiến cho Tuấn Kiệt cảm thấy cô đơn.
Cậu cầm bình thủy cùng với chậu rửa mặt đi ra ngoài cửa, để hứng nước ấm cho Trì Trụ, lại giặt sạch khăn mặt.
Ngay lúc này, di động reo lên, Tuấn Kiệt lấy ra, vừa nhìn qua, đã thấy được số điện nhà ở dưới quê đang gọi đến, chắc là của mẹ Lạc, cho nên, cậu liền bấm nhận cuộc gọi, kẹp ở một bên tai.
“Sao con đã đi tới thành phố, qua mấy tháng rồi, cũng không chịu gọi điện thoại về nhà, báo bình an một tiếng nào vậy hả?”
Điện thoại vừa mới kết nối, mẹ của cậu liền mở miệng, trách cứ cậu.
– Công ty quá bận rộn. Cho nên, con cũng không có thời gian để gọi điện về nhà. Dù gì con cũng không có bị gì cả mà.
“Con trai cưng của mẹ, thật là cực khổ mà… Đúng rồi, con ở nhà của Trì Trụ đã quen chưa? Mấy món đặc sản mẹ dặn có đưa hết cho cậu ta chưa?”
– Dạ, anh Trì Trụ đối xử rất tốt với con.
Ngay lập tức, đầu bên kia điện thoại liền phát ra một tiếng cười lạnh:
“Đương nhiên rồi. Cậu ta dám đối xử không tốt với con thử xem.”
– Mẹ!
Tuấn Kiệt liền lên tiếng ngăn lại lời lẽ trách móc của mẹ Lạc.
Cậu vừa ló đầu ra, liếc mắt một cái nhìn về phía Trì Trụ đang nằm ở trong phòng bệnh, người vẫn còn đang tiếp khách không để ý đến phía này. Lúc này, cậu mới nhỏ giọng, trách:
– Mẹ. Người ta đối xử rất tốt với con, cho con ở nhờ trong nhà lại còn không thu tiền thuê nhà. Mẹ đừng nên nói anh ấy như vậy nữa.
“Mẹ nói không đúng sao? Nếu không phải là do cậu ta, thì làm sao chị hai con lại dám bỏ đi? Chị con không bỏ đi, thì làm sao lại qua đời hả?”
Mẹ Lạc càng nói lại càng kích động, giọng nói đều đang phát run cả lên:
“Có phải là ở sau lưng, cậu ta đều luôn miệng nói xấu mẹ và ba con có đúng không hả! Mẹ biết ngay mà, thằng nhóc thúi này vốn không phải là người tốt lành gì cả!”
– Mẹ! Anh ấy vốn không hề nói xấu gì về ba mẹ cả! … Hơn nữa, chị hai bỏ nhà đi cũng không phải hoàn toàn là do lỗi của anh ấy… Thôi được rồi. Vấn đề này, con cũng không muốn nói thêm nữa. Mẹ còn có việc gì nữa không đây?
Mẹ Lạc ở đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy, tiếng lanh lảnh mơ hồ của phụ nữ đang hô lên:
‘Vừa đúng lúc, đây là người nhà của giường bệnh sáu không ba. Còn đây là dì hộ công. Nếu như cậu muốn thuê hộ công, thì cứ trực tiếp thương lượng với dì ấy là được rồi.’
– Chờ đã. Tôi đã nói là không muốn thuê hộ công mà.
Mẹ Lạc nghe thấy lời này, thật giống như là giọng nói của Tuấn Kiệt đi.
Mẹ Lạc tưởng rằng là Tuấn Kiệt đang nằm ở bệnh viện, nhất thời, giọng điệu cao đến quãng tám, gấp đến độ la ỏm tỏi trong điện thoại:
“Con trai! Con bị làm sao rồi hả? Có chỗ nào không khỏe sao? Trì Trụ đâu? Tại sao Trì Trụ lại không chăm sóc cho con hả!”
Vừa nhắc tới Trì Trụ, mẹ Lạc liền tức giận đến không chỗ phát tiết.
Bà đưa con trai đến đó, là muốn để cho cậu vừa học vừa làm, sau đó, thì để cậu định cư rồi nắm hộ khẩu thành phố. Nhưng bây giờ, vừa nghe thấy con trai mình đang bị bệnh lại còn không có ai chăm nom. Thoáng chốc, vừa tưởng tượng đến cảnh cả người con trai cưng của bà đang bị bệnh tật dằn vặt, khổ sở.
Quả thực là khiến cho bà hận không thể lập tức bay đến trước mặt của Trì Trụ mà mắng một trận xối xả lên trên đầu của anh.
Tuấn Kiệt đang cầm điện thoại, cũng đang dâng lên một trận sốt ruột.
Cậu chỉ có thể tự trách mình không biết tự đè lại ống nói, lại kéo thêm chuyện hiểu lầm.
Mà, mẹ Lạc ở đầu kia đã gấp đến độ đều suy diễn đến loạn cào cào. Thậm chí còn tuyên bố rằng, bà muốn mua vé xe ngay ngày hôm đó để đến thành phố S.
Tuấn Kiệt lại phải phí rất nhiều sức lực mới khuyên nhủ được bà, nỗ lực đè nén sự bực bội, thiếu kiên nhẫn của bản thân cậu mà nhẹ giọng nói:
– Không phải là con bị bệnh, mà là anh Trì Trụ. Anh ấy bị viêm tuyến tuỵ đang nằm ở bệnh viện. Con chỉ là tới để chăm sóc anh ấy mà thôi. Con vốn rất khỏe mạnh, không bị gì cả đâu!
Cậu đã lặp lại câu nói này rất là nhiều lần, thì mẹ Lạc mới nghe vào, mà ngừng la ó quáng quàng cả lên.
“Cậu ta sinh bệnh, thì con chỉ cần ghé qua đưa đưa cơm, thăm cậu ta một chút là được rồi. Trong bệnh viện, không phải là còn có hộ công sao. Con cũng phải đi làm mà. Đừng cậy mạnh rồi đến lúc đó cả hai đều ngã bệnh xuống thì biết làm sao đây.”
– Con là thanh niên trẻ tuổi, vốn không cần lo lắng. Lại nói, anh Trì Trụ vốn có trợ lý riêng, phần lớn thời gian đều là do cậu ta chăm sóc anh ấy. Nhưng mà con cũng không thể nào cứ khoanh tay đứng nhìn được đi. Dù sao, con cũng ở nhờ nhà người ta, mẹ cũng không thể để con ở nhờ nhà người ta mà đến khi người bị bệnh, lại bắt con phải bỏ mặc người ta chứ?
Mẹ Lạc nghĩ cũng đúng, cũng là không nói thêm gì nữa. Bà chỉ luôn miệng dặn dò một tràng: nào là Tuấn Kiệt nên giữ gìn sức khỏe, cậu đừng nên học theo thói xấu, cố gắng dành dụm tiền, rồi nên quen bạn gái theo dạng nào.
Tuấn Kiệt chịu không nổi sự dong dài của bà, liền tìm cớ mới có thể khiến cho bà cúp điện thoại. Vừa cúp điện thoại xong, cậu liền thở phào một hơi, suýt chút nữa liền lọt vào một cái hố to rồi.
Cậu đang bưng chậu rửa mặt lên, vừa xoay người lại. Thì, cậu liền nhìn thấy Trì Trụ đang vịn lấy cây giá đang treo bịch truyền dịch đứng ở ngay cửa, đang nhìn cậu.
Nhất thời, Tuấn Kiệt bị chột dạ.
Trong đầu óc của cậu vừa cẩn thận nhớ lại xem bản thân mình vừa nãy có nói ra lời lẽ gì sai trái hay không, vừa bày ra bộ mặt không biến sắc hỏi:
– Sao lại đi ra đây? Lù lù xuất hiện ở sau lưng, dọa em giật cả mình rồi đây.
– Không có gì. Tôi chỉ là đến để nói một tiếng với cậu. Ngày mai, cậu không cần phải tới đây nữa đâu. Tôi đã mời được hộ công giỏi rồi. Cậu nên trở về nhà đi thôi.
– Chờ một chút. Không phải là em đã nói rõ là em không muốn về nhà rồi hay sao.
Vừa nãy, trong lúc Tuấn Kiệt đi ra ngoài mua cháo, cậu cũng đã mở miệng hỏi thăm một chút về việc thuê hộ công.
Nhưng cậu vừa tận mắt chứng kiến qua.
Chỉ là một tầng trệt bệnh viện, mà đã có nhiều bệnh nhân nằm đến vậy rồi. Nhưng, trong bệnh viện chỉ phân phối hai người hộ công, mọi chuyện chăm sóc cho tất cả bệnh nhân ở đây, đều được giao cho hai người này, thì đúng là khiến cho cậu càng thêm lo lắng.
– Vậy cứ xem như là tôi van xin cậu quay trở về nhà đi, có được không?
Trì Trụ không muốn tranh cãi với cậu, chỉ thở dài rồi nhẹ giọng nói:
– Tôi có thể tự chăm sóc tốt mình.
Trì Trụ nói lời này khá là miễn cưỡng đi, thậm chí, có cảm giác như anh đang trong tư thế ‘nhất quyết muốn đuổi cậu đi về’ vậy, khiến cho Tuấn Kiệt không chỉ là không quen, mà cậu còn rất là không thích.
– Anh tự chăm sóc tốt chính anh sao? Anh biết cách chăm sóc tốt bản thân mình, thì anh còn phải nằm bệnh viện như bây giờ sao?
Tuấn Kiệt kích động mà mở miệng không kiêng dè gì mà phản bác anh, khiến cho Trì Trụ mất hết cả mặt mũi.
– Tôi một mình sống ở đây đã được ba năm. Không phải, tôi vẫn còn khỏe mạnh vẫn chưa chết hay sao. Hiện tại, tôi càng không cần cậu phải bận tâm đến. Thời gian này, tôi đều luôn nằm ở bệnh viện, còn cậu lại được ở nhà một mình, không phải là cậu càng vui vẻ hơn hay sao? Mà, người nhà của cậu cũng đều hài lòng. Mọi người đều vui sướng cả rồi.
Lời này vừa nói ra, đã trực tiếp đâm một nhát dao vào trong lòng của Tuấn Kiệt, kì thật lại giống như là anh đang tuyên án rằng:
Lúc trước, cậu đã có bao nhiêu ích kỷ, nhát gan, cả việc cậu vốn không hiểu được lý lẽ ‘tri ân phải báo đáp’.
Tuy những lời này đều không sai, nhưng quan trọng nhất chính là Trì Trụ đang cười chê người nhà của cậu, cho nên, cậu càng không thể nào đè nén nổi cơn giận này.
Cả khuôn mặt của Tuấn Kiệt đều đỏ bừng cả lên, một nửa là vì tức giận, một nửa là do xấu hổ, mấy ngón tay đều bấu thật chặt lấy thành thau rửa mặt, vừa nghiến răng nghiến lợi, quát lên:
– Đúng đấy. Tôi hài lòng. Tôi vui mừng đến muốn chết mà! Là do tôi không biết tốt xấu. Tôi ngu ngốc mà không hề biết là vì tôi mà anh đã hi sinh thành bệnh đến nằm liệt giường như vậy! Đúng rồi, anh vốn không cần phải đóng tiếp vai người tốt gì đó nữa, thì đâu phải vô duyên vô cớ mà hứng chịu nỗi oan ức này! Không phải là anh muốn tôi đi sao! Được! Tôi lập tức đi! Anh có muốn đổi ý, thì tôi cũng không thèm ở lại đây nữa đâu ha!
Vừa nói xong, cậu liền cầm lấy chiếc thau rửa mặt ở trong tay mà hung hăng đập xuống rãnh nước một cái, ngay lập tức, bắn lên một đám bọt nước dính lên trên chiếc áo xám của cậu, nhưng chân cậu lại không hề nhúc nhích.
Nhất thời, Trì Trụ cũng sửng sốt.
Kỳ thực, mấy câu này, anh nói ra cũng đều là lời lẽ vô ích. Chỉ vì anh vừa nghe thấy Tuấn Kiệt nói những câu kia với người nhà của cậu. Thì, khiến cho anh cảm thấy mình rất là oan ức, đồng thời, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, chán nản thay cho chính mình. Mà, một khi con người ta đang bị chán nản, lại rất dễ dàng tức giận, cho nên, anh mới mất khống chế tâm tình mà nói ra những lời lẽ vô ý này.
Kết quả là bây giờ, khi anh nhìn thấy Tuấn Kiệt giận dữ lên, thì anh cũng tự biết là mình đã lỡ lời, nói chuyện quá đáng.
Nhưng, lúc này, tính ương bướng của anh cũng đã bị khơi gợi lên rồi. Nếu muốn anh nhận sai, thì vốn là điều không thể. Huống hồ gì, mấy câu mà Tuấn Kiệt vừa nói ra, cũng đều là lời lẽ chân thật ở trong suy nghĩ của cậu ta đi. Nếu cậu ta đã không vui vẻ gì, thì anh cần gì phải cưỡng cầu nữa đây.
Cho nên, Trì Trụ chỉ làm ra một hành động đơn giản là xoay người rời đi. Anh nhích chân lên, lê từng bước một mà quay trở vào phòng bệnh, bỏ lại Tuấn Kiệt đứng ở trong phòng lấy nước sôi.
Tuấn Kiệt lẻ loi đứng yên ở một chỗ, trong lòng của cậu lại đang dâng lên nỗi khổ sở đến muốn chết, ngay cả người cũng run rẩy lên một hồi lâu. Nhưng tiếp theo, cậu vẫn cầm cái thau rửa mặt lên đàng hoàng, lại hứng lấy nước ấm đầy thau. Sau đó, cậu đi trở lại bên giường của Trì Trụ, nhẹ nhàng đặt đồ xuống.
Trì Trụ đang nằm quay lưng về phía cậu.
Tuy anh không nhìn thấy, nhưng anh nghe thấy được tiếng đáy bình thủy va phải mặt bàn vang lên khe khẽ, cũng nghe thấy tiếng bước chân của Tuấn Kiệt khi xoay người bước đi ra khỏi phòng này.
Sau đó, cả căn phòng đều hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Anh mới nhắm mắt lại, trong lòng đều là một mảng bi ai.
Đêm đó, từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn ngủ không ngon.
Chung quy, trong đầu của anh đều không khống chế được mà suy nghĩ lung tung.
Vừa nghĩ đến, anh liền cảm thấy không thể nào mà nhắm mắt ngủ nổi nữa. Anh mở mắt, nhìn lên trên vách tường rồi đến mấy bệnh nhân nằm cùng phòng. Mọi người đều đang say mộng đẹp, chỉ có mỗi mình anh là đang giãy giụa, khổ sở.
Thật vất vả, anh mới loay hoay thức đến ba giờ sáng, rốt cuộc, cũng coi như là hai mí mắt cũng đã có chút ủ rũ, ép buộc thân thể mình tự thả lỏng. Đến cuối cùng, cũng coi như là anh cũng đã chợp mắt, ngủ được một chút đi
*
Anh ngủ được bao lâu thì không biết, chỉ là thiếp đi, lại chập chờn không ngừng.
Đến khi sáng sớm, anh vừa mở mắt ra, anh cũng không biết là mình đã tỉnh rồi hay là còn chưa tỉnh. Anh lại càng không biết là anh đang nằm mơ hay là anh đang ở hiện thực.
Bầu trời bên ngoài đều trải dài một màu xanh lam mênh mông, đây là một ngày đẹp trời lại cũng đúng ngay thời khắc mà anh phải chịu nỗi cô quạnh dài nhất ở trong cuộc đời này đi.
Trì Trụ chuyển mắt, nhìn xung quanh một vòng, nhất thời, trong lòng bàn tay lại chạm phải một đống lông bù xù, ngay khi anh cúi đầu vừa nhìn tới, lại thấy đây là đỉnh đầu của Tuấn Kiệt.
Mà, Tuấn Kiệt vốn ngủ không sâu, vừa bị đụng vào thì cậu cũng đã tỉnh lại. Ngay lập tức, cậu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng, nở nụ cười toe toét, nhe cả hàm răng chỉnh tề, sáng bóng ra, đối mặt với Trì Trụ. Cả khuôn mặt của cậu đều được phủ lên một làn hơi thở tràn trề thanh xuân lại đơn thuần.
Như là một đứa bé, vừa ngủ qua một giấc, lại nở ra một nụ cười to liền xóa tan đi mọi hiềm khích của ngày hôm qua giữa hai người.
Bất chợt, chóp mũi của Trì Trụ dâng lên chua xót, đến cả viền mắt đều đỏ ửng cả lên.
Ngay buổi sáng, bệnh viện vừa mới mở cửa, đến tận buổi chiều đều luôn có tấp nập người từ các bộ phận khác nhau của các công ty ghé đến thăm viếng, còn tặng không ít đồ bổ.
Quan hệ mật thiết thì đưa đồ quý giá.
Quan hệ xã giao thì cũng đưa ít đồ tiện nghi.
Kẻ muốn cầu cạnh anh đều tự mình đến ân cần thăm viếng.
Kẻ quen qua loa thì chỉ cần bấm một cú điện thoại gọi trợ lý hoặc là thủ hạ đến làm kẻ culi đi thăm viếng anh thay họ.
Mà, những kẻ đến thăm cũng chỉ ngồi nói vài câu hỏi thăm tình trạng sức khỏe, dặn dò qua quýt rồi cũng vội rời đi.
Một người sống có tốt hay không, thì ngay lúc bệnh hoạn này, liền có thể có thể thấy được rất rõ.
Dù cho có biến tấu thành muôn hình vạn trạng, thì kỳ thực, những quà tặng này, đều là ân tình đã được niêm yết giá cả công khai, hoàn toàn cũng chỉ là một bức hình giao tiếp mà thôi.
*
Tuấn Kiệt nhìn những kẻ này tới tới đi đi.
Cũng không phải là chân thành mà muốn tới ghé thăm bệnh thật sự, mà chỉ là đổi lại thành một loại phương thức khác để đàm luận giao dịch mà thôi.
Cậu chợt nhớ tới, mấy món đồ khô đặc sản mà mẹ Lạc đã dặn cậu đưa cho Trì Trụ, so với những món đồ bổ này, thì chẳng khác nào là đồ bỏ.
Mà, không chỉ là mấy món quà thăm viếng này có giá cả trên trời, đến cả trên phương diện giao tình, cũng có cả hiệu quả tương đồng đi.
Chỉ là dù cho bọn họ ân cần thăm viếng, thì tình trạng sức khỏe của Trì Trụ cũng không có chút chuyển biến tốt đẹp nào cả.
*
Trong lúc này, cả căn phòng bệnh đều đang ồn ào, náo nhiệt một trận, cũng khiến cho Tuấn Kiệt cảm thấy cô đơn.
Cậu cầm bình thủy cùng với chậu rửa mặt đi ra ngoài cửa, để hứng nước ấm cho Trì Trụ, lại giặt sạch khăn mặt.
Ngay lúc này, di động reo lên, Tuấn Kiệt lấy ra, vừa nhìn qua, đã thấy được số điện nhà ở dưới quê đang gọi đến, chắc là của mẹ Lạc, cho nên, cậu liền bấm nhận cuộc gọi, kẹp ở một bên tai.
“Sao con đã đi tới thành phố, qua mấy tháng rồi, cũng không chịu gọi điện thoại về nhà, báo bình an một tiếng nào vậy hả?”
Điện thoại vừa mới kết nối, mẹ của cậu liền mở miệng, trách cứ cậu.
– Công ty quá bận rộn. Cho nên, con cũng không có thời gian để gọi điện về nhà. Dù gì con cũng không có bị gì cả mà.
“Con trai cưng của mẹ, thật là cực khổ mà… Đúng rồi, con ở nhà của Trì Trụ đã quen chưa? Mấy món đặc sản mẹ dặn có đưa hết cho cậu ta chưa?”
– Dạ, anh Trì Trụ đối xử rất tốt với con.
Ngay lập tức, đầu bên kia điện thoại liền phát ra một tiếng cười lạnh:
“Đương nhiên rồi. Cậu ta dám đối xử không tốt với con thử xem.”
– Mẹ!
Tuấn Kiệt liền lên tiếng ngăn lại lời lẽ trách móc của mẹ Lạc.
Cậu vừa ló đầu ra, liếc mắt một cái nhìn về phía Trì Trụ đang nằm ở trong phòng bệnh, người vẫn còn đang tiếp khách không để ý đến phía này. Lúc này, cậu mới nhỏ giọng, trách:
– Mẹ. Người ta đối xử rất tốt với con, cho con ở nhờ trong nhà lại còn không thu tiền thuê nhà. Mẹ đừng nên nói anh ấy như vậy nữa.
“Mẹ nói không đúng sao? Nếu không phải là do cậu ta, thì làm sao chị hai con lại dám bỏ đi? Chị con không bỏ đi, thì làm sao lại qua đời hả?”
Mẹ Lạc càng nói lại càng kích động, giọng nói đều đang phát run cả lên:
“Có phải là ở sau lưng, cậu ta đều luôn miệng nói xấu mẹ và ba con có đúng không hả! Mẹ biết ngay mà, thằng nhóc thúi này vốn không phải là người tốt lành gì cả!”
– Mẹ! Anh ấy vốn không hề nói xấu gì về ba mẹ cả! … Hơn nữa, chị hai bỏ nhà đi cũng không phải hoàn toàn là do lỗi của anh ấy… Thôi được rồi. Vấn đề này, con cũng không muốn nói thêm nữa. Mẹ còn có việc gì nữa không đây?
Mẹ Lạc ở đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy, tiếng lanh lảnh mơ hồ của phụ nữ đang hô lên:
‘Vừa đúng lúc, đây là người nhà của giường bệnh sáu không ba. Còn đây là dì hộ công. Nếu như cậu muốn thuê hộ công, thì cứ trực tiếp thương lượng với dì ấy là được rồi.’
– Chờ đã. Tôi đã nói là không muốn thuê hộ công mà.
Mẹ Lạc nghe thấy lời này, thật giống như là giọng nói của Tuấn Kiệt đi.
Mẹ Lạc tưởng rằng là Tuấn Kiệt đang nằm ở bệnh viện, nhất thời, giọng điệu cao đến quãng tám, gấp đến độ la ỏm tỏi trong điện thoại:
“Con trai! Con bị làm sao rồi hả? Có chỗ nào không khỏe sao? Trì Trụ đâu? Tại sao Trì Trụ lại không chăm sóc cho con hả!”
Vừa nhắc tới Trì Trụ, mẹ Lạc liền tức giận đến không chỗ phát tiết.
Bà đưa con trai đến đó, là muốn để cho cậu vừa học vừa làm, sau đó, thì để cậu định cư rồi nắm hộ khẩu thành phố. Nhưng bây giờ, vừa nghe thấy con trai mình đang bị bệnh lại còn không có ai chăm nom. Thoáng chốc, vừa tưởng tượng đến cảnh cả người con trai cưng của bà đang bị bệnh tật dằn vặt, khổ sở.
Quả thực là khiến cho bà hận không thể lập tức bay đến trước mặt của Trì Trụ mà mắng một trận xối xả lên trên đầu của anh.
Tuấn Kiệt đang cầm điện thoại, cũng đang dâng lên một trận sốt ruột.
Cậu chỉ có thể tự trách mình không biết tự đè lại ống nói, lại kéo thêm chuyện hiểu lầm.
Mà, mẹ Lạc ở đầu kia đã gấp đến độ đều suy diễn đến loạn cào cào. Thậm chí còn tuyên bố rằng, bà muốn mua vé xe ngay ngày hôm đó để đến thành phố S.
Tuấn Kiệt lại phải phí rất nhiều sức lực mới khuyên nhủ được bà, nỗ lực đè nén sự bực bội, thiếu kiên nhẫn của bản thân cậu mà nhẹ giọng nói:
– Không phải là con bị bệnh, mà là anh Trì Trụ. Anh ấy bị viêm tuyến tuỵ đang nằm ở bệnh viện. Con chỉ là tới để chăm sóc anh ấy mà thôi. Con vốn rất khỏe mạnh, không bị gì cả đâu!
Cậu đã lặp lại câu nói này rất là nhiều lần, thì mẹ Lạc mới nghe vào, mà ngừng la ó quáng quàng cả lên.
“Cậu ta sinh bệnh, thì con chỉ cần ghé qua đưa đưa cơm, thăm cậu ta một chút là được rồi. Trong bệnh viện, không phải là còn có hộ công sao. Con cũng phải đi làm mà. Đừng cậy mạnh rồi đến lúc đó cả hai đều ngã bệnh xuống thì biết làm sao đây.”
– Con là thanh niên trẻ tuổi, vốn không cần lo lắng. Lại nói, anh Trì Trụ vốn có trợ lý riêng, phần lớn thời gian đều là do cậu ta chăm sóc anh ấy. Nhưng mà con cũng không thể nào cứ khoanh tay đứng nhìn được đi. Dù sao, con cũng ở nhờ nhà người ta, mẹ cũng không thể để con ở nhờ nhà người ta mà đến khi người bị bệnh, lại bắt con phải bỏ mặc người ta chứ?
Mẹ Lạc nghĩ cũng đúng, cũng là không nói thêm gì nữa. Bà chỉ luôn miệng dặn dò một tràng: nào là Tuấn Kiệt nên giữ gìn sức khỏe, cậu đừng nên học theo thói xấu, cố gắng dành dụm tiền, rồi nên quen bạn gái theo dạng nào.
Tuấn Kiệt chịu không nổi sự dong dài của bà, liền tìm cớ mới có thể khiến cho bà cúp điện thoại. Vừa cúp điện thoại xong, cậu liền thở phào một hơi, suýt chút nữa liền lọt vào một cái hố to rồi.
Cậu đang bưng chậu rửa mặt lên, vừa xoay người lại. Thì, cậu liền nhìn thấy Trì Trụ đang vịn lấy cây giá đang treo bịch truyền dịch đứng ở ngay cửa, đang nhìn cậu.
Nhất thời, Tuấn Kiệt bị chột dạ.
Trong đầu óc của cậu vừa cẩn thận nhớ lại xem bản thân mình vừa nãy có nói ra lời lẽ gì sai trái hay không, vừa bày ra bộ mặt không biến sắc hỏi:
– Sao lại đi ra đây? Lù lù xuất hiện ở sau lưng, dọa em giật cả mình rồi đây.
– Không có gì. Tôi chỉ là đến để nói một tiếng với cậu. Ngày mai, cậu không cần phải tới đây nữa đâu. Tôi đã mời được hộ công giỏi rồi. Cậu nên trở về nhà đi thôi.
– Chờ một chút. Không phải là em đã nói rõ là em không muốn về nhà rồi hay sao.
Vừa nãy, trong lúc Tuấn Kiệt đi ra ngoài mua cháo, cậu cũng đã mở miệng hỏi thăm một chút về việc thuê hộ công.
Nhưng cậu vừa tận mắt chứng kiến qua.
Chỉ là một tầng trệt bệnh viện, mà đã có nhiều bệnh nhân nằm đến vậy rồi. Nhưng, trong bệnh viện chỉ phân phối hai người hộ công, mọi chuyện chăm sóc cho tất cả bệnh nhân ở đây, đều được giao cho hai người này, thì đúng là khiến cho cậu càng thêm lo lắng.
– Vậy cứ xem như là tôi van xin cậu quay trở về nhà đi, có được không?
Trì Trụ không muốn tranh cãi với cậu, chỉ thở dài rồi nhẹ giọng nói:
– Tôi có thể tự chăm sóc tốt mình.
Trì Trụ nói lời này khá là miễn cưỡng đi, thậm chí, có cảm giác như anh đang trong tư thế ‘nhất quyết muốn đuổi cậu đi về’ vậy, khiến cho Tuấn Kiệt không chỉ là không quen, mà cậu còn rất là không thích.
– Anh tự chăm sóc tốt chính anh sao? Anh biết cách chăm sóc tốt bản thân mình, thì anh còn phải nằm bệnh viện như bây giờ sao?
Tuấn Kiệt kích động mà mở miệng không kiêng dè gì mà phản bác anh, khiến cho Trì Trụ mất hết cả mặt mũi.
– Tôi một mình sống ở đây đã được ba năm. Không phải, tôi vẫn còn khỏe mạnh vẫn chưa chết hay sao. Hiện tại, tôi càng không cần cậu phải bận tâm đến. Thời gian này, tôi đều luôn nằm ở bệnh viện, còn cậu lại được ở nhà một mình, không phải là cậu càng vui vẻ hơn hay sao? Mà, người nhà của cậu cũng đều hài lòng. Mọi người đều vui sướng cả rồi.
Lời này vừa nói ra, đã trực tiếp đâm một nhát dao vào trong lòng của Tuấn Kiệt, kì thật lại giống như là anh đang tuyên án rằng:
Lúc trước, cậu đã có bao nhiêu ích kỷ, nhát gan, cả việc cậu vốn không hiểu được lý lẽ ‘tri ân phải báo đáp’.
Tuy những lời này đều không sai, nhưng quan trọng nhất chính là Trì Trụ đang cười chê người nhà của cậu, cho nên, cậu càng không thể nào đè nén nổi cơn giận này.
Cả khuôn mặt của Tuấn Kiệt đều đỏ bừng cả lên, một nửa là vì tức giận, một nửa là do xấu hổ, mấy ngón tay đều bấu thật chặt lấy thành thau rửa mặt, vừa nghiến răng nghiến lợi, quát lên:
– Đúng đấy. Tôi hài lòng. Tôi vui mừng đến muốn chết mà! Là do tôi không biết tốt xấu. Tôi ngu ngốc mà không hề biết là vì tôi mà anh đã hi sinh thành bệnh đến nằm liệt giường như vậy! Đúng rồi, anh vốn không cần phải đóng tiếp vai người tốt gì đó nữa, thì đâu phải vô duyên vô cớ mà hứng chịu nỗi oan ức này! Không phải là anh muốn tôi đi sao! Được! Tôi lập tức đi! Anh có muốn đổi ý, thì tôi cũng không thèm ở lại đây nữa đâu ha!
Vừa nói xong, cậu liền cầm lấy chiếc thau rửa mặt ở trong tay mà hung hăng đập xuống rãnh nước một cái, ngay lập tức, bắn lên một đám bọt nước dính lên trên chiếc áo xám của cậu, nhưng chân cậu lại không hề nhúc nhích.
Nhất thời, Trì Trụ cũng sửng sốt.
Kỳ thực, mấy câu này, anh nói ra cũng đều là lời lẽ vô ích. Chỉ vì anh vừa nghe thấy Tuấn Kiệt nói những câu kia với người nhà của cậu. Thì, khiến cho anh cảm thấy mình rất là oan ức, đồng thời, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, chán nản thay cho chính mình. Mà, một khi con người ta đang bị chán nản, lại rất dễ dàng tức giận, cho nên, anh mới mất khống chế tâm tình mà nói ra những lời lẽ vô ý này.
Kết quả là bây giờ, khi anh nhìn thấy Tuấn Kiệt giận dữ lên, thì anh cũng tự biết là mình đã lỡ lời, nói chuyện quá đáng.
Nhưng, lúc này, tính ương bướng của anh cũng đã bị khơi gợi lên rồi. Nếu muốn anh nhận sai, thì vốn là điều không thể. Huống hồ gì, mấy câu mà Tuấn Kiệt vừa nói ra, cũng đều là lời lẽ chân thật ở trong suy nghĩ của cậu ta đi. Nếu cậu ta đã không vui vẻ gì, thì anh cần gì phải cưỡng cầu nữa đây.
Cho nên, Trì Trụ chỉ làm ra một hành động đơn giản là xoay người rời đi. Anh nhích chân lên, lê từng bước một mà quay trở vào phòng bệnh, bỏ lại Tuấn Kiệt đứng ở trong phòng lấy nước sôi.
Tuấn Kiệt lẻ loi đứng yên ở một chỗ, trong lòng của cậu lại đang dâng lên nỗi khổ sở đến muốn chết, ngay cả người cũng run rẩy lên một hồi lâu. Nhưng tiếp theo, cậu vẫn cầm cái thau rửa mặt lên đàng hoàng, lại hứng lấy nước ấm đầy thau. Sau đó, cậu đi trở lại bên giường của Trì Trụ, nhẹ nhàng đặt đồ xuống.
Trì Trụ đang nằm quay lưng về phía cậu.
Tuy anh không nhìn thấy, nhưng anh nghe thấy được tiếng đáy bình thủy va phải mặt bàn vang lên khe khẽ, cũng nghe thấy tiếng bước chân của Tuấn Kiệt khi xoay người bước đi ra khỏi phòng này.
Sau đó, cả căn phòng đều hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Anh mới nhắm mắt lại, trong lòng đều là một mảng bi ai.
Đêm đó, từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn ngủ không ngon.
Chung quy, trong đầu của anh đều không khống chế được mà suy nghĩ lung tung.
Vừa nghĩ đến, anh liền cảm thấy không thể nào mà nhắm mắt ngủ nổi nữa. Anh mở mắt, nhìn lên trên vách tường rồi đến mấy bệnh nhân nằm cùng phòng. Mọi người đều đang say mộng đẹp, chỉ có mỗi mình anh là đang giãy giụa, khổ sở.
Thật vất vả, anh mới loay hoay thức đến ba giờ sáng, rốt cuộc, cũng coi như là hai mí mắt cũng đã có chút ủ rũ, ép buộc thân thể mình tự thả lỏng. Đến cuối cùng, cũng coi như là anh cũng đã chợp mắt, ngủ được một chút đi
*
Anh ngủ được bao lâu thì không biết, chỉ là thiếp đi, lại chập chờn không ngừng.
Đến khi sáng sớm, anh vừa mở mắt ra, anh cũng không biết là mình đã tỉnh rồi hay là còn chưa tỉnh. Anh lại càng không biết là anh đang nằm mơ hay là anh đang ở hiện thực.
Bầu trời bên ngoài đều trải dài một màu xanh lam mênh mông, đây là một ngày đẹp trời lại cũng đúng ngay thời khắc mà anh phải chịu nỗi cô quạnh dài nhất ở trong cuộc đời này đi.
Trì Trụ chuyển mắt, nhìn xung quanh một vòng, nhất thời, trong lòng bàn tay lại chạm phải một đống lông bù xù, ngay khi anh cúi đầu vừa nhìn tới, lại thấy đây là đỉnh đầu của Tuấn Kiệt.
Mà, Tuấn Kiệt vốn ngủ không sâu, vừa bị đụng vào thì cậu cũng đã tỉnh lại. Ngay lập tức, cậu ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng, nở nụ cười toe toét, nhe cả hàm răng chỉnh tề, sáng bóng ra, đối mặt với Trì Trụ. Cả khuôn mặt của cậu đều được phủ lên một làn hơi thở tràn trề thanh xuân lại đơn thuần.
Như là một đứa bé, vừa ngủ qua một giấc, lại nở ra một nụ cười to liền xóa tan đi mọi hiềm khích của ngày hôm qua giữa hai người.
Bất chợt, chóp mũi của Trì Trụ dâng lên chua xót, đến cả viền mắt đều đỏ ửng cả lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook