Anh Rể Nhỏ
-
Chương 5
Sau trận đánh nhau kia, Trì Trụ đưa Tuấn Kiệt về nhà, tiếp theo, là thu xếp cho cậu nằm yên ổn rồi. Anh mới tự mình đi tới bệnh viện để băng bó vết thương trên tay kia.
Kỳ thật, Tuấn Kiệt nghe thấy âm thanh vang lên đều biết rõ hết tất cả quá trình chăm sóc dịu dàng này.
Từ lúc Trì Trụ nâng cậu rồi nhẹ nhàng để cậu nằm lên trên giường, cởi giày cho cậu. Sau đó, tháo xuống chiếc cà vạt màu xanh mòng két trên cổ cậu ra, lại dùng khăn mềm đã ngâm qua nước ấm mà lau mặt cho cậu. Trong lúc lau, năm ngón tay của Trì Trụ nhẹ nhàng lướt qua trên mặt của cậu, thì cậu đều luôn nhận biết được rất rõ ràng. Thế nhưng, cậu lại mượn rượu mà giả bộ ngủ thiếp đi, không hề hé miệng nói ra được một câu cảm ơn nào cả.
Chờ đến khi Trì Trụ đã đóng cửa lại, rời đi rồi, cậu mới mở mắt ra.
Cậu một mình nằm ở trong phòng, nằm ườn ở trên giường, mở to mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Nhất thời, trong đầu đều đang tưởng tượng đến rất nhiều thứ. Nhưng toàn bộ đều chỉ hiện lên mỗi hình ảnh, Trì Trụ đang nắm chặt lấy cổ chai, tàn bạo dùng những đám miểng đã bể nát ra, lởm chởm, sắc nhọn xếp thành vòng tròn kia hung hãn chém giết với người ta.
Đến cùng thì bộ mặt nào mới chính là bản chất thực của anh ấy đây.
Tuấn Kiệt cũng mơ hồ, không rõ.
Cậu đang nhớ lại những lời đồn đãi về quá khứ của Trì Trụ ở quê nhà. Làm sao cũng đều không thể vớt vát được bất cứ điều gì để biến hình tượng xấu xí kia trở nên đẹp đẽ được cả.
Liệu anh ấy có đúng là người đáng giá để tín nhiệm hay không đây?
Có đúng là anh ấy đã từng thật sự đối xử rất tốt với chị hai hay không đây?
Chỉ bằng mấy ngày chung đụng ngắn ngủi này, Tuấn Kiệt vốn không có cách nào mà đưa ra được đáp án chắn chắn, để cam đoan rằng, anh ấy là người tốt cả.
Nhưng mà, cậu vừa nghĩ đến, mỗi lần Trì Trụ nhắc về chị hai, vừa kể lại những chuyện xưa của cả hai cho cậu nghe, thì anh lại hiện ra một dáng vẻ dịu dàng, ân cần, thiện lương, lại có sự thâm tình cùng tang thương, lại rất là có sức thuyết phục đối với cậu.
Nếu như mấy thứ kể trên đều là do anh ấy giả bộ ra, thì Trì Trụ tuyệt đối là một diễn viên tài giỏi nhất trên thế giới này rồi đi.
Tuấn Kiệt vẫn còn trong say rượu lại loay hoay mãi trong cái suy nghĩ mâu thuẫn này, kéo theo, đầu óc đều đang quay cuồng không ngừng, cho nên, khiến cho đầu của mình lại càng thêm đau đớn dữ dội, đau đến mức sắp nổ tung.
Nói thật, đúng là cậu có chút sợ hãi Trì Trụ.
Cậu lo lắng, một ngày nào đó, Trì Trụ cũng sẽ cầm hung khí sắc nhọn mà hung hăng giương nanh múa vuốt đối với mình như là cảnh tượng kinh hoàng vừa mới diễn ra khi nãy vậy.
*
Vì lẽ đó, mấy ngày sau, cậu đều lấy ra mọi loại lý do qua loa, lấy lệ, như nào là tăng ca, nào là xã giao, để lẩn tránh Trì Trụ. Nói chung, chính là cậu có thể tránh thì liền tránh, không muốn cả hai phải đụng mặt nhau.
Trì Trụ vốn là người thông minh, làm sao mà anh lại không nhận ra được loại hành vi tránh né, bài xích này của Tuấn Kiệt đây?
Mà, số lần tránh né này vốn không cần nhiều, chỉ cần một, hai lần thôi, thì Trì Trụ đá có thể đoán ra đại khái rồi đi.
Anh cũng không mở miệng hỏi nhiều, thoạt nhìn, anh cũng rất là biết điều lại thức thời.
Ngày trước, ở quê nhà, anh cũng đã quá quen với loại bài xích đầy thành kiến này rồi. Mà bây giờ, với hành động quá mức rõ ràng, lại càng không thèm che giấu này của Tuấn Kiệt, thì anh vừa nhìn liền biết được cậu tabđang sợ hãi anh.
Nhưng, anh lại không hề tức giận.
Chỉ là anh có chút thất vọng mà thôi.
Tính ra, không phải là do anh đã ra tay cứu Tuấn Kiệt hay sao?
Nếu như là ngày xưa, nhất định là anh sẽ tóm chặt lấy cổ áo của Tuấn Kiệt mà đánh cậu một trận no đòn, sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, chửi bới một trận, để cho cậu tỉnh ra, dạy cho cậu hiểu ra: bản thân cậu vốn là kẻ không biết điều, không biết phân biệt tốt xấu.
Nhưng mà, hiện tại, anh sẽ không làm như vậy.
Hiện tại, anh đã là một kẻ cô độc, cho nên, đối với mỗi một người thân, bạn bè ở bên cạnh mình thì anh đều luôn rất là quý trọng.
Ngày trước, từ sau khi Tiểu Mẫn đã rời đi, thì cũng đã tiêu hao hết tất cả mọi sự nhiệt tình cùng với nỗi thiết tha với cuộc sống này của anh rồi. Cho nên, anh không muốn câu nệ lại phải tính toán thiệt hơn, hay là để tâm nặng nề đối với mối quan hệ hờ hợt giữa người và người này nữa rồi.
Nào là ‘ai nợ ai nhiều hơn’, ‘đến lượt ai còn thiếu tình nghĩa gì với ai’. Mọi việc đều chấp nhất như thế, mỗi một vấn đề tẻ nhạt đều dai dẳng đều giống hệt như vậy, ai ai cũng cứ nhất định phải một, hai mà cố sức tìm ra đáp án trắng đen rõ ràng.
Nhưng mà, anh lại cảm thấy không còn có ý nghĩa gì nữa cả.
Tuấn Kiệt nhớ đến một bộ mặt tốt đẹp cùng với sự giúp đỡ của anh cũng được, mà không nhớ đến một mặt tốt đẹp cùng với sự giúp đỡ của anh cũng chẳng sao.
Anh vốn cũng không hề để ý đến.
Tuấn Kiệt vốn không phải là đối thủ trên thương trường của anh, cho nên, anh không cần tính toán thiệt hơn theo từng con số để cân bằng thu chi đối với cậu.
Anh chỉ biết.
Tuấn Kiệt vốn là em trai của Tiểu Mẫn, cùng chung một dòng máu với Tiểu Mẫn. Cũng là người mà Tiểu Mẫn trước khi lâm chung đã hấp hối xin nhờ anh, sau này phải chăm sóc thật tốt cho cậu ta.
Mà, anh vốn không thể nào nuốt lời được.
Nói cho cùng, Tuấn Kiệt cũng chỉ là một thằng nhóc con. Kỳ thực, cũng không thể bàn lý lẽ gì với cậu ta được cả. Mà, bây giờ, cậu ta nhìn thấy anh thì cậu ta lại cảm thấy khó chịu. Nếu đã vậy, cậu ta cảm thấy rằng, cứ càng tránh xa khỏi anh thì bản thân cậu ta mới càng cảm thấy tự tại hơn, vậy thì hãy cứ để cho cậu ta tự do mà rời đi thôi.
*
Vì vậy, Trì Trụ cũng tự bận rộn công việc làm ăn của mình. Anh lại càng thêm tập trung vào công tác. Thậm chí có mấy đêm, anh đều ngủ ở khách sạn hoặc là ở ngay trong văn phòng.
Hai người đã biến thành mối quan hệ đơn thuần giữa khách trọ cùng với chủ nhà vậy. Dù sớm muộn gì thì cũng sẽ phải đối mặt, nhưng chắc chỉ còn lại mỗi sự khách khí sáo trỗng vốn không còn chút cảm tình gì nữa đi. Ngẫm lại, kỳ thực, mối quan hệ như vậy cũng không có cái gì là không tốt cả.
Đây chính là suy nghĩ của Trì Trụ.
*
Chỉ là nếu như sau này, không xảy một tràng bất ngờ kia, thì có phải chăng là tình cảm giữa hai người đều đã giống như là sương sớm mau đọng chóng tan đi.
***
Sáng ngày đó, trợ lí của Trì Trụ là Tiểu Diệp đến công ty sớm là định chuẩn bị tư liệu cho hội nghị sắp tới. Nhưng hắn vừa mở đèn lên, lại thấy cánh cửa văn phòng của Trì Trụ lại đang khép hờ, lại nhìn thấy anh đang nằm nghiêng người ở trên ghế salông dùng để tiếp khách, lại đang quay lưng về phía cửa ra vào.
Nhưng mà, trực giác của hắn lại thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì chỉ cần Trì Trụ qua đêm ở văn phòng, thì thông thường vào sáng sớm, anh cũng đã rửa mặt xong, cho nên, đáng lẽ vào lúc tám giờ sáng này, anh đang ngồi xem công văn cùng với hợp đồng đi.
Nhưng, hiện tại cũng đã chín giờ rồi, ông chủ nhà hắn lại vẫn còn đang ngủ, chung quy, vẫn có gì đó cực kì không đúng.
Hắn rón rén gõ cửa vài cái, nhưng Trì Trụ vẫn nằm yên một chỗ.
Tiểu Diệp thấy anh vẫn nằm bất động, đành phải bạo gan mà đi vào văn phòng, ghé sát người vào mà gọi tên anh lên hai tiếng. Kết quả là hắn vẫn là không thấy anh động đậy chút nào cả.
Ngay lập tức, hắn liền cả kinh.
Hắn không nhịn được, mà đưa tay ra kéo người của Trì Trụ xoay lại, nằm ngửa lên. Nhưng, bộ dạng của anh khi đập vô mắt của hắn, thực là dọa cho hắn sợ đến nhảy dựng lên một cái.
Bởi vì chỉ thấy sắc mặt của Trì Trụ đều đã trắng bệch đi, trên cổ lẫn toàn thân đều đổ ra mồ hôi lạnh ướt sũng, đôi chân mày đều nhăn nhíu, xoắn xuýt lại với nhau.
Tại sao hắn gọi to mấy mà anh cũng đều không tỉnh lại đây.
Lúc này, Tiểu Diệp liền vội vàng gọi số ‘một hai không’, trong lúc chờ xe cấp cứu đến, hắn lại tìm trong túi tiền áo khoác của Trì Trụ lấy ra điện thoại di động của anh, lại lấy ngón tay của anh in lên màn hình để giải khóa vân tay, lập tức tìm số điện thoại để gọi về cho gia đình của anh.
Hắn nhớ là, lúc trước, có nghe nói, cháu trai của ông chủ ở quê nhà lên đây mà ở nhờ nhà ông chủ đi.
Lúc nguy cấp thế này, hắn cần phải liên lạc với cậu ta, để cho cậu ta lấy thẻ bảo hiểm y tế cùng với thẻ căn cước của ông chủ mang theo đến đây đã.
*
Ngay khi Tuấn Kiệt chạy tới bệnh viện, đều chỉ mặc một thân đồ bộ ở nhà vẫn còn chưa thay. Do vừa nhận xong cuộc gọi của Tiểu Diệp, cậu đã trực tiếp vội lái xe đi về phía bệnh viện, lại chạy chậm một đường lên đến đúng phòng, đến sau khi gặp được Tiểu Diệp thì đầu của cậu đều đã đầy mồ hôi.
– Mọi thứ đều mang đủ cả rồi sao?
Tiểu Diệp hỏi cậu.
Từ trong cặp táp, Tuấn Kiệt lấy ra một túi văn kiện, bên trong đều chứa vài bản tài liệu:
– Tôi không biết thủ tục ở bệnh viện nơi này ra sao. Cho nên, mọi giấy chứng chỉ, phiếu bảo hiểm này nọ, tôi đều mang theo cả đây.
Tiểu Diệp tiếp nhận lấy túi hồ sơ, lại mở ra, cầm lên từng tờ xem xét, mới nói:
– Cũng gần đủ rồi. Quan trọng nhất chính là thẻ bảo hiểm y tế mà thôi. Cậu ở chỗ này canh chừng. Trước hết, tôi đi tìm bác sĩ nói chuyện cái đã.
Tuấn Kiệt lo lắng ngăn hắn lại, vội hỏi:
– Bác sĩ có nói là anh ấy đã bị bệnh gì hay không?
– Viêm tuyến tuỵ.
Tiểu Diệp ném ra ba chữ này liền nhanh chân đi đến văn phòng phía bên kia.
Tuấn Kiệt đứng trong khu cấp cứu quan sát xung quanh một vòng.
Tất cả đều là các bệnh nhân đều đang uể oải mà nằm ở trên giường, bên cạnh là những người nhà mang theo đầy mặt bất đắc dĩ. Trên mặt mỗi một người đều phủ một tầng mây đen mờ mịt. Người bình thường mà ở lại đây cũng sẽ trở nên ủ dột, xám xịt đi.
Cậu nhìn lướt qua từng người một ở trong đám người đông đúc, đang kẻ đứng người nằm ngổn ngang này.
Đến cuối cùng, cậu mới tìm thấy, một người đang nhắm nghiền hai mắt, tóc hoa râm.
Cậu mở miệng kêu tên của anh lên một tiếng, thì cánh tay của người nọ mới giật nhẹ lên. Rốt cục, hai mắt của anh mới chầm chậm mở ra, quay đầu nhìn sang, đầy mắt đều toát lên nỗi bất lực được chôn giấu đến cực kì sâu sắc.
Không biết vì sao, Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của Trì Trụ, thì trong lòng của cậu khó tránh khỏi cảm thán.
Đương nhiên là Trì Trụ đã không còn hơi sức nào để mở miệng nói chuyện nữa. Anh chỉ nhìn Tuấn Kiệt một lát, lại nghiêng người, ngủ mất.
*
Anh vốn không thích bệnh viện.
Bởi vì Tiểu Mẫn đã qua đời ở trong bệnh viện. Cho nên, trong lòng của anh vẫn còn sợ hãi. Mà, chỉ cần anh nhắm hai mắt, thì anh mới cảm thấy khá lên hơn một chút.
*
Sau khi Tiểu Diệp đã hoàn tất thủ tục, quay trở lại, cùng nói chuyện với hộ sĩ một lát, thì hộ sĩ mới dẫn hắn vào trong phòng bệnh chính thức.
Bác sĩ lại cho rằng, Tiểu Diệp mới là người nhà của bệnh nhân, cho nên, chỉ dặn dò những điều quan trọng cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân cho hắn biết mà thôi. Mà, đang đứng ở một bên, Tuấn Kiệt chỉ lẳng lặng lắng nghe. Bất chợt, trong lòng của cậu liền dâng lên đôi chút cảm giác khó chịu.
*
Trong suốt hơn ba mươi năm cuộc sống của Trì Trụ, mỗi một người thân nhất ở bên cạn anh cũng đã lần lượt chết đi. Anh tận mắt dõi theo từng người một rời khỏi mình.
Nhưng, rốt cuộc, lần này, người nên ra đi cũng chính là bản thân anh đi.
Chỉ là ngay trong tình trạng ‘ngàn cân treo sợi tóc’ này, thì người bầu bạn với anh cũng chỉ còn sót lại mỗi một mình Tiểu Diệp vốn là thủ hạ đắc lực trong công việc với mình. Và, một tên nhóc vốn chỉ có mối quan hệ chủ nhà khách trọ với mình mà thôi.
*
Công ty còn có việc, Trì Trụ liền để cho Tiểu Diệp đi về trước.
Trước khi đi, Tiểu Diệp thuật lại lời dặn dò chú ý của bác sĩ mà bàn giao lại cho Tuấn Kiệt, lại nói cho cậu biết, Trì Trụ đã từng bị qua những bệnh nào, nên kiêng ăn những món gì, cùng với việc anh bị dị ứng với thứ gì.
Tuấn Kiệt đều ghi nhớ lại từng cái một.
Ngay lúc này, cậu mới tự hiểu ra rằng, mình vốn hiểu biết rất ít về Trì Trụ.
Sau khi Tiểu Diệp đi rồi, Tuấn Kiệt ngồi ở bên giường của Trì Trụ.
Mà, Trì Trụ lại uể oải mà mở miệng khuyên cậu đừng lại ở đây mà chậm trễ công việc của mình.
– Em chỉ mới là nhân viên thực tập thôi. Hàng tuần, em vốn cũng không cần đi làm mỗi ngày đâu,
Tuấn Kiệt nói vậy, bởi vì cậu muốn chăm sóc anh, nhưng cậu vẫn lo Trì Trụ vẫn không yên lòng, cho nên, cậu lại nói thêm một câu:
– Đã xin nghỉ đàng hoàng với người hướng dẫn của mình rồi.
Trì Trụ trừng mắt nhìn, ý tứ là “vậy thì tốt rồi”.
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Trì Trụ còn nói:
– Vậy cậu cũng nên trở về đi thôi. Nơi này đã có hộ sĩ rồi.
– Không cần. Có về đến nhà, em cũng không an tâm mà nghỉ ngơi nổi đâu. Hộ sĩ chỉ lo đúng giờ mà đi tiêm thuốc mỗi ngày thôi, vốn đâu chăm lo đến sinh hoạt hàng ngày của bệnh nhân đâu.
Trì Trụ không có sức đâu mà cùng tranh luận với cậu, cho nên, anh đành thuận theo ý của cậu đi.
*
Kỳ thực, trong lòng của anh vẫn rất là được an ủi. Dù sao, ở trong cái thành thị này, người có thể để anh dựa dẫm vốn rất là ít ỏi, gần như bằng không đi.
Anh cảm thấy, bệnh viện thật là một nơi thần kỳ.
Chung quy là bởi vì, ở nơi này rồi, vốn có thể khiến cho người ta trở nên yếu đuối.
Một kẻ vốn luôn tự cho là mình vốn có thể một thân một mình mà giải quyết được hết mọi việc. Nhưng khi đã bước vào nơi này rồi, đều không thể làm được gì cả.
Nào có thân thể gì lại như kim cương bất hoại.
Tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ cần trong lúc yếu đuối nhất, chiếm được một chút quan tâm của ai đó, cũng đã có thể khiến cho bản thân mình cảm động rồi đi.
*
Trì Trụ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngay khi anh vừa tỉnh lại, nhìn thoáng qua, đã hai giờ chiều, qua cả giờ cơm trưa rồi, bên ngoài là một mảng trời sáng sủa. Bên cửa sổ đang mở hở ra một cái khe, lập tức có cơn gió lạnh lùa vào, khiến cho anh phải run rẩy cả lên, anh đưa tay ra định kéo chăn cao lên cổ.
– Để em kéo chăn giúp cho.
Tuấn Kiệt vừa mở miệng nói.
Lúc này, Trì Trụ mới biết, hoá ra Tuấn Kiệt vẫn còn chưa đi.
– Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Cậu mau trở về nhà đi.
– Anh vẫn còn chưa ăn cơm. Để em đi mua tô cháo cho anh ăn đã.
Trì Trụ vốn không muốn làm phiền cậu, nhưng ở bên cạnh của anh lại không còn ai khác, cho nên, anh vẫn gật đầu đồng ý.
Tuấn Kiệt đi đến một tiệm bán cháo và bánh bao ở đối diện bệnh viện, mua một hộp cháo. Nhưng mà, cháo ở đây nấu quá đặc, cho nên, anh lại xin ông chủ thêm một hộp đựng ít nước nóng, lúc này, cậu mới mang cả hai hộp này quay về bệnh viện.
Trở lại phòng bệnh, một luồng mùi vị khó ngửi xông vào xoang mũi, hóa ra, lúc ở trong phòng bệnh vốn không cảm thấy, nhưng chỉ vừa ra cửa lại quay trở về mới cảm nhận được rõ ràng. Cho nên, cậu chỉ tự sờ sờ chóp mũi của mình, vừa tự tay lấy hộp cháo ra, đặt lên trên bàn nhỏ, lại mở ra, cẩn thận mà đổ nước sôi vào, pha loãng cháo ra, định đút cho Trì Trụ ăn.
– Không cần, tôi tự mình ăn được.
Tuấn Kiệt giơ tay ra, ngăn anh lại, nói:
– Anh đừng di chuyển, cẩn thận lại rách vết mổ.
Nhất thời, vừa sờ đến tay của Trì Trụ, lại thấy cả tay anh đều đang lạnh lẽo, cậu lại vội vàng kéo chăn lên đắp kín người cho anh.
Trì Trụ cũng không phản kháng nữa. Mà, kỳ thực, ở trong đáy lòng của anh lại đang cực kì hưởng thụ loại cảm giác được người khác chăm sóc mình chu đáo thế này.
Tuấn Kiệt múc từng muỗng cháo một, chậm rãi mà đút vào tới bên mép miệng của anh. Anh vừa ăn vào, cả người đều ấm áp lên từng chút.
– Cảm ơn.
Cổ họng của Trì Trụ ấm ách, lại nở nụ cười xin lỗi,
– Đã làm phiền cậu rồi.
Tuấn Kiệt nhìn vào đôi mắt kia của anh. Tuy anh chỉ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng trong ánh mắt kia đều chất chứa nỗi mệt mỏi thâm trầm.
Trong lòng của cậu lại cảm thán.
Anh ấy vốn cũng chỉ là một con người có thân thể phàm trần mà thôi.
Anh ấy lại có thể để lại nhà của mình cho cậu ở.
Khi nhận được tin nhắn của cậu, anh vừa gọi lại vừa lật đật, chạy vội từ Tô Châu trở về đây chỉ vì muốn đưa một kẻ đã say xỉn như cậu, an toàn mà trở về nhà.
Mà, chính cậu đây, lại không chỉ nghi ngờ, không muốn tin tưởng anh lại còn trốn anh như là tránh ôn thần vậy.
Cậu cần gì phải đối xử cay nghiệt với anh đến vậy đây?
Nghĩ tới đây, bản thân của cậu cũng đã tự thấy xấu hổ vô vàn.
Lúc này, cậu mới cảm thấy, bản thân mình mới đúng thật là một tên vô lại đi.
Kỳ thật, Tuấn Kiệt nghe thấy âm thanh vang lên đều biết rõ hết tất cả quá trình chăm sóc dịu dàng này.
Từ lúc Trì Trụ nâng cậu rồi nhẹ nhàng để cậu nằm lên trên giường, cởi giày cho cậu. Sau đó, tháo xuống chiếc cà vạt màu xanh mòng két trên cổ cậu ra, lại dùng khăn mềm đã ngâm qua nước ấm mà lau mặt cho cậu. Trong lúc lau, năm ngón tay của Trì Trụ nhẹ nhàng lướt qua trên mặt của cậu, thì cậu đều luôn nhận biết được rất rõ ràng. Thế nhưng, cậu lại mượn rượu mà giả bộ ngủ thiếp đi, không hề hé miệng nói ra được một câu cảm ơn nào cả.
Chờ đến khi Trì Trụ đã đóng cửa lại, rời đi rồi, cậu mới mở mắt ra.
Cậu một mình nằm ở trong phòng, nằm ườn ở trên giường, mở to mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Nhất thời, trong đầu đều đang tưởng tượng đến rất nhiều thứ. Nhưng toàn bộ đều chỉ hiện lên mỗi hình ảnh, Trì Trụ đang nắm chặt lấy cổ chai, tàn bạo dùng những đám miểng đã bể nát ra, lởm chởm, sắc nhọn xếp thành vòng tròn kia hung hãn chém giết với người ta.
Đến cùng thì bộ mặt nào mới chính là bản chất thực của anh ấy đây.
Tuấn Kiệt cũng mơ hồ, không rõ.
Cậu đang nhớ lại những lời đồn đãi về quá khứ của Trì Trụ ở quê nhà. Làm sao cũng đều không thể vớt vát được bất cứ điều gì để biến hình tượng xấu xí kia trở nên đẹp đẽ được cả.
Liệu anh ấy có đúng là người đáng giá để tín nhiệm hay không đây?
Có đúng là anh ấy đã từng thật sự đối xử rất tốt với chị hai hay không đây?
Chỉ bằng mấy ngày chung đụng ngắn ngủi này, Tuấn Kiệt vốn không có cách nào mà đưa ra được đáp án chắn chắn, để cam đoan rằng, anh ấy là người tốt cả.
Nhưng mà, cậu vừa nghĩ đến, mỗi lần Trì Trụ nhắc về chị hai, vừa kể lại những chuyện xưa của cả hai cho cậu nghe, thì anh lại hiện ra một dáng vẻ dịu dàng, ân cần, thiện lương, lại có sự thâm tình cùng tang thương, lại rất là có sức thuyết phục đối với cậu.
Nếu như mấy thứ kể trên đều là do anh ấy giả bộ ra, thì Trì Trụ tuyệt đối là một diễn viên tài giỏi nhất trên thế giới này rồi đi.
Tuấn Kiệt vẫn còn trong say rượu lại loay hoay mãi trong cái suy nghĩ mâu thuẫn này, kéo theo, đầu óc đều đang quay cuồng không ngừng, cho nên, khiến cho đầu của mình lại càng thêm đau đớn dữ dội, đau đến mức sắp nổ tung.
Nói thật, đúng là cậu có chút sợ hãi Trì Trụ.
Cậu lo lắng, một ngày nào đó, Trì Trụ cũng sẽ cầm hung khí sắc nhọn mà hung hăng giương nanh múa vuốt đối với mình như là cảnh tượng kinh hoàng vừa mới diễn ra khi nãy vậy.
*
Vì lẽ đó, mấy ngày sau, cậu đều lấy ra mọi loại lý do qua loa, lấy lệ, như nào là tăng ca, nào là xã giao, để lẩn tránh Trì Trụ. Nói chung, chính là cậu có thể tránh thì liền tránh, không muốn cả hai phải đụng mặt nhau.
Trì Trụ vốn là người thông minh, làm sao mà anh lại không nhận ra được loại hành vi tránh né, bài xích này của Tuấn Kiệt đây?
Mà, số lần tránh né này vốn không cần nhiều, chỉ cần một, hai lần thôi, thì Trì Trụ đá có thể đoán ra đại khái rồi đi.
Anh cũng không mở miệng hỏi nhiều, thoạt nhìn, anh cũng rất là biết điều lại thức thời.
Ngày trước, ở quê nhà, anh cũng đã quá quen với loại bài xích đầy thành kiến này rồi. Mà bây giờ, với hành động quá mức rõ ràng, lại càng không thèm che giấu này của Tuấn Kiệt, thì anh vừa nhìn liền biết được cậu tabđang sợ hãi anh.
Nhưng, anh lại không hề tức giận.
Chỉ là anh có chút thất vọng mà thôi.
Tính ra, không phải là do anh đã ra tay cứu Tuấn Kiệt hay sao?
Nếu như là ngày xưa, nhất định là anh sẽ tóm chặt lấy cổ áo của Tuấn Kiệt mà đánh cậu một trận no đòn, sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà, chửi bới một trận, để cho cậu tỉnh ra, dạy cho cậu hiểu ra: bản thân cậu vốn là kẻ không biết điều, không biết phân biệt tốt xấu.
Nhưng mà, hiện tại, anh sẽ không làm như vậy.
Hiện tại, anh đã là một kẻ cô độc, cho nên, đối với mỗi một người thân, bạn bè ở bên cạnh mình thì anh đều luôn rất là quý trọng.
Ngày trước, từ sau khi Tiểu Mẫn đã rời đi, thì cũng đã tiêu hao hết tất cả mọi sự nhiệt tình cùng với nỗi thiết tha với cuộc sống này của anh rồi. Cho nên, anh không muốn câu nệ lại phải tính toán thiệt hơn, hay là để tâm nặng nề đối với mối quan hệ hờ hợt giữa người và người này nữa rồi.
Nào là ‘ai nợ ai nhiều hơn’, ‘đến lượt ai còn thiếu tình nghĩa gì với ai’. Mọi việc đều chấp nhất như thế, mỗi một vấn đề tẻ nhạt đều dai dẳng đều giống hệt như vậy, ai ai cũng cứ nhất định phải một, hai mà cố sức tìm ra đáp án trắng đen rõ ràng.
Nhưng mà, anh lại cảm thấy không còn có ý nghĩa gì nữa cả.
Tuấn Kiệt nhớ đến một bộ mặt tốt đẹp cùng với sự giúp đỡ của anh cũng được, mà không nhớ đến một mặt tốt đẹp cùng với sự giúp đỡ của anh cũng chẳng sao.
Anh vốn cũng không hề để ý đến.
Tuấn Kiệt vốn không phải là đối thủ trên thương trường của anh, cho nên, anh không cần tính toán thiệt hơn theo từng con số để cân bằng thu chi đối với cậu.
Anh chỉ biết.
Tuấn Kiệt vốn là em trai của Tiểu Mẫn, cùng chung một dòng máu với Tiểu Mẫn. Cũng là người mà Tiểu Mẫn trước khi lâm chung đã hấp hối xin nhờ anh, sau này phải chăm sóc thật tốt cho cậu ta.
Mà, anh vốn không thể nào nuốt lời được.
Nói cho cùng, Tuấn Kiệt cũng chỉ là một thằng nhóc con. Kỳ thực, cũng không thể bàn lý lẽ gì với cậu ta được cả. Mà, bây giờ, cậu ta nhìn thấy anh thì cậu ta lại cảm thấy khó chịu. Nếu đã vậy, cậu ta cảm thấy rằng, cứ càng tránh xa khỏi anh thì bản thân cậu ta mới càng cảm thấy tự tại hơn, vậy thì hãy cứ để cho cậu ta tự do mà rời đi thôi.
*
Vì vậy, Trì Trụ cũng tự bận rộn công việc làm ăn của mình. Anh lại càng thêm tập trung vào công tác. Thậm chí có mấy đêm, anh đều ngủ ở khách sạn hoặc là ở ngay trong văn phòng.
Hai người đã biến thành mối quan hệ đơn thuần giữa khách trọ cùng với chủ nhà vậy. Dù sớm muộn gì thì cũng sẽ phải đối mặt, nhưng chắc chỉ còn lại mỗi sự khách khí sáo trỗng vốn không còn chút cảm tình gì nữa đi. Ngẫm lại, kỳ thực, mối quan hệ như vậy cũng không có cái gì là không tốt cả.
Đây chính là suy nghĩ của Trì Trụ.
*
Chỉ là nếu như sau này, không xảy một tràng bất ngờ kia, thì có phải chăng là tình cảm giữa hai người đều đã giống như là sương sớm mau đọng chóng tan đi.
***
Sáng ngày đó, trợ lí của Trì Trụ là Tiểu Diệp đến công ty sớm là định chuẩn bị tư liệu cho hội nghị sắp tới. Nhưng hắn vừa mở đèn lên, lại thấy cánh cửa văn phòng của Trì Trụ lại đang khép hờ, lại nhìn thấy anh đang nằm nghiêng người ở trên ghế salông dùng để tiếp khách, lại đang quay lưng về phía cửa ra vào.
Nhưng mà, trực giác của hắn lại thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì chỉ cần Trì Trụ qua đêm ở văn phòng, thì thông thường vào sáng sớm, anh cũng đã rửa mặt xong, cho nên, đáng lẽ vào lúc tám giờ sáng này, anh đang ngồi xem công văn cùng với hợp đồng đi.
Nhưng, hiện tại cũng đã chín giờ rồi, ông chủ nhà hắn lại vẫn còn đang ngủ, chung quy, vẫn có gì đó cực kì không đúng.
Hắn rón rén gõ cửa vài cái, nhưng Trì Trụ vẫn nằm yên một chỗ.
Tiểu Diệp thấy anh vẫn nằm bất động, đành phải bạo gan mà đi vào văn phòng, ghé sát người vào mà gọi tên anh lên hai tiếng. Kết quả là hắn vẫn là không thấy anh động đậy chút nào cả.
Ngay lập tức, hắn liền cả kinh.
Hắn không nhịn được, mà đưa tay ra kéo người của Trì Trụ xoay lại, nằm ngửa lên. Nhưng, bộ dạng của anh khi đập vô mắt của hắn, thực là dọa cho hắn sợ đến nhảy dựng lên một cái.
Bởi vì chỉ thấy sắc mặt của Trì Trụ đều đã trắng bệch đi, trên cổ lẫn toàn thân đều đổ ra mồ hôi lạnh ướt sũng, đôi chân mày đều nhăn nhíu, xoắn xuýt lại với nhau.
Tại sao hắn gọi to mấy mà anh cũng đều không tỉnh lại đây.
Lúc này, Tiểu Diệp liền vội vàng gọi số ‘một hai không’, trong lúc chờ xe cấp cứu đến, hắn lại tìm trong túi tiền áo khoác của Trì Trụ lấy ra điện thoại di động của anh, lại lấy ngón tay của anh in lên màn hình để giải khóa vân tay, lập tức tìm số điện thoại để gọi về cho gia đình của anh.
Hắn nhớ là, lúc trước, có nghe nói, cháu trai của ông chủ ở quê nhà lên đây mà ở nhờ nhà ông chủ đi.
Lúc nguy cấp thế này, hắn cần phải liên lạc với cậu ta, để cho cậu ta lấy thẻ bảo hiểm y tế cùng với thẻ căn cước của ông chủ mang theo đến đây đã.
*
Ngay khi Tuấn Kiệt chạy tới bệnh viện, đều chỉ mặc một thân đồ bộ ở nhà vẫn còn chưa thay. Do vừa nhận xong cuộc gọi của Tiểu Diệp, cậu đã trực tiếp vội lái xe đi về phía bệnh viện, lại chạy chậm một đường lên đến đúng phòng, đến sau khi gặp được Tiểu Diệp thì đầu của cậu đều đã đầy mồ hôi.
– Mọi thứ đều mang đủ cả rồi sao?
Tiểu Diệp hỏi cậu.
Từ trong cặp táp, Tuấn Kiệt lấy ra một túi văn kiện, bên trong đều chứa vài bản tài liệu:
– Tôi không biết thủ tục ở bệnh viện nơi này ra sao. Cho nên, mọi giấy chứng chỉ, phiếu bảo hiểm này nọ, tôi đều mang theo cả đây.
Tiểu Diệp tiếp nhận lấy túi hồ sơ, lại mở ra, cầm lên từng tờ xem xét, mới nói:
– Cũng gần đủ rồi. Quan trọng nhất chính là thẻ bảo hiểm y tế mà thôi. Cậu ở chỗ này canh chừng. Trước hết, tôi đi tìm bác sĩ nói chuyện cái đã.
Tuấn Kiệt lo lắng ngăn hắn lại, vội hỏi:
– Bác sĩ có nói là anh ấy đã bị bệnh gì hay không?
– Viêm tuyến tuỵ.
Tiểu Diệp ném ra ba chữ này liền nhanh chân đi đến văn phòng phía bên kia.
Tuấn Kiệt đứng trong khu cấp cứu quan sát xung quanh một vòng.
Tất cả đều là các bệnh nhân đều đang uể oải mà nằm ở trên giường, bên cạnh là những người nhà mang theo đầy mặt bất đắc dĩ. Trên mặt mỗi một người đều phủ một tầng mây đen mờ mịt. Người bình thường mà ở lại đây cũng sẽ trở nên ủ dột, xám xịt đi.
Cậu nhìn lướt qua từng người một ở trong đám người đông đúc, đang kẻ đứng người nằm ngổn ngang này.
Đến cuối cùng, cậu mới tìm thấy, một người đang nhắm nghiền hai mắt, tóc hoa râm.
Cậu mở miệng kêu tên của anh lên một tiếng, thì cánh tay của người nọ mới giật nhẹ lên. Rốt cục, hai mắt của anh mới chầm chậm mở ra, quay đầu nhìn sang, đầy mắt đều toát lên nỗi bất lực được chôn giấu đến cực kì sâu sắc.
Không biết vì sao, Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của Trì Trụ, thì trong lòng của cậu khó tránh khỏi cảm thán.
Đương nhiên là Trì Trụ đã không còn hơi sức nào để mở miệng nói chuyện nữa. Anh chỉ nhìn Tuấn Kiệt một lát, lại nghiêng người, ngủ mất.
*
Anh vốn không thích bệnh viện.
Bởi vì Tiểu Mẫn đã qua đời ở trong bệnh viện. Cho nên, trong lòng của anh vẫn còn sợ hãi. Mà, chỉ cần anh nhắm hai mắt, thì anh mới cảm thấy khá lên hơn một chút.
*
Sau khi Tiểu Diệp đã hoàn tất thủ tục, quay trở lại, cùng nói chuyện với hộ sĩ một lát, thì hộ sĩ mới dẫn hắn vào trong phòng bệnh chính thức.
Bác sĩ lại cho rằng, Tiểu Diệp mới là người nhà của bệnh nhân, cho nên, chỉ dặn dò những điều quan trọng cần chú ý khi chăm sóc bệnh nhân cho hắn biết mà thôi. Mà, đang đứng ở một bên, Tuấn Kiệt chỉ lẳng lặng lắng nghe. Bất chợt, trong lòng của cậu liền dâng lên đôi chút cảm giác khó chịu.
*
Trong suốt hơn ba mươi năm cuộc sống của Trì Trụ, mỗi một người thân nhất ở bên cạn anh cũng đã lần lượt chết đi. Anh tận mắt dõi theo từng người một rời khỏi mình.
Nhưng, rốt cuộc, lần này, người nên ra đi cũng chính là bản thân anh đi.
Chỉ là ngay trong tình trạng ‘ngàn cân treo sợi tóc’ này, thì người bầu bạn với anh cũng chỉ còn sót lại mỗi một mình Tiểu Diệp vốn là thủ hạ đắc lực trong công việc với mình. Và, một tên nhóc vốn chỉ có mối quan hệ chủ nhà khách trọ với mình mà thôi.
*
Công ty còn có việc, Trì Trụ liền để cho Tiểu Diệp đi về trước.
Trước khi đi, Tiểu Diệp thuật lại lời dặn dò chú ý của bác sĩ mà bàn giao lại cho Tuấn Kiệt, lại nói cho cậu biết, Trì Trụ đã từng bị qua những bệnh nào, nên kiêng ăn những món gì, cùng với việc anh bị dị ứng với thứ gì.
Tuấn Kiệt đều ghi nhớ lại từng cái một.
Ngay lúc này, cậu mới tự hiểu ra rằng, mình vốn hiểu biết rất ít về Trì Trụ.
Sau khi Tiểu Diệp đi rồi, Tuấn Kiệt ngồi ở bên giường của Trì Trụ.
Mà, Trì Trụ lại uể oải mà mở miệng khuyên cậu đừng lại ở đây mà chậm trễ công việc của mình.
– Em chỉ mới là nhân viên thực tập thôi. Hàng tuần, em vốn cũng không cần đi làm mỗi ngày đâu,
Tuấn Kiệt nói vậy, bởi vì cậu muốn chăm sóc anh, nhưng cậu vẫn lo Trì Trụ vẫn không yên lòng, cho nên, cậu lại nói thêm một câu:
– Đã xin nghỉ đàng hoàng với người hướng dẫn của mình rồi.
Trì Trụ trừng mắt nhìn, ý tứ là “vậy thì tốt rồi”.
Hai người lại trầm mặc một hồi.
Trì Trụ còn nói:
– Vậy cậu cũng nên trở về đi thôi. Nơi này đã có hộ sĩ rồi.
– Không cần. Có về đến nhà, em cũng không an tâm mà nghỉ ngơi nổi đâu. Hộ sĩ chỉ lo đúng giờ mà đi tiêm thuốc mỗi ngày thôi, vốn đâu chăm lo đến sinh hoạt hàng ngày của bệnh nhân đâu.
Trì Trụ không có sức đâu mà cùng tranh luận với cậu, cho nên, anh đành thuận theo ý của cậu đi.
*
Kỳ thực, trong lòng của anh vẫn rất là được an ủi. Dù sao, ở trong cái thành thị này, người có thể để anh dựa dẫm vốn rất là ít ỏi, gần như bằng không đi.
Anh cảm thấy, bệnh viện thật là một nơi thần kỳ.
Chung quy là bởi vì, ở nơi này rồi, vốn có thể khiến cho người ta trở nên yếu đuối.
Một kẻ vốn luôn tự cho là mình vốn có thể một thân một mình mà giải quyết được hết mọi việc. Nhưng khi đã bước vào nơi này rồi, đều không thể làm được gì cả.
Nào có thân thể gì lại như kim cương bất hoại.
Tất cả mọi người đều giống nhau, chỉ cần trong lúc yếu đuối nhất, chiếm được một chút quan tâm của ai đó, cũng đã có thể khiến cho bản thân mình cảm động rồi đi.
*
Trì Trụ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngay khi anh vừa tỉnh lại, nhìn thoáng qua, đã hai giờ chiều, qua cả giờ cơm trưa rồi, bên ngoài là một mảng trời sáng sủa. Bên cửa sổ đang mở hở ra một cái khe, lập tức có cơn gió lạnh lùa vào, khiến cho anh phải run rẩy cả lên, anh đưa tay ra định kéo chăn cao lên cổ.
– Để em kéo chăn giúp cho.
Tuấn Kiệt vừa mở miệng nói.
Lúc này, Trì Trụ mới biết, hoá ra Tuấn Kiệt vẫn còn chưa đi.
– Tôi đã đỡ hơn nhiều rồi. Cậu mau trở về nhà đi.
– Anh vẫn còn chưa ăn cơm. Để em đi mua tô cháo cho anh ăn đã.
Trì Trụ vốn không muốn làm phiền cậu, nhưng ở bên cạnh của anh lại không còn ai khác, cho nên, anh vẫn gật đầu đồng ý.
Tuấn Kiệt đi đến một tiệm bán cháo và bánh bao ở đối diện bệnh viện, mua một hộp cháo. Nhưng mà, cháo ở đây nấu quá đặc, cho nên, anh lại xin ông chủ thêm một hộp đựng ít nước nóng, lúc này, cậu mới mang cả hai hộp này quay về bệnh viện.
Trở lại phòng bệnh, một luồng mùi vị khó ngửi xông vào xoang mũi, hóa ra, lúc ở trong phòng bệnh vốn không cảm thấy, nhưng chỉ vừa ra cửa lại quay trở về mới cảm nhận được rõ ràng. Cho nên, cậu chỉ tự sờ sờ chóp mũi của mình, vừa tự tay lấy hộp cháo ra, đặt lên trên bàn nhỏ, lại mở ra, cẩn thận mà đổ nước sôi vào, pha loãng cháo ra, định đút cho Trì Trụ ăn.
– Không cần, tôi tự mình ăn được.
Tuấn Kiệt giơ tay ra, ngăn anh lại, nói:
– Anh đừng di chuyển, cẩn thận lại rách vết mổ.
Nhất thời, vừa sờ đến tay của Trì Trụ, lại thấy cả tay anh đều đang lạnh lẽo, cậu lại vội vàng kéo chăn lên đắp kín người cho anh.
Trì Trụ cũng không phản kháng nữa. Mà, kỳ thực, ở trong đáy lòng của anh lại đang cực kì hưởng thụ loại cảm giác được người khác chăm sóc mình chu đáo thế này.
Tuấn Kiệt múc từng muỗng cháo một, chậm rãi mà đút vào tới bên mép miệng của anh. Anh vừa ăn vào, cả người đều ấm áp lên từng chút.
– Cảm ơn.
Cổ họng của Trì Trụ ấm ách, lại nở nụ cười xin lỗi,
– Đã làm phiền cậu rồi.
Tuấn Kiệt nhìn vào đôi mắt kia của anh. Tuy anh chỉ khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng trong ánh mắt kia đều chất chứa nỗi mệt mỏi thâm trầm.
Trong lòng của cậu lại cảm thán.
Anh ấy vốn cũng chỉ là một con người có thân thể phàm trần mà thôi.
Anh ấy lại có thể để lại nhà của mình cho cậu ở.
Khi nhận được tin nhắn của cậu, anh vừa gọi lại vừa lật đật, chạy vội từ Tô Châu trở về đây chỉ vì muốn đưa một kẻ đã say xỉn như cậu, an toàn mà trở về nhà.
Mà, chính cậu đây, lại không chỉ nghi ngờ, không muốn tin tưởng anh lại còn trốn anh như là tránh ôn thần vậy.
Cậu cần gì phải đối xử cay nghiệt với anh đến vậy đây?
Nghĩ tới đây, bản thân của cậu cũng đã tự thấy xấu hổ vô vàn.
Lúc này, cậu mới cảm thấy, bản thân mình mới đúng thật là một tên vô lại đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook