Ảnh Quỷ
-
Chương 3: Ở chung
Khi tỉnh lại thì đã là hơn 2 giờ chiều, hiếm khi thời tiết thật là tốt, mặt trời giữa mùa đông.
Nhìn quét một vòng, quỷ kia quả nhiên im lặng đứng ở góc phòng.
” ——Anh tỉnh?”.
Ngủ được 1 giấc nên lá gan Khúc Nhạc vô tình lớn hơn, “Sao cậu còn ở đây hả?”. Nói xong liền hối hận, là quỷ mà, ai biết khi nào thì luẩn quẩn trong lòng liền kéo anh cùng nhau xuống địa ngục.
Quỷ kia từ góc phòng chậm rãi bay ra, khuôn mặt đẹp trai ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống quả nhiên lại bắt đầu mơ hồ, sau đó cả người là máu đi về phía Khúc Nhạc.
Tim Khúc Nhạc đập thình thịch, trơ mắt nhìn quỷ kia dừng lại trước mặt anh, chỉ vào đầu giường nói: “Uống cháo”.
Cái giề?
Náo loạn nửa ngày liền uống cháo? Khúc Nhạc còn tưởng rằng……..
Rút lại tiểu tâm tư đáng khinh, Khúc Nhạc đi qua coi, trên đầu giường đặt 1 chén cháo gạo kê, đang nóng hôi hổi bốc khói trắng, mùi thơm bay khắp phòng.
Bụng hợp thời kêu ọt ọt, Khúc Nhạc không nói chuyện, lấy tâm tình tráng sĩ đoạn cổ tay bưng lên liền uống.
Suy nghĩ bay loạn, uống cháo do quỷ nấu thì có bị biến thành quỷ không vậy hả?
Khúc Nhạc đặt chén xuống, qua loa lau miệng, mở miệng nói: “Cậu rốt cuộc vì sao đi theo tôi?”.
Quỷ đột nhiên nói: “Làm anh”.
Khúc Nhạc suýt nữa phun cháo vừa mới ăn hồi này ra luôn, té ra mục tiêu suốt đời của quỷ này chính là làm anh, có lầm hay không!
“Vì sao cậu nhất định phải làm tôi hả?”. Khúc Nhạc bỗng nhiên nhớ tới sự kiện quỷ dị tối hôm qua, lớn tiếng nói: “Đêm qua tại tòa nhà chiếu AV chính là cậu…… tôi!”.
Lòng bắt đầu đầy căm phẫn, cuối cùng giọng điệu yếu ớt, làm cho chính miệng anh nói ra chuyện bị mê gian, khuôn mặt già của anh thật sự không đủ dày.
Quỷ nói: “Là tôi”. Giọng điệu thản nhiên không dao động, sắc mặt càng thản nhiên.
Khúc Nhạc hồi thần, tức giận tới nghĩ muốn tát chết con quỷ này, nhưng nghĩ lại đối phương đã chết rồi, đều thành quỷ, lại hô giết cậu ta chính là uổng phí sức lực, đành nói: “Vậy cậu đã làm tôi rồi, vì sao còn quấn lấy tôi chứ?”.
Mịa nó, chẳng lẽ vẫn nghĩ muốn làm anh ư?
Quỷ nói: “Tôi vẫn muốn làm anh”.
Mặt không đổi sắc nói lời nói vô sỉ, bẩn thỉu, đáng khinh như vậy, quả nhiên không phải người mà………
Một ngụm máu nghẹn trong lòng, Khúc Nhạc suy yếu nói: “Nếu tôi phản kháng thì cậu sẽ giết tôi sao?”.
Quỷ lộ ra vẻ mặt hoang mang, nửa ngày mới nói: “Tôi phải suy nghĩ, cân nhắc”.
Khúc Nhạc vội vàng nói: “Loại việc nhỏ này thì cậu vẫn là không cần suy nghĩ, ngàn vạn lần không cần suy nghĩ! Nói coi vì sao cậu nhất định phải chọn tôi?”. Trên đường cái đều là đàn ông, chọn người khác đi.
Quỷ im lặng, ngay khi Khúc Nhạc cho ràng cậu ta muốn im lặng tới chết luôn thì cậu ta mở miệng: “Tôi không biết, tôi đều quên hết chuyện khi còn sống rồi, tôi chỉ nhớ rõ tâm nguyện duy nhất trước khi chết là làm anh”.
Mịa, có thể đừng bày ra khuôn mặt vô tội nói những lời vô sỉ như vậy hay không! Nói coi đây là chấp niệm sâu cỡ nào ha!
Khúc Nhạc: “Vậy câụ tên gì?”.
Quỷ: “…….a Lan”.
Khúc Nhạc nghiến răng nghiến lợi, tốt, a Lan, tôi nhớ kỹ cậu!
“Cậu không phải đều còn nhớ sao, chơi tôi à, a Lan, gạt người là không đúng”.
“………”
A Lan nói: “Vừa mới nhớ ra”.
Tựa hồ cảm thấy quỷ không có ý đồ thương tổn chính mình, ít nhất ở trên…….. Không đúng, là trước khi hoàn thành tâm nguyện sẽ không thương tổn mình, Khúc Nhạc bình tĩnh lại, khí tràng đáng khinh khai hỏa toàn bộ, bày ra một bộ biểu cảm “Tôi sẽ đánh bại cậu”, nói: “A Lan, quỷ sinh của cậu thật sự rất không cao cả, rất không sâu xa, cậu nhất định sẽ bị quỷ khác xem thường”.
Quang côn (ế, ko có ng` iu) độc thân 35 năm bị một con quỷ theo đuổi, nhân sinh của anh có thể lại tệ hại hơn nữa không hả?
A Lan khuyên giải, nói: “Không cần lo lắng, quỷ chúng tôi sẽ không như vậy”.
Khúc Nhạc nhất thời có loại lỗi giác đàn gảy tai trâu, anh đã lâu không gặp qua loại người giáp mặt khoe ra cảm giác ưu việt của dắt lừa thuê.
Nhưng lập tức, Khúc Nhạc liền lộ ra cái loại vẻ mặt đê tiện, “A Lan, con người chúng ta phải có trụ cột tình cảm nhất định mới có thể lên giường, giống tôi và cậu căn bản là không có trụ cột tình cảm, cậu là quỷ tốt nhưng chúng ta không hợp”.
Không ngờ Khúc Nhạc cũng có một ngày nói ra câu “quỷ tốt”.
A Lan mặt không đổi sắc nói: “Làm sao mới có thể có trụ cột tình cảm?”.
Khúc Nhạc: “Chính là cái gọi là lâu ngày nảy sinh tình cảm”.
A Lan gật đầu, “Tôi hiểu”.
Hử? Hiểu được cái này hả? Ơn trời!
Không đợi Khúc Nhạc cao hứng thì khí đen bao quanh anh, ngay sau đó thân hình cao lớn của a Lan ôm anh vào trong ngực, bên tai, cổ đều là xúc cảm lạnh lẻo. Anh lập tức phản ứng lại, đây là a Lan đang hôn môi anh.
“Chờ, chờ một chút, không phải cậu nói đã hiểu rồi sao?”. Khúc Nhạc định lấy tay ngăn a Lan lại, kết quả thân thể của a Lan khi bị đụng vào liền hóa thành khí đen, khi khí đen ngưng tụ lại biến trở về bộ dáng lúc đầu.
A Lan vừa hôn Khúc Nhạc vừa nói: “Lâu ngày nảy sinh tình cảm”.
Khúc Nhạc khóc không ra nước mắt, anh thật sự không phải ý này mà!
“Không phải như thế! Cái gọi là lâu ngày nảy sinh tình cảm, là nói hai người ở chung lâu ngày, tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình!”.
A Lan ngừng 2 tay đang làm loạn lại, nói: “Cho nên?”.
Tâm muốn chết Khúc Nhạc đều có, “………. Cho nên cậu chỉ cần vẫn ở tại bên cạnh tôi, một ngày nào đó chúng ta sẽ có trụ cột tình cảm! Phải từng bước một tới……..”.
Giờ thì hay rồi, anh không thể lại đuổi con quỷ này đi rồi, đây là cái gọi là nhục mất nước, hiệp ước không bình đẳng!
Trong mắt a Lan hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, “Cho nên một ngày nào đó anh sẽ tự nguyện để tôi làm anh?”
Khúc Nhạc: “……..#@%&*”.
Nếu đã chấp nhận sống chung với 1 con quỷ thì Khúc Nhạc đành phải thuyết phục chính mình mau chóng thích ứng.
Ví dụ như, ban ngày luôn hạ màn xuống, để phòng ánh mặt trời.
Điều này giống như ông lão vừa híp mắt vừa uống trà vừa phơi nắng khiến cho Khúc Nhạc rất bất mãn, kết quả của bất mãn chính là bức màn khép lại chưa tới 10 phút liền lại bị anh kéo ra.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua thủy tinh trong suốt chiếu vào.
Khúc Nhạc thích ý tới muốn duỗi người.
“A — —mẹ ơi!”.
Góc tường hiện ra khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, hai ánh mắt cứ thẳng nhìn chằm chằm Khúc Nhạc.
“Tôi biết rồi, tôi khép màn lại liền, cậu đừng lại đây!”.
Lại ví dụ như, đang ngủ say, bị quỷ túm ra từ trong ổ chăn.
Cái này cũng chưa tính, buổi sáng lúc đi tắm thời khắc luôn luôn cảnh giác không cần bị ánh mắt của con quỷ nào đó thẳng nhìn chòng chọc dọa tới.
Lúc uống cà phê phải chú ý không nên uống cái chén lạnh kia, bởi vì nhạt như nước ốc, không dành cho người uống.
Buổi tối lúc ngủ càng phải cẩn thận, bởi vì ngươi không biết khi nào thì sẽ có con quỷ đột nhiên toát ra từ phía sau hỏi Khúc Nhạc: “Hôm nay có thể làm anh hay không?”.
………
Làm quản lí mỗi tháng lãnh 10 vạn của phòng đối ngoại thì Khúc Nhạc là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cẩn thận lễ độ. Về tới nhà lại có thể trực tiếp khỏa thân, gãi ngón chân.
Buồi tối ngày thứ ba 1 người 1 quỷ ở chung, điện thoại của Khúc Nhạc đổ chuông liên tục 《 Ngươi là đồ ngốc 》, nhạc chuông riêng khi Jack Trương gọi tới.
Khúc Nhạc vừa vắt chân chờ a Lan nấu cơm vừa sung sướng nghe tiếng nhạc của di động.
A Lan bưng một chén cháo trắng bay tới, nói: “Không bắt máy?”.
Khúc Nhạc cầm cái chén, tỉnh bơ nói: “Dù sao đối phương là tên ngốc, hơn nữa trong lúc nghỉ tôi cũng không nghe điện thoại công việc”.
A Lan không nói nữa, im lặng cầm 1 chen cháo trắng khác, hít sâu một hơi, khói trắng lượn lờ chớp mắt lướt qua.
Khúc Nhạc lầm bầm trong lòng, đây là nhân thê (chiều vợ, sợ vợ) nè, nếu không phải cậu ta vẫn nhớ thương hoa cúc của chính mình liền càng hoàn mỹ.
Điện thoại vẫn đang kêu không ngừng. Jack Trương bám riết không tha.
Ngoài mặt Trương sir nói mặc kệ Jack, nhưng thật ra cho Khúc Nhạc nghỉ 3 ngày, cái này đủ để cho thấy kỳ vọng của gã ta với con mình, nhưng hiển nhiên Jack Trương phụ lòng gã, bằng không lấy trình độ Jack Trương ghét Khúc Nhạc, sao lại sẽ chủ động gọi điện thoại? Vô sự bất đăng tam bảo điện (có việc mới tới), không có việc gì cũng sẽ không tìm anh.
Khúc Nhạc suy nghĩ ý xấu, đoán chừng là công ty có chuyện rồi.
Ngày hôm sau, Khúc Nhạc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
A Lan buồn bã nói: “Anh đi đâu?”.
Khúc Nhạc: “Đi làm, nếu không sao nuôi cậu được? Cơm cậu ăn và vân vân, đều là tôi kiếm tiền mua tới”.
A Lan: “Tôi có thể không ăn”.
Khúc Nhạc: “Nhưng tôi phải ăn”.
A Lan túm lấy tay áo của Khúc Nhạc, “Tôi xem sách, thấy trên đó nói hai người cùng một chỗ phải luôn luôn chú ý bồi dưỡng tình cảm, anh hôn tôi 1 cái đi”.
Khúc Nhạc kinh ngạc nói: “Cậu coi sách ở đâu?”.
A Lan: “Trong thư phòng”.
Sách trong thư phòng ngoại trừ liên quan tới phương diện công tác, đều là Khúc Nhạc vì sĩ diện mới đặt đó, ai ngờ tên duy nhất thực hiện giá trị đọc của chúng nó dĩ nhiên là a Lan con quỷ này. Hèn chi lần đầu tiên gặp cậu ta, chính là ở thư phòng, đoán chừng cậu ta ở đó lén đọc sách.
Khúc Nhạc cao 1 m 80, a Lan nhưng lại cao hơn anh 1 nửa đầu, lúc này a Lan đang cúi đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú Khúc Nhạc.
Với khoảng cách này, Khúc Nhạc có thể nhìn rõ lông mi thật dài của a Lan, ngay cả lông mi của a Lan đều là đen đậm.
Nhiệt độ bốc lên vành tai, Khúc Nhạc nói quanh co: “Ngày đó sao cậu lại quấy rối ở thư phòng?”.
Ngày đó a Lan hoàn toàn có thể xuất hiện bình thường, cần gì trình diễn sự kiện sách tự sát, lấy dọa người làm vui sao?
Sở thích của quỷ?
A Lan: “………”
Vì thế, cái này coi như trong lúc vô ý chọc vào yếu điểm?
Khúc Nhạc thừa dịp lúc a Lan ngẩn ngơ liền xoay người chạy vụt qua, giống như chạy trốn, cũng phun ra 1 câu: “Cậu làm lộn xộn thì tự đi dọn dẹp thư phòng đi”.
Trong phòng lớn như vậy, a Lan vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn như cũ, khí đen dần dần dày đặc, cắn nuốt cả thân thể cậu ta vào trong.
Khác với trong nhà, trong công ty một mảnh khẩn trương.
Khúc Nhạc mới vừa bước vào công ty, đã bị Trương sir kêu vào văn phòng.
Trương sir xanh mặt, ném 1 tập văn kiện cho Khúc Nhạc, “Anh xem cho tôi, rốt cuộc sao lại thế này! Không phải anh nói đều sắp xếp tốt rồi sao? Lỗ hổng số liệu lớn như vậy, phòng đối ngoại các người kiểm tra kiểu gì vậy!”.
Khúc Nhạc tìm ra bảng số liệu của phòng đối ngoại từ tập văn kiện, thong dong trả lời: “Trương sir, phần bảng số liệu này cũng không phải là ba ngày trước làm”. Ngụ ý, ông nên tới hỏi con trai iu quý của ông đi, mà không phải tôi.
Trương sir nói: “Jack đã giải thích với tôi, bảng số liệu này làm dựa theo số liệu của anh. Nếu Triệu Cường của phòng đối ngoại các người không phát hiện lỗ hổng lần này, chỉ sợ anh sẽ không bồi thường nổi tổn thất của công ty”.
Khúc Nhạc tức tới cười tươi, cái gì gọi là anh không bồi thường nổi tổn thất? Bảng số liệu này căn bản là không phải anh làm, chính là bởi vì dựa theo bảng anh làm liền đổ trách nhiệm lên trên người anh, đây là logic kiểu gì vậy? Loại viện cớ không trình độ này cũng có thể tin, không thẹn là Trương sir…….
Khúc Nhạc nghiêm mặt nói: “Trương sir, tôi làm việc ở PI suốt 10 năm, không phải bảng số liệu này làm dựa theo cái trước kia ư? Chẳng lẽ có sai sót liền đổ trách nhiệm lên người tôi sao? Lần này may mắn không có tạo thành tổn thất cho công ty, nếu không công ty trong 3 ngày này đến tột cùng là lỗi của ai chỉ huy, trách nhiệm cần ai gánh, trốn không được đâu”.
Lúc này điện thoại đúng lúc vang lên, Trương sir nhíu mày, 2 hàng chân mày thô dài xô lại, xua tay ý bảo Khúc Nhạc có thể đi rồi, sau đó nghe điện thoại.
Từ trước đến nay phòng đối ngoại công tác bận rộn, Khúc Nhạc nhín chút thời gian gọi Triệu Cường lên, hỏi tình hình của 3 ngày kia, cùng với chuyện bảng biểu kia.
Triệu Cường là chàng trai mi thanh mục tú (mày xinh mắt đẹp: chỉ những người thông minh, tính tình hòa nhã), mới vừa tốt nghiệp đại học, cả người lộ ra sự ngây ngô, có chút hướng nội, nhưng cậu ta làm trợ lý đã chứng minh cậu ta rất có tiềm lực.
Triệu Cường không biết vì sao Khúc tổng đột nhiên sẽ tìm mình, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, điều này làm cho cậu có chút lo lắng, “Tôi sợ Trương tổng (Jack Trương) lần đầu làm việc 1 mình sẽ khó tránh khỏi xảy ra vấn đề, cho nên dưới tình hống Trương tổng phê duyệt văn kiện thì tôi nói muốn kiểm tra 1 chút. Không ngờ……..”.
Khúc Nhạc vỗ vỗ bả vai của Triệu Cường, an ủi nói: “Không sao, cậu làm rất tốt. Nhưng mà lần sau không cần lại lén kiểm tra, tôi có cách làm của mình”.
Triệu Cường lập tức nói: “Dạ, sau này không bao giờ…. Như vậy nữa”.
Khúc Nhạc: “Được rồi, trở về làm việc đi”.
Tuy rằng Khúc Nhạc nói khá mơ hồ, nhưng Triệu Cường hẳn là hiểu được, tuy rằng loại hành vi của cậu ta là suy nghĩ vì công ty, nhưng sẽ đưa tới nghi kỵ của Jack Trương, lấy lòng dạ hẹp hòi của Jack Trương, tương lai nhất định sẽ gây rối với cậu ta.
Khúc Nhạc thân là cấp trên, không có nghĩa vụ thời khắc chiếu cố Triệu Cường, loại nhắc nhở thiện ý này đã là toàn bộ anh có thể làm.
Tự cầu nhiều phúc đi.
Khúc Nhạc cảm thấy những lời này áp dụng cho Triệu Cường, cũng áp dụng cho chính anh.
Nhìn quét một vòng, quỷ kia quả nhiên im lặng đứng ở góc phòng.
” ——Anh tỉnh?”.
Ngủ được 1 giấc nên lá gan Khúc Nhạc vô tình lớn hơn, “Sao cậu còn ở đây hả?”. Nói xong liền hối hận, là quỷ mà, ai biết khi nào thì luẩn quẩn trong lòng liền kéo anh cùng nhau xuống địa ngục.
Quỷ kia từ góc phòng chậm rãi bay ra, khuôn mặt đẹp trai ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống quả nhiên lại bắt đầu mơ hồ, sau đó cả người là máu đi về phía Khúc Nhạc.
Tim Khúc Nhạc đập thình thịch, trơ mắt nhìn quỷ kia dừng lại trước mặt anh, chỉ vào đầu giường nói: “Uống cháo”.
Cái giề?
Náo loạn nửa ngày liền uống cháo? Khúc Nhạc còn tưởng rằng……..
Rút lại tiểu tâm tư đáng khinh, Khúc Nhạc đi qua coi, trên đầu giường đặt 1 chén cháo gạo kê, đang nóng hôi hổi bốc khói trắng, mùi thơm bay khắp phòng.
Bụng hợp thời kêu ọt ọt, Khúc Nhạc không nói chuyện, lấy tâm tình tráng sĩ đoạn cổ tay bưng lên liền uống.
Suy nghĩ bay loạn, uống cháo do quỷ nấu thì có bị biến thành quỷ không vậy hả?
Khúc Nhạc đặt chén xuống, qua loa lau miệng, mở miệng nói: “Cậu rốt cuộc vì sao đi theo tôi?”.
Quỷ đột nhiên nói: “Làm anh”.
Khúc Nhạc suýt nữa phun cháo vừa mới ăn hồi này ra luôn, té ra mục tiêu suốt đời của quỷ này chính là làm anh, có lầm hay không!
“Vì sao cậu nhất định phải làm tôi hả?”. Khúc Nhạc bỗng nhiên nhớ tới sự kiện quỷ dị tối hôm qua, lớn tiếng nói: “Đêm qua tại tòa nhà chiếu AV chính là cậu…… tôi!”.
Lòng bắt đầu đầy căm phẫn, cuối cùng giọng điệu yếu ớt, làm cho chính miệng anh nói ra chuyện bị mê gian, khuôn mặt già của anh thật sự không đủ dày.
Quỷ nói: “Là tôi”. Giọng điệu thản nhiên không dao động, sắc mặt càng thản nhiên.
Khúc Nhạc hồi thần, tức giận tới nghĩ muốn tát chết con quỷ này, nhưng nghĩ lại đối phương đã chết rồi, đều thành quỷ, lại hô giết cậu ta chính là uổng phí sức lực, đành nói: “Vậy cậu đã làm tôi rồi, vì sao còn quấn lấy tôi chứ?”.
Mịa nó, chẳng lẽ vẫn nghĩ muốn làm anh ư?
Quỷ nói: “Tôi vẫn muốn làm anh”.
Mặt không đổi sắc nói lời nói vô sỉ, bẩn thỉu, đáng khinh như vậy, quả nhiên không phải người mà………
Một ngụm máu nghẹn trong lòng, Khúc Nhạc suy yếu nói: “Nếu tôi phản kháng thì cậu sẽ giết tôi sao?”.
Quỷ lộ ra vẻ mặt hoang mang, nửa ngày mới nói: “Tôi phải suy nghĩ, cân nhắc”.
Khúc Nhạc vội vàng nói: “Loại việc nhỏ này thì cậu vẫn là không cần suy nghĩ, ngàn vạn lần không cần suy nghĩ! Nói coi vì sao cậu nhất định phải chọn tôi?”. Trên đường cái đều là đàn ông, chọn người khác đi.
Quỷ im lặng, ngay khi Khúc Nhạc cho ràng cậu ta muốn im lặng tới chết luôn thì cậu ta mở miệng: “Tôi không biết, tôi đều quên hết chuyện khi còn sống rồi, tôi chỉ nhớ rõ tâm nguyện duy nhất trước khi chết là làm anh”.
Mịa, có thể đừng bày ra khuôn mặt vô tội nói những lời vô sỉ như vậy hay không! Nói coi đây là chấp niệm sâu cỡ nào ha!
Khúc Nhạc: “Vậy câụ tên gì?”.
Quỷ: “…….a Lan”.
Khúc Nhạc nghiến răng nghiến lợi, tốt, a Lan, tôi nhớ kỹ cậu!
“Cậu không phải đều còn nhớ sao, chơi tôi à, a Lan, gạt người là không đúng”.
“………”
A Lan nói: “Vừa mới nhớ ra”.
Tựa hồ cảm thấy quỷ không có ý đồ thương tổn chính mình, ít nhất ở trên…….. Không đúng, là trước khi hoàn thành tâm nguyện sẽ không thương tổn mình, Khúc Nhạc bình tĩnh lại, khí tràng đáng khinh khai hỏa toàn bộ, bày ra một bộ biểu cảm “Tôi sẽ đánh bại cậu”, nói: “A Lan, quỷ sinh của cậu thật sự rất không cao cả, rất không sâu xa, cậu nhất định sẽ bị quỷ khác xem thường”.
Quang côn (ế, ko có ng` iu) độc thân 35 năm bị một con quỷ theo đuổi, nhân sinh của anh có thể lại tệ hại hơn nữa không hả?
A Lan khuyên giải, nói: “Không cần lo lắng, quỷ chúng tôi sẽ không như vậy”.
Khúc Nhạc nhất thời có loại lỗi giác đàn gảy tai trâu, anh đã lâu không gặp qua loại người giáp mặt khoe ra cảm giác ưu việt của dắt lừa thuê.
Nhưng lập tức, Khúc Nhạc liền lộ ra cái loại vẻ mặt đê tiện, “A Lan, con người chúng ta phải có trụ cột tình cảm nhất định mới có thể lên giường, giống tôi và cậu căn bản là không có trụ cột tình cảm, cậu là quỷ tốt nhưng chúng ta không hợp”.
Không ngờ Khúc Nhạc cũng có một ngày nói ra câu “quỷ tốt”.
A Lan mặt không đổi sắc nói: “Làm sao mới có thể có trụ cột tình cảm?”.
Khúc Nhạc: “Chính là cái gọi là lâu ngày nảy sinh tình cảm”.
A Lan gật đầu, “Tôi hiểu”.
Hử? Hiểu được cái này hả? Ơn trời!
Không đợi Khúc Nhạc cao hứng thì khí đen bao quanh anh, ngay sau đó thân hình cao lớn của a Lan ôm anh vào trong ngực, bên tai, cổ đều là xúc cảm lạnh lẻo. Anh lập tức phản ứng lại, đây là a Lan đang hôn môi anh.
“Chờ, chờ một chút, không phải cậu nói đã hiểu rồi sao?”. Khúc Nhạc định lấy tay ngăn a Lan lại, kết quả thân thể của a Lan khi bị đụng vào liền hóa thành khí đen, khi khí đen ngưng tụ lại biến trở về bộ dáng lúc đầu.
A Lan vừa hôn Khúc Nhạc vừa nói: “Lâu ngày nảy sinh tình cảm”.
Khúc Nhạc khóc không ra nước mắt, anh thật sự không phải ý này mà!
“Không phải như thế! Cái gọi là lâu ngày nảy sinh tình cảm, là nói hai người ở chung lâu ngày, tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình!”.
A Lan ngừng 2 tay đang làm loạn lại, nói: “Cho nên?”.
Tâm muốn chết Khúc Nhạc đều có, “………. Cho nên cậu chỉ cần vẫn ở tại bên cạnh tôi, một ngày nào đó chúng ta sẽ có trụ cột tình cảm! Phải từng bước một tới……..”.
Giờ thì hay rồi, anh không thể lại đuổi con quỷ này đi rồi, đây là cái gọi là nhục mất nước, hiệp ước không bình đẳng!
Trong mắt a Lan hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, “Cho nên một ngày nào đó anh sẽ tự nguyện để tôi làm anh?”
Khúc Nhạc: “……..#@%&*”.
Nếu đã chấp nhận sống chung với 1 con quỷ thì Khúc Nhạc đành phải thuyết phục chính mình mau chóng thích ứng.
Ví dụ như, ban ngày luôn hạ màn xuống, để phòng ánh mặt trời.
Điều này giống như ông lão vừa híp mắt vừa uống trà vừa phơi nắng khiến cho Khúc Nhạc rất bất mãn, kết quả của bất mãn chính là bức màn khép lại chưa tới 10 phút liền lại bị anh kéo ra.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua thủy tinh trong suốt chiếu vào.
Khúc Nhạc thích ý tới muốn duỗi người.
“A — —mẹ ơi!”.
Góc tường hiện ra khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, hai ánh mắt cứ thẳng nhìn chằm chằm Khúc Nhạc.
“Tôi biết rồi, tôi khép màn lại liền, cậu đừng lại đây!”.
Lại ví dụ như, đang ngủ say, bị quỷ túm ra từ trong ổ chăn.
Cái này cũng chưa tính, buổi sáng lúc đi tắm thời khắc luôn luôn cảnh giác không cần bị ánh mắt của con quỷ nào đó thẳng nhìn chòng chọc dọa tới.
Lúc uống cà phê phải chú ý không nên uống cái chén lạnh kia, bởi vì nhạt như nước ốc, không dành cho người uống.
Buổi tối lúc ngủ càng phải cẩn thận, bởi vì ngươi không biết khi nào thì sẽ có con quỷ đột nhiên toát ra từ phía sau hỏi Khúc Nhạc: “Hôm nay có thể làm anh hay không?”.
………
Làm quản lí mỗi tháng lãnh 10 vạn của phòng đối ngoại thì Khúc Nhạc là loại người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cẩn thận lễ độ. Về tới nhà lại có thể trực tiếp khỏa thân, gãi ngón chân.
Buồi tối ngày thứ ba 1 người 1 quỷ ở chung, điện thoại của Khúc Nhạc đổ chuông liên tục 《 Ngươi là đồ ngốc 》, nhạc chuông riêng khi Jack Trương gọi tới.
Khúc Nhạc vừa vắt chân chờ a Lan nấu cơm vừa sung sướng nghe tiếng nhạc của di động.
A Lan bưng một chén cháo trắng bay tới, nói: “Không bắt máy?”.
Khúc Nhạc cầm cái chén, tỉnh bơ nói: “Dù sao đối phương là tên ngốc, hơn nữa trong lúc nghỉ tôi cũng không nghe điện thoại công việc”.
A Lan không nói nữa, im lặng cầm 1 chen cháo trắng khác, hít sâu một hơi, khói trắng lượn lờ chớp mắt lướt qua.
Khúc Nhạc lầm bầm trong lòng, đây là nhân thê (chiều vợ, sợ vợ) nè, nếu không phải cậu ta vẫn nhớ thương hoa cúc của chính mình liền càng hoàn mỹ.
Điện thoại vẫn đang kêu không ngừng. Jack Trương bám riết không tha.
Ngoài mặt Trương sir nói mặc kệ Jack, nhưng thật ra cho Khúc Nhạc nghỉ 3 ngày, cái này đủ để cho thấy kỳ vọng của gã ta với con mình, nhưng hiển nhiên Jack Trương phụ lòng gã, bằng không lấy trình độ Jack Trương ghét Khúc Nhạc, sao lại sẽ chủ động gọi điện thoại? Vô sự bất đăng tam bảo điện (có việc mới tới), không có việc gì cũng sẽ không tìm anh.
Khúc Nhạc suy nghĩ ý xấu, đoán chừng là công ty có chuyện rồi.
Ngày hôm sau, Khúc Nhạc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
A Lan buồn bã nói: “Anh đi đâu?”.
Khúc Nhạc: “Đi làm, nếu không sao nuôi cậu được? Cơm cậu ăn và vân vân, đều là tôi kiếm tiền mua tới”.
A Lan: “Tôi có thể không ăn”.
Khúc Nhạc: “Nhưng tôi phải ăn”.
A Lan túm lấy tay áo của Khúc Nhạc, “Tôi xem sách, thấy trên đó nói hai người cùng một chỗ phải luôn luôn chú ý bồi dưỡng tình cảm, anh hôn tôi 1 cái đi”.
Khúc Nhạc kinh ngạc nói: “Cậu coi sách ở đâu?”.
A Lan: “Trong thư phòng”.
Sách trong thư phòng ngoại trừ liên quan tới phương diện công tác, đều là Khúc Nhạc vì sĩ diện mới đặt đó, ai ngờ tên duy nhất thực hiện giá trị đọc của chúng nó dĩ nhiên là a Lan con quỷ này. Hèn chi lần đầu tiên gặp cậu ta, chính là ở thư phòng, đoán chừng cậu ta ở đó lén đọc sách.
Khúc Nhạc cao 1 m 80, a Lan nhưng lại cao hơn anh 1 nửa đầu, lúc này a Lan đang cúi đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú Khúc Nhạc.
Với khoảng cách này, Khúc Nhạc có thể nhìn rõ lông mi thật dài của a Lan, ngay cả lông mi của a Lan đều là đen đậm.
Nhiệt độ bốc lên vành tai, Khúc Nhạc nói quanh co: “Ngày đó sao cậu lại quấy rối ở thư phòng?”.
Ngày đó a Lan hoàn toàn có thể xuất hiện bình thường, cần gì trình diễn sự kiện sách tự sát, lấy dọa người làm vui sao?
Sở thích của quỷ?
A Lan: “………”
Vì thế, cái này coi như trong lúc vô ý chọc vào yếu điểm?
Khúc Nhạc thừa dịp lúc a Lan ngẩn ngơ liền xoay người chạy vụt qua, giống như chạy trốn, cũng phun ra 1 câu: “Cậu làm lộn xộn thì tự đi dọn dẹp thư phòng đi”.
Trong phòng lớn như vậy, a Lan vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn như cũ, khí đen dần dần dày đặc, cắn nuốt cả thân thể cậu ta vào trong.
Khác với trong nhà, trong công ty một mảnh khẩn trương.
Khúc Nhạc mới vừa bước vào công ty, đã bị Trương sir kêu vào văn phòng.
Trương sir xanh mặt, ném 1 tập văn kiện cho Khúc Nhạc, “Anh xem cho tôi, rốt cuộc sao lại thế này! Không phải anh nói đều sắp xếp tốt rồi sao? Lỗ hổng số liệu lớn như vậy, phòng đối ngoại các người kiểm tra kiểu gì vậy!”.
Khúc Nhạc tìm ra bảng số liệu của phòng đối ngoại từ tập văn kiện, thong dong trả lời: “Trương sir, phần bảng số liệu này cũng không phải là ba ngày trước làm”. Ngụ ý, ông nên tới hỏi con trai iu quý của ông đi, mà không phải tôi.
Trương sir nói: “Jack đã giải thích với tôi, bảng số liệu này làm dựa theo số liệu của anh. Nếu Triệu Cường của phòng đối ngoại các người không phát hiện lỗ hổng lần này, chỉ sợ anh sẽ không bồi thường nổi tổn thất của công ty”.
Khúc Nhạc tức tới cười tươi, cái gì gọi là anh không bồi thường nổi tổn thất? Bảng số liệu này căn bản là không phải anh làm, chính là bởi vì dựa theo bảng anh làm liền đổ trách nhiệm lên trên người anh, đây là logic kiểu gì vậy? Loại viện cớ không trình độ này cũng có thể tin, không thẹn là Trương sir…….
Khúc Nhạc nghiêm mặt nói: “Trương sir, tôi làm việc ở PI suốt 10 năm, không phải bảng số liệu này làm dựa theo cái trước kia ư? Chẳng lẽ có sai sót liền đổ trách nhiệm lên người tôi sao? Lần này may mắn không có tạo thành tổn thất cho công ty, nếu không công ty trong 3 ngày này đến tột cùng là lỗi của ai chỉ huy, trách nhiệm cần ai gánh, trốn không được đâu”.
Lúc này điện thoại đúng lúc vang lên, Trương sir nhíu mày, 2 hàng chân mày thô dài xô lại, xua tay ý bảo Khúc Nhạc có thể đi rồi, sau đó nghe điện thoại.
Từ trước đến nay phòng đối ngoại công tác bận rộn, Khúc Nhạc nhín chút thời gian gọi Triệu Cường lên, hỏi tình hình của 3 ngày kia, cùng với chuyện bảng biểu kia.
Triệu Cường là chàng trai mi thanh mục tú (mày xinh mắt đẹp: chỉ những người thông minh, tính tình hòa nhã), mới vừa tốt nghiệp đại học, cả người lộ ra sự ngây ngô, có chút hướng nội, nhưng cậu ta làm trợ lý đã chứng minh cậu ta rất có tiềm lực.
Triệu Cường không biết vì sao Khúc tổng đột nhiên sẽ tìm mình, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, điều này làm cho cậu có chút lo lắng, “Tôi sợ Trương tổng (Jack Trương) lần đầu làm việc 1 mình sẽ khó tránh khỏi xảy ra vấn đề, cho nên dưới tình hống Trương tổng phê duyệt văn kiện thì tôi nói muốn kiểm tra 1 chút. Không ngờ……..”.
Khúc Nhạc vỗ vỗ bả vai của Triệu Cường, an ủi nói: “Không sao, cậu làm rất tốt. Nhưng mà lần sau không cần lại lén kiểm tra, tôi có cách làm của mình”.
Triệu Cường lập tức nói: “Dạ, sau này không bao giờ…. Như vậy nữa”.
Khúc Nhạc: “Được rồi, trở về làm việc đi”.
Tuy rằng Khúc Nhạc nói khá mơ hồ, nhưng Triệu Cường hẳn là hiểu được, tuy rằng loại hành vi của cậu ta là suy nghĩ vì công ty, nhưng sẽ đưa tới nghi kỵ của Jack Trương, lấy lòng dạ hẹp hòi của Jack Trương, tương lai nhất định sẽ gây rối với cậu ta.
Khúc Nhạc thân là cấp trên, không có nghĩa vụ thời khắc chiếu cố Triệu Cường, loại nhắc nhở thiện ý này đã là toàn bộ anh có thể làm.
Tự cầu nhiều phúc đi.
Khúc Nhạc cảm thấy những lời này áp dụng cho Triệu Cường, cũng áp dụng cho chính anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook