Ảnh Quỷ
Chương 13

Khi ánh mặt trời lại xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, Khúc Nhạc tỉnh tỉnh mê mê, ý thức mơ hồ nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của a Lan.

A, lông mi rất dài.

Làn da thật tái nhợt.

Cái mũi thật thẳng.

Môi thật gợi cảm.

Nhìn như vậy thì kỳ thật cũng không có gì khác với người sống, nói không chừng làm quỷ không lo sinh lão bệnh tử cũng tốt lắm.

Nghĩ như vậy, ánh mặt trời nhất chiếu, khuôn mặt chưa hề làm qua ngụy trang tân trang gì lập tức giống như bị vật chất tính axit ăn mòn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy hóa bụi rơi xuống, đầu và ngực chậm rãi vỡ ra cái lỗ, chảy ra máu tươi tong tỏng.

Tuy đã nhìn qua bộ quỷ dạng này của a Lan nhưng giờ phút này Khúc Nhạc vẫn là bị đột nhiên hoảng sợ.

Quỷ là không cần ngủ, a Lan chính là sau khi ăn no thì lấy hình dáng con người ngủ cùng Khúc Nhạc, từ đầu đến cuối cậu ta đều là tỉnh táo, kể cả khi Khúc Nhạc chống cằm nhìn chằm chằm cậu ta gần một giờ.

Khi a Lan chìm trong suy tư thì Khúc Nhạc sáng sớm không rời giường nổi, ngược lại tràn ngập tình yêu nhìn chằm chằm a Lan, nhất định là đêm qua chính mình (a Lan) không đủ cố gắng.

Vì thế a Lan mạnh xoay người, đè Khúc Nhạc ở dưới người, đối với mảnh đất —— bên tai mẫn cảm của Khúc Nhạc, chính là một trận thổi liếm gặm cắn, nhân tiện thần không biết quỷ không hay cuốn hắc khí kéo chặt bức màn lại.

Khúc Nhạc giãy dụa lộn xộn, “Sáng sớm mà cậu đã làm gì hả? Phát cái gì tình?A……..Eo đau quá!”.

Cuối cùng sau khi rửa mặt đã là 11 giờ trưa.

Vẫn là để a Lan thực hiện được, Khúc Nhạc oán hận suy nghĩ, nếu không nghĩ cách làm cho a Lan tiết chế, như vậy lấy tình huống tóm được cơ hội liền miệt mài như bây giờ thì chưa tới 2 năm nữa anh sẽ chết bất đắc kỳ tử mất!

Khúc Nhạc đấu tranh đối với cái gương và cà vạt của chính mình, anh  liền không học được cách thắt cà vạt, nhiều năm như vậy,  mỗi buổi sáng ghét nhất chính là cái dây mảnh mảnh này!

A Lan cầm lấy cà vạt từ trong tay của Khúc Nhạc, ngón tay dài nhỏ trắng nõn linh hoạt nhích tới nhích lui, nhìn “người” gần trong gang tấc thì Khúc Nhạc lại xấu hổ nhớ tới vừa rồi bàn tay này làm càn ở trên người chính mình, mặt nhất thời nóng bừng lên.

“Cậu, cậu…….”.

“Uhm?”. A Lan cúi đầu, giọng mũi rất nặng.

“………Khí đen trên người cậu hình như không dày đặc như trước”. Cảm giác nóng bừng trên mặt Khúc Nhạc giảm xuống 1 chút.

“………”

A Lan lại không trả lời nữa, trầm mặc nhanh chóng thắt tốt cà vạt, liền bị khí đen bao phủ rồi biến mất.

Ngay cả câu chào hỏi cũng không nói!

Khúc Nhạc căm giận, lúc a Lan chết là 27, 28 tuổi, quả nhiên nhỏ hơn so với chính mình, tùy hứng, hừ, lại đi hù dọa Đổng Học Nguyên, chờ cậu ta trở về thì chính mình liền xử đẹp cậu ta! Ai bảo cậu ta không chào hỏi chứ.

Khúc Nhạc không ý thức được là  giữa trưa dương khí thịnh nhất, quỷ bình thường sẽ trốn tránh không ra khỏi cửa.

A Lan không có đi tìm Đổng Học Nguyên, mà là đi tìm khu quỷ sư tiểu Phương.

“Tôi đã sớm dự đoán anh sẽ tới tìm tôi”. Tiểu Phương ngồi ở dưới tàng cây hòe ở công viên, “Thế nào, chú Khúc quả nhiên thích anh, sẽ chấp nhận anh”. Lúc nói chuyện thì trong lòng cậu đã có dự tính trước, giống như cậu đã sớm nói qua với a Lan.

Lần này tiểu hắc xà không có quấn ở trên cổ của tiểu Phương, mà là như một cái vòng tay thô to đen nhánh quấn cổ tay của cậu ta, nó kiêng kị dựng thẳng con ngươi với a Lan, phun lưỡi rắn.

Tiểu Phương sờ sờ cái đầu của tiểu hắc xà, “Nếu đoán không sai thì anh tới hỏi tôi dưới điều kiện như thế nào mới có thể không đầu thai cũng không hồn phi phách tán”.

A Lan không nói chuyện, mà là vươn tay lấy ra 1 viên đá đen bóng. Cục đá này nhìn thoáng qua thì không có gì khác thường, nhưng mà càng nhìn càng cảm thấy toàn thân nó lộ ra quỷ khí, yêu dị dị thường.

Hai mắt tiểu Phương liền sáng ngời, “Đây, đây là bách quỷ lệ?”.

Thấy a Lan gật đầu thì tiểu Phương kinh hỉ nói: “Cư nhiên thật sự có loại vật tà môn này! Đắc lai toàn bất phí công phu*. có bách quỷ lệ thì tiểu Hắc có thể……..”.

*Đắc lai toàn bất phí công phu (trích từ câu: Đạp phá thiết hào vô mịch xử, đắc lai toàn phí bất công phu nghĩa là đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, tới khi thấy được chẳng tốn công): đưa tới tận cửa chả tốn tí công sức nào.

Tiểu Phương không kìm lòng nổi giơ tay lấy viên đá đen kia nhưng a Lan lại thu về.

Tiểu Phương tỉnh táo lại từ trong mừng như điên mới vừa rồi, “Anh muốn tôi nói cho anh phương pháp? Thật đáng tiếc, tôi không biết”.

A Lan mặt than vẫn lạnh lùng như cũ.

Tiểu Phương tiếc nuối, nói: “Nếu tôi biết thì tôi nhất định tôi sẽ dùng nó trao đổi bách quỷ lệ. Đáng tiếc…….. Không phải tôi không nói cho anh, mà là thật không biết. Không bằng nói trên đời này không ai có thể tìm được phương pháp ngăn cản hồn phi phách tán”. Nhưng cậu ta đột nhiên thiên chân vô tà (chân thật, ko chút tà niệm) cười nói: “Tôi sẽ nói cho anh 1 tin tức còn tốt hơn so với chuyện này, anh nhất định sẽ không hối hận lấy bách quỷ lệ làm trao đổi”.

“Nói”.

Tiểu Phương xòe tay ra, bách quỷ lệ liền xuất hiện ở tại trong lòng bàn tay của cậu ta.

“Theo như tôi biết thì anh cũng không có báo thù, nhưng mà tôi thấy oán khí trên người anh lại dần dần tiêu tán. Anh không còn nhiều thời gian nữa!”. Tiểu Phương nói: “Tôi biết oán khí trên người của anh cũng không phải bởi vì kẻ thù của anh, mà là tâm nguyện cho tới nay chưa hoàn thành, thế nào, cảm giác đạt được sở nguyện thích hay không hả?”. Cậu ta tễ mi lộng nhãn (nháy mắt, nháy mắt ra hiệu), lúc này cậu ta không khác gì 1 học sinh trung học bình thường.

Thấy a Lan bơ mình thì tiểu Phương phẫn nộ nói: “Dựa vào oán khí trên người của anh thì hoàn toàn có thể thành ma, căn bản là không cần điểu quy củ này của tôi”.

A Lan hỏi: “Thành  ma?”.

Tiểu Phương nói: “Đúng vậy, do anh cho tôi bách quỷ lệ, giúp tôi giải quyết 1 vấn đề lớn nên tôi nói phương pháp thành ma cho anh. Dù sao anh giết một trăm con lệ quỷ råi, không sợ thêm chút tội này. Để tôi đoán nào, nguyên nhân oán khí trên người của anh yếu bớt nhưng không hoàn toàn tiêu tán chính là anh còn có chấp niệm”.

“Anh muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với chú Khúc đúng không?”. Tiểu Phương lắc lắc đầu nói: “Tham niệm, lúc không chiếm được thì liều mạng muốn có được, chiếm được lại muốn vĩnh viễn giữ lấy”.

Thấy a Lan nhíu mày rõ rệt thì tiểu Phương lập tức nói: “Chỉ cần mê hoặc một người sẵn lòng cam tâm tình nguyện cùng với anh rơi vào ma đạo là có thể. Thành ma, kỳ thật rất đơn giản, chú Khúc nhất định sẽ vì anh mà thành ma, đúng không?”.

Tùy tiện ăn điểm tâm và cơm trưa, Khúc Nhạc đi lòng vòng trong phòng mấy vòng, cuối cùng vẫn là quyết định đi tìm Đổng Học Nguyên.

Anh không lo lắng a Lan giết Đổng Học Nguyên, đó là thù hận, hợp tình hợp lý, anh không tư cách tùy tiện can thiệp, nhưng không biết vì sao Khúc Nhạc chính là cảm thấy tâm trạng bồn chồn, tựa hồ có cổ tiềm lực đang vô hình thúc giục anh đi tới, nhanh đi tới.

Cục cảnh sát vẫn chính khí nghiêm nghị như cũ, cảnh sát bên trong đã sơm quen thuộc với khuôn mặt này của Khúc Nhạc, trực tiếp mang Khúc Nhạc đi vào văn phòng nhỏ của Đổng Học Nguyên.

Đổng Học nguyên ngẩng đầu một chút từ trong văn kiện, nghi hoặc nói: “Khúc tiên sinh, có việc?”.

Hiển nhiên là có việc, không có việc gì thì sao lại tới tìm người chứ. Cho nên Đổng Học Nguyên chừa ra 1 vị trí, một mình nói chuyện cùng Khúc Nhạc.

Khúc Nhạc không có biểu hiện ra kích động và cấp bách với vụ án, nho nhã lễ độ nói: “Chuyện lần trước tôi nói, không biết Đổng cảnh quan đã cân nhắc tới hay chưa?”.

“Lần trước? À, anh nói cấp trên của anh —— Trương Kiện Dân. Tôi muốn hỏi một chút, sao anh lại biết Trương Kiện Dân có liên quan tới vụ án này?”. Đổng Học Nguyên hỏi.

“…….Thật ra tôi chỉ là đoán thôi. Tôi và Jack Trương, chính là con trai của Trương sir, bởi vì nguyên nhân công tác và tính cách nên quan hệ của tôi và gã ta không phải thật hòa thuận. Không nói gạt anh, thật ra ngay từ đầu Sophie gặp chuyện không may, người thứ nhất tôi hoài nghi chính là Jack Trương, sau lại cảm thấy Jack Trương khẳng định không dám giết người, liền không lại nghĩ nhiều nữa. Cho tới ngày đó, tôi  biết được Triệu Cường xảy ra chuyện thì mới bắt đầu hoài nghi Trương sir, bởi vì quan hệ của Triệu Cường và Jack Trương có chút khác thường”.

Đổng Học nguyên ngắt lời nói: “Khác thường?”. Lập tức gã liền hiểu ra.

Khúc Nhạc vừa quan sát a Lan có ở đây hay không, miệng vừa bịa chuyện, nói: “Đúng vậy. Đây là sau này tôi nghe Jack Trương trong lúc vô ý nói ra. Triệu Cường mới vừa tốt nghiệp đại học, có bốc đồng, cũng có tài, tiền đồ hẳn là một mảnh sáng chói mới đúng. Nhưng……Tôi không ngờ quan hệ của cậu ta và Jack Trương sẽ hại cậu ta mất mạng”.

Đổng Học Nguyên châm thuốc lá, phun ra khói thuốc, nói: “Hai người bị hại có quan hệ khác thường với Jack Trương”.

“Đúng vậy. Cho nên tôi mới hoài nghi Trương sir, dù sao ban đầu chính là Trương sir bảo tôi giúp ông ta giao phong thư cho Sophie”.

“Tôi hiểu rồi, anh yên tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ phần tử phạm tội nào”.

Khúc Nhạc vội tỏ rõ thái độ: “Vậy là tốt rồi, hy vọng các đồng chí cảnh sát sớm ngày bắt phần tử phạm tội chịu tội trước pháp luật”.

Từ cảnh cục đi ra sắc mặt Khúc Nhạc “ba” 1 cái liền giãn ra, bởi vì anh mang chính là giày da hươu, lúc gần đi xoay người buộc lại dây giày, trong lúc vô ý nhìn thấy dưới bàn giấu máy ghi âm.

Nếu anh không cẩn thận nói ra cái gì đó thì chỉ sợ sẽ bất lợi đối với chính mình.

Buổi tối khi a Lan còn chưa trở về nhà thì Khúc Nhạc nhận được điện thoại của An Khúc —— “Mau mở máy tính lên, xem tin tức! Nhạc tử, vụ án của ông xong xuôi rồi, còn không nhanh chút tới cám ơn tôi?”.

Khúc Nhạc mở máy tính lên, Weibo, tít đầu của các trang báo mạng đều đăng hình của Trương sir, bên trên viết Trương sir giết người cũng đổ tội cho Khúc Nhạc, khác biệt chính là quá khứ chữ tít tội phạm giết người trên người Khúc Nhạc đều tới trên đầu của Trương sir.

Tin tức đại tiêu đề là —— 【tội phạm giết người đổ tội Trương [tiện dân] đang bỏ trốn, toàn dân truy nã 】. An Khúc nói: “Tôi đã sớm hoài nghi Trương [tiện dân], thật vất vả tóm được cái đuôi của gã ta, sao lại có thể bỏ qua chứ? Tôi vừa tóm được tư liệu liền lập tức truyền cho 1 phóng viên mà tôi quen, hiệu quả không tồi chứ?”.

“Sao ông lại sẽ hoài nghi Trương sir…….Trương [tiện dân]?”. Khúc Nhạc hỏi.

An Khúc: “Ông không biết chứ, lần trước ban giám đốc tổng công ty PI các ông không hài lòng biểu hiện của Trương [tiện dân], quyết nghị muốn cất nhắc ông, kết quả bị Trương Kiện Dân áp chế xuống. Tôi liền đoán với cá tính lòng dạ hẹp hòi kia của gã thì nhất định sẽ ghi hận trong lòng đối với ông”.

Giọng điệu Khúc Nhạc cực bình tĩnh, “Vì sao ông không nói qua với tôi?”.

“Không phải tôi sợ ông nghĩ nhiều sao………?”.

“An Khúc, chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi? Đừng lấy cái điệu bộ dỗ dành vợ ông ra, tôi muốn biết, khi nào thì ông hoài nghi Trương tiện dân, còn có lúc ấy ông ngầm liên lạc cùng phóng viên cố ý khuếch đại tuyên truyền sự tình công ty PI của tôi, rốt cuộc có phải sự thật hay không?”.

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

“An Khúc, tôi là cô nhi, mấy năm nay cám ơn ông chiếu cố tôi, thật sự”.

Giọng điệu An Khúc trầm xuống, “Bộ ông không coi tôi là bạn sao? Ông đang nói gì vậy? Chỉ là không muốn ông tiếp tục ở lại PI mới dùng thủ đoạn nhỏ, cái này thật bình thường, Nhạc tử, tôi vẫn là tôi, ông chuyện bé xé ra to quá rồi đó”.

Khúc Nhạc nói: “Ông làm rất nhiều việc rồi, còn tưởng rằng tôi không biết sao? Cha mẹ của Sophie là ai từ ở nông thôn tìm tới? Là ai dạy bọn họ tới gây rối? An Khúc, ông thật sự cho là tôi không biết sao? Bỏ đi, An Khúc, tôi thay đổi, ông cũng thay đổi, chúng ta cũng không là bộ dáng lúc đại học rồi”.

Việc này là khi ở cảnh cục tán dóc cùng nhóc cảnh sát thì nghe nói, làm Khúc Nhạc chấn kinh không phải An Khúc cư nhiên sẽ làm loại sự tình này, mà là Khúc Nhạc thế nhưng cảm thấy An Khúc làm như vậy là đương nhiên, không gì đáng trách.

Thời gian là vũ khí sắc bén xóa bỏ tất cả, Khúc Nhạc không dám tưởng tượng 10 năm trước chính mình thấy bộ dáng lõi đời từng trải này của An Khúc thì có thể giật mình hay không, có thể chán ghét hay không. Chính là không có cách nào, tất cả bên người đều đang thay đổi, Khúc Nhạc càng không ngăn cản được chính mình.

Có cái thứ gì không bị thời gian giết không chết chứ?

Khoảnh khắc kia, Khúc Nhạc lại nhớ tới 10 năm trước ở hẻm nhỏ nhặt được mèo hoang, mình đầy thương tích nằm sấp trên mặt đất, cuối cùng đứt quãng rên rỉ “cứu tôi”, chính là ánh mắt sắc bén như mũi dao, giống như nếu anh không cứu thì từ nay về sau sẽ bị ghi hận.

Người kia ở chỗ chính mình không biết quan tâm chính mình 10 năm, chết rồi cũng không có thể thay đổi chấp niệm của cậu ta.

Dập điện thoại, Khúc Nhạc nản lòng tựa vào trên sô pha, “A Lan, sao cậu còn chưa về nhà?”.

“Reng reng ——”.

Chuông cửa đột nhiên vang lên trong đêm tối, trong tiềm thức Khúc Nhạc tưởng a Lan, vì thế đứng dậy mở cửa.

“A Lan………. Trương sir?”. Sao anh lại ngu như vậy chứ?

Cho tới bây giờ a Lan đều là trực tiếp bay vào, căn bản sẽ không đi ấn chuông cửa!

Hai tay hai chân bị trói ở trên ghế, Khúc Nhạc tận lực làm cho chính mình tỉnh táo lại, suy nghĩ đối sách.

Trong tay Trương Kiện Dân nắm dao gấp, lưỡi dao hướng mặt của Khúc Nhạc, vẻ mặt điên cuồng, “Không nghĩ tới mày cũng có ngày này hả? Mày đoạt chức vị của tao còn chưa tính, cư nhiên còn muốn đoạt con tao! Tiện nhân!”.

Khúc Nhạc tận lực bình ổn Trương Kiện Dân, “Tôi khi nào thì đoạt lấy chức vị của ông chứ? À, ông nói lần trước đại hội thành viên hội đồng quản trị quyết định, lúc ấy tôi căn bản là không ở đó, hơn nữa ông chắc không biết là tôi sớm muốn rời khỏi PI, tiền lương thấp không nói, đãi ngộ cũng không tốt, căn bản là không thể phát triển tiền đồ, ông chắc biết An Khúc chứ, cậu ấy là bạn của tôi, tôi đã sớm đáp ứng đổi chỗ làm tới chỗ của cậu ta”.

“Mày nói bậy! Mày cho là mày nói xạo thì tao sẽ tin sao? Mày dụ dỗ con tao! Mày đồ biến thái chết tiệt!”. Trương tiện dân để dao trên động mạch chủ trên cổ của Khúc Nhạc, “Tao chỉ cần dùng một chút lực thì “phụt” 1 tiếng, mất máu quá nhiều mà chết, ai bảo mày dụ dỗ con tao! Con tao là mạng sống của tao, nhưng mà mỗi ngày nó đều ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, mặc kệ chính sự, phụ sự kỳ vọng của tao, nhưng nó là con của tao, con tao làm gì đều là đúng hết!”.

Khúc Nhạc vội phụ họa, nói: “Đúng vậy, Jack Trương làm cái gì đều đúng cả. Cậu ta muốn làm to bụng cô gái vị thành niên cũng là đúng”.

“Đó là tiện nhân kia xứng đáng! Nó đáng chết! Cư nhiên dám lấy đứa bé tới uy hiếp tao! Ha ha, là tao tự tay dìm nó xuống nước!”.

Khúc Nhạc ứa mồ hôi lạnh, anh cảm giác trên cổ đang chảy máu, “Jack Trương cấu kết cùng Triệu Cường, cuối cùng lại vứt bỏ Triệu Cường, cũng là đúng”.

“Triệu Cường? Tên nam viên chức kia? Cũng muốn trèo cao con tao?…….Đám tiện nhân này, luôn đuổi không đi, giết không hết, đều là vì tiền của tao, tiền của tao! Tao 1 đồng cũng không cho bọn chúng! Muốn tao liền tung tiền giấy cho bọn chúng, ha ha!”. Trương Kiện Dân đã hoàn toàn mất lí trí, lưỡi dao cắt động mạch chủ của Khúc Nhạc, vẽ ra từng vệt máu.

Khúc Nhạc sắc mặt tái nhợt, nói: “Cho nên, Jack Trương làm cái gì đều là đúng cả”.

“Đúng vậy, đó là con tao, cho nên tương lai phải kế thừa tài sản của tao! Nó làm cái gì cũng đều là đúng hết!”.

“Cho, cho nên Jack Trương vứt bỏ ông cũng là đúng”. Khúc Nhạc thở dốc nói.

Trương Kiện Dân thu được kích thích thật lớn, dao gấp rơi xuống trên mặt đất, ông ta hai tay bụm mặt, bi thương nói: “Tao đem tất cả tài sản đều cho con tao, vì sao nó sẽ không cần tao?!”.

Khúc Nhạc nói: “Tôi xem tin tức, ông, ông vừa xảy ra chuyện thì cậu ta, cậu ta liền ôm tiền chạy, chạy……. Cái loại ăn cháo đá bát này, căn, căn bản không đáng ông, ông vì cậu ta………”.

Khúc Nhạc cảm giác ý thức chính mình đang dần dần trôi xa, anh sắp chết rồi, có lẽ vừa rồi Trương Kiện Dân thật sự cắt đứt động mạch chủ, anh sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Trong mơ mơ màng màng, bốn phía bị bóng tối bao phủ, Khúc Nhạc thấy 1 người đi ra từ trong bóng đêm.

“A Lan, cậu đã trở về rồi”. Khúc Nhạc xả ra 1 khuôn mặt tươi cười suy yếu.

Dây thừng buộc trên ghế tự động bựt bựt lỏng ra, a Lan ôm lấy Khúc Nhạc, tay phải đè lên động mạch của Khúc Nhạc, oán khí càng thêm dày đặc so với trước kia, đông nghìn nghịt vây lại đây, miệng vết thương trên cổ lập tức liền biến mất không còn chút dấu vết.

Dao gấp kia không biết khi nào đã tới trong tay của a Lan, cậu ta nói: “Giết ông ta”.

Khúc Nhạc tựa hồ bị mê hoặc, con dao kia tản ra lực hấp dẫn trí mạng, máu của anh, mỗi một cái tế bào của thân thể anh đều đang kêu gào, “Giết ông ta! Giết ông ta!”.

Thời điểm không ý thức được thì Khúc Nhạc đã giơ tay cầm dao đi tới chỗ Trương Kiện Dân.

Trương Kiện Dân thấy được thứ trong tay của Khúc Nhạc, cũng thấy được con quỷ đứng ở phía sau của Khúc Nhạc, xuất phát từ bản năng lùi về phía sau. Sau khi gã quyết định tìm tới Khúc Nhạc báo thù thì sẽ không định còn sống trở về, cùng lắm là chết thôi, không chết thì cùng lắm ngồi tù thôi. Gã trăm triệu không nghĩ tới gã sẽ lấy phương thức này chết đi. Gã tình nguyện đi ngồi tù!

Khúc Nhạc nắm dao, từng bước một, máy móc đi về phía Trương Kiện Dân, cho tới khi dao nhỏ đâm vào bả vai của Trương Kiện Dân, máu tươi nóng bỏng bắn lên trên mặt, Khúc Nhạc giơ tay sờ, một mảnh đỏ tươi, nhất thời lục phủ ngũ tạng cuộn lại, ngồi chồm hổm trên đất ói ra.

Nhờ vậy Khúc Nhạc mới tỉnh táo lại, kinh ngạc nói: “Tôi…..tôi suýt nữa giết người!”.

A Lan mặt âm trầm lau sạch máu trên mặt và nước bọt ở khóe miệng cho Khúc Nhạc, cầm dao gấp dính máu trong tay của cậu, cũng mạnh mẽ nhét vào trong tay của Khúc Nhạc, “Giết ông ta”.

“Không, tôi, tôi hận ông ta hãm hại tôi, nhưng tôi không muốn giết ông ta! Đúng, báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh sẽ tới đây!”. Khúc Nhạc liều mạng lắc đầu.

“Giết ông ta”. A Lan lại nói.

“A Lan, xin cậu, đừng như vậy, tôi không muốn giết người, vì sao tôi không thể không giết người chứ? Cái này có thể chứng minh cái gì?”.

“Chứng minh anh yêu tôi”.

Khúc Nhạc cảm thấy không thể nói lý với a Lan, “Giết người không thể chứng minh anh yêu em. Anh yêu em, anh muốn chúng ta sống cùng nhau, trải qua những này vui vui vẻ vẻ. Mặc dù tương lai chúng ta chia tay thì anh vẫn sẽ hy vọng em hạnh phúc. Đừng bắt anh giết người……..”.

A Lan nhìn chằm chằm Khúc Nhạc thật lâu, sau đó chậm rãi ôm lấy Khúc Nhạc, đặt đầu của Khúc Nhạc ở trước ngực, xúc cảm lạnh như băng làm cho tâm tình của Khúc Nhạc dần dần ổn định lại.

Khí đen dày đặc quay cuồng kịch liệt, tản ra rồi tụ lại, cuối cùng lại đều mây tan sương tán, biến mất, cả phòng lại khôi phục sáng choang, Trương Kiện Dân đã sớm ngất xỉu.

Khúc Nhạc sợ hãi ngẩng đầu, “Thân thể của em ——”.

“Thân thể” của a Lan thoát khỏi ngụy trang trói buộc của oán khí, lộ ra tướng mạo sẵn có của quỷ, trên đầu và ngực thủng 1 lỗ, chảy máu cuồn cuộn, giống như chảy mãi không ngừng. Đây là cảnh tượng Khúc Nhạc từng nhìn qua, nhưng không có lần nào rõ ràng như lần này, nhìn thấy ghê người như vậy.

Ngực Khúc Nhạc đột nhiên ẩn ẩn đau, anh muốn giúp a Lan băng bó miệng vết thương, muốn vì a Lan lau đi vết máu, muốn nhẹ nhàng xoa tóc của a Lan, nói với em ấy “không sao đâu”, anh lại cực độ căm hận Đổng Học Nguyên, càng căm hận chính mình, vì sao lúc ấy chính mình không ở bên cạnh a Lan?

Nhưng mà khi Khúc Nhạc thật sự vươn tay đụng vào tóc a Lan thì tay anh lại trực tiếp xuyên thấu qua.

“A Lan, em sao vậy?”. Khúc Nhạc vội la lên.

“Có lẽ em phải đi đầu thai”. A Lan suy yếu nói.

Trong khoảng thời gian ngắn Khúc Nhạc không biết nên cao hứng vì a Lan, hay là ích kỷ vì a Lan rời đi mà đau khổ, anh chính là ngây ngẩn nhìn a Lan, không thể tin được chia xa thế nhưng tới nhanh như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp như vậy.

A Lan đang dần biến mất, cậu lộ ra mỉm cười dài lâu nhất từ trước tới nay, “Có thể làm quỷ thật sự là quá tốt”.

“Gì chứ, thành quỷ thì nào có tốt gì, vẫn là làm người tốt hơn. Chờ em sau khi đầu thai làm người thì lại tới tìm anh. Cho tới lúc đó……anh liền có thể……..”. Khúc Nhạc không nói thêm được nữa, anh kiên trì, cố cất tiếng nói: “Có thể gặp em thật sự là quá tốt”.

Ánh mặt trời chiếu vào trên người a Lan, khiến cho một tia khí đen cuối cùng của thân thể a Lan từ lòng bàn chân bắt đầu tiêu tán, dần dần lan tràn tới ngực, cằm, miệng………

Buổi sáng hôm nay vẫn là cái miệng kia của a Lan hôn Khúc Nhạc đang hé mở, lại thủy chung không kịp tốc độ tiêu tán của khí đen.

“Cái gì? A Lan, em nói gì? Đừng mà……… Dừng lại……..Anh còn chưa nghe rõ 1 câu cuối cùng của em……… Dừng lại………”.

Khúc Nhạc muốn ôm chặt a Lan nhưng lại bổ nhào vào khoảng không.

A Lan giống như 1 cỗ sương khói, theo gió tan đi, biến mất không còn gì.

Khi Đổng Học Nguyên mang theo cảnh sát đuổi tới trong nhà Khúc Nhạc thì Khúc Nhạc ngẩn ngơ ngồi dưới đất, Trương Kiện Dân vừa mới tỉnh lại, đang định lại hành hung, cũng bị cảnh sát đúng lúc ngăn cản. Phóng viên dưới lầu đều không mời mà tới, không chút khách khí tràn vào, tiếng đèn chụp ảnh loang loáng,  tiếng phỏng vấn và chất vấn của phóng viên mãnh liệt như nước lũ không dứt bên tai.

Hai ngày sau, Khúc Nhạc đi ra từ bệnh viện, đi ngang qua rạp chiếu phim Oscar, bỗng nhiên dừng xe, đi ra khỏi xe.

Cửa rạp chiếu phim Oscar treo áp phích lớn bằng vải, diễn viên cao lớn đẹp trai quỳ một gối xuống, một tay nâng lên chân của nữ chủ nhân nhỏ xinh, thâm tình nhìn lên đối phương. Phía dưới áp phích là một chuỗi lời bộc bạch dài động lòng người giật gân ——

“Có người nói yêu  vốn là sùng bái”.

“Bởi vì khi mình yêu một người thì có thể hèn mọn như bùn đất. Cho nên người mình yêu, vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, xa không thể với, chỉ có thể không ngừng nhìn lên, tồn tại khao khát”.

Khoảnh khắc kia, Khúc Nhạc đột nhiên nhớ tới a Lan luôn giống như vậy, ánh mắt càng thêm thâm thúy so với trong áp phích nhìn chính anh, đó là ánh mắt cực nóng, sâu xa, anh bỗng nhiên hiểu ra tâm tình a Lan vì sao trong 10 năm lẳng lặng chờ đợi ở bên người anh.

Anh cúi đầu che hai mắt của mình, giống như nghe được câu nói cuối cùng của a Lan “——Em ngưỡng mộ anh”.

Bởi vì ngưỡng mộ cho nên hèn mọn.

Tình nguyện xa xa nhìn anh, chờ đợi anh, cũng không có can đảm tiếp cận anh.

Hoàng hôn nhiễm đỏ một mạt ánh mặt trời cuối cùng, lục tục có người từ trong rạp chiếu phim.

Lúc này 1 bé gái đột nhiên chỉ vào cửa, lớn tiếng nói: “Mama, mau nhìn. Cửa có ông chú cao cao, ông ta đang khóc! Xấu hổ xấu hổ, lớn như vậy còn khóc chảy nước mũi, con cũng không khóc”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương