Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu

“Cậu và Vương Đan học cùng trường, hai người biết nhau không?”

Lâm Chí Cường ôm cặp táp trước ngực, gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cháu biết bạn ấy!”

Hứa Luật đọc qua tư liệu về Lâm Chí Cường mà cảnh viên vừa cung cấp: “Có người nói cậu đã từng bị bạn trai của Vương Đan đe dọa.”

Lâm Chí Cường cúi đầu, im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Nếu cháu không đưa tiền hắn sẽ đánh cháu.”

“Tổng cộng bao nhiêu lần?”

“Năm … năm lần”

Hứa Luật hỏi thêm vài câu, Đường Tố bỗng nhiên đưa ra một tờ giấy: “Điền vào, nghĩ ra từ nào thì điền từ đó!”

Thay đổi phương pháp, từ nói chuyển sang viết? Hứa Luật không đoán ra được Đường Tố đang chơi trò gì, nhưng cô vẫn không có ý kiến, mặc kệ anh.

“Điền xong là cháu đi được chứ?”, Lâm Chí Cường cầm bút nhìn Hứa Luật hỏi.

Hứa Luật: “Cứ viết đi rồi tính.”

Lâm Chí Cường viết rất chậm, trên tờ giấy Đường Tố viết một trang từ để cậu ta điền. Đường Tố cũng không gia hạn thời gian, mất nửa tiếng đồng hồ cậu ta mới điền xong. Trong quá trình này, Đường Tố không rời mắt khỏi ngòi bút của cậu ta, ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Xong … xong rồi!”, Lâm Chí Cường đưa giấy bút đẩy về phía Hứa Luật.

Đường Tố nhìn qua tờ giấy, cầm bút họa họa, thuận miệng hỏi: “Căng thẳng lắm ư?”

Lâm Chí Cường nở nụ cười gượng gạo: “Có … có một chút!”

“Từng qua nhà nạn nhân rồi?”

Lâm Chí Cường lắc đầu một cái.

“Giầy đẹp lắm!”, Đường Tố đột nhiên nói.

Hứa Luật đưa mắt xuống nhìn. Trên chân Lâm Chí Cường là đôi giày thể thao, nhãn hiệu của một công ty sản xuất trong nước, xem ra còn khá mới.

Lâm Chí Cường giật giật chân, đầu cúi càng ngày càng thấp, không nói câu nào. Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh lạ thường.

Một lúc lâu sau, cậu ta đột nhiên khóc lớn: “Cháu … cháu sai … sai rồi … Cháu không nên vào căn nhà đó trộm tiền … chỉ do … chỉ do cháu …”

Hứa Luật nhìn Đường Tố, gương mặt anh vẫn bình thản.

Lâm Chí Cường nói ngắt quãng.

“Vương Đan và bạn trai cô ta đe dọa cháu … Trên người cháu thật sự không có tiền. Tên lưu manh ấy nói nếu như không ngoan ngoãn nộp tiền cho hắn, thì ông nội cháu sẽ gặp phiền phức … Cháu … cháu không còn cách nào khác, ông nội cháu đã hơn tám mươi tuổi rồi … Sau đó, cháu … cháu nghĩ đến việc đi ăn trộm. Nhưng nếu đi trộm, bị bắt coi như xong … Lúc ấy cháu chợt nghĩ đến nhà bà ngoại của Vương Đan, bà ta làm nghề ve chai, vậy lấy mấy đồ đồng nát ấy đi bán … bị bắt cũng không phải là tội lớn … Vì lẽ đó … hôm ấy …”

“Ngày mấy?”

“Ngày 8 tháng 9.” Lâm Chí Cường thuận miệng kể tiếp, “Chiều ngày 8 tháng 9, sau khi tan học cháu lẻn vào nhà. Trong nhà không có ai. Cháu vốn nghĩ lục đồ ve chai rồi mang bán, ai ngờ cháu tìm được một hộp sắt trong ngăn tủ, cháu lấy một xấp tiền … Vừa định ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân. Cháu … cháu sợ qúa, liền quay lại trốn dưới gầm giường. Sau đó, cháu … cháu nhìn thấy …”

Nói đến đây, gương mặt Lâm Chí Cường trông rất hoảng hốt, nói không nên lời.

“Không phải sợ! Thấy gì cứ nói hết ra là được!”

Lâm Chí Cường nuốt nước miếng: “Là Vương Đan và bạn trai cậu ấy. Bọn họ vừa vào nhà đã lục tung đồ vật, từ hộp sắt trong ngăn kéo, họ lấy hết tiền đi. Ai ngờ bà Vương trở về, trông thấy bọn họ cướp tiền liền nổi giận, đánh bọn họ … Tên bạn trai của Vương Đan là đại ca, lăn lộn ngoài đời, ra tay tàn nhẫn … bóp … bóp cổ bà Vương đến chết. Cháu trốn dưới gầm giường, không dám mở miệng. Cháu sợ … nếu chúng phát hiện ra cháu cũng không có kết quả tốt. Sau khi Vương Đan thấy bà mình chết, cậu ta cũng hoảng sợ. Hai người bọn họ hợp lực đem thi thể nhét vào trong túi, chờ trời tối mang đi vứt.”

“Bọn họ có trói thi thể không?” Hứa Luật nhớ thi thể có bị trói lại.

“Có … là Vương Đan trói.”, Lâm Chí Cường lại nuốt nước miếng: “Vừa trói Vương Đan vừa nguyền rủa. Cậu ta rủa bà Vương ngày xưa thường bắt trói và đánh cậu ta, bây giờ cũng đến ngày cậu ta có thể chính tay trói bà ta lại … Sau đó … cháu chờ bọn chúng đi khỏi, mới dám thoát khỏi đó. Sau khi thoát thân cháu … cháu cũng nghĩ phải đi báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại cháu cũng ăn cắp tiền, nên cháu … cháu sợ …”

“Tên nhóc có ăn có học vậy mà không có não sao?”, cảnh viên có nhiệm vụ ghi chép không nhịn được mắng một tiếng: “Ăn cắp tiền và giết người cái nào nặng hơn!”

“Khi ấy, cháu … cháu sợ”, Lâm Chí Cường lại cùi gằm mặt: “Về sau này thi thể của bà Vương mới được phát hiện.”

Mọi chuyện xảy ra được Lâm Chí Cường kể một cách tường tận.

Vụ án tiến triển thuận lợi ngoài dự đoán. Cảnh sát đọc một lượt khẩu cung của Lâm Chí Cường, đem nhốt Vương Đan cùng bạn trai cô ta lại.

“Tôi không có giết người”, Vương Đan gào thét, “Lão bà bà ấy tự mình chết, tôi không giết người.”

“Câm ngay!”, một anh cảnh viên lên tiếng đàn áp: “Có người chứng kiến tận mắt, cô còn ngụy biện???”

“Lâm Chí Cường, mày nói bậy, tao giết mày!”, bạn trai Vương Đan nhìn thấy Lâm Chí Cường từ phòng thẩm vấn đi ra, muốn xông đến đánh, liền bị hai cảnh sát kìm lại: “Tao không giết người, thi thể là do bọn tao xử lý nhưng bọn tao không giết người.”

“Không giết người cần gì phải thủ tiêu tử thi!” Đội trưởng Lý cười lạnh, vốn dĩ không tin mấy lời này. Nhìn bộ dáng lưu manh của chúng, giết người phóng hỏa đều dám làm: “Còn cô nữa, ngay cả bà của mình mà cũng dám xuống tay, đúng là một người không tim!”

Vương Đan giọt ngắn giọt dài, không muốn lãnh phải tội đồng lõa giết người: “Chú cảnh sát à! Không phải chúng cháu giết thật mà. Ngày hôm đó khi quay về nhà đúng là cháu muốn ăn cắp tiền, nhưng lúc ấy lão bà bà ấy đã nằm bất động trên giường.”

“Bất động sao cô không gọi xe cấp cứu? Sao không báo cảnh sát?”

“Khi ấy cháu chỉ nghĩ bà ta chết rồi, toàn bộ tiền bạc đều là của cháu”, Vương Đan thật sự hoảng hốt, nói tất cả chuyện giấu ở trong lòng: “Lão bà bà hằng ngày thu lượm ve chai kiếm không được ít tiền, chúng cháu lấy đi hết. Anh Thành nói đã làm thì làm cho trót, phải ném tử thi đi nếu không để trong nhà có mùi, hàng xóm sớm muộn gì cũng biết chuyện. Lúc ấy chúng cháu sẽ bị tình nghi đầu tiên. Do vậy, chúng cháu mới bỏ tử thi vào túi, ném ở bãi rác. Bãi rác hôi thối như thế, cho dù mùi xác thối nồng nặc cũng không ai chú ý.”

Hai người ở đó gào thét, Đội trưởng lý giơ giơ tay, ra hiệu giải bọn họ đi. Có giết người hay không, ông ta điều tra là ra: “Cậu … Lâm … Lâm Chí Cường đúng không? Lại đây!”

Đội trưởng Lý bắt đầu truy hỏi: “Những lời cậu nói là thật chứ?”

“Vâng! Tất cả đều là sự thật!”, Lâm Chí Cường gật đầu, sau đó móc đống tiền lẻ trong cặp sách: “Đây … đây là số tiền ăn cắp, cháu đã tiêu hết một ít, sau này cháu sẽ trả lại … Chú cảnh sát! Cháu biết lỗi rồi! Tha thứ cho cháu, đừng bắt cháu.” Lâm Chí Cường vừa nói vừa dập đầu quỳ lạy.

Đội trưởng Lý không ngờ phát sinh tình huống này, ông vội vã kéo nó đứng dậy: “Được rồi! Được rồi! Cậu không giết người là được … Còn tiền …”, Đội trưởng Lý nhìn dáng vẻ của nó, âm thầm thở dài, làm cha làm mẹ quả không đơn giản: “Cậu xài bao nhiêu thì tôi bù vào khoản ấy!”

Lâm Chí Cường run run, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không … Không cần, sao cháu dám để chú cảnh sát … Tiền này cháu lo được, cháu đi phát tờ rơi, có tiền cháu sẽ trả lại.”

Nói xong, hắn ôm cặp chạy vụt đi.

“Quả là đứa bé chân thật!”, Đội trưởng Lý cảm thán, sau đó quay sang nở nụ cười với Hứa Luật và Đường Tố: “Pháp y Hứa, giáo sư Đường, lần này cám ơn hai người.”

Ông ta đưa tay muốn ngỏ ý cám ơn, ai ngờ, hai tay Đường Tố đút túi quần không có ý định đưa tay ra bắt. Cuối cùng Hứa Luật phải bắt tay Đội trưởng Lý để không khí bớt lúng túng.

Vụ án bất ngờ thu được kết quả.

Hứa Luật đi theo Đường Tố, từ đồn cảnh sát cô vươn vai cho giãn gân cốt, liếc nhìn đồng hồ, ba giờ hơn một chút: “Aizza! Thật sự chưa đầy ba tiếng anh đã giải quyết xong!”

“Ai nói với cô vụ án đã kết thúc?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương