Anh Phạm Một Sai Lầm
-
Chương 9
Sau khi để Triển Minh Dương xuống, Triển Ngưng nói: “Cậu cũng lấy một phần giống như Tiểu Dương sao?”
Trình Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô.
Triển Ngưng đang muốn mở miệng nói với bà chủ, vạt áo liền bị người ta dùng lực kéo. Cô cúi đầu nhìn Trình Cẩn Ngôn đang mở hai tay ra với cô, “Em muốn tự nhìn xem.”
Triển Ngưng: “Ai, cậu đây là kiểu tính nết gì đây?”
Trình Cẩn Ngôn, “Em muốn tự mình nhìn một chút.”
Triển Ngưng do dự mấy giây, vẫn bế người lên.
Khóe miệng Trình Cẩn Ngôn kéo lên một biên độ nhỏ, nhìn những cây xiên ngập trong nước kia, chỉ vài cái.
Sau khi Triển Ngưng đặt cậu xuống liền khó tin nói: “Cậu chọn có khác gì so với Tiểu Dương chứ?”
Trình Cẩn Ngôn: “Tự mình xem qua yên tâm hơn.”
Cách đó không xa có dãi ghế ngồi ngoài trời, đám người liền kéo qua đằng kia ngồi xuống. Trình Cẩn Ngôn không chút nào hứng thú, rất nhanh tập trung toàn bộ tinh thần vào Cửu Liên Hoàn, mới cắn một cái giữa đường bị Triển Minh Dương đoạt đi cũng không chú ý.
Triển Ngưng giơ tay đập sau ót em trai một cái, “Nếu muốn ăn thì đi mua tiếp, lấy của người khác làm gì?”
Triển Minh Dương phồng quai hàm, “Cẩn Ngôn không ăn cũng lãng phí."
"Em thật là biết tiết kiệm.”
Triển Minh Dương hợp tình hợp lý nói: “Tiết kiệm là thói quen tốt, hơn nữa em cũng đang trong quá trình phát triển.”
Triển Ngưng “ha” một tiếng, không chút lưu tình cười nhạo, “Ăn nhiều sẽ mập, cho nên em mới so với người khác lùn hơn một khúc, thời gian lâu dần đoán chừng có thể sẽ lùn hơn hai khúc.”
Triển Minh Dương quay đầu oán giận Triển Ngưng, lồng ngực phun ra một ngụm khí, ánh mắt nhìn về phía Trình Cẩn Ngôn, không thừa nhận cũng không được, chiều cao của cậu quả thật có chút thấp hơn so với Trình Cẩn Ngôn.
Triển Minh Dương nhất thời nghĩ không ra lời nào phản bác, cuối cùng “Hừ” một tiếng, quay qua tiếp tục ăn cá viên.
Tống Dương ở bên cạnh mới lạ nhìn hai chị em Triển gia chọc ghẹo nhau.
Ở trường Triển Ngưng cũng không phải là người hiếu động hoạt bát, cô trầm tĩnh, ít nói, nhưng nhân duyên cũng không kém. Trong ấn tượng của Tống Dương, hắn chưa từng nói chuyện với cô, tối đa cũng chỉ là giờ nghỉ giữa giờ đi qua đi lại lướt qua vai nhau không để lại dấu vết.
Ai có thể nghĩ tới bình thường người không quá thân, hôm nay lại ngồi ngoài lề đường cùng nhau ăn xiên nướng.
Tống Dương chọt chọt miếng đậu hũ, cúi đầu cắn môi.
"À, Bạn đây là đang xem trước sách học kỳ sau đúng không?” Triển Ngưng chú ý tới sách ôn luyện Tống Dương vừa mua, bị bọc lại trong túi nilon, lộ ra vài chữ to. “Ai, không hổ là lớp phó học tập, thật sự là người gương mẫu trong gương mẫu.”
Cũng nghe không ra lời này là khen tặng hay là chế nhạo, Tống Dương rất nhanh liền nghênh tiếp nụ cười tươi rói của Triển Ngưng.
Hắn lại vội vàng kinh sợ kinh sợ cúi đầu, khẩn trương đẩy đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói: “Không có, chỉ là nhàn rỗi nên mua về xem.”
Mặc dù không hiểu mọi người đều muốn đem vở bài tập làm giấy nháp, vì cái gì lại có người lại hăng hái giống như Phong Hoa Luân tiến lên. Nhưng ngoài miệng Triển Ngưng như trước cười hì hì: “Chuyện tốt nha, lo trước khỏi họa, lần sau có cơ hội cho mình mượn tham khảo một chút.”
Tống Dương nghiêm túc gật đầu, "Dĩ nhiên có thể."
Triển Ngưng đối với khuôn mặt vừa ngớ ngẩn vừa chất phác, nhất thời không biết nên nói cái gì, đột nhiên có người chọc chọc cánh tay cô.
Trình Cẩn Ngôn không biết từ lúc nào đã đổi vị trí với Triển Minh Dương, lúc này đang nhìn chằm chằm Triển Ngưng, giơ lên Cửu Liên Hoàn trong tay, “Chị xem nè!”
Được rồi, loay hoay lại mở được hai cái.
Triển Ngưng qua loa lấy lệ gật đầu, “Ừ, cậu chơi tiếp đi.”
"Bốn cái!"
"Ừ."
Trình Cẩn Ngôn nghiêng đầu sát vào cô gần một chút, “Chị, bốn cái!"
Triển Ngưng không giải thích được nhìn cậu một cái, “Biết rồi, chơi tiếp đi.”
Trình Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt Triển Ngưng mấy giây sau đó ngồi trở về chỗ, xoay chuyển đồ trong tay, sau đó cúi đầu ngây ngốc. Triển Ngưng cảm thấy bản thân bị lỗi giác, đứa bé này hình như đang buồn.
Trình Cẩn Ngôn cũng không phải buồn gì, chỉ là có chút thất vọng. Trong thời gian ngắn cậu lưu lại ấn tượng hình như rất tệ cho Triển Ngưng, nhất là hôm nay càng làm cô giận tím mặt. Đây là khoảng thời gian sau lạnh nhạt thăng cấp thành giận dữ. Cậu có chút chán nản, bởi vậy luôn trong tình huống mất bò mới lo làm chuồng. Cậu cho rằng bản thân được người người khen là thông minh, Triển Ngưng có lẽ sẽ khích lệ cậu vài câu, đương nhiên kết quả là không có.
Tống Dương mở miệng: "Cả hai đều là em trai bạn?”
"Không phải." Triển Ngưng chỉ chỉ Trình Cẩn Ngôn, “Là con của…. bạn ba mình, hiện đang ở nhà mình một thời gian.”
Tống Dương từ trong thâm tâm nói: "Đứa nhỏ này thật thông minh!"
Triển Ngưng gật đầu một cái.
_______KẹoĐắng~~~d>đ>l>q>đ_______
Thời điểm rời đi Triển Ngưng còn đưa mấy đồng cho Tống Dương, mỹ danh là giúp đỡ lộ phí, thực tế là quang minh chính đại hối lộ. Cô nói với nam sinh đang ngây ra như phỗng chưa hoàn hồn: “Lớp phó học tập, xem tình nghĩa ngày hôm nay, ngày mai nhớ cho mình chép bài tập số học.”
"......" Học sinh giỏi như Tống Dương, chép bài làm bừa là vật cách điện lâu dài, đóa hoa tinh khiết bị bạn học cùng giáo viên gọi là mọt sách, bị cô đột nhiên nói ra lời không biết xấu hổ làm hắn kinh hãi: “Cái này, cái này…….”
Triển Ngưng không đợi hắn trả lời, khoát tay chặn lại, "Đi thôi!"
Nói xong thì bóng dáng liền biến mất. Triển Ngưng hoàn toàn không xem lần gặp mặt ngẫu nhiên này là chuyện lớn gì, đừng nói tới lời nói giỡn muốn chép bài tập, ngay cả chuyện cho mượn tiền, 2 ngày sau cũng quên bén.
"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, hai đứa nhanh, ai ai ai...... Đừng lo gặm bánh tiêu nữa, đi đi đi!"
Lý Tri Tâm vỗ lên lưng Triển Ngưng một cái, ngăn cản con sói thúc giục là cô, “Mỗi ngày đều thúc giục ba bốn bận, bây giờ còn không cho người khác yên ổn ăn điểm tâm nữa. Hai đứa nhỏ đang trong giai đoạn tăng trưởng, nếu làm cho tiêu hóa có vấn đề thì con đến chịu trách nhiệm.”
"Bọn họ còn không đi, chính là chủ nhiệm lớp thúc giục ba bốn bận rồi, đồng chí Lý.” Triển Ngưng cầm cặp xách chạy ra cửa. Hai bé trai tu sữa đậu nành như thi đấu, bụng tròn lên một vòng, cũng ngoan ngoãn chạy theo Triển Ngưng.
Một đường gấp gáp cuống quít đến trường học, Triển Ngưng ném hai cậu nhóc còn chưa đứng vững xuống cổng trường tiểu học, lại vùi đầu chạy như điên đến trường trung học.
Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi chính là một đóa hoa ly kỳ trong trường học. Tuy nói là mới tốt nghiệp đại học ra, nhưng đã hoàn toàn nhìn không ra khí chất học sinh còn sót lại, thập phần chịu khổ chịu khó hòa nhập vào quần thể giáo viên lớn tuổi, vừa cứng nhắc vừa cố chấp.
Mỗi ngày yêu thích nhất chính là tìm ra lỗi sai của học sinh, luôn miệng la hét đòi gọi phụ huynh, hết gọi phụ huynh thì chính là phạt đứng. Đã từng có một bạn học sinh bị phạt đứng từ sáng đến chiều tối, đứng giống như là một cây gậy gỗ, đến cuối cùng đứng không nổi nữa liền đá bay bàn học, bởi vậy vừa mới nhập học liền bị gọi phụ huynh. Cái vòng tuần hoàn ác tính này cứ diễn ra ngày ngày như thế.
Triển Ngưng bị đóa hoa tuyệt thế này ép buộc 3 năm, hiện tại linh hồn già cỗi của cô có chút run rẩy.
Thời điểm cô chạy đến muốn nôn, rốt cục lên đến lầu 3. Cô chạy đến choáng váng đầu hoa mắt, tầm mắt rõ ràng trước tiên liền đụng phải một người.
Tống Dương giống như Môn Thần đứng ở đầu cầu thang, khuôn mặt Triển Ngưng kinh ngạc: “Lớp phó học tập, bạn đứng đây làm gì?”
Cũng không biết người này đã đứng ở đây bao lâu, trên tay ôm sách bài tập, vẻ mặt có chút khẩn trương: “Mình, mình đang chờ bạn.”
"A?"
Tống Dương nhanh chóng liếc mắt xem phía sau, vi phạm nội quy nhanh chóng nhét sách bài tập vào trong ngực Triển Ngưng, đè nặng âm thanh nói: “Bạn, bạn nói muốn chép bài tập mà. À, còn có tiền nữa.”
Nói xong, lại sờ mó trong túi, đưa tiền lẻ sớm chuẩn bị trước kín đáo đưa cho cô, sau đó liền không quay đầu lại chạy đi.
Tiếng chuông vào học buổi sáng đúng lúc này vang lên.
"Ơ kìa, Tống Dương!"
Trình Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cô.
Triển Ngưng đang muốn mở miệng nói với bà chủ, vạt áo liền bị người ta dùng lực kéo. Cô cúi đầu nhìn Trình Cẩn Ngôn đang mở hai tay ra với cô, “Em muốn tự nhìn xem.”
Triển Ngưng: “Ai, cậu đây là kiểu tính nết gì đây?”
Trình Cẩn Ngôn, “Em muốn tự mình nhìn một chút.”
Triển Ngưng do dự mấy giây, vẫn bế người lên.
Khóe miệng Trình Cẩn Ngôn kéo lên một biên độ nhỏ, nhìn những cây xiên ngập trong nước kia, chỉ vài cái.
Sau khi Triển Ngưng đặt cậu xuống liền khó tin nói: “Cậu chọn có khác gì so với Tiểu Dương chứ?”
Trình Cẩn Ngôn: “Tự mình xem qua yên tâm hơn.”
Cách đó không xa có dãi ghế ngồi ngoài trời, đám người liền kéo qua đằng kia ngồi xuống. Trình Cẩn Ngôn không chút nào hứng thú, rất nhanh tập trung toàn bộ tinh thần vào Cửu Liên Hoàn, mới cắn một cái giữa đường bị Triển Minh Dương đoạt đi cũng không chú ý.
Triển Ngưng giơ tay đập sau ót em trai một cái, “Nếu muốn ăn thì đi mua tiếp, lấy của người khác làm gì?”
Triển Minh Dương phồng quai hàm, “Cẩn Ngôn không ăn cũng lãng phí."
"Em thật là biết tiết kiệm.”
Triển Minh Dương hợp tình hợp lý nói: “Tiết kiệm là thói quen tốt, hơn nữa em cũng đang trong quá trình phát triển.”
Triển Ngưng “ha” một tiếng, không chút lưu tình cười nhạo, “Ăn nhiều sẽ mập, cho nên em mới so với người khác lùn hơn một khúc, thời gian lâu dần đoán chừng có thể sẽ lùn hơn hai khúc.”
Triển Minh Dương quay đầu oán giận Triển Ngưng, lồng ngực phun ra một ngụm khí, ánh mắt nhìn về phía Trình Cẩn Ngôn, không thừa nhận cũng không được, chiều cao của cậu quả thật có chút thấp hơn so với Trình Cẩn Ngôn.
Triển Minh Dương nhất thời nghĩ không ra lời nào phản bác, cuối cùng “Hừ” một tiếng, quay qua tiếp tục ăn cá viên.
Tống Dương ở bên cạnh mới lạ nhìn hai chị em Triển gia chọc ghẹo nhau.
Ở trường Triển Ngưng cũng không phải là người hiếu động hoạt bát, cô trầm tĩnh, ít nói, nhưng nhân duyên cũng không kém. Trong ấn tượng của Tống Dương, hắn chưa từng nói chuyện với cô, tối đa cũng chỉ là giờ nghỉ giữa giờ đi qua đi lại lướt qua vai nhau không để lại dấu vết.
Ai có thể nghĩ tới bình thường người không quá thân, hôm nay lại ngồi ngoài lề đường cùng nhau ăn xiên nướng.
Tống Dương chọt chọt miếng đậu hũ, cúi đầu cắn môi.
"À, Bạn đây là đang xem trước sách học kỳ sau đúng không?” Triển Ngưng chú ý tới sách ôn luyện Tống Dương vừa mua, bị bọc lại trong túi nilon, lộ ra vài chữ to. “Ai, không hổ là lớp phó học tập, thật sự là người gương mẫu trong gương mẫu.”
Cũng nghe không ra lời này là khen tặng hay là chế nhạo, Tống Dương rất nhanh liền nghênh tiếp nụ cười tươi rói của Triển Ngưng.
Hắn lại vội vàng kinh sợ kinh sợ cúi đầu, khẩn trương đẩy đẩy gọng kính, nhỏ giọng nói: “Không có, chỉ là nhàn rỗi nên mua về xem.”
Mặc dù không hiểu mọi người đều muốn đem vở bài tập làm giấy nháp, vì cái gì lại có người lại hăng hái giống như Phong Hoa Luân tiến lên. Nhưng ngoài miệng Triển Ngưng như trước cười hì hì: “Chuyện tốt nha, lo trước khỏi họa, lần sau có cơ hội cho mình mượn tham khảo một chút.”
Tống Dương nghiêm túc gật đầu, "Dĩ nhiên có thể."
Triển Ngưng đối với khuôn mặt vừa ngớ ngẩn vừa chất phác, nhất thời không biết nên nói cái gì, đột nhiên có người chọc chọc cánh tay cô.
Trình Cẩn Ngôn không biết từ lúc nào đã đổi vị trí với Triển Minh Dương, lúc này đang nhìn chằm chằm Triển Ngưng, giơ lên Cửu Liên Hoàn trong tay, “Chị xem nè!”
Được rồi, loay hoay lại mở được hai cái.
Triển Ngưng qua loa lấy lệ gật đầu, “Ừ, cậu chơi tiếp đi.”
"Bốn cái!"
"Ừ."
Trình Cẩn Ngôn nghiêng đầu sát vào cô gần một chút, “Chị, bốn cái!"
Triển Ngưng không giải thích được nhìn cậu một cái, “Biết rồi, chơi tiếp đi.”
Trình Cẩn Ngôn nhìn thẳng vào mắt Triển Ngưng mấy giây sau đó ngồi trở về chỗ, xoay chuyển đồ trong tay, sau đó cúi đầu ngây ngốc. Triển Ngưng cảm thấy bản thân bị lỗi giác, đứa bé này hình như đang buồn.
Trình Cẩn Ngôn cũng không phải buồn gì, chỉ là có chút thất vọng. Trong thời gian ngắn cậu lưu lại ấn tượng hình như rất tệ cho Triển Ngưng, nhất là hôm nay càng làm cô giận tím mặt. Đây là khoảng thời gian sau lạnh nhạt thăng cấp thành giận dữ. Cậu có chút chán nản, bởi vậy luôn trong tình huống mất bò mới lo làm chuồng. Cậu cho rằng bản thân được người người khen là thông minh, Triển Ngưng có lẽ sẽ khích lệ cậu vài câu, đương nhiên kết quả là không có.
Tống Dương mở miệng: "Cả hai đều là em trai bạn?”
"Không phải." Triển Ngưng chỉ chỉ Trình Cẩn Ngôn, “Là con của…. bạn ba mình, hiện đang ở nhà mình một thời gian.”
Tống Dương từ trong thâm tâm nói: "Đứa nhỏ này thật thông minh!"
Triển Ngưng gật đầu một cái.
_______KẹoĐắng~~~d>đ>l>q>đ_______
Thời điểm rời đi Triển Ngưng còn đưa mấy đồng cho Tống Dương, mỹ danh là giúp đỡ lộ phí, thực tế là quang minh chính đại hối lộ. Cô nói với nam sinh đang ngây ra như phỗng chưa hoàn hồn: “Lớp phó học tập, xem tình nghĩa ngày hôm nay, ngày mai nhớ cho mình chép bài tập số học.”
"......" Học sinh giỏi như Tống Dương, chép bài làm bừa là vật cách điện lâu dài, đóa hoa tinh khiết bị bạn học cùng giáo viên gọi là mọt sách, bị cô đột nhiên nói ra lời không biết xấu hổ làm hắn kinh hãi: “Cái này, cái này…….”
Triển Ngưng không đợi hắn trả lời, khoát tay chặn lại, "Đi thôi!"
Nói xong thì bóng dáng liền biến mất. Triển Ngưng hoàn toàn không xem lần gặp mặt ngẫu nhiên này là chuyện lớn gì, đừng nói tới lời nói giỡn muốn chép bài tập, ngay cả chuyện cho mượn tiền, 2 ngày sau cũng quên bén.
"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, hai đứa nhanh, ai ai ai...... Đừng lo gặm bánh tiêu nữa, đi đi đi!"
Lý Tri Tâm vỗ lên lưng Triển Ngưng một cái, ngăn cản con sói thúc giục là cô, “Mỗi ngày đều thúc giục ba bốn bận, bây giờ còn không cho người khác yên ổn ăn điểm tâm nữa. Hai đứa nhỏ đang trong giai đoạn tăng trưởng, nếu làm cho tiêu hóa có vấn đề thì con đến chịu trách nhiệm.”
"Bọn họ còn không đi, chính là chủ nhiệm lớp thúc giục ba bốn bận rồi, đồng chí Lý.” Triển Ngưng cầm cặp xách chạy ra cửa. Hai bé trai tu sữa đậu nành như thi đấu, bụng tròn lên một vòng, cũng ngoan ngoãn chạy theo Triển Ngưng.
Một đường gấp gáp cuống quít đến trường học, Triển Ngưng ném hai cậu nhóc còn chưa đứng vững xuống cổng trường tiểu học, lại vùi đầu chạy như điên đến trường trung học.
Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi chính là một đóa hoa ly kỳ trong trường học. Tuy nói là mới tốt nghiệp đại học ra, nhưng đã hoàn toàn nhìn không ra khí chất học sinh còn sót lại, thập phần chịu khổ chịu khó hòa nhập vào quần thể giáo viên lớn tuổi, vừa cứng nhắc vừa cố chấp.
Mỗi ngày yêu thích nhất chính là tìm ra lỗi sai của học sinh, luôn miệng la hét đòi gọi phụ huynh, hết gọi phụ huynh thì chính là phạt đứng. Đã từng có một bạn học sinh bị phạt đứng từ sáng đến chiều tối, đứng giống như là một cây gậy gỗ, đến cuối cùng đứng không nổi nữa liền đá bay bàn học, bởi vậy vừa mới nhập học liền bị gọi phụ huynh. Cái vòng tuần hoàn ác tính này cứ diễn ra ngày ngày như thế.
Triển Ngưng bị đóa hoa tuyệt thế này ép buộc 3 năm, hiện tại linh hồn già cỗi của cô có chút run rẩy.
Thời điểm cô chạy đến muốn nôn, rốt cục lên đến lầu 3. Cô chạy đến choáng váng đầu hoa mắt, tầm mắt rõ ràng trước tiên liền đụng phải một người.
Tống Dương giống như Môn Thần đứng ở đầu cầu thang, khuôn mặt Triển Ngưng kinh ngạc: “Lớp phó học tập, bạn đứng đây làm gì?”
Cũng không biết người này đã đứng ở đây bao lâu, trên tay ôm sách bài tập, vẻ mặt có chút khẩn trương: “Mình, mình đang chờ bạn.”
"A?"
Tống Dương nhanh chóng liếc mắt xem phía sau, vi phạm nội quy nhanh chóng nhét sách bài tập vào trong ngực Triển Ngưng, đè nặng âm thanh nói: “Bạn, bạn nói muốn chép bài tập mà. À, còn có tiền nữa.”
Nói xong, lại sờ mó trong túi, đưa tiền lẻ sớm chuẩn bị trước kín đáo đưa cho cô, sau đó liền không quay đầu lại chạy đi.
Tiếng chuông vào học buổi sáng đúng lúc này vang lên.
"Ơ kìa, Tống Dương!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook