Anh Phạm Một Sai Lầm
-
Chương 4
Tiểu học cùng trung học cấp 2 là quan hệ hàng xóm, Triển Ngưng sắp xếp Trình Cẩn Ngôn cùng Triển Minh Dương xong liền đi về phía Nam.
Cửa sắt lớn hẹp dài kiểu Châu Âu dần dần hiện ra, kiến trúc màu xám treo vài chữ to nạm vàng.
Triển Ngưng ngẩng đầu híp mắt nhìn liền biết, đáy lòng cảm giác ngứa ngứa tê dại thập phần vi diệu.
Cô hậu tri hậu giác nhớ lại bản thân mình bây giờ cũng là học sinh mới lần đầu tiên đến trường, vừa cẩn thận cố gắng nhớ lại kiếp sống ba năm cấp 2, sau đó phát hiện những trí nhớ kia giống như gạch men chất lượng siêu cao, giống như lọt vào trong sương mù phân không rõ Nam Bắc.
Không khỏi không cảm khái thời gian sống lại thật là khéo léo, một đống tân sinh tám gậy tra chống không tới, ai cũng không biết, ai cũng không có áp lực, quả thực chính là tin mừng.
Trước bảng giấy thông báo Triển Ngưng tìm được vị trí lớp của mình. Cô ung dung tự đắc tìm tới giống như đang đi dạo sân vườn sau nhà.
Trong phòng học đã có tiếng ồn ào, không ít người ngồi lung tung, có vài người bắt chuyện, có vài người lại ngồi một mình.
Từng khuôn mặt non nớt trẻ trung còn chưa bị xã hội bào mòn, một vài khuôn mặt nhìn sang thậm chí mơ hồ còn có chút cảm giác nông cạn quen thuộc.
Triển Ngưng tựa như đi tham quan nhà bảo tàng nhận được vài đồ cổ, cuối cùng cô tùy tiện tìm một vị trí không trên không dưới ngồi xuống. Không quá vài phút, có người cách bàn chọc chọc cô.
"Bạn trước đó học trường nào?”
Đối phương chải lấy kiểu tóc hai bím giống bánh quai chèo, mắt xếch hẹp dài, cho dù nhìn thế nào cũng đều cảm giác không thân thiện.
Triển Ngưng lục tìm trong đầu, đối với cô bạn này có điểm ấn tượng. Thể dục tốt, tính tình tùy tiện, thực tế khi ở chung cùng bề ngoài không thân thiện của cô bạn làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn không tương xứng.
"Bảy Nhỏ."
"Này rất gần a, mình là đến từ Đàm Bắc, đường xá quả thật là phiền muốn chết.”
Triển Ngưng “Oh” một tiếng, “Vậy phải ở lại trường rồi.”
"Đúng vậy.” Đối phương giống như tìm được tri âm, hưng phấn lên, “Mẹ mình gom bao lớn bao nhỏ giống như là dọn nhà, bạn nói có buồn bực hay không, vừa rồi ngay cả Sa Bì nhà mình cũng đi theo, quan trọng là nó trượt chạy cả nửa sân trường.”
Triển Ngưng rất cổ động nói một câu: “Chó nhà bạn không nghe lời như vậy?”
Tay cô buông thỏng xuống, “Gì chứ, là mèo.”
"......" Triển Ngưng, “Tên có chút đặc sắc.”
"Đúng không, mình cũng cảm thấy như vậy, chủ yếu là nó rất thích chú chó Sa Bì hàng xóm nhà mình, cho nên liền có cái tên như vậy.
Triển Ngưng cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cũng nghĩ nghĩ liền phun ra hai chữ: “Lanh trí.”
Nói chuyện vớ vẩn một hồi, cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một người. Một thân quần áo thể thao màu đen, tóc rối bù giống như bị cuồng oanh tạc, trong miệng “oa oa” hướng Triển Ngưng cách 100m xông tới, cuối cùng phanh lại không kịp còn tiếp xúc thân mật với góc bàn, trong miệng bật ra tiếng “ngao ngao”, trình độ hấp tấp đã tiến đến xu hướng điên điên khùng khùng.
"Một mình cậu nghỉ hè làm gì vậy? Mình tìm cậu nhiều lần đều không gặp.” Đối phương gãi gãi đầu tóc rối bù ngồi xuống vị trí bên cạnh Triển Ngưng.
"Đi nhà bà ngoại mình.” Triển Ngưng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người tới, nhất thời không có cảm giác.
Người này tên là Tôn Uyển, quan hệ so với Triển Ngưng đơn giản là thân lại càng thân, biết nhau từ lúc còn chảy nước mũi, bên người cô đến rồi đi vô số người, nhưng Tôn Uyển này là người duy nhất kiên trì ở lại.
Chủ yếu ấn tượng cuối cùng của Triển Ngưng đối với người bạn thân này dừng lại ở hình ảnh tinh anh trên thương trường. Bộ dáng mạnh mẽ giỏi giang vang dội so với đứa hạnh thời trung học thật sự khác xa, bất quá năng lực của cô cũng không làm giảm xóc được.
"Trước đó sao không nghe cậu nói?” Hai con mắt Tôn Uyển trừng giống như hai con mắt ếch độc nhất vô nhị, “Tại sao cậu lại không gọi mình, quả thật không có suy nghĩ rồi, mình ở nhà rảnh rổi đến mức muốn mốc luôn.”
Chạy tới nông thôn ngây người một thời gian ngắn như vậy thuần túy là bởi vì Triển Ngưng cần phải có thời gian tiêu hóa hiện tượng phản khoa học bản thân gặp phải. Người cho dù có bình tĩnh, lý trí thế nào thì đối mặt với việc sống chết không ngốc cũng phải điên, không phải sao?
Triển Ngưng phải trở về nông thôn một mình buồn bực, hờn dỗi điên rồ một tháng, đến khi đầu óc bình tĩnh làm rõ mọi chuyện rồi trở về cũng liền đến thời gian khai giảng.
Những thứ này có hay không cô đều không có khả năng nói cùng Tôn Uyển, liền tùy ý tìm lý do cho qua, ngay sau đó vòng vo đổi chủ đề: “Phòng ngủ của cậu thu dọn đến đâu rồi?”
Tôn Uyển kỳ quái nhìn cô một cái, “Ai nói với cậu là mình muốn trọ lại trong trường hả?”
Hai người cùng lớp chuyện này không tính là kỳ lạ, dù sau trên danh sách có, Triển Ngưng bởi vì nhà cách không xa, tự nhiên sẽ không trọ lại trường, bởi vậy cũng không có nhìn xem bảng phân phối phòng ngủ. Nhưng trong ấn tượng Tôn Uyển trọ lại trong trường, mà ở một lần liền ở tận ba năm, tự nhiên cũng oán trách ba năm mùa hè không thể gây rối làm loạn.
Nhưng bây giờ......"Cậu không trọ lại trong trường sao?”
"Không nha.” Tôn Uyển lắc đầu, “Nhà bác mình ở bên này, đoạn thời gian trước bác dọn đến ở cùng với anh mình, hiện tại nhà trống, mình liền chuẩn bị dọn đến ở.”
Nói xong liền bắt đầu dũng cảm, “Từ nay về sau Chủ Nhật đến nhà mình chơi, nhà mình liền thành đại bản doanh rồi, muốn chơi như thế nào cũng không có người quản, ha ha ha…”
Mỗi một lần biến hóa không thể nào không lý do, nếu như những thứ khác coi như có dấu vết mà lần theo, như vậy Tôn Uyển trong lúc này lại có nguyên nhân gì? Hoặc là nói biến hóa như thế trong tương lai sẽ mang đến kết quả như thế nào?
Triển Ngưng qua loa gật đầu, tâm tư tung bay phiêu đãng lung tung.
Bạn học cả lớp như cũ lần nữa biết một lần, sau khi phân phát sách giáo khoa đều tự dẹp đường hồi phủ. Tạm thời chỉ định vài người ở lại dọn dẹp vệ sinh, đáng chết là Triển Ngưng cũng bị điểm danh.
Tôn Uyển ở một bên nhìn có chút hả hê, “Tiểu Ngưng nhà ta xui xẻo rồi, học sinh trung học ngày đầu tiên liền chạy tới nhặt ve chai, cười chết mình.”
Triển Ngưng liếc cô bạn một cái, trong lòng có chút sốt ruột, bởi vì tiểu học đã sớm tan rồi, tiếng chuông tan học vang lên bên này có thể nghe thấy rõ mồn một, cô có chút lo lắng cho hai cậu nhóc kia.
Triển Ngưng lại cầm cây chổi quét quét mấy cái, xong rồi tiện tay muốn quăng ra rời đi. Cho tới bây giờ cô không phải là loại học sinh biết nghe lời gì, bất kể là trước kia hay là hiện tại.
Đều là học sinh mới, người có chút đầu óc cũng sẽ không quá khoa tay múa chân. Dù sao cũng còn lạ lẫm không có giao tình, lại thêm là ngày đầu tiên khai giảng, náo loạn quá khó coi cũng không tốt gì.
Đáng tiếc bị Tôn Uyển nói trúng rồi, hôm nay khả năng Triển Ngưng bị xui xẻo rồi.
Chủ nhiệm lớp chỉ huy La Bặc Khanh, ủy viên sinh hoạt ngăn cản Triển Ngưng lại. Nam sinh có vóc dáng không cao không thấp, đeo một cặp kính đen, nhìn sang ngốc ngốc.
Hắn đẩy mắt kính, nghiêm nghị chính trực nói: “Bạn học, còn chưa quét dọn xong, bạn muốn đi đâu?”
Một ủy viên sinh hoạt nho nhỏ lại xem mình như là thiên hoàng lão tử, Triển Ngưng cũng không thể nào hiểu nổi, bởi vì không phải theo như thành tích học tập mà sắp xếp. Triển Ngưng xem chừng người này trước kia cũng không có chức vụ gì, hôm nay quan mới tiền nhiệm có điểm mới lạ, không thể chờ đợi được hành động khác so với không có quyền lợi.
Cô suy nghĩ một chút, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hiểu chuyện nói: “Bạn học, em trai tôi học tiểu học bên cạnh, bọn nhóc tan học đã hơn 1 tiếng rồi, tôi phải đi trước đón mấy nhóc, bạn cho tôi ngày mai làm bù có được không?”
"Bạn muốn tôi nói với giáo viên như thế nào, vạn nhất thầy hỏi tới tôi phải giao phó thế nào?"
Giao phó cái quỷ! Người hắn muốn báo cáo kết quả đã sớm lên xe bốn bánh rời đi ngay cả cái bóng cũng không thấy có được hay không?
Triển Ngưng nhẫn nhịn, "Vậy tôi đón em trai rồi quay lại có được không? Những đứa trẻ khác đều được đón, em trai tôi ngây ngô tôi sợ bọn nhóc sẽ chạy loạn.”
Đối phương đẩy mắt kính, nói một câu làm tròng mắt Triển Ngưng muốn nổ tung, “Cha mẹ bạn đâu? Chẳng lẽ cha mẹ bạn không biết tới đón bọn hắn hay sao?”
"CMN mày nói cái gì?” Tôn tiểu thư cực kỳ bao che khuyết điểm đột nhiên rống to lên.
Có thể con người chính là sợ ác, bị Tổn Uyển hung thần ác sát rống một tiếng, nam sinh lải nhải rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Hai người nghênh ngang chạy đi.
Cổng lớn trường tiểu học đã đóng lại, chỗ đậu xe riêng một chiếc cũng không còn, trong sân trường trống rỗng cảm giác một tiếng động cũng có thể truyền lại hồi âm.
Tôn Uyển: “Em cậu có thể đã về nhà trước hay không?”
"Nếu bọn nhóc có can đảm đó cũng không cần mình đưa.”
"Hàaa...!"
Triển Ngưng vùi đầu đi vào trong, vừa vượt qua phòng bảo vệ, bên trong liền truyền đến tiếng gọi trong vắt.
"Chị!"
Triển Ngưng dừng bước nhìn sang.
Triển Minh Dương nện bước chân ngắn nhỏ “cộp cộp cộp” chạy tới, trên mặt treo một cái má lúm đồng tiền be bé, trực tiếp nhào vào trong ngực Triển Ngưng.
Triển Ngưng nhéo nhéo cái càm của cậu, “Chờ lâu rồi phải không?”
"Dạ." Triển Minh Dương ý vị gật đầu, "Chị thật là chậm nha!"
Triển Ngưng đang muốn mở miệng, lúc này Tôn Uyển dùng cùi chỏ thọt cô, “Này này, đó là ai vậy?”
Triển Ngưng theo tầm mắt của cô vừa nhìn, Trình Cẩn Ngôn lưng đeo cặp sách nhỏ đứng cách đó không xa, im lặng đứng đó như một cậy bạch dương, dưới vành nón là đôi mắt đen nhánh cũng đang nhìn qua bên này. Khuôn mặt hồng hào trắng nõn nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn sang muốn nhu thuận bao nhiêu liền nhu thuận bấy nhiêu.
Triển Minh Dương chen miệng, “Đó là bạn của em.”
"Thật sao?" Tôn Uyển miệng lưỡi bắt đầu coi thường, “Bạn của em so với em đẹp trai hơn nhiều.”
Đứa bé đối với cái chữ “đẹp trai” này đã tương đối hiểu rõ, Triển Minh Dương mím môi im lặng vài giây, coi như đang yên lặng so sánh bản thân cùng Trình Cẩn Ngôn.
Bởi vì khuôn mặt Trình Cẩn Ngôn làm cho người lớn hoặc trẻ em đều ưu thích, không cho phép Triển Minh Dương có phần nào trốn tránh.
Dù là không cam lòng, cậu vẫn như cũ thành thật gật nhẹ đầu, “Đúng là đẹp trai hơn em một chút.”
"Em tìm đâu ra một người bạn đẹp trai như vậy? Hôm nào chị cũng tìm một người trở về."
"Đó là ba ba em dẫn về."
"Ba em?” Tôn Uyển chuyển hướng nhìn Triển Ngưng, miệng rít lên: “Là sao? Nhà của cậu mới gia nhập một đứa con trai?”
"Ừ, là con trai của ông chủ ba mình, tạm thời ở lại nhà mình một thời gian.”
Triển Ngưng lay lay Tô Uyển trước mặt, vẫy vẫy tay với Trình Cẩn Ngôn phía xa, “Lại đây, em đứng ở đó làm gì vậy?”
Trình Cẩn Ngôn chần chờ, cuối cùng cũng đi tới, ánh mắt đảo qua chị em nhà họ Triển, ngón tay giật giật, tựa hồ muốn tiến lên nắm tay Triển Ngưng, lại bởi vì hai tay của đối phương đều đang khoát lên người Triển Minh Dương mà không thể không ngừng.
Tôn Uyển nhảy đến trước mặt Trình Cẩn Ngôn, đưa tay lấy mũ của cậu xuống, nghiêng đầu cẩn thận nhìn cậu, cười nói: “Đứa nhỏ này lên lớn giống y như búp bê, này, gọi chị một tiếng chị xem nào!”
Gương mặt Trình Cẩn Ngôn lạnh lùng không phản ứng, thoáng vặn lông mày mơ hồ mang vẻ không vui.
Tôn Uyển không xem là quan trọng, tiếp tục không ngừng cố gắng, “Em gọi một tiếng, chị mua kem cho em ăn.”
Trình Cẩn Ngôn “xùy” một tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác, bộ dáng khinh thường ném vào trên mặt Tôn Uyển.
"......" Tôn Uyển: “Hiện tại đứa bé đều chảnh như vậy?”
Triển Ngưng chộp cái mũ từ trong tay cô, ngay sau đó đội lên đầu lại cho Trình Cẩn Ngôn, “Đi đi, cậu không có việc gì trêu chọc thằng bé làm gì, ngày nào đó cắn chết cậu.”
"A, hắn còn cắn người sao?”
"Ngu ngốc!"
Trình Cẩn Ngôn chỉnh lại cái mũ sai lệch, có chút giương mắt nhìn sang, liền đi vài bước về phía trước.
Cậu lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Tôi còn lâu mới cắn người."
Cửa sắt lớn hẹp dài kiểu Châu Âu dần dần hiện ra, kiến trúc màu xám treo vài chữ to nạm vàng.
Triển Ngưng ngẩng đầu híp mắt nhìn liền biết, đáy lòng cảm giác ngứa ngứa tê dại thập phần vi diệu.
Cô hậu tri hậu giác nhớ lại bản thân mình bây giờ cũng là học sinh mới lần đầu tiên đến trường, vừa cẩn thận cố gắng nhớ lại kiếp sống ba năm cấp 2, sau đó phát hiện những trí nhớ kia giống như gạch men chất lượng siêu cao, giống như lọt vào trong sương mù phân không rõ Nam Bắc.
Không khỏi không cảm khái thời gian sống lại thật là khéo léo, một đống tân sinh tám gậy tra chống không tới, ai cũng không biết, ai cũng không có áp lực, quả thực chính là tin mừng.
Trước bảng giấy thông báo Triển Ngưng tìm được vị trí lớp của mình. Cô ung dung tự đắc tìm tới giống như đang đi dạo sân vườn sau nhà.
Trong phòng học đã có tiếng ồn ào, không ít người ngồi lung tung, có vài người bắt chuyện, có vài người lại ngồi một mình.
Từng khuôn mặt non nớt trẻ trung còn chưa bị xã hội bào mòn, một vài khuôn mặt nhìn sang thậm chí mơ hồ còn có chút cảm giác nông cạn quen thuộc.
Triển Ngưng tựa như đi tham quan nhà bảo tàng nhận được vài đồ cổ, cuối cùng cô tùy tiện tìm một vị trí không trên không dưới ngồi xuống. Không quá vài phút, có người cách bàn chọc chọc cô.
"Bạn trước đó học trường nào?”
Đối phương chải lấy kiểu tóc hai bím giống bánh quai chèo, mắt xếch hẹp dài, cho dù nhìn thế nào cũng đều cảm giác không thân thiện.
Triển Ngưng lục tìm trong đầu, đối với cô bạn này có điểm ấn tượng. Thể dục tốt, tính tình tùy tiện, thực tế khi ở chung cùng bề ngoài không thân thiện của cô bạn làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn không tương xứng.
"Bảy Nhỏ."
"Này rất gần a, mình là đến từ Đàm Bắc, đường xá quả thật là phiền muốn chết.”
Triển Ngưng “Oh” một tiếng, “Vậy phải ở lại trường rồi.”
"Đúng vậy.” Đối phương giống như tìm được tri âm, hưng phấn lên, “Mẹ mình gom bao lớn bao nhỏ giống như là dọn nhà, bạn nói có buồn bực hay không, vừa rồi ngay cả Sa Bì nhà mình cũng đi theo, quan trọng là nó trượt chạy cả nửa sân trường.”
Triển Ngưng rất cổ động nói một câu: “Chó nhà bạn không nghe lời như vậy?”
Tay cô buông thỏng xuống, “Gì chứ, là mèo.”
"......" Triển Ngưng, “Tên có chút đặc sắc.”
"Đúng không, mình cũng cảm thấy như vậy, chủ yếu là nó rất thích chú chó Sa Bì hàng xóm nhà mình, cho nên liền có cái tên như vậy.
Triển Ngưng cũng không biết nói cái gì cho phải, cuối cũng nghĩ nghĩ liền phun ra hai chữ: “Lanh trí.”
Nói chuyện vớ vẩn một hồi, cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một người. Một thân quần áo thể thao màu đen, tóc rối bù giống như bị cuồng oanh tạc, trong miệng “oa oa” hướng Triển Ngưng cách 100m xông tới, cuối cùng phanh lại không kịp còn tiếp xúc thân mật với góc bàn, trong miệng bật ra tiếng “ngao ngao”, trình độ hấp tấp đã tiến đến xu hướng điên điên khùng khùng.
"Một mình cậu nghỉ hè làm gì vậy? Mình tìm cậu nhiều lần đều không gặp.” Đối phương gãi gãi đầu tóc rối bù ngồi xuống vị trí bên cạnh Triển Ngưng.
"Đi nhà bà ngoại mình.” Triển Ngưng nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào người tới, nhất thời không có cảm giác.
Người này tên là Tôn Uyển, quan hệ so với Triển Ngưng đơn giản là thân lại càng thân, biết nhau từ lúc còn chảy nước mũi, bên người cô đến rồi đi vô số người, nhưng Tôn Uyển này là người duy nhất kiên trì ở lại.
Chủ yếu ấn tượng cuối cùng của Triển Ngưng đối với người bạn thân này dừng lại ở hình ảnh tinh anh trên thương trường. Bộ dáng mạnh mẽ giỏi giang vang dội so với đứa hạnh thời trung học thật sự khác xa, bất quá năng lực của cô cũng không làm giảm xóc được.
"Trước đó sao không nghe cậu nói?” Hai con mắt Tôn Uyển trừng giống như hai con mắt ếch độc nhất vô nhị, “Tại sao cậu lại không gọi mình, quả thật không có suy nghĩ rồi, mình ở nhà rảnh rổi đến mức muốn mốc luôn.”
Chạy tới nông thôn ngây người một thời gian ngắn như vậy thuần túy là bởi vì Triển Ngưng cần phải có thời gian tiêu hóa hiện tượng phản khoa học bản thân gặp phải. Người cho dù có bình tĩnh, lý trí thế nào thì đối mặt với việc sống chết không ngốc cũng phải điên, không phải sao?
Triển Ngưng phải trở về nông thôn một mình buồn bực, hờn dỗi điên rồ một tháng, đến khi đầu óc bình tĩnh làm rõ mọi chuyện rồi trở về cũng liền đến thời gian khai giảng.
Những thứ này có hay không cô đều không có khả năng nói cùng Tôn Uyển, liền tùy ý tìm lý do cho qua, ngay sau đó vòng vo đổi chủ đề: “Phòng ngủ của cậu thu dọn đến đâu rồi?”
Tôn Uyển kỳ quái nhìn cô một cái, “Ai nói với cậu là mình muốn trọ lại trong trường hả?”
Hai người cùng lớp chuyện này không tính là kỳ lạ, dù sau trên danh sách có, Triển Ngưng bởi vì nhà cách không xa, tự nhiên sẽ không trọ lại trường, bởi vậy cũng không có nhìn xem bảng phân phối phòng ngủ. Nhưng trong ấn tượng Tôn Uyển trọ lại trong trường, mà ở một lần liền ở tận ba năm, tự nhiên cũng oán trách ba năm mùa hè không thể gây rối làm loạn.
Nhưng bây giờ......"Cậu không trọ lại trong trường sao?”
"Không nha.” Tôn Uyển lắc đầu, “Nhà bác mình ở bên này, đoạn thời gian trước bác dọn đến ở cùng với anh mình, hiện tại nhà trống, mình liền chuẩn bị dọn đến ở.”
Nói xong liền bắt đầu dũng cảm, “Từ nay về sau Chủ Nhật đến nhà mình chơi, nhà mình liền thành đại bản doanh rồi, muốn chơi như thế nào cũng không có người quản, ha ha ha…”
Mỗi một lần biến hóa không thể nào không lý do, nếu như những thứ khác coi như có dấu vết mà lần theo, như vậy Tôn Uyển trong lúc này lại có nguyên nhân gì? Hoặc là nói biến hóa như thế trong tương lai sẽ mang đến kết quả như thế nào?
Triển Ngưng qua loa gật đầu, tâm tư tung bay phiêu đãng lung tung.
Bạn học cả lớp như cũ lần nữa biết một lần, sau khi phân phát sách giáo khoa đều tự dẹp đường hồi phủ. Tạm thời chỉ định vài người ở lại dọn dẹp vệ sinh, đáng chết là Triển Ngưng cũng bị điểm danh.
Tôn Uyển ở một bên nhìn có chút hả hê, “Tiểu Ngưng nhà ta xui xẻo rồi, học sinh trung học ngày đầu tiên liền chạy tới nhặt ve chai, cười chết mình.”
Triển Ngưng liếc cô bạn một cái, trong lòng có chút sốt ruột, bởi vì tiểu học đã sớm tan rồi, tiếng chuông tan học vang lên bên này có thể nghe thấy rõ mồn một, cô có chút lo lắng cho hai cậu nhóc kia.
Triển Ngưng lại cầm cây chổi quét quét mấy cái, xong rồi tiện tay muốn quăng ra rời đi. Cho tới bây giờ cô không phải là loại học sinh biết nghe lời gì, bất kể là trước kia hay là hiện tại.
Đều là học sinh mới, người có chút đầu óc cũng sẽ không quá khoa tay múa chân. Dù sao cũng còn lạ lẫm không có giao tình, lại thêm là ngày đầu tiên khai giảng, náo loạn quá khó coi cũng không tốt gì.
Đáng tiếc bị Tôn Uyển nói trúng rồi, hôm nay khả năng Triển Ngưng bị xui xẻo rồi.
Chủ nhiệm lớp chỉ huy La Bặc Khanh, ủy viên sinh hoạt ngăn cản Triển Ngưng lại. Nam sinh có vóc dáng không cao không thấp, đeo một cặp kính đen, nhìn sang ngốc ngốc.
Hắn đẩy mắt kính, nghiêm nghị chính trực nói: “Bạn học, còn chưa quét dọn xong, bạn muốn đi đâu?”
Một ủy viên sinh hoạt nho nhỏ lại xem mình như là thiên hoàng lão tử, Triển Ngưng cũng không thể nào hiểu nổi, bởi vì không phải theo như thành tích học tập mà sắp xếp. Triển Ngưng xem chừng người này trước kia cũng không có chức vụ gì, hôm nay quan mới tiền nhiệm có điểm mới lạ, không thể chờ đợi được hành động khác so với không có quyền lợi.
Cô suy nghĩ một chút, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hiểu chuyện nói: “Bạn học, em trai tôi học tiểu học bên cạnh, bọn nhóc tan học đã hơn 1 tiếng rồi, tôi phải đi trước đón mấy nhóc, bạn cho tôi ngày mai làm bù có được không?”
"Bạn muốn tôi nói với giáo viên như thế nào, vạn nhất thầy hỏi tới tôi phải giao phó thế nào?"
Giao phó cái quỷ! Người hắn muốn báo cáo kết quả đã sớm lên xe bốn bánh rời đi ngay cả cái bóng cũng không thấy có được hay không?
Triển Ngưng nhẫn nhịn, "Vậy tôi đón em trai rồi quay lại có được không? Những đứa trẻ khác đều được đón, em trai tôi ngây ngô tôi sợ bọn nhóc sẽ chạy loạn.”
Đối phương đẩy mắt kính, nói một câu làm tròng mắt Triển Ngưng muốn nổ tung, “Cha mẹ bạn đâu? Chẳng lẽ cha mẹ bạn không biết tới đón bọn hắn hay sao?”
"CMN mày nói cái gì?” Tôn tiểu thư cực kỳ bao che khuyết điểm đột nhiên rống to lên.
Có thể con người chính là sợ ác, bị Tổn Uyển hung thần ác sát rống một tiếng, nam sinh lải nhải rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Hai người nghênh ngang chạy đi.
Cổng lớn trường tiểu học đã đóng lại, chỗ đậu xe riêng một chiếc cũng không còn, trong sân trường trống rỗng cảm giác một tiếng động cũng có thể truyền lại hồi âm.
Tôn Uyển: “Em cậu có thể đã về nhà trước hay không?”
"Nếu bọn nhóc có can đảm đó cũng không cần mình đưa.”
"Hàaa...!"
Triển Ngưng vùi đầu đi vào trong, vừa vượt qua phòng bảo vệ, bên trong liền truyền đến tiếng gọi trong vắt.
"Chị!"
Triển Ngưng dừng bước nhìn sang.
Triển Minh Dương nện bước chân ngắn nhỏ “cộp cộp cộp” chạy tới, trên mặt treo một cái má lúm đồng tiền be bé, trực tiếp nhào vào trong ngực Triển Ngưng.
Triển Ngưng nhéo nhéo cái càm của cậu, “Chờ lâu rồi phải không?”
"Dạ." Triển Minh Dương ý vị gật đầu, "Chị thật là chậm nha!"
Triển Ngưng đang muốn mở miệng, lúc này Tôn Uyển dùng cùi chỏ thọt cô, “Này này, đó là ai vậy?”
Triển Ngưng theo tầm mắt của cô vừa nhìn, Trình Cẩn Ngôn lưng đeo cặp sách nhỏ đứng cách đó không xa, im lặng đứng đó như một cậy bạch dương, dưới vành nón là đôi mắt đen nhánh cũng đang nhìn qua bên này. Khuôn mặt hồng hào trắng nõn nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn sang muốn nhu thuận bao nhiêu liền nhu thuận bấy nhiêu.
Triển Minh Dương chen miệng, “Đó là bạn của em.”
"Thật sao?" Tôn Uyển miệng lưỡi bắt đầu coi thường, “Bạn của em so với em đẹp trai hơn nhiều.”
Đứa bé đối với cái chữ “đẹp trai” này đã tương đối hiểu rõ, Triển Minh Dương mím môi im lặng vài giây, coi như đang yên lặng so sánh bản thân cùng Trình Cẩn Ngôn.
Bởi vì khuôn mặt Trình Cẩn Ngôn làm cho người lớn hoặc trẻ em đều ưu thích, không cho phép Triển Minh Dương có phần nào trốn tránh.
Dù là không cam lòng, cậu vẫn như cũ thành thật gật nhẹ đầu, “Đúng là đẹp trai hơn em một chút.”
"Em tìm đâu ra một người bạn đẹp trai như vậy? Hôm nào chị cũng tìm một người trở về."
"Đó là ba ba em dẫn về."
"Ba em?” Tôn Uyển chuyển hướng nhìn Triển Ngưng, miệng rít lên: “Là sao? Nhà của cậu mới gia nhập một đứa con trai?”
"Ừ, là con trai của ông chủ ba mình, tạm thời ở lại nhà mình một thời gian.”
Triển Ngưng lay lay Tô Uyển trước mặt, vẫy vẫy tay với Trình Cẩn Ngôn phía xa, “Lại đây, em đứng ở đó làm gì vậy?”
Trình Cẩn Ngôn chần chờ, cuối cùng cũng đi tới, ánh mắt đảo qua chị em nhà họ Triển, ngón tay giật giật, tựa hồ muốn tiến lên nắm tay Triển Ngưng, lại bởi vì hai tay của đối phương đều đang khoát lên người Triển Minh Dương mà không thể không ngừng.
Tôn Uyển nhảy đến trước mặt Trình Cẩn Ngôn, đưa tay lấy mũ của cậu xuống, nghiêng đầu cẩn thận nhìn cậu, cười nói: “Đứa nhỏ này lên lớn giống y như búp bê, này, gọi chị một tiếng chị xem nào!”
Gương mặt Trình Cẩn Ngôn lạnh lùng không phản ứng, thoáng vặn lông mày mơ hồ mang vẻ không vui.
Tôn Uyển không xem là quan trọng, tiếp tục không ngừng cố gắng, “Em gọi một tiếng, chị mua kem cho em ăn.”
Trình Cẩn Ngôn “xùy” một tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác, bộ dáng khinh thường ném vào trên mặt Tôn Uyển.
"......" Tôn Uyển: “Hiện tại đứa bé đều chảnh như vậy?”
Triển Ngưng chộp cái mũ từ trong tay cô, ngay sau đó đội lên đầu lại cho Trình Cẩn Ngôn, “Đi đi, cậu không có việc gì trêu chọc thằng bé làm gì, ngày nào đó cắn chết cậu.”
"A, hắn còn cắn người sao?”
"Ngu ngốc!"
Trình Cẩn Ngôn chỉnh lại cái mũ sai lệch, có chút giương mắt nhìn sang, liền đi vài bước về phía trước.
Cậu lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Tôi còn lâu mới cắn người."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook