Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 62: Anh yêu em
Tôi có chút choáng váng, tạm thời chưa thể tiếp nhận được những gì Ngô Giang nói.
Phan Ý An mang thai con của Ngô Giang nhưng đó lại là kết quả của thụ tinh nhân tạo. Chị ta muốn dùng đứa bé để giữ Ngô Giang.
Tôi thật sự không hiểu, nếu chị ta có thể làm ra hành động như thế chứng tỏ chị ta rất yêu Ngô Giang, vậy vì sao lúc trước lại đồng ý ly hôn?
Trong suốt thời gian qua Ngô Giang đã ở đâu? Vì sao tôi không thể liên lạc được với anh ấy?
Đầu óc tôi loạn thành một đoàn, mơ mơ hồ hồ theo Ngô Giang lên taxi, đến khi tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong thì nhận thấy con đường xe đi là đường về căn hộ tôi thuê.
Chiếc xe đỗ lại dưới sân, tôi quay sang Ngô Giang, không đành lòng nói:
- Em không sống ở đây nữa.
Ngô Giang dùng tay trái mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.
- Anh biết, bây giờ anh sống ở đây.
Anh ấy vẫn còn giữ chìa khoá nhà tôi. Suy nghĩ ấy khiến cho tôi không cách nào mở miệng nói rằng tôi phải về gặp Cao Phi được. Tôi dặn lái xe chờ mình rồi theo Ngô Giang lên nhà.
Trong phòng khách vẫn còn chiếc vali của Ngô Giang, có lẽ anh ấy mới về thành phố H hôm trước. Tôi rời khỏi nhà chưa lâu lắm, hơn nữa cuối tuần đều thuê người giúp việc đến quét dọn nên nhà không đến nỗi bụi bẩn.
- Giang, anh cần em giúp gì không?
Ngô Giang kéo vali về phòng ngủ, tay trái không phải tay thuận của Ngô Giang nên anh ấy có phần khó khăn. Tôi nhanh chân giúp anh ấy mở cửa phòng.
- Em giúp anh thay đồ nhé!
Chỉ có một tay chắc sẽ không thuận tiện thay áo, nhất là sơ mi và pyjama. Ngô Giang đột nhiên nhìn tôi chăm chú, giọng nói trầm ấm lại có chút run rẩy.
- Em có ở lại không?
Tôi cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, không cách nào thốt ra miệng được, chỉ có thể lắc đầu.
Quan hệ giữa chúng tôi bây giờ không còn như trước đây, tôi không thể coi như chưa có gì xảy ra mà ở cạnh anh ấy.
- Diệp Thư, thật ra em muốn thế nào? Anh và Ý An không hề có gì, bọn anh đã ly hôn từ lâu, đứa bé này cũng không phải lỗi của anh. Em nhất quyết lấy Cao Phi sao?
Không phải là tôi muốn thế nào, sự việc bây giờ không theo ý tôi được nữa. Đứa bé kia, cho dù muốn chối bỏ thì nó đã tồn tại trên đời. Giữa Ngô Giang và Phan Ý An có hai đứa trẻ kết nối, sao có thể nói không có gì là không có gì.
- Tại sao? Ý An yêu anh như vậy thì sao lại đồng ý ly hôn?
Ngô Giang mệt mỏi lắc đầu. Anh ấy không muốn nói với tôi.
Vì sao lại phải giấu tôi, có bí mật gì ở đây?
- Giang, bên cạnh anh có quá nhiều chuyện em không hiểu được, mà anh lại cố tình không để em biết. Em muốn thẳng thắn còn anh lại muốn che giấu. Khi em khó khăn anh ở đâu, khi em cần anh nhất tại sao người em gặp được qua điện thoại lại là Phan Ý An?
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, tôi thực sự không thể tiếp tục đứng đây thêm nữa, nếu không chắc tôi sẽ nghẹt thở.
Tôi quay người đi ra ngoài.
- Diệp Thư!
Bước chân không tự giác dừng lại, tôi không nhìn thấy vẻ mặt Ngô Giang, chỉ cảm thấy âm điệu buồn bã trong giọng nói của anh ấy.
- Vì sao em lại kiên quyết như vậy, vì sao lại là cậu ta, chẳng lẽ em không thể quên Cao Phi?
- Cao Phi có gì không tốt, anh ấy có tiền, có thế lực, anh ấy chưa từng kết hôn, cũng không có con riêng. Khi em gặp khó khăn anh ấy xuất hiện, anh ấy cũng không giấu diếm em chuyện gì. Anh nói xem Cao Phi không bằng anh ở điểm nào?
Ngô Giang không trả lời, tôi lập tức bước về phía cửa ra vào.
Cao Phi đúng là hình mẫu lý tưởng của người đàn ông độc thân. Anh ta chưa từng kết hôn, chẳng qua là còn dây dưa với người tình cũ. Anh ta xuất hiện giúp đỡ tôi bởi vì anh ta cần tôi làm chút chuyện mà người khác không làm được. Giữa tôi và Cao Phi ngoài mối quan hệ lợi ích ra thì chẳng có gì khác, tôi không cần thiết phải biết chuyện gì của anh ta cho nên anh ta cũng không cần phải giấu tôi.
Trước khi tôi đóng sập cửa nhà thì nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Ngô Giang.
- Anh yêu em.
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Đúng là nếu đặt lên bàn cân, điểm duy nhất Ngô Giang hơn Cao Phi là anh ấy yêu tôi.
Nhưng mà chỉ tình yêu thì không đủ. Kể từ khi anh ấy rời đi giữa tôi và Ngô Giang đã hình thành bức tường ngăn cách không dễ gì xoá bỏ.
Tôi có thể bỏ qua những người phụ nữ đã ở bên cạnh Ngô Giang, nhưng tôi không biết liệu một ngày nào đó họ có giống như Phan Ý An, đột nhiên xuất hiện khiến tôi trở tay không kịp.
Ngô Giang cho rằng tôi chưa từng quên Cao Phi, vậy trong lòng anh ấy liệu còn Triệu Lan Phương hay người nào khác mà tôi chưa biết không?
Tôi không hề giấu Ngô Giang về những người tôi từng có tình cảm bởi vì với tôi mọi chuyện đều là quá khứ. Ngô Giang không nói cho tôi biết thì chỉ có thể lý giải trong lòng anh ấy còn vương vấn chuyện cũ, quá khứ của anh ấy không chừng một lúc nào đó sẽ sống lại.
Hơn mười năm, cái ngày bố tôi phải trả giá cho những gì ông ấy làm sắp tới. Tôi không muốn ông ta có cơ hội thoát khỏi sự trừng phạt. Quan trọng hơn, tôi muốn biết vì sao mẹ tôi nhất định phải chết, những gì bà ấy biết đáng sợ tới mức bố tôi phải giết người diệt khẩu thì chắc chắn không phải chỉ là chuyện rửa tiền hay buôn lậu.
Suốt cả đoạn đường về nhà của Cao Phi tôi đều suy nghĩ mông lung, cuối cùng vẫn chẳng đâu vào đâu.
Cao Phi đối với Thuỵ Du có phải cũng cố chấp như Phan Ý An đối với Ngô Giang không? Cho dù người kia dứt tình thì người này vẫn kiên quyết muốn giữ lại.
Có lẽ là không, tuy tôi không rõ Cao Phi có thật sự định giày vò Thuỵ Du, khiến cô ta nửa đời còn lại phải sống khổ sở bên cạnh mình không nhưng kể từ lúc ở cạnh anh ta, tôi cảm thấy Cao Phi có mục đích khác.
Cái cách anh ta nhìn Thuỵ Du… nếu tôi không nhầm, thì đấy không phải là yêu say đắm hay hận thấu xương. Cái nhìn ấy có phần lạnh lùng, đôi khi loé lên vài tia sắc bén, giống như thể anh ta muốn xuyên qua Thuỵ Du thấy một cái gì đó khác.
Khi tôi bước chân vào nhà thì Cao Phi đang nhàn nhã ngồi xem ti vi, mùi cháo gà từ bếp bay ra thơm lừng cả căn nhà.
Cao Phi liếc qua tôi một cái rồi lại quay về xem tivi.
- Trông em thảm hại quá, cứ như vừa đi đánh ghen về vậy. Hôm nay tôi không muốn ăn cơm nên bảo người giúp việc nấu cháo gà, em không phiền chứ?
- Không sao.
Tôi trả lời lấy lệ rồi về phòng mình tắm rửa. Lúc vào phòng tắm tôi mới soi gương nhìn được vết thương sau lưng.
Cũng không có gì, trầy xước nhẹ, thế mà Ngô Giang lại bắt tôi nhất định phải sát trùng khiến tôi cứ nghĩ hẳn là mất một mảng da.
Không có người giúp đỡ không biết mấy ngày tới Ngô Giang sẽ làm thế nào? Cái tay trật khớp của anh ấy tạm thời không thể làm mọi việc như bình thường được. Lúc đấy tôi ở bên ngoài, nghe loáng thoáng bác sĩ nói tay phải của Ngô Giang từng bị gãy, tốt nhất phải chú ý để không bị thương thêm lần nữa.
Tôi múc cháo ra hai bát đặt lên bàn ăn. Đầu óc lại bay đến căn hộ nhỏ của mình. Giờ này Ngô Giang ăn uống gì chưa? Tay trái không phải tay thuận, anh ấy chắc chắn rất khó khăn nếu ăn cơm, cho dù cầm thìa ăn cháo cũng khó.
Phan Ý An mang thai con của Ngô Giang nhưng đó lại là kết quả của thụ tinh nhân tạo. Chị ta muốn dùng đứa bé để giữ Ngô Giang.
Tôi thật sự không hiểu, nếu chị ta có thể làm ra hành động như thế chứng tỏ chị ta rất yêu Ngô Giang, vậy vì sao lúc trước lại đồng ý ly hôn?
Trong suốt thời gian qua Ngô Giang đã ở đâu? Vì sao tôi không thể liên lạc được với anh ấy?
Đầu óc tôi loạn thành một đoàn, mơ mơ hồ hồ theo Ngô Giang lên taxi, đến khi tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ bòng bong thì nhận thấy con đường xe đi là đường về căn hộ tôi thuê.
Chiếc xe đỗ lại dưới sân, tôi quay sang Ngô Giang, không đành lòng nói:
- Em không sống ở đây nữa.
Ngô Giang dùng tay trái mở cửa xe, chậm rãi bước xuống.
- Anh biết, bây giờ anh sống ở đây.
Anh ấy vẫn còn giữ chìa khoá nhà tôi. Suy nghĩ ấy khiến cho tôi không cách nào mở miệng nói rằng tôi phải về gặp Cao Phi được. Tôi dặn lái xe chờ mình rồi theo Ngô Giang lên nhà.
Trong phòng khách vẫn còn chiếc vali của Ngô Giang, có lẽ anh ấy mới về thành phố H hôm trước. Tôi rời khỏi nhà chưa lâu lắm, hơn nữa cuối tuần đều thuê người giúp việc đến quét dọn nên nhà không đến nỗi bụi bẩn.
- Giang, anh cần em giúp gì không?
Ngô Giang kéo vali về phòng ngủ, tay trái không phải tay thuận của Ngô Giang nên anh ấy có phần khó khăn. Tôi nhanh chân giúp anh ấy mở cửa phòng.
- Em giúp anh thay đồ nhé!
Chỉ có một tay chắc sẽ không thuận tiện thay áo, nhất là sơ mi và pyjama. Ngô Giang đột nhiên nhìn tôi chăm chú, giọng nói trầm ấm lại có chút run rẩy.
- Em có ở lại không?
Tôi cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, không cách nào thốt ra miệng được, chỉ có thể lắc đầu.
Quan hệ giữa chúng tôi bây giờ không còn như trước đây, tôi không thể coi như chưa có gì xảy ra mà ở cạnh anh ấy.
- Diệp Thư, thật ra em muốn thế nào? Anh và Ý An không hề có gì, bọn anh đã ly hôn từ lâu, đứa bé này cũng không phải lỗi của anh. Em nhất quyết lấy Cao Phi sao?
Không phải là tôi muốn thế nào, sự việc bây giờ không theo ý tôi được nữa. Đứa bé kia, cho dù muốn chối bỏ thì nó đã tồn tại trên đời. Giữa Ngô Giang và Phan Ý An có hai đứa trẻ kết nối, sao có thể nói không có gì là không có gì.
- Tại sao? Ý An yêu anh như vậy thì sao lại đồng ý ly hôn?
Ngô Giang mệt mỏi lắc đầu. Anh ấy không muốn nói với tôi.
Vì sao lại phải giấu tôi, có bí mật gì ở đây?
- Giang, bên cạnh anh có quá nhiều chuyện em không hiểu được, mà anh lại cố tình không để em biết. Em muốn thẳng thắn còn anh lại muốn che giấu. Khi em khó khăn anh ở đâu, khi em cần anh nhất tại sao người em gặp được qua điện thoại lại là Phan Ý An?
Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, tôi thực sự không thể tiếp tục đứng đây thêm nữa, nếu không chắc tôi sẽ nghẹt thở.
Tôi quay người đi ra ngoài.
- Diệp Thư!
Bước chân không tự giác dừng lại, tôi không nhìn thấy vẻ mặt Ngô Giang, chỉ cảm thấy âm điệu buồn bã trong giọng nói của anh ấy.
- Vì sao em lại kiên quyết như vậy, vì sao lại là cậu ta, chẳng lẽ em không thể quên Cao Phi?
- Cao Phi có gì không tốt, anh ấy có tiền, có thế lực, anh ấy chưa từng kết hôn, cũng không có con riêng. Khi em gặp khó khăn anh ấy xuất hiện, anh ấy cũng không giấu diếm em chuyện gì. Anh nói xem Cao Phi không bằng anh ở điểm nào?
Ngô Giang không trả lời, tôi lập tức bước về phía cửa ra vào.
Cao Phi đúng là hình mẫu lý tưởng của người đàn ông độc thân. Anh ta chưa từng kết hôn, chẳng qua là còn dây dưa với người tình cũ. Anh ta xuất hiện giúp đỡ tôi bởi vì anh ta cần tôi làm chút chuyện mà người khác không làm được. Giữa tôi và Cao Phi ngoài mối quan hệ lợi ích ra thì chẳng có gì khác, tôi không cần thiết phải biết chuyện gì của anh ta cho nên anh ta cũng không cần phải giấu tôi.
Trước khi tôi đóng sập cửa nhà thì nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Ngô Giang.
- Anh yêu em.
Tôi cảm thấy sống mũi cay cay. Đúng là nếu đặt lên bàn cân, điểm duy nhất Ngô Giang hơn Cao Phi là anh ấy yêu tôi.
Nhưng mà chỉ tình yêu thì không đủ. Kể từ khi anh ấy rời đi giữa tôi và Ngô Giang đã hình thành bức tường ngăn cách không dễ gì xoá bỏ.
Tôi có thể bỏ qua những người phụ nữ đã ở bên cạnh Ngô Giang, nhưng tôi không biết liệu một ngày nào đó họ có giống như Phan Ý An, đột nhiên xuất hiện khiến tôi trở tay không kịp.
Ngô Giang cho rằng tôi chưa từng quên Cao Phi, vậy trong lòng anh ấy liệu còn Triệu Lan Phương hay người nào khác mà tôi chưa biết không?
Tôi không hề giấu Ngô Giang về những người tôi từng có tình cảm bởi vì với tôi mọi chuyện đều là quá khứ. Ngô Giang không nói cho tôi biết thì chỉ có thể lý giải trong lòng anh ấy còn vương vấn chuyện cũ, quá khứ của anh ấy không chừng một lúc nào đó sẽ sống lại.
Hơn mười năm, cái ngày bố tôi phải trả giá cho những gì ông ấy làm sắp tới. Tôi không muốn ông ta có cơ hội thoát khỏi sự trừng phạt. Quan trọng hơn, tôi muốn biết vì sao mẹ tôi nhất định phải chết, những gì bà ấy biết đáng sợ tới mức bố tôi phải giết người diệt khẩu thì chắc chắn không phải chỉ là chuyện rửa tiền hay buôn lậu.
Suốt cả đoạn đường về nhà của Cao Phi tôi đều suy nghĩ mông lung, cuối cùng vẫn chẳng đâu vào đâu.
Cao Phi đối với Thuỵ Du có phải cũng cố chấp như Phan Ý An đối với Ngô Giang không? Cho dù người kia dứt tình thì người này vẫn kiên quyết muốn giữ lại.
Có lẽ là không, tuy tôi không rõ Cao Phi có thật sự định giày vò Thuỵ Du, khiến cô ta nửa đời còn lại phải sống khổ sở bên cạnh mình không nhưng kể từ lúc ở cạnh anh ta, tôi cảm thấy Cao Phi có mục đích khác.
Cái cách anh ta nhìn Thuỵ Du… nếu tôi không nhầm, thì đấy không phải là yêu say đắm hay hận thấu xương. Cái nhìn ấy có phần lạnh lùng, đôi khi loé lên vài tia sắc bén, giống như thể anh ta muốn xuyên qua Thuỵ Du thấy một cái gì đó khác.
Khi tôi bước chân vào nhà thì Cao Phi đang nhàn nhã ngồi xem ti vi, mùi cháo gà từ bếp bay ra thơm lừng cả căn nhà.
Cao Phi liếc qua tôi một cái rồi lại quay về xem tivi.
- Trông em thảm hại quá, cứ như vừa đi đánh ghen về vậy. Hôm nay tôi không muốn ăn cơm nên bảo người giúp việc nấu cháo gà, em không phiền chứ?
- Không sao.
Tôi trả lời lấy lệ rồi về phòng mình tắm rửa. Lúc vào phòng tắm tôi mới soi gương nhìn được vết thương sau lưng.
Cũng không có gì, trầy xước nhẹ, thế mà Ngô Giang lại bắt tôi nhất định phải sát trùng khiến tôi cứ nghĩ hẳn là mất một mảng da.
Không có người giúp đỡ không biết mấy ngày tới Ngô Giang sẽ làm thế nào? Cái tay trật khớp của anh ấy tạm thời không thể làm mọi việc như bình thường được. Lúc đấy tôi ở bên ngoài, nghe loáng thoáng bác sĩ nói tay phải của Ngô Giang từng bị gãy, tốt nhất phải chú ý để không bị thương thêm lần nữa.
Tôi múc cháo ra hai bát đặt lên bàn ăn. Đầu óc lại bay đến căn hộ nhỏ của mình. Giờ này Ngô Giang ăn uống gì chưa? Tay trái không phải tay thuận, anh ấy chắc chắn rất khó khăn nếu ăn cơm, cho dù cầm thìa ăn cháo cũng khó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook