Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 47: Tôi muốn chúng ta kết hôn
Tôi bước vào trong phòng bệnh. Cao Phi đang ngồi trên giường, mặc quần áo bệnh nhân, cơ thể vẫn chưa rút hết toàn bộ máy móc hỗ trợ, cái ly rượu trên tay vì thế mà trông hoàn toàn lạc quẻ với phong cảnh chung.
- Cậu Phi, sao cậu lại uống rượu, cậu mới tỉnh lại… -Người đàn ông lo lắng thốt lên.
Cao Phi ngược lại hết sức bình tĩnh, khoé miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
- Chú Tân, chú không cần lo cho cháu, chú cứ ra ngoài trước đi, để Diệp Thư ở lại đây!
Có lẽ đã lâu không nói chuyện nên giọng Cao Phi khàn khàn, rất khó nghe.
Tôi ngừng quan sát anh ta, tự kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Đợi người đàn ông mà Cao Phi gọi là chú Tân ra ngoài, anh ta mới quay sang nhìn tôi.
- Chào em, đã lâu không gặp!
Tôi cười máy móc.
- Chào anh.
Thật ra tôi muốn nói tốt nhất là không cần gặp lại.
- Hơn một năm trước anh nghe nói em đã ly hôn.
À, tôi suýt nữa còn kịp kết hôn lần hai luôn. Cao Phi này không phải bị đâm hỏng đầu rồi chứ, gọi tôi đến để hỏi thăm chuyện ly dị của tôi, từ khi nào anh ta lại có tính bà tám thế không biết.
- Tôi không biết là anh lại quan tâm đời sống cá nhân của tôi như vậy.
- Nếu em đã ly hôn thì tôi muốn chúng ta kết hôn!
Phải mất một phút để não bộ của tôi hoàn toàn lý giải được lời nói của Cao Phi. Anh ta vừa mới đề nghị kết hôn với tôi, không biết có phải gần đây vì có quá nhiều việc nên tôi sinh ra ảo giác hay không.
Hình như nhận ra vẻ nghi ngờ trên mặt tôi, Cao Phi chậm rãi nhắc lại một lần nữa.
- Diệp Thư, tôi muốn chúng ta kết hôn!
Tôi nghĩ vụ tai nạn thật sự đã làm Cao Phi bị chập mạch. Có lẽ ở một nơi nào đó trong bộ não của anh ta rất nhiều nơron thần kinh đang bốc cháy.
Trời thương xót Cao Phi, tôi ghét anh ta thật nhưng cũng không mong anh ta bị thần kinh phải sống trong viện tâm thần suốt phần đời còn lại.
- Để tôi đi gọi bác sĩ, chắc đầu anh phải bị va đập mạnh lắm. –Tôi thương cảm nhìn anh ta.
Cao Phi gằn lên với tôi.
- Tôi không điên, tôi đang hoàn toàn tỉnh táo. Thuỵ Du là đồ đê tiện, cô ta dám ở sau lưng tôi trèo lên giường của bố tôi. Tôi sẽ không để cô ta yên! –Cao Phi nói xong liền ho sặc sụa.
Ánh mắt tràn đầy thù hận của Cao Phi làm tôi khẽ rùng mình, xem ra tôi đúng là đã coi thường nguồn thông tin của Tỉnh Thành. Ngay cả Cao Phi cũng nói như vậy thì giữa Thuỵ Du và bộ trưởng Cao Vũ đúng là đã có chuyện mờ ám.
À, thế thì khả năng lớn là Cao Phi gặp tai nạn chính vì quá sốc trước quan hệ bất chính giữa cô bạn gái mười năm mém chút nữa là cưới nhau với ông bố đáng kính.
Mà chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ nếu anh ta kết hôn với tôi thì sẽ trả thù được Thuỵ Du à? Nói thật, tôi đã có đủ rắc rối và nguy hiểm để dùng trong suốt phần đời còn lại rồi, không cần thêm cái mớ bòng bong này của anh ta đâu.
- Chia buồn cùng anh, nhưng mà tôi không hiểu việc anh bị bồ đá sao lại dây dưa đến việc kết hôn cùng tôi.
- Diệp Thư, bao nhiêu năm nay người mà Thuỵ Du đố kỵ nhất là ai, không phải cô sao? Tôi cần một người làm vợ có thể khiêu khích Thuỵ Du, tôi sẽ khiến cô ta hối hận, phải quỳ xuống mà xin tôi tha thứ. Cô ta tưởng quyến rũ được bố tôi thì sẽ hoá phượng hoàng chắc, bố tôi sẽ không ngồi ở cái ghế đó lâu nữa đâu. Tôi sẽ hành hạ cô ta suốt phần đời còn lại, khiến cô ta sống không bằng chết.
Tôi nghĩ Cao Phi đã có biểu hiện hơi giống bị bệnh tâm thần, có lẽ là ở thể nhẹ nên biểu hiện chưa rõ ràng, có điều chỉ nguyên cái ý tưởng vớ vẩn vừa rồi là đủ để hiểu được chỉ số thông minh của Cao Phi đã sụt giảm mấy bậc.
Một khả năng khác đấy là Cao Phi đã xem quá nhiều phim truyền hình hoặc tiểu thuyết trước khi gặp tai nạn nên mới bị ám ảnh mà đề ra yêu cầu kết hôn nhảm nhí này.
Thôi được, dù là nguyên nhân gì thì anh ta cũng là người bệnh, tôi sẽ gọi bác sĩ để họ kiểm tra lại não bộ của anh ta, có lẽ cũng nên đuổi việc nhân viên nào đã đem rượu đến cho Cao Phi, rượu có thể là tác nhân khiến nơ ron thần kinh trong đầu anh ta cháy nổ thêm trầm trọng.
- Cao Phi, tôi chẳng hứng thú gì với đề nghị của anh. Tôi sẽ gọi bác sĩ, anh hẳn là cần được điều trị.
- Cô không muốn trả thù bố cô sao? Cả chồng cũ của cô nữa, tôi không tin là cô lại rộng lượng như vậy. –Cao Phi thản nhiên hỏi tôi, thái độ y như anh ta là con giun nằm trong bụng tôi vậy.
Buồn cười thật, anh ta lòng dạ hẹp hòi thì liên quan quái gì đến tôi, chẳng lẽ tôi cũng phải tích thù ghi hận như anh ta thì mới bình thường à? Bà đây chính là thánh mẫu thời đại mới, thích dùng tình cảm tốt đẹp xoá tan hận thù đấy, được không?
- Tôi không hiểu ý anh.
- Diệp Thư, cô đột nhiên ly dị chẳng phải vì chồng cô có người đàn bà khác bên ngoài sao? Tôi đã thấy người phụ nữ đó rồi. Còn bố cô, chuyện năm đó của gia đình cô thế nào tôi cũng biết ít nhiều.
Thôi được, tôi chẳng phải thánh mẫu gì. Cao Phi nằm một chỗ quá lâu nên không biết về cái chết của Nguyên Bảo, còn bố tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ông ta, việc đó không cần anh ta phải chỉ bảo.
Cao Phi cầm ly rượu vang đỏ trong tay, đôi mắt lạnh băng không cảm xúc. Bàn tay anh ta hơi run rẩy, người sống thực vật trong thời gian dài thì khi tỉnh lại các bộ phận trên cơ thể chưa phục hồi chức năng ngay được, anh ta cầm được cái ly cũng coi như tiến bộ.
Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ anh ta bây giờ rất giống một kẻ điên. Vợ chưa cưới của mình biến thành tình nhân của ông bố gần sáu mươi tuổi. Ở vào hoàn cảnh của anh ta thì có phát điên lên cũng không lạ, lại cộng thêm di chứng từ vụ tai nạn, người điên luôn có khả năng khiến người bình thường phát điên theo mình, nếu không rời khỏi đây thì tôi nhất định cũng bị tâm thần giống Cao Phi luôn.
Tôi đứng dậy, dùng thái độ lịch sự nhất có thể nói với anh ta.
- Chuyện của anh tôi không muốn xen vào, tôi từ chối hợp tác với anh. –Sau khi nghĩ đến chuyện anh ta đã làm với tôi thời trung học, tôi quyết định bổ sung thêm một câu. –Có ngày hôm nay là đáng đời anh.
Cao Phi im lặng nhìn tôi. Kể ra thì tôi cũng hơi nặng lời, hoàn cảnh bây giờ của anh ta đủ thê thảm rồi, có lẽ tôi sẽ không so sánh anh ta với loài gián nữa.
- Đây mới là bản chất thật của cô. –Cao Phi không tức giận, chỉ điềm nhiên kết luận. –Khi chúng ta quen nhau thời trung học, tính tình của cô chính là như thế này, độc mồm độc miệng, lạnh lùng ngạo mạn. Lúc gặp lại ở buổi tiệc tôi đã rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao con người cô lại thay đổi nhiều như vậy, trở nên nhu mì hiểu chuyện hơn rất nhiều, hoá ra là giả vờ.
Tôi nhíu mày, quan sát biểu hiện của Cao Phi thêm lần nữa. Anh ta nói chuyện có vẻ vẫn bình thường, không, khá là tỉnh táo, câu vừa rồi không giống người điên chút nào.
Kể cả anh ta không điên thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là tôi không muốn dây dưa gì với chuyện giữa anh ta và Thuỵ Du, cộng thêm ông bố bộ trưởng nữa.
Chuyện tình kiểu Đổng Trác, Điêu Thuyền, Lã Bố này tôi không có hứng thú chen một chân. Tôi còn phải lo đối phó với Trương Huệ Lan và ông chồng tương lai đang lặn mất tăm bên Mỹ.
- Làm ơn đi Cao Phi, nếu anh muốn tôi tin rằng anh không bị điên thì hãy suy nghĩ theo kiểu của người bình thường ấy. Anh bao nhiêu tuổi rồi còn muốn gây chuyện kiểu này, chẳng khác gì một thằng nhóc đang dậy thì.
Tôi cứ nghĩ một người kiêu ngạo như Cao Phi sẽ không nhún nhường mà xuống nước trước tôi. Nhưng khi tôi bước ra đến cửa anh ta đột nhiên lên tiếng.
- Cô thật sự đã quên mẹ cô, cậu cô, ông bà ngoại của cô đã chết như thế nào sao? –Giọng anh ta vẫn bình thản, hoàn toàn không có chút tức giận nào. –Nếu cô đã quên rồi thì tôi không còn gì để nói. Nhưng nếu cô còn nhớ… tôi có thể đảm bảo giúp cô trả thù. Sau khi chúng ta ly hôn, cô sẽ có năm phần trăm cổ phần của Đại Trị và một phần ba số bất động sản mà tôi đang sở hữu
- Cậu Phi, sao cậu lại uống rượu, cậu mới tỉnh lại… -Người đàn ông lo lắng thốt lên.
Cao Phi ngược lại hết sức bình tĩnh, khoé miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.
- Chú Tân, chú không cần lo cho cháu, chú cứ ra ngoài trước đi, để Diệp Thư ở lại đây!
Có lẽ đã lâu không nói chuyện nên giọng Cao Phi khàn khàn, rất khó nghe.
Tôi ngừng quan sát anh ta, tự kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Đợi người đàn ông mà Cao Phi gọi là chú Tân ra ngoài, anh ta mới quay sang nhìn tôi.
- Chào em, đã lâu không gặp!
Tôi cười máy móc.
- Chào anh.
Thật ra tôi muốn nói tốt nhất là không cần gặp lại.
- Hơn một năm trước anh nghe nói em đã ly hôn.
À, tôi suýt nữa còn kịp kết hôn lần hai luôn. Cao Phi này không phải bị đâm hỏng đầu rồi chứ, gọi tôi đến để hỏi thăm chuyện ly dị của tôi, từ khi nào anh ta lại có tính bà tám thế không biết.
- Tôi không biết là anh lại quan tâm đời sống cá nhân của tôi như vậy.
- Nếu em đã ly hôn thì tôi muốn chúng ta kết hôn!
Phải mất một phút để não bộ của tôi hoàn toàn lý giải được lời nói của Cao Phi. Anh ta vừa mới đề nghị kết hôn với tôi, không biết có phải gần đây vì có quá nhiều việc nên tôi sinh ra ảo giác hay không.
Hình như nhận ra vẻ nghi ngờ trên mặt tôi, Cao Phi chậm rãi nhắc lại một lần nữa.
- Diệp Thư, tôi muốn chúng ta kết hôn!
Tôi nghĩ vụ tai nạn thật sự đã làm Cao Phi bị chập mạch. Có lẽ ở một nơi nào đó trong bộ não của anh ta rất nhiều nơron thần kinh đang bốc cháy.
Trời thương xót Cao Phi, tôi ghét anh ta thật nhưng cũng không mong anh ta bị thần kinh phải sống trong viện tâm thần suốt phần đời còn lại.
- Để tôi đi gọi bác sĩ, chắc đầu anh phải bị va đập mạnh lắm. –Tôi thương cảm nhìn anh ta.
Cao Phi gằn lên với tôi.
- Tôi không điên, tôi đang hoàn toàn tỉnh táo. Thuỵ Du là đồ đê tiện, cô ta dám ở sau lưng tôi trèo lên giường của bố tôi. Tôi sẽ không để cô ta yên! –Cao Phi nói xong liền ho sặc sụa.
Ánh mắt tràn đầy thù hận của Cao Phi làm tôi khẽ rùng mình, xem ra tôi đúng là đã coi thường nguồn thông tin của Tỉnh Thành. Ngay cả Cao Phi cũng nói như vậy thì giữa Thuỵ Du và bộ trưởng Cao Vũ đúng là đã có chuyện mờ ám.
À, thế thì khả năng lớn là Cao Phi gặp tai nạn chính vì quá sốc trước quan hệ bất chính giữa cô bạn gái mười năm mém chút nữa là cưới nhau với ông bố đáng kính.
Mà chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ? Chẳng lẽ nếu anh ta kết hôn với tôi thì sẽ trả thù được Thuỵ Du à? Nói thật, tôi đã có đủ rắc rối và nguy hiểm để dùng trong suốt phần đời còn lại rồi, không cần thêm cái mớ bòng bong này của anh ta đâu.
- Chia buồn cùng anh, nhưng mà tôi không hiểu việc anh bị bồ đá sao lại dây dưa đến việc kết hôn cùng tôi.
- Diệp Thư, bao nhiêu năm nay người mà Thuỵ Du đố kỵ nhất là ai, không phải cô sao? Tôi cần một người làm vợ có thể khiêu khích Thuỵ Du, tôi sẽ khiến cô ta hối hận, phải quỳ xuống mà xin tôi tha thứ. Cô ta tưởng quyến rũ được bố tôi thì sẽ hoá phượng hoàng chắc, bố tôi sẽ không ngồi ở cái ghế đó lâu nữa đâu. Tôi sẽ hành hạ cô ta suốt phần đời còn lại, khiến cô ta sống không bằng chết.
Tôi nghĩ Cao Phi đã có biểu hiện hơi giống bị bệnh tâm thần, có lẽ là ở thể nhẹ nên biểu hiện chưa rõ ràng, có điều chỉ nguyên cái ý tưởng vớ vẩn vừa rồi là đủ để hiểu được chỉ số thông minh của Cao Phi đã sụt giảm mấy bậc.
Một khả năng khác đấy là Cao Phi đã xem quá nhiều phim truyền hình hoặc tiểu thuyết trước khi gặp tai nạn nên mới bị ám ảnh mà đề ra yêu cầu kết hôn nhảm nhí này.
Thôi được, dù là nguyên nhân gì thì anh ta cũng là người bệnh, tôi sẽ gọi bác sĩ để họ kiểm tra lại não bộ của anh ta, có lẽ cũng nên đuổi việc nhân viên nào đã đem rượu đến cho Cao Phi, rượu có thể là tác nhân khiến nơ ron thần kinh trong đầu anh ta cháy nổ thêm trầm trọng.
- Cao Phi, tôi chẳng hứng thú gì với đề nghị của anh. Tôi sẽ gọi bác sĩ, anh hẳn là cần được điều trị.
- Cô không muốn trả thù bố cô sao? Cả chồng cũ của cô nữa, tôi không tin là cô lại rộng lượng như vậy. –Cao Phi thản nhiên hỏi tôi, thái độ y như anh ta là con giun nằm trong bụng tôi vậy.
Buồn cười thật, anh ta lòng dạ hẹp hòi thì liên quan quái gì đến tôi, chẳng lẽ tôi cũng phải tích thù ghi hận như anh ta thì mới bình thường à? Bà đây chính là thánh mẫu thời đại mới, thích dùng tình cảm tốt đẹp xoá tan hận thù đấy, được không?
- Tôi không hiểu ý anh.
- Diệp Thư, cô đột nhiên ly dị chẳng phải vì chồng cô có người đàn bà khác bên ngoài sao? Tôi đã thấy người phụ nữ đó rồi. Còn bố cô, chuyện năm đó của gia đình cô thế nào tôi cũng biết ít nhiều.
Thôi được, tôi chẳng phải thánh mẫu gì. Cao Phi nằm một chỗ quá lâu nên không biết về cái chết của Nguyên Bảo, còn bố tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ông ta, việc đó không cần anh ta phải chỉ bảo.
Cao Phi cầm ly rượu vang đỏ trong tay, đôi mắt lạnh băng không cảm xúc. Bàn tay anh ta hơi run rẩy, người sống thực vật trong thời gian dài thì khi tỉnh lại các bộ phận trên cơ thể chưa phục hồi chức năng ngay được, anh ta cầm được cái ly cũng coi như tiến bộ.
Nói thế nào nhỉ, tôi nghĩ anh ta bây giờ rất giống một kẻ điên. Vợ chưa cưới của mình biến thành tình nhân của ông bố gần sáu mươi tuổi. Ở vào hoàn cảnh của anh ta thì có phát điên lên cũng không lạ, lại cộng thêm di chứng từ vụ tai nạn, người điên luôn có khả năng khiến người bình thường phát điên theo mình, nếu không rời khỏi đây thì tôi nhất định cũng bị tâm thần giống Cao Phi luôn.
Tôi đứng dậy, dùng thái độ lịch sự nhất có thể nói với anh ta.
- Chuyện của anh tôi không muốn xen vào, tôi từ chối hợp tác với anh. –Sau khi nghĩ đến chuyện anh ta đã làm với tôi thời trung học, tôi quyết định bổ sung thêm một câu. –Có ngày hôm nay là đáng đời anh.
Cao Phi im lặng nhìn tôi. Kể ra thì tôi cũng hơi nặng lời, hoàn cảnh bây giờ của anh ta đủ thê thảm rồi, có lẽ tôi sẽ không so sánh anh ta với loài gián nữa.
- Đây mới là bản chất thật của cô. –Cao Phi không tức giận, chỉ điềm nhiên kết luận. –Khi chúng ta quen nhau thời trung học, tính tình của cô chính là như thế này, độc mồm độc miệng, lạnh lùng ngạo mạn. Lúc gặp lại ở buổi tiệc tôi đã rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao con người cô lại thay đổi nhiều như vậy, trở nên nhu mì hiểu chuyện hơn rất nhiều, hoá ra là giả vờ.
Tôi nhíu mày, quan sát biểu hiện của Cao Phi thêm lần nữa. Anh ta nói chuyện có vẻ vẫn bình thường, không, khá là tỉnh táo, câu vừa rồi không giống người điên chút nào.
Kể cả anh ta không điên thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là tôi không muốn dây dưa gì với chuyện giữa anh ta và Thuỵ Du, cộng thêm ông bố bộ trưởng nữa.
Chuyện tình kiểu Đổng Trác, Điêu Thuyền, Lã Bố này tôi không có hứng thú chen một chân. Tôi còn phải lo đối phó với Trương Huệ Lan và ông chồng tương lai đang lặn mất tăm bên Mỹ.
- Làm ơn đi Cao Phi, nếu anh muốn tôi tin rằng anh không bị điên thì hãy suy nghĩ theo kiểu của người bình thường ấy. Anh bao nhiêu tuổi rồi còn muốn gây chuyện kiểu này, chẳng khác gì một thằng nhóc đang dậy thì.
Tôi cứ nghĩ một người kiêu ngạo như Cao Phi sẽ không nhún nhường mà xuống nước trước tôi. Nhưng khi tôi bước ra đến cửa anh ta đột nhiên lên tiếng.
- Cô thật sự đã quên mẹ cô, cậu cô, ông bà ngoại của cô đã chết như thế nào sao? –Giọng anh ta vẫn bình thản, hoàn toàn không có chút tức giận nào. –Nếu cô đã quên rồi thì tôi không còn gì để nói. Nhưng nếu cô còn nhớ… tôi có thể đảm bảo giúp cô trả thù. Sau khi chúng ta ly hôn, cô sẽ có năm phần trăm cổ phần của Đại Trị và một phần ba số bất động sản mà tôi đang sở hữu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook