Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 40: Em muốn sống cùng anh
Chương 40: Em muốn sống cùng anh
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại hỏi người phụ nữ đang nghe điện thoại.
- Chào cô, phiền cô cho tôi gặp anh Ngô Giang.
- Ngô Giang là chủ số máy này phải không? Chị là gì của anh ạ? Anh ấy uống rượu ở quán bar của chúng tôi, say quá rồi. Chị có thể đến đón anh ấy không?
Rốt cục tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy không say đến mức theo phụ nữ lên giường. Nhưng mà chẳng có gì đảm bảo là anh ấy sẽ không làm thế, tốt nhất trước khi sự việc phát sinh thì tôi phải lôi cổ Mr.Ngô về nhà.
- Tôi là bạn gái anh ấy, hiện giờ anh ấy đang ở đâu?
- Bar Rene số 12 đường M.
Tôi cúp máy, ngay lập tức gọi taxi đến bar Rene.
Một trong số những điều đáng ghét mà đàn ông và trẻ con đều thích làm là gì?
Đấy là bạn đã dặn họ ở nguyên một chỗ thì khi bạn chưa xuất hiện họ đã chạy biến sang nơi khác.
Lúc tôi đến quán bar nhân viên ở đó tường thuật lại sự việc như sau: Cô ta vừa nghe điện thoại của tôi xong thì Ngô Giang bất ngờ tỉnh dậy rồi giật lấy máy điện thoại, vứt lại một xấp tiền thanh toán rồi ngật ngưỡng ra khỏi cửa.
- Thế anh ấy có lái xe không?
- Chúng tôi không rõ.
Khỉ thật, say đến mức ấy mà còn tự lái ô tô thì rất dễ xảy ra tai nạn. Giờ này hầu hết các bar đều rất ít khách, tôi thử đảo qua một loạt bar gần khu vực đường M nhưng cũng không thấy bóng dáng Ngô Giang.
Người đàn ông xấu xa này, lại chơi trò mất tích với tôi. Anh ấy đã đi đâu cơ chứ, liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Ngô Giang chết tiệt, đúng là gã đàn ông hư hỏng! Chẳng lẽ anh ấy chưa cãi nhau với bạn gái bao giờ, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi còn tuỳ tiện uống rượu như vậy, bị phụ nữ lừa lên giường thì cũng thôi đi, nếu để xảy ra tai nạn thì phải làm sao đây?
Mãi tới tận chiều tối tôi mới uể oải trở về nhà, phải nói là tôi vô cùng bất ngờ khi thấy “món quà” to đùng đang đặt ngoài cửa.
Cả ngày hôm nay tôi đi muốn gãy chân để tìm Ngô Giang, còn anh ấy thì ngồi ngủ gà ngủ gật trước cửa nhà tôi, biết thế tôi chẳng chạy lung tung làm gì cho mệt, cứ ngồi nhà ôm cây đợi cáo là được.
- Ngô Giang, Ngô Giang!
Bị tôi lay gọi, lắc qua lắc lại như chai rượu có đến năm phút Mr.Ngô mới chịu mở mắt ra.
- Em đúng là người phụ nữ độc ác, em cố tình bắt anh ở ngoài đúng không? –Ngô Giang hằn học chỉ trích tôi, giọng nói vì say nên càng thêm khàn khàn khó nghe.
Hay thật, đã say đến thế còn biết mắng người nữa! Tôi ra ngoài là để tìm anh chứ đâu có đi chơi.
Dưới sân không có ô tô của Ngô Giang, chắc ngài Cáo đi taxi về. Tôi mở khoá cửa rồi đỡ Ngô Giang dậy, dìu vào nhà.
Ngô Giang đem sức nặng cơ thể dồn cả vào tôi, nếu biết có ngày hôm nay thì đáng lẽ ra bình thường tôi không nên vỗ béo anh ấy mới phải, tốt nhất là sau này mỗi bữa chỉ cho ăn cháo loãng với dưa muối, xem anh ấy còn dám đi uống rượu không!
Cái người say xỉn này mà cho nằm ngoài phòng khách thì kiểu gì cũng lăn từ trên ghế xuống đất, làm người tốt thì tốt đến cùng, tôi đành nhường chiếc giường êm ái của mình cho Mr.Ngô.
Nhìn Ngô Giang khó chịu cởi nút áo lăn qua lăn lại trên giường, tôi lấy bộ pyjama trong tủ ra, dùng khăn ấm lau qua người rồi giúp Ngô Giang thay quần áo ngủ cho dễ chịu. Làm phụ nữ thật chẳng dễ chút nào, lúc bình thường phải ra dáng một người tình xinh đẹp hấp dẫn, lúc cần thiết phải có sự chu đáo tận tình của một bà mẹ.
Giúp người say mặc quần áo đúng là một trong những việc tốn sức nhất. Cởi được quần áo họ đang mặc ra là một quá trình gian khổ, mặc vào bộ đồ khác lại càng gian khổ hơn. Ngô Giang lúc thì đẩy tôi ra, lúc lại giữ tay tôi… nói chung là tính tình khi say của anh ấy rất khó bảo.
Vất vả đến toát mồ hôi tôi mới làm Mr.Ngô mặc được bộ đồ ngủ, đắp chăn cẩn thận cho Ngô Giang xong tôi ra ngoài.
Uống nhiều rượu như thế khi tỉnh dậy nhất định là nhức đầu, dạ dày còn khó chịu nữa, tôi sợ Ngô Giang sẽ đói bụng liền đi nấu một nồi cháo, trong lúc chờ cháo chín tôi tranh thủ đi tắm rồi xem qua chút tài liệu.
Tới khi xong xuôi mọi việc cũng là mười giờ tối, cả ngày hành xác làm người tôi đau ê ẩm, chỉ muốn ngủ một giấc. Tôi đem chăn gối ra ngoài phòng khách, mặc dù không thích ngủ ở ghế dài chút nào nhưng không lẽ vào đánh thức Ngô Giang dậy rồi kêu anh ấy quay về phòng khách ngủ, thế thì nhỏ mọn quá.
Trước khi ngủ tôi thấy không yên tâm liền vào ngó qua Ngô Giang. Mr.Ngô có dáng ngủ vô cùng đẹp mắt, chăn bị xô sang một bên, người thì đã lăn đến mép giường, chỉ thiếu chút nữa là xuống nền nhà. Tôi trèo lên giường, cố gắng kéo cái thân hình nặng như bao xi măng của Ngô Giang vào trong, tiếc là Ngô Giang chẳng thèm chú ý đến lòng tốt của tôi, đột nhiên vung tay kéo tôi ngã nhào xuống giường rồi giống y như con bạch tuộc, tay quấn chân quấn, khiến cho tôi chẳng khác gì khúc giò bị bó chặt.
- Anh Giang, buông em ra!
Không có động tĩnh.
Tôi bực bội gỡ tay Ngô Giang, không ngờ người kia lại càng ra sức ôm chặt hơn.
Đây là cái tình thế gì? Chẳng lẽ cáo già giả vờ say rượu à?
Tôi tiện tay véo mặt Ngô Giang thật đau nhưng anh ấy vẫn không buồn mở mắt. Hừ, chắc là véo chưa đủ mạnh đây mà!
Tay, eo, chân, lưng… chỗ nào mà tay tôi với tới được Ngô Giang đều bị cấu véo một phát đau điếng, thế mà ngoài việc hơi nhăn lông mày rồi lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng thì anh ấy không còn phản ứng nào khác.
Giãy giụa một lúc không có hiệu quả, cả ngày mệt nhọc khiến tôi cũng chẳng còn sức lực đâu mà chống lại. Thôi thì cũng chẳng phải chưa ngủ chung bao giờ, chuyện nhỏ này không nên tính toán.
Tôi vừa tự tìm một đống lý do giải thích cho hành động cam chịu của mình vừa lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì quá mệt nên tôi ngủ liền một mạch đến sáng, chỉ khi cảm thấy buồn buồn trên người mới mắt nhắm mắt mở tỉnh lại.
Có một bàn tay… không, là hai bàn tay… đang luồn trong váy ngủ của tôi… Ngoài cáo già họ Ngô kia thì còn ai nhân cơ hội người khác ngủ mà làm loạn như thế chứ!
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Ngô Giang, kết quả là người kia còn đang bận suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không để ý vẻ mặt đe doạ của tôi.
- Anh đang làm gì? –Tôi lạnh nhạt hỏi.
Ngô Giang hơi nhăn mày, có vẻ không vui vì bị tôi làm phiền.
- Tìm xem cái khoá kéo váy ngủ ở đâu, rốt cục là ở chỗ nào nhỉ?
- …
Được lắm Ngô vặn vẹo, đi uống say không biết trời đất trên dưới thế nào, vừa mở mắt ra liền giở trò lưu manh, đúng là ngày càng tha hoá mà!
Ngô Giang hình như lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, động tác đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi.
- Em dậy rồi à?
- Còn không bỏ ngay tay của anh ra! –Tôi gắt lên.
Mr. Ngô làm vẻ mặt như oán phụ bị ruồng bỏ, hậm hực rút tay về rồi ngồi dậy. Tôi cũng ngay lập tức rời khỏi giường.
- Anh đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng. Em có chuyện cần nói với anh!
Tôi đã suy nghĩ kĩ càng, nếu muốn chung sống lâu dài thì có một số việc cần phải nói cho rõ. Từ trước tới giờ những gì tôi quyết định thì sẽ kiên trì theo đuổi. Lần này tôi muốn ở cạnh Ngô Giang, tất nhiên tôi sẽ chấp nhận rắc rối với gia đình anh ấy, nhưng ngược lại tôi cũng muốn Ngô Giang thẳng thắn với tôi.
Hai người ở bên nhau, nếu cứ cất giấu quá nhiều bí mật, không sớm thì muộn chúng cũng trở thành ngòi nổ nghi ngờ.
Bữa ăn sáng diễn ra trong yên lặng, chỉ có tiếng ti vi làm bầu không khí trong phòng bớt nặng nề.
Khi cả tôi và Ngô Giang đều ăn xong, tôi lấy cho anh ấy một cốc nước ấm, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện. Ngô Giang đốt một điếu thuốc, làn khói trắng mờ mờ che phủ một phần gương mặt, giọng nói trầm khàn có vẻ xa cách.
- Em muốn nói gì?
Tôi không biết có phải Ngô Giang còn giận tôi chuyện hôm qua hay không, nhưng mà dù sao anh ấy cũng hưởng lợi một đêm rồi, lẽ nào vẫn chưa hài lòng, còn muốn tôi lấy thân bồi tội chắc?
- Anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khoẻ!
Ngô Giang lạnh lùng nhìn tôi.
- Nếu em định nói chuyện đó thì không cần đâu. Dù sao sau này em cũng không ở cạnh anh, anh sống hay chết có liên quan gì đến em.
Hừ, tôi muốn nói chuyện tình cảm ngọt ngào mà, cái người đàn ông đáng ghét này, cứ phải làm tôi phun ra mấy câu khó nghe anh ấy mới hài lòng hả?
- Ngô Giang, em muốn sống cùng anh, hiện tại muốn, sau này cũng muốn. Sau khi anh đi em mới cảm thấy đối với em anh rất quan trọng. Nếu anh vẫn chưa thay đổi suy nghĩ… thì…thì…
Tôi đột nhiên lắp bắp, không biết phải nói gì tiếp theo. Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình, lúc qua lại với Cao Phi và Nguyên Bảo đều là hai người họ mở lời, tôi chỉ gật đầu thôi.
- Thì sao? –Ngô Giang dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đôi mắt nâu tràn ra những tia sáng lấp lánh.
Thì… thì sao chứ, tôi mà biết thì còn ấp a ấp úng làm gì. Thật là xấu hổ, đáng lẽ ra không nên xuống nước trước mới phải.
- Thôi được, xét thấy em cũng có thành ý, anh chấp nhận chịu thiệt thòi chung sống với em.
Cái gì? Chung sống với tôi là chịu thiệt thòi à? Thế vì sao lúc trước đuổi mãi không đi vậy?
Nói một câu trái sự thật như thế anh không sợ ăn cơm mắc nghẹn à!
Hừ, lần này bỏ qua, dù sao cũng là tôi sai trước.
- Nếu chúng ta ở bên nhau, em muốn thẳng thắn với anh về một số chuyện.
- Anh cũng nghĩ như vậy. Anh muốn em trả lời thẳng thắn vấn đề này trước.
Tôi mờ mịt không biết Ngô Giang định đề cập chuyện gì, anh ấy muốn hỏi tôi về Nguyên Bảo hay là người nhà tôi sao?
- Anh hỏi đi.
Ngô Giang gật đầu, nghiêm túc nói.
- Hừm, cái váy ngủ đó của em thật ra cởi như thế nào?
- …
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại hỏi người phụ nữ đang nghe điện thoại.
- Chào cô, phiền cô cho tôi gặp anh Ngô Giang.
- Ngô Giang là chủ số máy này phải không? Chị là gì của anh ạ? Anh ấy uống rượu ở quán bar của chúng tôi, say quá rồi. Chị có thể đến đón anh ấy không?
Rốt cục tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy không say đến mức theo phụ nữ lên giường. Nhưng mà chẳng có gì đảm bảo là anh ấy sẽ không làm thế, tốt nhất trước khi sự việc phát sinh thì tôi phải lôi cổ Mr.Ngô về nhà.
- Tôi là bạn gái anh ấy, hiện giờ anh ấy đang ở đâu?
- Bar Rene số 12 đường M.
Tôi cúp máy, ngay lập tức gọi taxi đến bar Rene.
Một trong số những điều đáng ghét mà đàn ông và trẻ con đều thích làm là gì?
Đấy là bạn đã dặn họ ở nguyên một chỗ thì khi bạn chưa xuất hiện họ đã chạy biến sang nơi khác.
Lúc tôi đến quán bar nhân viên ở đó tường thuật lại sự việc như sau: Cô ta vừa nghe điện thoại của tôi xong thì Ngô Giang bất ngờ tỉnh dậy rồi giật lấy máy điện thoại, vứt lại một xấp tiền thanh toán rồi ngật ngưỡng ra khỏi cửa.
- Thế anh ấy có lái xe không?
- Chúng tôi không rõ.
Khỉ thật, say đến mức ấy mà còn tự lái ô tô thì rất dễ xảy ra tai nạn. Giờ này hầu hết các bar đều rất ít khách, tôi thử đảo qua một loạt bar gần khu vực đường M nhưng cũng không thấy bóng dáng Ngô Giang.
Người đàn ông xấu xa này, lại chơi trò mất tích với tôi. Anh ấy đã đi đâu cơ chứ, liệu có gặp nguy hiểm gì không?
Ngô Giang chết tiệt, đúng là gã đàn ông hư hỏng! Chẳng lẽ anh ấy chưa cãi nhau với bạn gái bao giờ, anh ấy bao nhiêu tuổi rồi còn tuỳ tiện uống rượu như vậy, bị phụ nữ lừa lên giường thì cũng thôi đi, nếu để xảy ra tai nạn thì phải làm sao đây?
Mãi tới tận chiều tối tôi mới uể oải trở về nhà, phải nói là tôi vô cùng bất ngờ khi thấy “món quà” to đùng đang đặt ngoài cửa.
Cả ngày hôm nay tôi đi muốn gãy chân để tìm Ngô Giang, còn anh ấy thì ngồi ngủ gà ngủ gật trước cửa nhà tôi, biết thế tôi chẳng chạy lung tung làm gì cho mệt, cứ ngồi nhà ôm cây đợi cáo là được.
- Ngô Giang, Ngô Giang!
Bị tôi lay gọi, lắc qua lắc lại như chai rượu có đến năm phút Mr.Ngô mới chịu mở mắt ra.
- Em đúng là người phụ nữ độc ác, em cố tình bắt anh ở ngoài đúng không? –Ngô Giang hằn học chỉ trích tôi, giọng nói vì say nên càng thêm khàn khàn khó nghe.
Hay thật, đã say đến thế còn biết mắng người nữa! Tôi ra ngoài là để tìm anh chứ đâu có đi chơi.
Dưới sân không có ô tô của Ngô Giang, chắc ngài Cáo đi taxi về. Tôi mở khoá cửa rồi đỡ Ngô Giang dậy, dìu vào nhà.
Ngô Giang đem sức nặng cơ thể dồn cả vào tôi, nếu biết có ngày hôm nay thì đáng lẽ ra bình thường tôi không nên vỗ béo anh ấy mới phải, tốt nhất là sau này mỗi bữa chỉ cho ăn cháo loãng với dưa muối, xem anh ấy còn dám đi uống rượu không!
Cái người say xỉn này mà cho nằm ngoài phòng khách thì kiểu gì cũng lăn từ trên ghế xuống đất, làm người tốt thì tốt đến cùng, tôi đành nhường chiếc giường êm ái của mình cho Mr.Ngô.
Nhìn Ngô Giang khó chịu cởi nút áo lăn qua lăn lại trên giường, tôi lấy bộ pyjama trong tủ ra, dùng khăn ấm lau qua người rồi giúp Ngô Giang thay quần áo ngủ cho dễ chịu. Làm phụ nữ thật chẳng dễ chút nào, lúc bình thường phải ra dáng một người tình xinh đẹp hấp dẫn, lúc cần thiết phải có sự chu đáo tận tình của một bà mẹ.
Giúp người say mặc quần áo đúng là một trong những việc tốn sức nhất. Cởi được quần áo họ đang mặc ra là một quá trình gian khổ, mặc vào bộ đồ khác lại càng gian khổ hơn. Ngô Giang lúc thì đẩy tôi ra, lúc lại giữ tay tôi… nói chung là tính tình khi say của anh ấy rất khó bảo.
Vất vả đến toát mồ hôi tôi mới làm Mr.Ngô mặc được bộ đồ ngủ, đắp chăn cẩn thận cho Ngô Giang xong tôi ra ngoài.
Uống nhiều rượu như thế khi tỉnh dậy nhất định là nhức đầu, dạ dày còn khó chịu nữa, tôi sợ Ngô Giang sẽ đói bụng liền đi nấu một nồi cháo, trong lúc chờ cháo chín tôi tranh thủ đi tắm rồi xem qua chút tài liệu.
Tới khi xong xuôi mọi việc cũng là mười giờ tối, cả ngày hành xác làm người tôi đau ê ẩm, chỉ muốn ngủ một giấc. Tôi đem chăn gối ra ngoài phòng khách, mặc dù không thích ngủ ở ghế dài chút nào nhưng không lẽ vào đánh thức Ngô Giang dậy rồi kêu anh ấy quay về phòng khách ngủ, thế thì nhỏ mọn quá.
Trước khi ngủ tôi thấy không yên tâm liền vào ngó qua Ngô Giang. Mr.Ngô có dáng ngủ vô cùng đẹp mắt, chăn bị xô sang một bên, người thì đã lăn đến mép giường, chỉ thiếu chút nữa là xuống nền nhà. Tôi trèo lên giường, cố gắng kéo cái thân hình nặng như bao xi măng của Ngô Giang vào trong, tiếc là Ngô Giang chẳng thèm chú ý đến lòng tốt của tôi, đột nhiên vung tay kéo tôi ngã nhào xuống giường rồi giống y như con bạch tuộc, tay quấn chân quấn, khiến cho tôi chẳng khác gì khúc giò bị bó chặt.
- Anh Giang, buông em ra!
Không có động tĩnh.
Tôi bực bội gỡ tay Ngô Giang, không ngờ người kia lại càng ra sức ôm chặt hơn.
Đây là cái tình thế gì? Chẳng lẽ cáo già giả vờ say rượu à?
Tôi tiện tay véo mặt Ngô Giang thật đau nhưng anh ấy vẫn không buồn mở mắt. Hừ, chắc là véo chưa đủ mạnh đây mà!
Tay, eo, chân, lưng… chỗ nào mà tay tôi với tới được Ngô Giang đều bị cấu véo một phát đau điếng, thế mà ngoài việc hơi nhăn lông mày rồi lẩm bẩm mấy câu không rõ ràng thì anh ấy không còn phản ứng nào khác.
Giãy giụa một lúc không có hiệu quả, cả ngày mệt nhọc khiến tôi cũng chẳng còn sức lực đâu mà chống lại. Thôi thì cũng chẳng phải chưa ngủ chung bao giờ, chuyện nhỏ này không nên tính toán.
Tôi vừa tự tìm một đống lý do giải thích cho hành động cam chịu của mình vừa lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ vì quá mệt nên tôi ngủ liền một mạch đến sáng, chỉ khi cảm thấy buồn buồn trên người mới mắt nhắm mắt mở tỉnh lại.
Có một bàn tay… không, là hai bàn tay… đang luồn trong váy ngủ của tôi… Ngoài cáo già họ Ngô kia thì còn ai nhân cơ hội người khác ngủ mà làm loạn như thế chứ!
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Ngô Giang, kết quả là người kia còn đang bận suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không để ý vẻ mặt đe doạ của tôi.
- Anh đang làm gì? –Tôi lạnh nhạt hỏi.
Ngô Giang hơi nhăn mày, có vẻ không vui vì bị tôi làm phiền.
- Tìm xem cái khoá kéo váy ngủ ở đâu, rốt cục là ở chỗ nào nhỉ?
- …
Được lắm Ngô vặn vẹo, đi uống say không biết trời đất trên dưới thế nào, vừa mở mắt ra liền giở trò lưu manh, đúng là ngày càng tha hoá mà!
Ngô Giang hình như lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng, động tác đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn tôi.
- Em dậy rồi à?
- Còn không bỏ ngay tay của anh ra! –Tôi gắt lên.
Mr. Ngô làm vẻ mặt như oán phụ bị ruồng bỏ, hậm hực rút tay về rồi ngồi dậy. Tôi cũng ngay lập tức rời khỏi giường.
- Anh đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng. Em có chuyện cần nói với anh!
Tôi đã suy nghĩ kĩ càng, nếu muốn chung sống lâu dài thì có một số việc cần phải nói cho rõ. Từ trước tới giờ những gì tôi quyết định thì sẽ kiên trì theo đuổi. Lần này tôi muốn ở cạnh Ngô Giang, tất nhiên tôi sẽ chấp nhận rắc rối với gia đình anh ấy, nhưng ngược lại tôi cũng muốn Ngô Giang thẳng thắn với tôi.
Hai người ở bên nhau, nếu cứ cất giấu quá nhiều bí mật, không sớm thì muộn chúng cũng trở thành ngòi nổ nghi ngờ.
Bữa ăn sáng diễn ra trong yên lặng, chỉ có tiếng ti vi làm bầu không khí trong phòng bớt nặng nề.
Khi cả tôi và Ngô Giang đều ăn xong, tôi lấy cho anh ấy một cốc nước ấm, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện. Ngô Giang đốt một điếu thuốc, làn khói trắng mờ mờ che phủ một phần gương mặt, giọng nói trầm khàn có vẻ xa cách.
- Em muốn nói gì?
Tôi không biết có phải Ngô Giang còn giận tôi chuyện hôm qua hay không, nhưng mà dù sao anh ấy cũng hưởng lợi một đêm rồi, lẽ nào vẫn chưa hài lòng, còn muốn tôi lấy thân bồi tội chắc?
- Anh đừng hút thuốc nữa, không tốt cho sức khoẻ!
Ngô Giang lạnh lùng nhìn tôi.
- Nếu em định nói chuyện đó thì không cần đâu. Dù sao sau này em cũng không ở cạnh anh, anh sống hay chết có liên quan gì đến em.
Hừ, tôi muốn nói chuyện tình cảm ngọt ngào mà, cái người đàn ông đáng ghét này, cứ phải làm tôi phun ra mấy câu khó nghe anh ấy mới hài lòng hả?
- Ngô Giang, em muốn sống cùng anh, hiện tại muốn, sau này cũng muốn. Sau khi anh đi em mới cảm thấy đối với em anh rất quan trọng. Nếu anh vẫn chưa thay đổi suy nghĩ… thì…thì…
Tôi đột nhiên lắp bắp, không biết phải nói gì tiếp theo. Trời ạ, đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình, lúc qua lại với Cao Phi và Nguyên Bảo đều là hai người họ mở lời, tôi chỉ gật đầu thôi.
- Thì sao? –Ngô Giang dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đôi mắt nâu tràn ra những tia sáng lấp lánh.
Thì… thì sao chứ, tôi mà biết thì còn ấp a ấp úng làm gì. Thật là xấu hổ, đáng lẽ ra không nên xuống nước trước mới phải.
- Thôi được, xét thấy em cũng có thành ý, anh chấp nhận chịu thiệt thòi chung sống với em.
Cái gì? Chung sống với tôi là chịu thiệt thòi à? Thế vì sao lúc trước đuổi mãi không đi vậy?
Nói một câu trái sự thật như thế anh không sợ ăn cơm mắc nghẹn à!
Hừ, lần này bỏ qua, dù sao cũng là tôi sai trước.
- Nếu chúng ta ở bên nhau, em muốn thẳng thắn với anh về một số chuyện.
- Anh cũng nghĩ như vậy. Anh muốn em trả lời thẳng thắn vấn đề này trước.
Tôi mờ mịt không biết Ngô Giang định đề cập chuyện gì, anh ấy muốn hỏi tôi về Nguyên Bảo hay là người nhà tôi sao?
- Anh hỏi đi.
Ngô Giang gật đầu, nghiêm túc nói.
- Hừm, cái váy ngủ đó của em thật ra cởi như thế nào?
- …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook