Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 36: Anh tự nói với mình…
- Ngô Giang, mau thay quần áo của anh rồi về nhà đi! –Tôi nghiêm túc nói với Ngô Giang. –Em không đùa đâu, anh không thể ở lại nhà em được!
Ngô Giang không để ý đến tôi mà quay sang nhìn màn hình ti vi, vừa đến đoạn con quái vật xấu xí xuyên qua ngực một người đàn ông rồi móc trái tim của ông ta ra.
- Đây chính là lý do anh không thích ăn dâu tây. Em cứ nhìn kỹ quả dâu đi, nó rất giống quả tim. Cho nó vào miệng cứ như ăn một quả tim, cắn một cái máu liền phun ra tung toé…
Trời ạ, trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi, anh không thích ăn dâu tây cũng không cần làm người khác bị hoang tưởng giống anh chứ!
Trên màn hình, con quái vật đang ăn trái tim của người đàn ông.
Tôi cố kìm nén cảm giác muốn nôn rồi cầm điều khiển tắt ngay ti vi.
- Muộn rồi, anh mau về đi!
Ngô Giang chán nản đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt tôi có đến vài phút.
- Em nhất định phải đuổi anh về à?
- Đúng!
- Diệp Thư, nhà anh không có ai hết, về nhà một mình rất chán!
- Anh có thể mở phim kinh dị ra mà xem.
Cái bộ phim máu me tùm lum mà Ngô Giang đang xem tôi thật sự không tiêu hoá nổi. Tôi thích phim kinh dị nhưng là kiểu phim hành động gay cấn chứ không phải loại doạ nạt người ta bằng hàng đống máu thịt bầy nhầy.
- Nếu anh không về thì sao?
- Đây là nhà em, anh không về cũng phải về! –Tôi cứng rắn nói.
Ngô Giang lạnh lùng cầm chiếc túi đựng sơ mi và quần dài rồi đi về phía cửa, anh ấy thậm chí chẳng buồn thay đồ, cứ mặc nguyên pyjama mà ra ngoài.
Cửa bị đóng sầm lại.
Hừm, xem ra Ngô vặn vẹo rất tức giận. Bị đuổi ra đường thì ai mà không giận, nhưng tôi không thể để Ngô Giang ở lại được.
Chúng tôi chỉ mới bắt đầu, mà tôi cũng chưa xác định rõ tình cảm của mình, liệu tôi có thật sự muốn chấp nhận anh ấy hay không?
Ngô Giang lúc nào cũng có thể khiến tôi rối loạn, không thể suy nghĩ một cách thấu đáo, tốt nhất là không nên tiến quá nhanh với anh ấy.
Cứ cho là tôi kém cỏi, một lần bị rắn cắn mười năm sợ sợi dây thừng cũng được. Sau Cao Phi và Nguyên Bảo, tôi không muốn lại đổ vỡ thêm. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, không còn nhiều lòng tin cho tình yêu để lãng phí nữa.
Còn một mình trong nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi ra phòng khách bật ti vi lên, chuyển qua kênh phim truyền hình. Dạo gần đây tôi không có hứng thú với phim ảnh lắm, chỉ xem một lúc là chán.
Bật qua bật lại một lúc cuối cùng vẫn chuyển về kênh phim kinh dị lúc nãy mà Ngô Giang xem.
Dựa trên đánh giá của một người thường xuyên xem phim như tôi mà nói thì bộ phim này rõ ràng không có ảnh hưởng tốt cho sự phát triển tâm lý của trẻ em. Từ lúc bắt đầu xem phim tôi toàn thấy đám quái vật ăn thịt người cứ như gặm đùi gà, đầu người làm gì mà cứ vỡ bung bét như dưa hấu thế cơ chứ, kỹ xảo điêu quá đi mất! Toàn xem mấy cái phim vớ vẩn thảo nào Ngô Giang sinh ra ẩm ương không ăn cái này không ăn cái kia.
Vậy mà tôi cũng kiên nhẫn ngồi xem đến hết phim, đồng hồ lúc này đang chỉ mười rưỡi. Hai tiếng rồi, không biết Ngô Giang đã về đến nhà chưa, có lẽ nên gọi điện cho anh ấy hỏi xem.
Tôi đột nhiên nhớ ra kể từ khi Ngô Giang ra ngoài tôi không hề nghe thấy tiếng xe ô tô. Lẽ nào anh ấy chưa chịu về? Chắc không đâu, trời lạnh thế này không về nhà ở ngoài để làm ngô đông lạnh chắc. Có lẽ mải xem phim nên tôi không để ý tiếng động cơ xe.
Trước thềm nhà giầy da của Ngô Giang vẫn còn, dép lê trong nhà tôi lại thiếu mất một đôi.
Không thể tin được, Mr.Ngô đã đi về trong trạng thái mặc pyjama và xỏ dép lê mà lái Audi, đúng là phong cách quý ông.
Tôi định tắt đèn đi ngủ nhưng không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn khó chịu, bấm điện thoại gọi cho Ngô Giang lại bị thông báo hiện không liên lạc được.
Lần cuối cùng tôi gọi cho Ngô Giang khi ở trường đại học cũng bị tình trạng này, khi đó chỉ ào một cái anh ấy liền biến mất, ngay một lời tạm biệt cũng không nói.
Nếu anh ấy lại ra đi như bảy năm trước…
Tôi lắc lắc đầu, anh ấy sao đột nhiên có thể bỏ đi như thế được, anh ấy sẽ không vì bị tôi đuổi ra ngoài mà giận dỗi quay về Mỹ đâu.
Hừ, sao tự nhiên tôi lại khó chịu như vậy, cảm giác bất an giống như mình đang làm sai vậy! Tôi chỉ là muốn suy nghĩ cho thấu đáo trong mối quan hệ này, như thế cũng là điều hợp lý.
Tự an ủi đầu óc cũng không làm tôi thấy dễ chịu hơn.
Trước khi kịp nghĩ nên làm gì tôi đã vớ lấy áo khoác rồi mở cửa nhà.
Hành lang bên ngoài, Ngô Giang đang đứng dựa người vào bức tường đối diện với cửa căn hộ tôi ở.
Khói thuốc lá chờn vờn trong không khí làm mờ gương mặt anh ấy khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt Ngô Giang.
Chiếc túi đựng áo khoác đặt dưới đất, trên người anh ấy vẫn chỉ có bộ pyjama mặc trong nhà.
Người đàn ông đáng ghét này, rốt cục anh ấy có biết tự chăm sóc bản thân không, vì sao không xuống xe đi về mà còn đứng ở đây? Mùa thu ở thành phố H nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp, anh ấy còn không mặc áo khoác nữa.
Tôi vội vã đi đến gần Ngô Giang, lấy điếu thuốc trong tay anh ấy, dập tắt rồi ném vào sọt rác.
Tay và mặt Ngô Giang lạnh đến nỗi có thể đem đi ướp hoa quả được.
- Sao anh còn chưa về? –Tôi vừa bực vừa đau lòng.
Ánh mắt Ngô Giang trở nên thẫm hơn, giọng nói cũng trầm xuống.
- Sao em lại ra ngoài?
Sao tôi lại ra ngoài? Tôi không biết, chắc tôi bị điên nên mới chạy ra tìm cái người đàn ông quái gở này.
Ngô Giang đột nhiên kéo tôi vào lòng, đôi môi kề sát bên tai mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Tôi ghét đàn ông hút thuốc, nhưng nếu là anh ấy thì lại không khó chịu như với người khác.
- Hai tiếng bảy phút, em cũng nhẫn tâm thật đấy, để mặc anh đứng ở ngoài này.
Tôi cắn môi không đáp. Ngô Giang đúng là không bình thường, tự nhiên lại ở ngoài trời lạnh mà hành xác, ai bắt anh ấy chờ tôi cơ chứ. Nếu tôi không ra ngoài lẽ nào anh ấy sẽ đứng ở đây cả đêm?
- Anh đã tự nói với mình, nếu ba mươi phút em không mở cửa anh sẽ đi về, sau này không bao giờ đến gặp em nữa. Ba mươi phút không có động tĩnh, anh lại nói cho em thêm một tiếng nữa, kết quả em vẫn không mở cửa. Sau cùng anh nghĩ bảy năm anh còn chờ được, vài tiếng đồng hồ có là gì. Nếu em không ra anh sẽ ở đây cả đêm, đợi tới sáng mai anh biến thành thịt đông nhất định em sẽ hối hận muốn chết.
Mắt tôi bỗng nhiên trở nên ẩm ướt. Ngô Giang đáng ghét, đã biết sẽ làm tôi đau lòng mà còn cố tình ngang bướng ở ngoài này.
- Nếu anh đứng đây tới mai thì sau đấy anh sẽ xuống đất mà ở với giun rồi, còn nhìn được em hối hận chắc! –Giọng tôi hơi lạc đi.
Ngô Giang bật cười, nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi.
- Ừ, may mà em đi ra, nếu không thì thay vì sống với em anh lại phải ở chung với đám giun đất. Nói thật là trong những thứ anh không thích có cả giun.
Tôi luôn nghĩ sau bảy năm có rất nhiều điều sẽ thay đổi, bao gồm cả con người.
Diệp Thư khi hai mươi bảy tuổi không còn là Diệp Thư khi hai mươi tuổi nữa. Nhưng trên đời này có lẽ luôn tồn tại những ngoại lệ.
Khi tôi hai mươi tuổi gặp Ngô Giang lần đầu tiên, khi tôi hai bảy tuổi được anh ấy theo đuổi… dù là thời điểm nào anh ấy vẫn có khả năng tác động đến tôi nhiều đến mức tôi không tưởng tượng nổi.
Có phải nên cho cả anh ấy và tôi một cơ hội không?
- Anh lạnh quá! –Ngô Giang khẽ nói vào tai tôi.
Tôi quên mất là anh ấy còn chưa mặc áo khoác.
- Anh vào nhà đi!
Ngô Giang không theo tôi vào cửa mà đứng nguyên tại chỗ. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.
- Anh không vào à?
Ngô Giang tủm tỉm cười.
- Em là phụ nữ độc thân, có đàn ông qua đêm trong nhà không tốt cho lắm.
À, lại còn để bụng lời nói của tôi nữa chứ. Đúng là lòng dạ hẹp hòi mà!
- Anh nói cũng phải, thế anh về nhà luôn đi nhé, em đóng cửa đây!
Tôi làm bộ muốn sập cửa vào thì ngay lập tức bị Ngô Giang chặn lại.
- Ý của anh là có đàn ông qua đêm trong nhà em thì không tốt, nhưng không sớm thì muộn anh cũng sẽ trở thành chồng em nên anh ở đây đương nhiên là phù hợp.
Tôi không nhịn được bật cười. Ngô Giang rất nhanh đã đẩy cửa ra để bước vào nhà.
Cinderella có thể cả đời sẽ không bao giờ đi dự vũ hội lần nữa, vì thế mà nàng và Hoàng tử cũng không thể gặp lại nhau.
Nhưng chàng đã mang chiếc giày đi tìm nàng, vậy thì ít nhất nàng cũng nên để cho cả hai người một cơ hội.
Có thể có một kết thúc viên mãn hay không không ai đoán trước được, nhưng nếu nàng không xỏ chân mình vào chiếc giày thuỷ tinh thì nàng thậm chí sẽ không bao giờ biết kết thúc thực sự giữa nàng và Hoàng tử.
Ngô Giang không để ý đến tôi mà quay sang nhìn màn hình ti vi, vừa đến đoạn con quái vật xấu xí xuyên qua ngực một người đàn ông rồi móc trái tim của ông ta ra.
- Đây chính là lý do anh không thích ăn dâu tây. Em cứ nhìn kỹ quả dâu đi, nó rất giống quả tim. Cho nó vào miệng cứ như ăn một quả tim, cắn một cái máu liền phun ra tung toé…
Trời ạ, trí tưởng tượng cũng quá phong phú đi, anh không thích ăn dâu tây cũng không cần làm người khác bị hoang tưởng giống anh chứ!
Trên màn hình, con quái vật đang ăn trái tim của người đàn ông.
Tôi cố kìm nén cảm giác muốn nôn rồi cầm điều khiển tắt ngay ti vi.
- Muộn rồi, anh mau về đi!
Ngô Giang chán nản đứng dậy, nhìn chằm chằm vào mắt tôi có đến vài phút.
- Em nhất định phải đuổi anh về à?
- Đúng!
- Diệp Thư, nhà anh không có ai hết, về nhà một mình rất chán!
- Anh có thể mở phim kinh dị ra mà xem.
Cái bộ phim máu me tùm lum mà Ngô Giang đang xem tôi thật sự không tiêu hoá nổi. Tôi thích phim kinh dị nhưng là kiểu phim hành động gay cấn chứ không phải loại doạ nạt người ta bằng hàng đống máu thịt bầy nhầy.
- Nếu anh không về thì sao?
- Đây là nhà em, anh không về cũng phải về! –Tôi cứng rắn nói.
Ngô Giang lạnh lùng cầm chiếc túi đựng sơ mi và quần dài rồi đi về phía cửa, anh ấy thậm chí chẳng buồn thay đồ, cứ mặc nguyên pyjama mà ra ngoài.
Cửa bị đóng sầm lại.
Hừm, xem ra Ngô vặn vẹo rất tức giận. Bị đuổi ra đường thì ai mà không giận, nhưng tôi không thể để Ngô Giang ở lại được.
Chúng tôi chỉ mới bắt đầu, mà tôi cũng chưa xác định rõ tình cảm của mình, liệu tôi có thật sự muốn chấp nhận anh ấy hay không?
Ngô Giang lúc nào cũng có thể khiến tôi rối loạn, không thể suy nghĩ một cách thấu đáo, tốt nhất là không nên tiến quá nhanh với anh ấy.
Cứ cho là tôi kém cỏi, một lần bị rắn cắn mười năm sợ sợi dây thừng cũng được. Sau Cao Phi và Nguyên Bảo, tôi không muốn lại đổ vỡ thêm. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, không còn nhiều lòng tin cho tình yêu để lãng phí nữa.
Còn một mình trong nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ rồi ra phòng khách bật ti vi lên, chuyển qua kênh phim truyền hình. Dạo gần đây tôi không có hứng thú với phim ảnh lắm, chỉ xem một lúc là chán.
Bật qua bật lại một lúc cuối cùng vẫn chuyển về kênh phim kinh dị lúc nãy mà Ngô Giang xem.
Dựa trên đánh giá của một người thường xuyên xem phim như tôi mà nói thì bộ phim này rõ ràng không có ảnh hưởng tốt cho sự phát triển tâm lý của trẻ em. Từ lúc bắt đầu xem phim tôi toàn thấy đám quái vật ăn thịt người cứ như gặm đùi gà, đầu người làm gì mà cứ vỡ bung bét như dưa hấu thế cơ chứ, kỹ xảo điêu quá đi mất! Toàn xem mấy cái phim vớ vẩn thảo nào Ngô Giang sinh ra ẩm ương không ăn cái này không ăn cái kia.
Vậy mà tôi cũng kiên nhẫn ngồi xem đến hết phim, đồng hồ lúc này đang chỉ mười rưỡi. Hai tiếng rồi, không biết Ngô Giang đã về đến nhà chưa, có lẽ nên gọi điện cho anh ấy hỏi xem.
Tôi đột nhiên nhớ ra kể từ khi Ngô Giang ra ngoài tôi không hề nghe thấy tiếng xe ô tô. Lẽ nào anh ấy chưa chịu về? Chắc không đâu, trời lạnh thế này không về nhà ở ngoài để làm ngô đông lạnh chắc. Có lẽ mải xem phim nên tôi không để ý tiếng động cơ xe.
Trước thềm nhà giầy da của Ngô Giang vẫn còn, dép lê trong nhà tôi lại thiếu mất một đôi.
Không thể tin được, Mr.Ngô đã đi về trong trạng thái mặc pyjama và xỏ dép lê mà lái Audi, đúng là phong cách quý ông.
Tôi định tắt đèn đi ngủ nhưng không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn khó chịu, bấm điện thoại gọi cho Ngô Giang lại bị thông báo hiện không liên lạc được.
Lần cuối cùng tôi gọi cho Ngô Giang khi ở trường đại học cũng bị tình trạng này, khi đó chỉ ào một cái anh ấy liền biến mất, ngay một lời tạm biệt cũng không nói.
Nếu anh ấy lại ra đi như bảy năm trước…
Tôi lắc lắc đầu, anh ấy sao đột nhiên có thể bỏ đi như thế được, anh ấy sẽ không vì bị tôi đuổi ra ngoài mà giận dỗi quay về Mỹ đâu.
Hừ, sao tự nhiên tôi lại khó chịu như vậy, cảm giác bất an giống như mình đang làm sai vậy! Tôi chỉ là muốn suy nghĩ cho thấu đáo trong mối quan hệ này, như thế cũng là điều hợp lý.
Tự an ủi đầu óc cũng không làm tôi thấy dễ chịu hơn.
Trước khi kịp nghĩ nên làm gì tôi đã vớ lấy áo khoác rồi mở cửa nhà.
Hành lang bên ngoài, Ngô Giang đang đứng dựa người vào bức tường đối diện với cửa căn hộ tôi ở.
Khói thuốc lá chờn vờn trong không khí làm mờ gương mặt anh ấy khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt Ngô Giang.
Chiếc túi đựng áo khoác đặt dưới đất, trên người anh ấy vẫn chỉ có bộ pyjama mặc trong nhà.
Người đàn ông đáng ghét này, rốt cục anh ấy có biết tự chăm sóc bản thân không, vì sao không xuống xe đi về mà còn đứng ở đây? Mùa thu ở thành phố H nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp, anh ấy còn không mặc áo khoác nữa.
Tôi vội vã đi đến gần Ngô Giang, lấy điếu thuốc trong tay anh ấy, dập tắt rồi ném vào sọt rác.
Tay và mặt Ngô Giang lạnh đến nỗi có thể đem đi ướp hoa quả được.
- Sao anh còn chưa về? –Tôi vừa bực vừa đau lòng.
Ánh mắt Ngô Giang trở nên thẫm hơn, giọng nói cũng trầm xuống.
- Sao em lại ra ngoài?
Sao tôi lại ra ngoài? Tôi không biết, chắc tôi bị điên nên mới chạy ra tìm cái người đàn ông quái gở này.
Ngô Giang đột nhiên kéo tôi vào lòng, đôi môi kề sát bên tai mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Tôi ghét đàn ông hút thuốc, nhưng nếu là anh ấy thì lại không khó chịu như với người khác.
- Hai tiếng bảy phút, em cũng nhẫn tâm thật đấy, để mặc anh đứng ở ngoài này.
Tôi cắn môi không đáp. Ngô Giang đúng là không bình thường, tự nhiên lại ở ngoài trời lạnh mà hành xác, ai bắt anh ấy chờ tôi cơ chứ. Nếu tôi không ra ngoài lẽ nào anh ấy sẽ đứng ở đây cả đêm?
- Anh đã tự nói với mình, nếu ba mươi phút em không mở cửa anh sẽ đi về, sau này không bao giờ đến gặp em nữa. Ba mươi phút không có động tĩnh, anh lại nói cho em thêm một tiếng nữa, kết quả em vẫn không mở cửa. Sau cùng anh nghĩ bảy năm anh còn chờ được, vài tiếng đồng hồ có là gì. Nếu em không ra anh sẽ ở đây cả đêm, đợi tới sáng mai anh biến thành thịt đông nhất định em sẽ hối hận muốn chết.
Mắt tôi bỗng nhiên trở nên ẩm ướt. Ngô Giang đáng ghét, đã biết sẽ làm tôi đau lòng mà còn cố tình ngang bướng ở ngoài này.
- Nếu anh đứng đây tới mai thì sau đấy anh sẽ xuống đất mà ở với giun rồi, còn nhìn được em hối hận chắc! –Giọng tôi hơi lạc đi.
Ngô Giang bật cười, nhẹ nhàng hôn lên mắt tôi.
- Ừ, may mà em đi ra, nếu không thì thay vì sống với em anh lại phải ở chung với đám giun đất. Nói thật là trong những thứ anh không thích có cả giun.
Tôi luôn nghĩ sau bảy năm có rất nhiều điều sẽ thay đổi, bao gồm cả con người.
Diệp Thư khi hai mươi bảy tuổi không còn là Diệp Thư khi hai mươi tuổi nữa. Nhưng trên đời này có lẽ luôn tồn tại những ngoại lệ.
Khi tôi hai mươi tuổi gặp Ngô Giang lần đầu tiên, khi tôi hai bảy tuổi được anh ấy theo đuổi… dù là thời điểm nào anh ấy vẫn có khả năng tác động đến tôi nhiều đến mức tôi không tưởng tượng nổi.
Có phải nên cho cả anh ấy và tôi một cơ hội không?
- Anh lạnh quá! –Ngô Giang khẽ nói vào tai tôi.
Tôi quên mất là anh ấy còn chưa mặc áo khoác.
- Anh vào nhà đi!
Ngô Giang không theo tôi vào cửa mà đứng nguyên tại chỗ. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy.
- Anh không vào à?
Ngô Giang tủm tỉm cười.
- Em là phụ nữ độc thân, có đàn ông qua đêm trong nhà không tốt cho lắm.
À, lại còn để bụng lời nói của tôi nữa chứ. Đúng là lòng dạ hẹp hòi mà!
- Anh nói cũng phải, thế anh về nhà luôn đi nhé, em đóng cửa đây!
Tôi làm bộ muốn sập cửa vào thì ngay lập tức bị Ngô Giang chặn lại.
- Ý của anh là có đàn ông qua đêm trong nhà em thì không tốt, nhưng không sớm thì muộn anh cũng sẽ trở thành chồng em nên anh ở đây đương nhiên là phù hợp.
Tôi không nhịn được bật cười. Ngô Giang rất nhanh đã đẩy cửa ra để bước vào nhà.
Cinderella có thể cả đời sẽ không bao giờ đi dự vũ hội lần nữa, vì thế mà nàng và Hoàng tử cũng không thể gặp lại nhau.
Nhưng chàng đã mang chiếc giày đi tìm nàng, vậy thì ít nhất nàng cũng nên để cho cả hai người một cơ hội.
Có thể có một kết thúc viên mãn hay không không ai đoán trước được, nhưng nếu nàng không xỏ chân mình vào chiếc giày thuỷ tinh thì nàng thậm chí sẽ không bao giờ biết kết thúc thực sự giữa nàng và Hoàng tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook