Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 34: Chúng ta sẽ là cặp đôi kiểu mẫu về sự tiết kiệm
Tỉnh Thành dựa người vào cửa sổ, quan sát khung cảnh bên ngoài rồi làm như vô tình hỏi tôi.
- Người đàn ông dạo này hay đến đón cô là ai thế?
Bàn tay đang gõ phím của tôi hơi dừng lại.
Kể từ lúc gặp nhau ở công viên Mùa thu vàng Ngô Giang vẫn đưa đón tôi hàng ngày, bất chấp cả việc tôi đã bày tỏ thái độ chống đối. Mặc dù tôi nói rằng mình cần thời gian suy nghĩ nhưng Mr.Ngô lại ngang ngạnh chạy theo tôi mỗi ngày.
Lý do Ngô Giang đưa ra là nếu để tôi thảnh thơi suy nghĩ thì chắc chắn tôi sẽ đem chuyện này vứt xó, rồi đến mặt mũi anh ấy thế nào tôi cũng quên chứ đừng nói đến một câu trả lời.
Nói thật là tôi cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, ban đầu tôi còn rất kiên quyết muốn từ chối Ngô Giang, kết quả là sau một lúc liền bị anh ấy làm loạn hết cả đầu, đành mặc kệ Mr.Ngô tự tung tự tác.
- Một người bạn thời đại học của em. –Tôi trả lời qua loa.
Tỉnh Thành nhướn mày, khoé môi hơi nhếch lên.
- Vậy à? Người bạn này của cô xem ra là đại gia thì phải. Chiếc Audi kia cũng phải có giá đến hai trăm nghìn đô.
Tôi không trả lời, nhanh chóng tắt laptop rồi thu dọn tài liệu ra về.
Mãi tới khi ngồi vào ô tô tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của Tỉnh Thành ở phía sau. Nói thật là sau khi ly hôn Ngô Giang là người đàn ông đầu tiên xuất hiện bên cạnh tôi, muốn không bị chú ý cũng khó.
Ở chỗ làm tôi kiên quyết không cho anh ấy ra khỏi xe, tôi thật sự không hy vọng những người ở văn phòng biết mặt Ngô Giang.
- Em muốn ăn gì? –Ngô Giang liếc qua sắc mặt tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy gần đây ngày nào cũng ăn hàng đến phát chán rồi.
- Đi siêu thị, em sẽ nấu cơm ở nhà.
- Ừ! –Ngô Giang chỉ đáp một tiếng gọn lỏn.
Đây là lần đầu tiên tôi tỏ ý muốn để Ngô Giang vào nhà mình, sao phản ứng của anh ấy lại yếu ớt như vậy?
Tôi nghi hoặc quay sang nhìn thì thấy khoé môi người kia cong lên, rõ ràng là đang cười.
Hai chúng tôi cùng vào siêu thị. Tất nhiên là Ngô Giang giữ trọng trách đẩy xe, tôi vốn định đi thẳng vào khu vực các quầy thực phẩm để mua đồ ăn nhưng Ngô Giang cứ chốc chốc lại dừng xe ở những gian bán vật dụng cá nhân rồi nhặt một đống thứ như bàn chải đánh răng, đồ lót, áo ngủ, dầu gội đầu, khăn mặt… bỏ vào xe.
Anh ấy sống một mình, mua đồ dùng cũng không lạ, nhưng mà mua đồ có cần thiết phải dùng vẻ mặt hớn hở như vậy không?
- Anh cười gì thế?
- Ở đây có luật nào cấm cười à?
- Không, nhưng mà … sao trông mặt anh cứ gian gian!
Ngô Giang cau mày, cúi đầu ghé sát vào tai tôi.
- Diệp Thư, anh đói rồi, nếu em không nhanh chóng mua thức ăn thì anh sẽ ăn em để lót dạ đấy.
Tôi hoảng hồn quan sát xung quanh xem có ai nghe thấy không. Ngô Giang đáng ghét, ở chỗ đông người mà ăn nói ám muội như thế người ta lại tưởng chúng tôi có gian tình.
- Anh đói…
- Em đi mua đồ ăn ngay, anh đừng nói nữa! –Tôi vội vã cắt lời Mr.Ngô, đề phòng anh ấy lại phun ra một câu sặc mùi ám muội nào đó.
Khoai sọ, lạc, đậu phụ, cà tím, sườn, rau muống, sốt mayonnaise, trứng, bột chiên xù. Tôi kiểm lại xe hàng một lần nữa, thấy không thiếu gì mới ra lệnh cho Mr.Ngô đẩy xe ra quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân vừa quét giá vừa liếc mắt nhìn Ngô Giang rồi lại nhìn tôi.
Hừ, có cần phải dùng vẻ mặt tò mò cộng ganh tị một cách công khai như thế không?
Tốt xấu gì thì tôi cũng được xem như mỹ nhân một thời của trường đại học A. Tuy là Ngô Giang trông rất bắt mắt nhưng đấy là nhờ di truyền từ ông ngoại anh ấy, nếu không thì chắc gì anh ấy đã dễ nhìn hơn tôi.
Ánh mắt của cô thu ngân này rõ ràng là “ghen tị với chị ta quá, chị ta may mắn thật đấy”. Một điểm xấu của việc đi cùng hoàng tử là ai cũng cho rằng bạn may mắn nên mới được hoàng tử để mắt, chẳng ai buồn suy nghĩ xem rốt cục là hoàng tử may đến thế nào nên mới được bạn chú ý.
Căn hộ tôi thuê nằm ở tầng ba của khu nhà năm tầng. Tôi không thích ở nhà cao nhưng nó nằm ở vị trí tương đối thuận lợi khi đi làm, quang cảnh xung quanh khá đẹp, lại yên tĩnh, giá thuê thì hợp lý nên nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc.
Ngô Giang bước chân vào phòng khách, quan sát khắp nhà một lượt.
- Anh có thể xem các phòng khác không?
- Vâng, anh cứ tự nhiên!
Căn hộ này có một phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách, một phòng tắm và phòng bếp. Từ ban công nhìn ra là con đường trồng đầy hoa anh đào và một hồ nước nhỏ. Khi tôi chuyển đến đây thì đã qua mùa hoa, đợi sang mùa xuân năm sau hoa nở nhất định khung cảnh sẽ rất đẹp.
Tôi định sẽ làm món sườn rim đậu phụ, cà tím chiên giòn, canh khoai sọ nấu lạc và rau muống. Nhìn túi lớn túi nhỏ đặt trên bếp, nếu mà chỉ có mình tôi làm thì chắc sẽ lâu, có lẽ nên tận dụng nguồn lao động đang dư thừa trong nhà.
- Có cần anh giúp gì không? –Ngô Giang dựa người vào cửa bếp, đôi mắt nâu lấp lánh ý cười.
- Có. –Tôi đưa cho Ngô Giang một đôi găng tay. –Anh đeo vào rồi cạo vỏ khoai sọ cho em.
Hai chúng tôi im lặng làm việc. Căn phòng bếp chỉ có tiếng dao thái, tiếng xối nước, thi thoảng có thêm vài âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
Mùi thơm của thức ăn lan ra khắp nhà. Tôi nếm thử một thìa canh, thấy hơi nhạt liền nêm thêm gia vị rồi tắt bếp.
Ngô Giang đã dọn sẵn bát đũa bày trên bàn. Vẻ mặt hết sức mong đợi.
Trong suốt khoảng thời gian ở đại học A, tôi và Ngô Giang chưa từng ăn cơm chung lần nào. Ngay cả việc anh ấy thích ăn khoai sọ cũng là do tôi vô tình nghe được từ những người khác.
- Em nấu ăn không tệ, sau này chúng ta không đi ăn hàng nữa mà về nhà ăn cơm. –Ngô Giang cắn một miếng sườn, gật gù kết luận.
Hay thật đấy, lại còn định đến ăn chực nhà tôi dài hạn nữa chứ!
Tôi ăn rất ít, chủ yếu là ngồi nhìn Ngô Giang rồi gắp thức ăn cho anh ấy. Xem ra Mr.Ngô cũng không phải người kén ăn, gắp gần hết mấy cái đĩa rồi. Ai không biết lại tưởng Ngô Giang chưa được ăn sườn bao giờ.
- Dạo gần đây anh ăn mì gói trừ bữa à?
Ngô Giang nghi hoặc nhìn tôi.
- Sao?
- Em trông anh cứ như một năm rồi chưa được ăn cơm tử tế.
- Không phải một năm, là mấy năm rồi chưa ăn cơm như thế này. –Ngô Giang thản nhiên nói, tay cũng không nhàn rỗi, lập tức múc khoai sọ vào bát.
Tôi đứng dậy đi mở tủ lạnh lấy hoa quả rồi ngồi gọt vỏ. Ngô Giang liếc qua quả táo trong tay tôi.
- Anh thích ăn nho, táo cũng ăn được, dưa hấu, cam, quýt, dứa… hừm, trừ dâu tây ra các loại quả khác đều ăn được. Nói chung anh rất dễ nuôi.
Hừ, anh dễ nuôi không có nghĩa là tôi muốn nuôi.
- Diệp Thư, em toàn làm món anh thích. Em thú thật đi, có phải em đã yêu thầm anh từ lâu không, nếu không sao em biết sở thích của anh.
Tôi cố gắng kìm nén xúc động muốn nhét cả quả táo vào miệng Ngô Giang. Tôi chỉ biết duy nhất việc anh ấy thích ăn khoai sọ, còn mấy món khác là làm bất kì mà thôi, đúng ý anh ấy chẳng qua là trùng hợp.
- Em nấu canh khoai sọ rất ngon, anh thích khoai sọ, nhưng mà lần sau đừng cho lạc nhé, anh không thích lạc.
Thật ngạc nhiên, tôi ghét khoai sọ và thích lạc.
- Em ngược lại với anh, xem ra ngay cả sở thích ăn uống cũng không phù hợp, sau này rất khó sống chung.
Ngô Giang nhíu mày, gắp thử một hạt lạc cho vào miệng. Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, sau một lúc cố gắng vượt bậc để nuốt nó vào bụng thì Mr.Ngô mới kết luận.
- Anh không thích nổi lạc, nhưng mà như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của chúng ta. Mỗi khi có món này thì anh ăn khoai sọ còn em ăn lạc, hai chúng ta sẽ là cặp đôi kiểu mẫu về sự tiết kiệm và chống lãng phí.
- Người đàn ông dạo này hay đến đón cô là ai thế?
Bàn tay đang gõ phím của tôi hơi dừng lại.
Kể từ lúc gặp nhau ở công viên Mùa thu vàng Ngô Giang vẫn đưa đón tôi hàng ngày, bất chấp cả việc tôi đã bày tỏ thái độ chống đối. Mặc dù tôi nói rằng mình cần thời gian suy nghĩ nhưng Mr.Ngô lại ngang ngạnh chạy theo tôi mỗi ngày.
Lý do Ngô Giang đưa ra là nếu để tôi thảnh thơi suy nghĩ thì chắc chắn tôi sẽ đem chuyện này vứt xó, rồi đến mặt mũi anh ấy thế nào tôi cũng quên chứ đừng nói đến một câu trả lời.
Nói thật là tôi cũng không hiểu mình bị làm sao nữa, ban đầu tôi còn rất kiên quyết muốn từ chối Ngô Giang, kết quả là sau một lúc liền bị anh ấy làm loạn hết cả đầu, đành mặc kệ Mr.Ngô tự tung tự tác.
- Một người bạn thời đại học của em. –Tôi trả lời qua loa.
Tỉnh Thành nhướn mày, khoé môi hơi nhếch lên.
- Vậy à? Người bạn này của cô xem ra là đại gia thì phải. Chiếc Audi kia cũng phải có giá đến hai trăm nghìn đô.
Tôi không trả lời, nhanh chóng tắt laptop rồi thu dọn tài liệu ra về.
Mãi tới khi ngồi vào ô tô tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của Tỉnh Thành ở phía sau. Nói thật là sau khi ly hôn Ngô Giang là người đàn ông đầu tiên xuất hiện bên cạnh tôi, muốn không bị chú ý cũng khó.
Ở chỗ làm tôi kiên quyết không cho anh ấy ra khỏi xe, tôi thật sự không hy vọng những người ở văn phòng biết mặt Ngô Giang.
- Em muốn ăn gì? –Ngô Giang liếc qua sắc mặt tôi.
Tôi suy nghĩ một lát, cảm thấy gần đây ngày nào cũng ăn hàng đến phát chán rồi.
- Đi siêu thị, em sẽ nấu cơm ở nhà.
- Ừ! –Ngô Giang chỉ đáp một tiếng gọn lỏn.
Đây là lần đầu tiên tôi tỏ ý muốn để Ngô Giang vào nhà mình, sao phản ứng của anh ấy lại yếu ớt như vậy?
Tôi nghi hoặc quay sang nhìn thì thấy khoé môi người kia cong lên, rõ ràng là đang cười.
Hai chúng tôi cùng vào siêu thị. Tất nhiên là Ngô Giang giữ trọng trách đẩy xe, tôi vốn định đi thẳng vào khu vực các quầy thực phẩm để mua đồ ăn nhưng Ngô Giang cứ chốc chốc lại dừng xe ở những gian bán vật dụng cá nhân rồi nhặt một đống thứ như bàn chải đánh răng, đồ lót, áo ngủ, dầu gội đầu, khăn mặt… bỏ vào xe.
Anh ấy sống một mình, mua đồ dùng cũng không lạ, nhưng mà mua đồ có cần thiết phải dùng vẻ mặt hớn hở như vậy không?
- Anh cười gì thế?
- Ở đây có luật nào cấm cười à?
- Không, nhưng mà … sao trông mặt anh cứ gian gian!
Ngô Giang cau mày, cúi đầu ghé sát vào tai tôi.
- Diệp Thư, anh đói rồi, nếu em không nhanh chóng mua thức ăn thì anh sẽ ăn em để lót dạ đấy.
Tôi hoảng hồn quan sát xung quanh xem có ai nghe thấy không. Ngô Giang đáng ghét, ở chỗ đông người mà ăn nói ám muội như thế người ta lại tưởng chúng tôi có gian tình.
- Anh đói…
- Em đi mua đồ ăn ngay, anh đừng nói nữa! –Tôi vội vã cắt lời Mr.Ngô, đề phòng anh ấy lại phun ra một câu sặc mùi ám muội nào đó.
Khoai sọ, lạc, đậu phụ, cà tím, sườn, rau muống, sốt mayonnaise, trứng, bột chiên xù. Tôi kiểm lại xe hàng một lần nữa, thấy không thiếu gì mới ra lệnh cho Mr.Ngô đẩy xe ra quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân vừa quét giá vừa liếc mắt nhìn Ngô Giang rồi lại nhìn tôi.
Hừ, có cần phải dùng vẻ mặt tò mò cộng ganh tị một cách công khai như thế không?
Tốt xấu gì thì tôi cũng được xem như mỹ nhân một thời của trường đại học A. Tuy là Ngô Giang trông rất bắt mắt nhưng đấy là nhờ di truyền từ ông ngoại anh ấy, nếu không thì chắc gì anh ấy đã dễ nhìn hơn tôi.
Ánh mắt của cô thu ngân này rõ ràng là “ghen tị với chị ta quá, chị ta may mắn thật đấy”. Một điểm xấu của việc đi cùng hoàng tử là ai cũng cho rằng bạn may mắn nên mới được hoàng tử để mắt, chẳng ai buồn suy nghĩ xem rốt cục là hoàng tử may đến thế nào nên mới được bạn chú ý.
Căn hộ tôi thuê nằm ở tầng ba của khu nhà năm tầng. Tôi không thích ở nhà cao nhưng nó nằm ở vị trí tương đối thuận lợi khi đi làm, quang cảnh xung quanh khá đẹp, lại yên tĩnh, giá thuê thì hợp lý nên nếu bỏ qua thì rất đáng tiếc.
Ngô Giang bước chân vào phòng khách, quan sát khắp nhà một lượt.
- Anh có thể xem các phòng khác không?
- Vâng, anh cứ tự nhiên!
Căn hộ này có một phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách, một phòng tắm và phòng bếp. Từ ban công nhìn ra là con đường trồng đầy hoa anh đào và một hồ nước nhỏ. Khi tôi chuyển đến đây thì đã qua mùa hoa, đợi sang mùa xuân năm sau hoa nở nhất định khung cảnh sẽ rất đẹp.
Tôi định sẽ làm món sườn rim đậu phụ, cà tím chiên giòn, canh khoai sọ nấu lạc và rau muống. Nhìn túi lớn túi nhỏ đặt trên bếp, nếu mà chỉ có mình tôi làm thì chắc sẽ lâu, có lẽ nên tận dụng nguồn lao động đang dư thừa trong nhà.
- Có cần anh giúp gì không? –Ngô Giang dựa người vào cửa bếp, đôi mắt nâu lấp lánh ý cười.
- Có. –Tôi đưa cho Ngô Giang một đôi găng tay. –Anh đeo vào rồi cạo vỏ khoai sọ cho em.
Hai chúng tôi im lặng làm việc. Căn phòng bếp chỉ có tiếng dao thái, tiếng xối nước, thi thoảng có thêm vài âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
Mùi thơm của thức ăn lan ra khắp nhà. Tôi nếm thử một thìa canh, thấy hơi nhạt liền nêm thêm gia vị rồi tắt bếp.
Ngô Giang đã dọn sẵn bát đũa bày trên bàn. Vẻ mặt hết sức mong đợi.
Trong suốt khoảng thời gian ở đại học A, tôi và Ngô Giang chưa từng ăn cơm chung lần nào. Ngay cả việc anh ấy thích ăn khoai sọ cũng là do tôi vô tình nghe được từ những người khác.
- Em nấu ăn không tệ, sau này chúng ta không đi ăn hàng nữa mà về nhà ăn cơm. –Ngô Giang cắn một miếng sườn, gật gù kết luận.
Hay thật đấy, lại còn định đến ăn chực nhà tôi dài hạn nữa chứ!
Tôi ăn rất ít, chủ yếu là ngồi nhìn Ngô Giang rồi gắp thức ăn cho anh ấy. Xem ra Mr.Ngô cũng không phải người kén ăn, gắp gần hết mấy cái đĩa rồi. Ai không biết lại tưởng Ngô Giang chưa được ăn sườn bao giờ.
- Dạo gần đây anh ăn mì gói trừ bữa à?
Ngô Giang nghi hoặc nhìn tôi.
- Sao?
- Em trông anh cứ như một năm rồi chưa được ăn cơm tử tế.
- Không phải một năm, là mấy năm rồi chưa ăn cơm như thế này. –Ngô Giang thản nhiên nói, tay cũng không nhàn rỗi, lập tức múc khoai sọ vào bát.
Tôi đứng dậy đi mở tủ lạnh lấy hoa quả rồi ngồi gọt vỏ. Ngô Giang liếc qua quả táo trong tay tôi.
- Anh thích ăn nho, táo cũng ăn được, dưa hấu, cam, quýt, dứa… hừm, trừ dâu tây ra các loại quả khác đều ăn được. Nói chung anh rất dễ nuôi.
Hừ, anh dễ nuôi không có nghĩa là tôi muốn nuôi.
- Diệp Thư, em toàn làm món anh thích. Em thú thật đi, có phải em đã yêu thầm anh từ lâu không, nếu không sao em biết sở thích của anh.
Tôi cố gắng kìm nén xúc động muốn nhét cả quả táo vào miệng Ngô Giang. Tôi chỉ biết duy nhất việc anh ấy thích ăn khoai sọ, còn mấy món khác là làm bất kì mà thôi, đúng ý anh ấy chẳng qua là trùng hợp.
- Em nấu canh khoai sọ rất ngon, anh thích khoai sọ, nhưng mà lần sau đừng cho lạc nhé, anh không thích lạc.
Thật ngạc nhiên, tôi ghét khoai sọ và thích lạc.
- Em ngược lại với anh, xem ra ngay cả sở thích ăn uống cũng không phù hợp, sau này rất khó sống chung.
Ngô Giang nhíu mày, gắp thử một hạt lạc cho vào miệng. Sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, sau một lúc cố gắng vượt bậc để nuốt nó vào bụng thì Mr.Ngô mới kết luận.
- Anh không thích nổi lạc, nhưng mà như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của chúng ta. Mỗi khi có món này thì anh ăn khoai sọ còn em ăn lạc, hai chúng ta sẽ là cặp đôi kiểu mẫu về sự tiết kiệm và chống lãng phí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook