Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 3: Nhân vật nữ phụ trong đam mỹ
Tôi mang chè nếp bí đỏ ra mời Hoàng Nam. Hoàng Nam vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi tay nghề của tôi. Để anh ta ăn gần xong tôi mới nói:
- Là anh Bảo nhà em làm đấy. Anh ấy nấu ăn ngon như vậy thì đâu đến lượt em vào bếp. Ngày nào anh ấy cũng nấu bữa tối rồi làm đồ tráng miệng, em ăn nhiều đến mức sợ phát phì.
Ánh mắt Hoàng Nam lộ rõ vẻ ghen tỵ. Anh ta không ngừng liếc về phía Nguyên Bảo. Tôi vô cùng vui vẻ dựa sát vào “chồng yêu”, đối với hành động thân thiện bất ngờ từ phía tôi, chồng tôi có vẻ kinh ngạc đến nỗi cứng đờ người.
Gương mặt Hoàng Nam thoắt cái càng trở nên khó coi hơn. Những ngón tay đang bê bát chè của anh ta siết chặt lại. Tôi thực sự lo lắng không biết anh ta có bóp vỡ nó không, đấy là bát sứ cao cấp nhập khẩu từ Nhật, giá của nó không rẻ chút nào.
Nếu là thời đại học, tôi chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì mà cho rằng Hoàng Nam đang ghen với Nguyên Bảo vì tôi. Nhưng sau khi chứng kiến một màn nồng thắm của bọn họ vào đúng đêm tân hôn của mình thì tôi đã biết mình chẳng qua là cái bia đỡ để họ che mắt thiên hạ.
Nói chung tôi tự hiểu thân phận mình. Nhưng mà trong những thời điểm như thế này, tôi thực sự cảm thấy nếu không gây hiềm khích giữa hai người họ, làm bọn họ khó chịu thì thật có lỗi với bản thân. Bọn họ lừa dối tôi lâu như thế, coi tôi là con ngốc để đùa cợt, tôi đâu phải thánh mẫu não tàn trong tiểu thuyết mà dễ dàng tha thứ cho họ được.
- Anh, tự nhiên em thèm ăn kem. Hai anh cứ nói chuyện đi nhé, để em ra ngoài mua. –Tôi nhẹ nhàng nói với Nguyên Bảo, giọng nói còn pha thêm chút nũng nịu đúng kiểu các cô vợ trẻ thường làm nũng chồng.
Nguyên Bảo làm sao lại để tôi tự đi mua kem được, phong cách ga lăng với phụ nữ đã ăn sâu vào máu của anh ta (nếu tôi không lầm thì đây là do sự giáo dục xuất sắc của ông anh trai được mệnh danh là Casanova của đại học mỹ thuật thành phố H). Anh ta ngay lập tức bảo tôi chờ ở nhà rồi ra ngoài mua kem.
Căn phòng khách chỉ còn lại tôi và Hoàng Nam. Tôi tiếp tục vai diễn cô vợ ngây thơ vui vẻ của mình, hỏi thăm sức khoẻ bố mẹ anh ta, rồi công việc, bạn gái, v.v… Tất nhiên là tôi biết anh ta còn bận tằng tịu với chồng tôi nên nếu có bạn gái thì cũng chỉ để làm bia che mắt hai cụ ở nhà thôi.
- Diệp Thư, đóng kịch thế này cô không mệt sao? –Hoàng Nam lạnh lùng hỏi tôi.
Không mệt, tôi đương nhiên là không mệt. Bọn họ giả vờ trước mặt tôi gần bốn năm mà còn không mệt, tôi thậm chí chưa diễn kịch bằng nửa thời gian của họ, làm sao tôi đã mệt được.
- Anh nói gì thế ạ? Em không hiểu ý anh.
Anh ta nhếch miệng cười khinh miệt, ánh mắt chán ghét không hề che giấu.
- Cô đừng giả vờ với tôi nữa. Đêm hôm ấy cô đã nhìn thấy hết rồi đúng không, vậy mà còn ra vẻ như chưa thấy gì. Cô tưởng tôi không biết bản chất của cô sao, loại người như cô tôi đã gặp nhiều rồi, năm ấy tôi theo đuổi cô cũng vì không muốn Nguyên Bảo sập bẫy của cô.
Đóng kịch thì phải đóng cho tròn vai, tôi cũng không muốn cho anh ta đắc ý.
- Anh Nam, anh không có quyền xúc phạm em như thế. Em kết hôn với Nguyên Bảo là vì em yêu anh ấy. Bọn em là vợ chồng hợp pháp, điểm ấy ai cũng không thể phủ nhận được.
Tôi cố tình nhấn mạnh vào bốn chữ “vợ chồng hợp pháp” là muốn nói với Hoàng Nam rằng anh ta chẳng qua chỉ là tình nhân của chồng tôi, tôi có thể cùng chồng tôi ra phố, nắm tay nhau giữa bàn dân thiên hạ. Nhưng anh ta thì khác, anh ta còn lâu mới có loại quyền lợi ấy.
Hoàng Nam mím môi lại, hai tay xiết chặt thành nắm đấm. Tôi thực sự tò mò không biết anh ta có dám đánh tôi thật không, nếu anh ta dám thì tôi đảm bảo sự nghiệp tình cảm vốn đã lắm chông gai giữa Nguyên Bảo và anh ta từ nay về sau sẽ còn như đi trên đống lửa.
- Đủ rồi đấy, cô không cần ra oai với tôi. Cô đừng nói với tôi là cô yêu Nguyên Bảo, nếu cậu ấy không sinh ra trong một gia đình giàu có, không ngồi trên cả đống tiền thì năm ấy cô lại đồng ý kết hôn với cậu ấy chắc?
Tôi thực sự rất muốn cười. Không phải cười anh ta mà là cười chính mình. Người đàn ông này yêu thích Nguyên Bảo rõ ràng như vậy, ý muốn chiếm hữu trong mắt anh ta không hề che giấu, vậy mà tại sao mấy năm đại học đó tôi lại không nhận ra, còn thật sự tin rằng anh ta thích tôi.
- Hoàng Nam, cậu ra khỏi nhà tôi ngay! –Nguyên Bảo đã đứng ở cửa từ lúc nào, có lẽ đã nghe hết toàn bộ đối thoại của tôi và Hoàng Nam.
- Bảo, tôi…
- Cậu đi ngay!
Nguyên Bảo dường như rất tức giận, anh ta không để tâm đến sự phân trần của Hoàng Nam mà kiên quyết đuổi khách.
Hoàng Nam dùng ánh mắt căm hận nhìn tôi rồi bực bội đóng sầm cửa trước mặt hai chúng tôi. Tôi có thể thề với lương tâm chỉ còn lại đôi chút của anh ta là tôi không hề cố ý đặt bẫy anh ta, việc này hoàn toàn là vô tình.
Sau khi anh ta rời đi, phòng khách rơi vào sự câm lặng rất khó diễn tả. Bối rối, ngượng ngùng, chán ghét… mọi thứ hoà lẫn vào không thể phân rõ là cảm xúc của ai.
- Thư, anh xin lỗi! –Nguyên Bảo nhẹ nhàng lên tiếng.
Anh ta muốn xin lỗi chuyện gì? Nếu là xin lỗi về việc vừa xong thì nói thật, đó không phải là lỗi của anh ta. Hoàng Nam tự mình tìm tới cửa, tự nói những lời khó nghe đó, đâu phải do Nguyên Bảo chỉ đạo. Còn nếu định xin lỗi về tất cả mọi chuyện thì càng không cần, bởi vì những gì họ đã lừa gạt tôi suốt bốn năm không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể tha thứ hết được.
- Em không sao, em về phòng làm việc đây. Anh cũng đừng thức khuya quá!
Tôi nói xong liền lập tức trở về phòng, đóng cửa lại. Căn hộ chung cư này có hai phòng ngủ và một phòng làm việc. Nhưng sau khi chúng tôi kết hôn thì nó đã được sửa thành hai phòng làm việc và một phòng ngủ. Trong phòng làm việc có sẵn cả giường, chăn, gối. Nói cách khác tôi và Nguyên Bảo mỗi người một phòng riêng. Căn phòng ngủ trống kia vẫn bày đồ đạc như thể một cặp vợ chồng hạnh phúc để đề phòng những lúc bố mẹ anh ta ghé thăm.
Cuộc sống kiểu này đã trở thành một thói quen.
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, hoàn toàn không có hứng thú làm việc. Trong đầu không khỏi nhớ đến ánh mắt khinh miệt của Hoàng Nam.
Anh ta hỏi tôi nếu Nguyên Bảo không giàu có thì liệu năm ấy tôi có đồng ý kết hôn hay không.
Câu trả lời là không. Năm ấy tôi sẽ không làm đám cưới với Nguyên Bảo. Tôi sẽ nói anh ấy chờ tôi thêm vài năm, đợi khi công việc của tôi ổn định, kiếm được tiền để lo cho bà ngoại, mợ và các em, chúng tôi sẽ kết hôn
Tôi đã từng nghĩ rằng cho dù nghèo khó đến đâu tôi cũng phải giữ lòng tự trọng của mình, không thể để người ta coi thường.
Nhưng bây giờ tôi không còn đủ khả năng cứng cỏi như thế nữa.
Mỗi tháng, khoản viện phí của bà tôi, tiền gửi cho mợ và hai em, căn bản tôi không đủ sức gánh vác. Nếu không có sự hỗ trợ của Nguyên Bảo thì tôi chẳng qua chỉ là một luật sư quèn mới vào nghề, bà tôi tuyệt đối không thể được hưởng sự chăm sóc y tế tốt như vậy.
Đêm tân hôn, nhìn thấy chồng mình và người đàn ông khác hôn nhau, loại mùi vị này thật khó diễn tả. Tôi nên làm gì? Xông vào bắt quả tang, lu loa lên cho thiên hạ biết đôi gian phu này đã lừa gạt tôi, làm chuyện tốt đẹp ngay trong đêm tân hôn của tôi.
Nhưng mà tôi không làm được, tôi vĩnh viễn cũng không có bản lĩnh đó. Hàng tháng là Nguyên Bảo trả viện phí cho bà tôi, hỗ trợ tiền cho người nhà tôi. Tôi là kẻ nhận ân huệ của anh ta, dựa vào đâu mà tôi có quyền làm anh ta mất mặt. Anh ta cưới tôi về để làm bình hoa trang trí, tôi chỉ có thể chấp nhận.
Giá mà anh ta cứ nói ngay từ đầu với tôi rằng anh ta không yêu tôi, anh ta chỉ cần một cô vợ hờ, tôi sẽ không đau đớn đến thế.
Những năm tháng đại học khó khăn ấy, Nguyên Bảo giống như vị thần hộ mệnh lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ tôi, chăm sóc tôi. Anh ta xuất hiện giữa cuộc đời tôi quả thật giống như một giấc mơ về chàng hoàng tử hoàn mỹ.
Mười hai giờ đêm, phép màu biến mất, tôi cuối cùng cũng tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường. Tôi không phải công chúa, chỉ là cô bé lọ lem rách rưới, chàng hoàng tử của tôi hoá ra không hề tồn tại.
Mấy năm trước tôi cũng không thể nào tưởng tượng ra rằng lại có lúc tôi giống như những người đàn bà khẩu phật tâm xà trong tiểu thuyết, cố tình gây chuyện chia rẽ những người yêu nhau.
Hồi đó ai cũng nói tôi may mắn, đám nữ sinh còn thay nhau ghen tỵ với tôi. Tôi có bạch mã hoàng tử hàng đống cô gái mơ ước, lại có thêm một chàng trai điên cuồng theo đuổi y như trong tiểu thuyết.
Nhưng mà bọn họ vĩnh viễn không hiểu, cảm giác khi bạn nhận ra mình từ nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình biến thành nữ phụ ác độc chẳng đáng giá một xu trong đam mỹ là như thế nào.
- Là anh Bảo nhà em làm đấy. Anh ấy nấu ăn ngon như vậy thì đâu đến lượt em vào bếp. Ngày nào anh ấy cũng nấu bữa tối rồi làm đồ tráng miệng, em ăn nhiều đến mức sợ phát phì.
Ánh mắt Hoàng Nam lộ rõ vẻ ghen tỵ. Anh ta không ngừng liếc về phía Nguyên Bảo. Tôi vô cùng vui vẻ dựa sát vào “chồng yêu”, đối với hành động thân thiện bất ngờ từ phía tôi, chồng tôi có vẻ kinh ngạc đến nỗi cứng đờ người.
Gương mặt Hoàng Nam thoắt cái càng trở nên khó coi hơn. Những ngón tay đang bê bát chè của anh ta siết chặt lại. Tôi thực sự lo lắng không biết anh ta có bóp vỡ nó không, đấy là bát sứ cao cấp nhập khẩu từ Nhật, giá của nó không rẻ chút nào.
Nếu là thời đại học, tôi chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì mà cho rằng Hoàng Nam đang ghen với Nguyên Bảo vì tôi. Nhưng sau khi chứng kiến một màn nồng thắm của bọn họ vào đúng đêm tân hôn của mình thì tôi đã biết mình chẳng qua là cái bia đỡ để họ che mắt thiên hạ.
Nói chung tôi tự hiểu thân phận mình. Nhưng mà trong những thời điểm như thế này, tôi thực sự cảm thấy nếu không gây hiềm khích giữa hai người họ, làm bọn họ khó chịu thì thật có lỗi với bản thân. Bọn họ lừa dối tôi lâu như thế, coi tôi là con ngốc để đùa cợt, tôi đâu phải thánh mẫu não tàn trong tiểu thuyết mà dễ dàng tha thứ cho họ được.
- Anh, tự nhiên em thèm ăn kem. Hai anh cứ nói chuyện đi nhé, để em ra ngoài mua. –Tôi nhẹ nhàng nói với Nguyên Bảo, giọng nói còn pha thêm chút nũng nịu đúng kiểu các cô vợ trẻ thường làm nũng chồng.
Nguyên Bảo làm sao lại để tôi tự đi mua kem được, phong cách ga lăng với phụ nữ đã ăn sâu vào máu của anh ta (nếu tôi không lầm thì đây là do sự giáo dục xuất sắc của ông anh trai được mệnh danh là Casanova của đại học mỹ thuật thành phố H). Anh ta ngay lập tức bảo tôi chờ ở nhà rồi ra ngoài mua kem.
Căn phòng khách chỉ còn lại tôi và Hoàng Nam. Tôi tiếp tục vai diễn cô vợ ngây thơ vui vẻ của mình, hỏi thăm sức khoẻ bố mẹ anh ta, rồi công việc, bạn gái, v.v… Tất nhiên là tôi biết anh ta còn bận tằng tịu với chồng tôi nên nếu có bạn gái thì cũng chỉ để làm bia che mắt hai cụ ở nhà thôi.
- Diệp Thư, đóng kịch thế này cô không mệt sao? –Hoàng Nam lạnh lùng hỏi tôi.
Không mệt, tôi đương nhiên là không mệt. Bọn họ giả vờ trước mặt tôi gần bốn năm mà còn không mệt, tôi thậm chí chưa diễn kịch bằng nửa thời gian của họ, làm sao tôi đã mệt được.
- Anh nói gì thế ạ? Em không hiểu ý anh.
Anh ta nhếch miệng cười khinh miệt, ánh mắt chán ghét không hề che giấu.
- Cô đừng giả vờ với tôi nữa. Đêm hôm ấy cô đã nhìn thấy hết rồi đúng không, vậy mà còn ra vẻ như chưa thấy gì. Cô tưởng tôi không biết bản chất của cô sao, loại người như cô tôi đã gặp nhiều rồi, năm ấy tôi theo đuổi cô cũng vì không muốn Nguyên Bảo sập bẫy của cô.
Đóng kịch thì phải đóng cho tròn vai, tôi cũng không muốn cho anh ta đắc ý.
- Anh Nam, anh không có quyền xúc phạm em như thế. Em kết hôn với Nguyên Bảo là vì em yêu anh ấy. Bọn em là vợ chồng hợp pháp, điểm ấy ai cũng không thể phủ nhận được.
Tôi cố tình nhấn mạnh vào bốn chữ “vợ chồng hợp pháp” là muốn nói với Hoàng Nam rằng anh ta chẳng qua chỉ là tình nhân của chồng tôi, tôi có thể cùng chồng tôi ra phố, nắm tay nhau giữa bàn dân thiên hạ. Nhưng anh ta thì khác, anh ta còn lâu mới có loại quyền lợi ấy.
Hoàng Nam mím môi lại, hai tay xiết chặt thành nắm đấm. Tôi thực sự tò mò không biết anh ta có dám đánh tôi thật không, nếu anh ta dám thì tôi đảm bảo sự nghiệp tình cảm vốn đã lắm chông gai giữa Nguyên Bảo và anh ta từ nay về sau sẽ còn như đi trên đống lửa.
- Đủ rồi đấy, cô không cần ra oai với tôi. Cô đừng nói với tôi là cô yêu Nguyên Bảo, nếu cậu ấy không sinh ra trong một gia đình giàu có, không ngồi trên cả đống tiền thì năm ấy cô lại đồng ý kết hôn với cậu ấy chắc?
Tôi thực sự rất muốn cười. Không phải cười anh ta mà là cười chính mình. Người đàn ông này yêu thích Nguyên Bảo rõ ràng như vậy, ý muốn chiếm hữu trong mắt anh ta không hề che giấu, vậy mà tại sao mấy năm đại học đó tôi lại không nhận ra, còn thật sự tin rằng anh ta thích tôi.
- Hoàng Nam, cậu ra khỏi nhà tôi ngay! –Nguyên Bảo đã đứng ở cửa từ lúc nào, có lẽ đã nghe hết toàn bộ đối thoại của tôi và Hoàng Nam.
- Bảo, tôi…
- Cậu đi ngay!
Nguyên Bảo dường như rất tức giận, anh ta không để tâm đến sự phân trần của Hoàng Nam mà kiên quyết đuổi khách.
Hoàng Nam dùng ánh mắt căm hận nhìn tôi rồi bực bội đóng sầm cửa trước mặt hai chúng tôi. Tôi có thể thề với lương tâm chỉ còn lại đôi chút của anh ta là tôi không hề cố ý đặt bẫy anh ta, việc này hoàn toàn là vô tình.
Sau khi anh ta rời đi, phòng khách rơi vào sự câm lặng rất khó diễn tả. Bối rối, ngượng ngùng, chán ghét… mọi thứ hoà lẫn vào không thể phân rõ là cảm xúc của ai.
- Thư, anh xin lỗi! –Nguyên Bảo nhẹ nhàng lên tiếng.
Anh ta muốn xin lỗi chuyện gì? Nếu là xin lỗi về việc vừa xong thì nói thật, đó không phải là lỗi của anh ta. Hoàng Nam tự mình tìm tới cửa, tự nói những lời khó nghe đó, đâu phải do Nguyên Bảo chỉ đạo. Còn nếu định xin lỗi về tất cả mọi chuyện thì càng không cần, bởi vì những gì họ đã lừa gạt tôi suốt bốn năm không phải chỉ một câu xin lỗi là có thể tha thứ hết được.
- Em không sao, em về phòng làm việc đây. Anh cũng đừng thức khuya quá!
Tôi nói xong liền lập tức trở về phòng, đóng cửa lại. Căn hộ chung cư này có hai phòng ngủ và một phòng làm việc. Nhưng sau khi chúng tôi kết hôn thì nó đã được sửa thành hai phòng làm việc và một phòng ngủ. Trong phòng làm việc có sẵn cả giường, chăn, gối. Nói cách khác tôi và Nguyên Bảo mỗi người một phòng riêng. Căn phòng ngủ trống kia vẫn bày đồ đạc như thể một cặp vợ chồng hạnh phúc để đề phòng những lúc bố mẹ anh ta ghé thăm.
Cuộc sống kiểu này đã trở thành một thói quen.
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, hoàn toàn không có hứng thú làm việc. Trong đầu không khỏi nhớ đến ánh mắt khinh miệt của Hoàng Nam.
Anh ta hỏi tôi nếu Nguyên Bảo không giàu có thì liệu năm ấy tôi có đồng ý kết hôn hay không.
Câu trả lời là không. Năm ấy tôi sẽ không làm đám cưới với Nguyên Bảo. Tôi sẽ nói anh ấy chờ tôi thêm vài năm, đợi khi công việc của tôi ổn định, kiếm được tiền để lo cho bà ngoại, mợ và các em, chúng tôi sẽ kết hôn
Tôi đã từng nghĩ rằng cho dù nghèo khó đến đâu tôi cũng phải giữ lòng tự trọng của mình, không thể để người ta coi thường.
Nhưng bây giờ tôi không còn đủ khả năng cứng cỏi như thế nữa.
Mỗi tháng, khoản viện phí của bà tôi, tiền gửi cho mợ và hai em, căn bản tôi không đủ sức gánh vác. Nếu không có sự hỗ trợ của Nguyên Bảo thì tôi chẳng qua chỉ là một luật sư quèn mới vào nghề, bà tôi tuyệt đối không thể được hưởng sự chăm sóc y tế tốt như vậy.
Đêm tân hôn, nhìn thấy chồng mình và người đàn ông khác hôn nhau, loại mùi vị này thật khó diễn tả. Tôi nên làm gì? Xông vào bắt quả tang, lu loa lên cho thiên hạ biết đôi gian phu này đã lừa gạt tôi, làm chuyện tốt đẹp ngay trong đêm tân hôn của tôi.
Nhưng mà tôi không làm được, tôi vĩnh viễn cũng không có bản lĩnh đó. Hàng tháng là Nguyên Bảo trả viện phí cho bà tôi, hỗ trợ tiền cho người nhà tôi. Tôi là kẻ nhận ân huệ của anh ta, dựa vào đâu mà tôi có quyền làm anh ta mất mặt. Anh ta cưới tôi về để làm bình hoa trang trí, tôi chỉ có thể chấp nhận.
Giá mà anh ta cứ nói ngay từ đầu với tôi rằng anh ta không yêu tôi, anh ta chỉ cần một cô vợ hờ, tôi sẽ không đau đớn đến thế.
Những năm tháng đại học khó khăn ấy, Nguyên Bảo giống như vị thần hộ mệnh lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ tôi, chăm sóc tôi. Anh ta xuất hiện giữa cuộc đời tôi quả thật giống như một giấc mơ về chàng hoàng tử hoàn mỹ.
Mười hai giờ đêm, phép màu biến mất, tôi cuối cùng cũng tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường. Tôi không phải công chúa, chỉ là cô bé lọ lem rách rưới, chàng hoàng tử của tôi hoá ra không hề tồn tại.
Mấy năm trước tôi cũng không thể nào tưởng tượng ra rằng lại có lúc tôi giống như những người đàn bà khẩu phật tâm xà trong tiểu thuyết, cố tình gây chuyện chia rẽ những người yêu nhau.
Hồi đó ai cũng nói tôi may mắn, đám nữ sinh còn thay nhau ghen tỵ với tôi. Tôi có bạch mã hoàng tử hàng đống cô gái mơ ước, lại có thêm một chàng trai điên cuồng theo đuổi y như trong tiểu thuyết.
Nhưng mà bọn họ vĩnh viễn không hiểu, cảm giác khi bạn nhận ra mình từ nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình biến thành nữ phụ ác độc chẳng đáng giá một xu trong đam mỹ là như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook