Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 24: Sinh vật nguy hiểm, chớ lại gần
Giờ tiếng Anh chuyên ngành đông một cách bất thường. Tôi nghĩ giá vàng thế giới trong giai đoạn kinh tế suy thoái chắc cũng không biến động nhanh chóng như số lượng sinh viên đến lớp, đặc biệt là sinh viên nữ.
Tại sao?
Câu trả lời thật đơn giản, trên bục giảng có một người đàn ông đẹp trai mà không phải do phẫu thuật thẩm mỹ hay photoshop, anh ta không biết hát nhưng có cái đầu đầy chất xám, đặc biệt là anh ta chưa vợ và quyến rũ đến chết người…thế thì thay vì ở nhà xem phim hoặc đọc báo lá cải, đến lớp vừa được ngắm mỹ nam vừa được điểm danh, nói chung là nên đến lớp. Thêm nữa người này có phương pháp giảng bài vô cùng thu hút, phát âm tiếng Anh cũng rất hay, các bạn nữ lại có thể nhân cơ hội hỏi bài mà tiếp cận. Đúng là trăm đường lợi mà không có hại.
Thật ra việc các bạn trở nên chăm chỉ đi học không có gì xấu, cái xấu là có quá nhiều người, ngồi kín sạch các chỗ khiến cho một đứa không may đến muộn năm phút như tôi trợn đau cả mắt cũng không tìm được cái ghế trống nào để đặt mông.
Kết quả là tôi cứ đi ra đi vào mất mấy phút đồng hồ, dĩ nhiên trở thành tâm điểm chú ý của vài trăm con mắt.
- Em chưa tìm được chỗ à? –Ngô Giang đứng ở bục giảng hỏi tôi.
Tôi ngại ngùng gật đầu.
- Dạ vâng ạ.
- Em lên trên đầu này đi, còn một chỗ trống đấy.
Trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một tia bất an. Cái này hình như chính là “thụ sủng nhược kinh” trong truyền thuyết. Không dám để mọi người chờ mình nên tôi đành lò dò lên dãy bàn đầu mặc dù không yên tâm chút nào.
Nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái. Sau đó quay lại nhìn ông thầy đẹp trai, ông ta cũng nhìn lại tôi.
Thôi được rồi, trò nhìn nhau này chẳng có gì vui cả. Rõ ràng là Ngô Giang không đeo kính, thế tức là không cận thị, vậy thì con mắt nào của Mr.Ngô nhìn thấy trên dãy bàn này còn chỗ để nhét thêm một người? Tôi thấy những người ngồi đây chỉ hận một nỗi không thể đẩy bớt vài người đi chỗ khác ấy.
Muốn tôi ngồi vào được thì chắc tự tôi phải co người cho mỏng bằng tờ giấy.
- Sao em còn đứng đấy, vào chỗ ngồi đi! –Ngô Giang vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi.
Liệu có phải thị lực của Mr.Ngô chỉ có hai trên mười nhưng vì sợ xấu trai nên không đeo kính không nhỉ? Chắc phải vậy rồi, nếu không thì sao ngay cả dãy bàn đầu gần nhất anh ta cũng không nhìn rõ.
- Thầy ơi, trên này hết chỗ rồi, để em xuống cuối lớp ạ.
Ngô Giang nhướn mày ngạc nhiên.
- Còn chỗ đấy chứ, chỗ rộng như thế mà em không thấy à, em vào ngồi đi! –Anh ta chỉ tay về phía một chiếc bàn.
- …
Đầu năm nay đại học A thay mới rất nhiều bàn ghế. Cái bàn này thật sự là vừa được thay xong, gỗ mới sáng bóng, vân hoa đẹp mắt, vô cùng sạch sẽ, không hề có chữ viết hay hình vẽ nguệch ngoạc như mấy cái bàn khác.
Vị trí của nó rất nổi bật, phải nói là nổi bật nhất lớp, hơn nữa tôi ngồi vào đấy thì chắc chắn rất rộng rãi thoải mái, không phải chen chúc khổ sở.
Nhưng mà chẳng thà tôi ngồi đất cũng không muốn lên đây ngồi, tin tưởng là cả trăm sinh viên còn lại cũng như vậy.
Bởi vì đây là bàn giáo viên.
Tôi ngơ ngác nhìn cái bàn, lại nhìn Ngô Giang. Anh ta lần thứ tư thúc giục tôi ngồi xuống, cuối cùng, trước sự chứng kiến của mấy trăm con mắt, tôi bất đắc dĩ phải lê thân lên bục giảng.
Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo.
Bàn giáo viên vốn là để cho giáo viên, sinh viên mà ngồi lên thì có kết quả gì?
Chính là phải ngoái đầu để chép bài, cả tiếng đồng hồ xoay qua xoay lại làm cổ của tôi cũng sắp vẹo sang một bên. Không những bị hành hạ về mặt thể xác, ngay cả tinh thần của tôi cũng phải hứng chịu ngược đãi.
Rất nhiều nữ sinh đem ánh mắt ghen tỵ hướng về tôi. Hix, ngồi đây thì có gì tốt cơ chứ, đã khó chép bài lại còn bị Mr. Ngô thỉnh thoảng hứng lên chạy qua ngó nghiêng.
Mấy học kì lên nhận học bổng tôi cũng không được chú ý bằng hôm nay. Tôi bắt đầu lo lắng liệu sau khi ra khỏi phòng học thì có bị bọn họ dùng giày cao gót dẫm chết không?
Thật sự là quá nguy hiểm!
- Chỗ này em chép sai rồi. –Ngô Giang đột nhiên đứng cạnh chỉ vào bài ghi của tôi. –Doli capax thì phải nối với capable of committing a crime.
Anh ấy còn tận tình dùng bút đỏ sửa lỗi sai cho tôi.
Trong đầu tôi bắt đầu hiện lên viễn cảnh mình sẽ bị bắt nạt, tẩy chay như mấy đứa con gái trong manga.
May mà khả năng trấn định của tôi tốt, nếu không thì giờ phút này hai hàm răng của tôi đã va vào nhau lập cập.
Đứng trước ý tốt của Ngô Giang tôi quả thực xúc động đến muốn khóc, suýt thì thốt ra lời từ tận đáy lòng: “Thầy ơi, thầy có thể tha cho em được không? Thầy cứ coi em như tảng đá ven đường đi, đừng để ý đến em. Em không muốn trở thành nạn nhân của bạo lực học đường đâu!”
Đây đúng là giờ học dài nhất mà tôi từng trải qua. Lúc chuông báo hết giờ vang lên, tôi cảm thấy như mình vừa từ dưới tầng hầm bò lên mặt đất, vui sướng hưởng thụ ánh mặt trời và không khí trong lành không có mùi thuốc súng.
Tôi thu dọn sách vở, chuẩn bị bỏ chạy thì Ngô Giang đột nhiên khoanh tay, cau mày hỏi tôi.
- Tôi giảng bài rất chán?
- Thầy giảng bài rất hay ạ.
- Thế sao trông em cứ như muốn bỏ chạy?
- Em có việc gấp ạ.
- Thật sao?
- Vâng ạ.
Tôi nghĩ… ăn cơm trưa cũng có thể coi là việc gấp.
Nếu không ăn cơm sẽ đói, mà đói thì đầu váng mắt hoa, qua đường không cẩn thận có thể gặp tai nạn, nói chung là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên đây chắc chắn là việc gấp.
Ngô Giang gật đầu vẻ đã hiểu, nhưng chỉ sau vài tích tắc, ánh mắt anh ấy đột nhiên loé lên tia tinh quái.
- Em ngồi chỗ này thấy thế nào, có thoải mái không?
- Dạ…thoải mái ạ. –Hừ, ai dám nói là không thoải mái cơ chứ.
- Ừ, vậy mai lại ngồi tiếp nhé!
- …
Tôi cố gắng kìm chế xúc động muốn bóp cổ Ngô Giang.
Đúng là hoạ vô đơn chí. Ngồi một buổi học đã đủ khiến tôi giảm thọ mấy năm, nếu phải ngồi tiếp…chẳng phải là đợi đến lúc môn học kết thúc tôi đã mất đến phân nửa số năm sống trên đời sao!
- Thầy ơi, em ngồi đây thì thầy ngồi đâu? Thầy đứng mãi thì mỏi chân lắm ạ!
- Không sao, buổi tới tôi sẽ nói họ kê thêm một ghế cho giáo viên. Bàn này ngồi hai người cũng không chật đâu.
Ông trời ơi, ông giết con đi! Mồng một tết năm nay lẽ nào con đã ăn mực, sao có thể xui xẻo tới mức này.
Kê thêm một ghế nữa để ngồi cạnh tôi? Đây là đuổi tận giết tuyệt, Mr.Ngô muốn tôi bị con gái toàn khoa đuổi giết.
Ah ah ah….
Ngô Giang đột nhiên phì cười. Lúc này các sinh viên khác đã lục tục rời khỏi chỗ để ra về. Một số còn đang chú ý đến tôi và Ngô Giang.
- Em tên gì?
- Em là Diệp Thư.
- Diệp Thư, nếu có việc gì em không thoải mái, không thích thì em phải từ chối. Lần sau nhớ đừng đi muộn, bàn giáo viên lúc nào cũng chào đón em.
Ngô Giang đáng ghét, ác ma này…, rõ ràng biết là tôi ngồi không thoải mái còn cố tình trêu chọc tôi, lại còn luôn chào đón nữa chứ. Ai mà muốn ngồi cái chỗ quỷ đấy!
Chỉ vì tôi đi muộn năm phút mà trừng phạt tôi mấy tiếng đồng hồ, đúng là độc ác, độc ác, độc ác!
Trên đời này, những người vô cùng xinh đẹp thì thường không thông minh, tại sao à? Bởi vì tinh hoa phát hết lên mặt rồi thì tất nhiên là não bộ phải thiếu hụt nếp nhăn chứ.
Còn vừa đẹp đến loá mắt lại có chỉ số IQ cao, thế thì nhất định là tâm lý vặn vẹo.
Ngô Giang chính là điển hình của nhóm thứ hai.
Kể từ hôm ấy, mỗi lần chạm mặt Ngô Giang trong đầu tôi lại hiện lên tấm biển: “Sinh vật nguy hiểm, chớ lại gần”.
Tại sao?
Câu trả lời thật đơn giản, trên bục giảng có một người đàn ông đẹp trai mà không phải do phẫu thuật thẩm mỹ hay photoshop, anh ta không biết hát nhưng có cái đầu đầy chất xám, đặc biệt là anh ta chưa vợ và quyến rũ đến chết người…thế thì thay vì ở nhà xem phim hoặc đọc báo lá cải, đến lớp vừa được ngắm mỹ nam vừa được điểm danh, nói chung là nên đến lớp. Thêm nữa người này có phương pháp giảng bài vô cùng thu hút, phát âm tiếng Anh cũng rất hay, các bạn nữ lại có thể nhân cơ hội hỏi bài mà tiếp cận. Đúng là trăm đường lợi mà không có hại.
Thật ra việc các bạn trở nên chăm chỉ đi học không có gì xấu, cái xấu là có quá nhiều người, ngồi kín sạch các chỗ khiến cho một đứa không may đến muộn năm phút như tôi trợn đau cả mắt cũng không tìm được cái ghế trống nào để đặt mông.
Kết quả là tôi cứ đi ra đi vào mất mấy phút đồng hồ, dĩ nhiên trở thành tâm điểm chú ý của vài trăm con mắt.
- Em chưa tìm được chỗ à? –Ngô Giang đứng ở bục giảng hỏi tôi.
Tôi ngại ngùng gật đầu.
- Dạ vâng ạ.
- Em lên trên đầu này đi, còn một chỗ trống đấy.
Trong lòng tôi đột nhiên nảy lên một tia bất an. Cái này hình như chính là “thụ sủng nhược kinh” trong truyền thuyết. Không dám để mọi người chờ mình nên tôi đành lò dò lên dãy bàn đầu mặc dù không yên tâm chút nào.
Nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái. Sau đó quay lại nhìn ông thầy đẹp trai, ông ta cũng nhìn lại tôi.
Thôi được rồi, trò nhìn nhau này chẳng có gì vui cả. Rõ ràng là Ngô Giang không đeo kính, thế tức là không cận thị, vậy thì con mắt nào của Mr.Ngô nhìn thấy trên dãy bàn này còn chỗ để nhét thêm một người? Tôi thấy những người ngồi đây chỉ hận một nỗi không thể đẩy bớt vài người đi chỗ khác ấy.
Muốn tôi ngồi vào được thì chắc tự tôi phải co người cho mỏng bằng tờ giấy.
- Sao em còn đứng đấy, vào chỗ ngồi đi! –Ngô Giang vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi.
Liệu có phải thị lực của Mr.Ngô chỉ có hai trên mười nhưng vì sợ xấu trai nên không đeo kính không nhỉ? Chắc phải vậy rồi, nếu không thì sao ngay cả dãy bàn đầu gần nhất anh ta cũng không nhìn rõ.
- Thầy ơi, trên này hết chỗ rồi, để em xuống cuối lớp ạ.
Ngô Giang nhướn mày ngạc nhiên.
- Còn chỗ đấy chứ, chỗ rộng như thế mà em không thấy à, em vào ngồi đi! –Anh ta chỉ tay về phía một chiếc bàn.
- …
Đầu năm nay đại học A thay mới rất nhiều bàn ghế. Cái bàn này thật sự là vừa được thay xong, gỗ mới sáng bóng, vân hoa đẹp mắt, vô cùng sạch sẽ, không hề có chữ viết hay hình vẽ nguệch ngoạc như mấy cái bàn khác.
Vị trí của nó rất nổi bật, phải nói là nổi bật nhất lớp, hơn nữa tôi ngồi vào đấy thì chắc chắn rất rộng rãi thoải mái, không phải chen chúc khổ sở.
Nhưng mà chẳng thà tôi ngồi đất cũng không muốn lên đây ngồi, tin tưởng là cả trăm sinh viên còn lại cũng như vậy.
Bởi vì đây là bàn giáo viên.
Tôi ngơ ngác nhìn cái bàn, lại nhìn Ngô Giang. Anh ta lần thứ tư thúc giục tôi ngồi xuống, cuối cùng, trước sự chứng kiến của mấy trăm con mắt, tôi bất đắc dĩ phải lê thân lên bục giảng.
Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo.
Bàn giáo viên vốn là để cho giáo viên, sinh viên mà ngồi lên thì có kết quả gì?
Chính là phải ngoái đầu để chép bài, cả tiếng đồng hồ xoay qua xoay lại làm cổ của tôi cũng sắp vẹo sang một bên. Không những bị hành hạ về mặt thể xác, ngay cả tinh thần của tôi cũng phải hứng chịu ngược đãi.
Rất nhiều nữ sinh đem ánh mắt ghen tỵ hướng về tôi. Hix, ngồi đây thì có gì tốt cơ chứ, đã khó chép bài lại còn bị Mr. Ngô thỉnh thoảng hứng lên chạy qua ngó nghiêng.
Mấy học kì lên nhận học bổng tôi cũng không được chú ý bằng hôm nay. Tôi bắt đầu lo lắng liệu sau khi ra khỏi phòng học thì có bị bọn họ dùng giày cao gót dẫm chết không?
Thật sự là quá nguy hiểm!
- Chỗ này em chép sai rồi. –Ngô Giang đột nhiên đứng cạnh chỉ vào bài ghi của tôi. –Doli capax thì phải nối với capable of committing a crime.
Anh ấy còn tận tình dùng bút đỏ sửa lỗi sai cho tôi.
Trong đầu tôi bắt đầu hiện lên viễn cảnh mình sẽ bị bắt nạt, tẩy chay như mấy đứa con gái trong manga.
May mà khả năng trấn định của tôi tốt, nếu không thì giờ phút này hai hàm răng của tôi đã va vào nhau lập cập.
Đứng trước ý tốt của Ngô Giang tôi quả thực xúc động đến muốn khóc, suýt thì thốt ra lời từ tận đáy lòng: “Thầy ơi, thầy có thể tha cho em được không? Thầy cứ coi em như tảng đá ven đường đi, đừng để ý đến em. Em không muốn trở thành nạn nhân của bạo lực học đường đâu!”
Đây đúng là giờ học dài nhất mà tôi từng trải qua. Lúc chuông báo hết giờ vang lên, tôi cảm thấy như mình vừa từ dưới tầng hầm bò lên mặt đất, vui sướng hưởng thụ ánh mặt trời và không khí trong lành không có mùi thuốc súng.
Tôi thu dọn sách vở, chuẩn bị bỏ chạy thì Ngô Giang đột nhiên khoanh tay, cau mày hỏi tôi.
- Tôi giảng bài rất chán?
- Thầy giảng bài rất hay ạ.
- Thế sao trông em cứ như muốn bỏ chạy?
- Em có việc gấp ạ.
- Thật sao?
- Vâng ạ.
Tôi nghĩ… ăn cơm trưa cũng có thể coi là việc gấp.
Nếu không ăn cơm sẽ đói, mà đói thì đầu váng mắt hoa, qua đường không cẩn thận có thể gặp tai nạn, nói chung là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên đây chắc chắn là việc gấp.
Ngô Giang gật đầu vẻ đã hiểu, nhưng chỉ sau vài tích tắc, ánh mắt anh ấy đột nhiên loé lên tia tinh quái.
- Em ngồi chỗ này thấy thế nào, có thoải mái không?
- Dạ…thoải mái ạ. –Hừ, ai dám nói là không thoải mái cơ chứ.
- Ừ, vậy mai lại ngồi tiếp nhé!
- …
Tôi cố gắng kìm chế xúc động muốn bóp cổ Ngô Giang.
Đúng là hoạ vô đơn chí. Ngồi một buổi học đã đủ khiến tôi giảm thọ mấy năm, nếu phải ngồi tiếp…chẳng phải là đợi đến lúc môn học kết thúc tôi đã mất đến phân nửa số năm sống trên đời sao!
- Thầy ơi, em ngồi đây thì thầy ngồi đâu? Thầy đứng mãi thì mỏi chân lắm ạ!
- Không sao, buổi tới tôi sẽ nói họ kê thêm một ghế cho giáo viên. Bàn này ngồi hai người cũng không chật đâu.
Ông trời ơi, ông giết con đi! Mồng một tết năm nay lẽ nào con đã ăn mực, sao có thể xui xẻo tới mức này.
Kê thêm một ghế nữa để ngồi cạnh tôi? Đây là đuổi tận giết tuyệt, Mr.Ngô muốn tôi bị con gái toàn khoa đuổi giết.
Ah ah ah….
Ngô Giang đột nhiên phì cười. Lúc này các sinh viên khác đã lục tục rời khỏi chỗ để ra về. Một số còn đang chú ý đến tôi và Ngô Giang.
- Em tên gì?
- Em là Diệp Thư.
- Diệp Thư, nếu có việc gì em không thoải mái, không thích thì em phải từ chối. Lần sau nhớ đừng đi muộn, bàn giáo viên lúc nào cũng chào đón em.
Ngô Giang đáng ghét, ác ma này…, rõ ràng biết là tôi ngồi không thoải mái còn cố tình trêu chọc tôi, lại còn luôn chào đón nữa chứ. Ai mà muốn ngồi cái chỗ quỷ đấy!
Chỉ vì tôi đi muộn năm phút mà trừng phạt tôi mấy tiếng đồng hồ, đúng là độc ác, độc ác, độc ác!
Trên đời này, những người vô cùng xinh đẹp thì thường không thông minh, tại sao à? Bởi vì tinh hoa phát hết lên mặt rồi thì tất nhiên là não bộ phải thiếu hụt nếp nhăn chứ.
Còn vừa đẹp đến loá mắt lại có chỉ số IQ cao, thế thì nhất định là tâm lý vặn vẹo.
Ngô Giang chính là điển hình của nhóm thứ hai.
Kể từ hôm ấy, mỗi lần chạm mặt Ngô Giang trong đầu tôi lại hiện lên tấm biển: “Sinh vật nguy hiểm, chớ lại gần”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook