Anh Ở Phía Sau Em
-
Chương 10: Chính em mới là người muốn chấm dứt hôn nhân
Bóng tối bủa vây làm tôi có phần hoảng loạn, không thể nhìn rõ người đàn ông này là ai, chỉ cảm thấy hơi thở và bàn tay lạnh lẽo của anh ta.
Đừng nói là tôi từ nữ phụ trong ngôn tình và đam mỹ lại sắp thành nhân vật siêu phụ nhưng không thể thiếu trong tiểu thuyết trinh thám kinh dị, đó là nạn nhân. Tôi không thích thế chút nào.
- Ai? –Tôi trấn tĩnh lại, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy.
Cơ thể người đàn ông áp sát vào tôi, đôi môi của anh ta chờn vờn bên tai, di chuyển dần dần đến cằm, cuối cùng dừng lại ở môi tôi.
- Mới ít ngày không gặp mà em đã quên tôi à? –Thanh âm trầm khàn đầy quyến rũ cùng mùi bạc hà mát lạnh tràn vào mũi làm tôi cứng đờ người.
Là anh ta, người đàn ông uống whisky.
Trong nháy mắt tôi liền thả lỏng, tuy là người này có phần đáng sợ nhưng không phải một tên giết người hàng loạt là được rồi.
- Anh theo dõi tôi?
- Tôi đến dự tiệc, là tự em chạy tới trước mắt tôi, không thể trách tôi được!
Hơ, xem ra thật sự là tình cờ trong truyền thuyết rồi. Từ sau cuộc điện thoại lần trước đã nửa tháng trôi qua, anh ta không có động tĩnh gì, tôi cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong, có lẽ anh ta đã tìm được mục tiêu mới hứng thú hơn.
Cái này không phải là quả báo chứ, tôi tuy là nhân vật phản diện nhưng đã làm gì xấu xa quá đâu, chẳng qua tôi mới cổ động Kim Ngọc theo đuổi Nguyên Bảo, chọc tức Hoàng Nam, gây xích mích giữa Cao Phi và Thuỵ Du…
Thôi được, cũng hơi nhiều việc xấu một chút, nhưng mà rơi vào tay nhân vật đáng sợ như thế này chẳng phải là ông trời hơi nặng tay sao.
- Việc ly dị của em thế nào rồi? –Anh ta lạnh lùng hỏi tôi, thái độ giống như giám đốc đang yêu cầu nhân viên báo cáo kết quả công việc. –Có cần tôi cử thư ký đến giúp em làm kế hoạch không?
Tôi kìm chế xúc động muốn cắn anh ta một phát. Người đàn ông này đúng là đầu óc không bình thường mà, đi dụ dỗ vợ người khác lại còn đòi người ta phải báo cáo kế hoạch bỏ chồng.
- Không liên quan đến anh, đừng có cố phá hoại gia đình người khác, anh sẽ gặp quả báo đấy!
Không biết tôi lấy đâu ra dũng khí mắng anh ta, bình thường tôi là người cực kì hoà nhã nhưng gặp phải cái tên biến thái này thì bao nhiêu lịch sự của tôi đều biến thành hung tợn.
- Tôi muốn phá hoại gia đình em? –Anh ta hỏi ngược lại tôi, giọng nói tràn đầy châm chọc. –Em yêu, chính em mới là người muốn chấm dứt hôn nhân. Tôi khuyên em ly dị, em nói rằng em chưa có kế hoạch, chuyện đó không liên quan đến tôi, nhưng em không hề nói em không muốn ly hôn.
Bị anh ta chọc trúng chỗ yếu nên tôi đành ngậm miệng. Tôi đột nhiên nhớ đến những tiết học luật hình sự ở giảng đường. Hồi đó bọn tôi cũng được nghe rất nhiều những vụ án giết người hàng loạt mà cảnh sát phải mất rất nhiều năm mới bắt được tên tội phạm.
Vì sao chứ? Bởi vì chúng là những kẻ biến thái có đẳng cấp.
Bàn tay lạnh lẽo đặt lên đùi tôi, từ từ vuốt ve lên trên, luồn vào bên trong váy. Tôi tức giận túm lấy tay anh ta.
- Anh làm gì thế, bỏ tay ra khỏi người tôi! Tôi kêu lên đấy!
Anh ta ngay lập tức hôn lên môi tôi, đem trọng lượng cơ thể dựa hẳn lên người tôi khiến cho tôi không thể nào giãy dụa được.
Một tay vẫn không kiêng nể gì trượt trên làn da mềm mại của tôi, tay còn lại giữ lấy cằm tôi, ép tôi tiếp nhận nụ hôn của anh ta.
Chết tiệt, không ngờ tôi lại có ngày bị người khác bắt nạt thế này! Cái khách sạn quái quỷ, sao có thể mất điện lâu thế chứ, chẳng phải khách sạn cao cấp luôn có nguồn điện dự trữ riêng sao?
Môi tôi đột nhiên bị cắn mạnh, trong miệng có vị mặn của máu.
Khốn thật, đã bị cưỡng hôn lại còn bị bạo hành nữa. Tên biến thái này…
- Em đang chửi thầm tôi phải không? –Anh ta rời khỏi môi tôi, giọng nói rét lạnh đủ để làm đông cứng cả nước, đáng lẽ ra anh ta nên tới bắc cực hoặc nam cực để ngăn chặn tình trạng băng tan và bảo vệ trái đất thay vì ở đây tìm cách đóng băng tôi bằng thứ giọng ma quỷ của mình.
- Buông tôi ra!
- Tôi không muốn!
- Anh… anh… -Tôi hoàn toàn bất lực, không biết nên làm thế nào, muốn mắng chửi người nhưng anh ta đâu có phải người bình thường, chỉ sợ chính tôi lại tự rước thêm hoạ vào thân.
Người đàn ông uống whisky vùi đầu vào vai tôi, cắn mạnh lên cổ, còn mút lên vết cắn. Chưa từng trải qua loại cảm giác này khiến cả người tôi khẽ run lên. Anh ta dường như vô cùng hài lòng với phản ứng của tôi, tiếng cười trở nên dịu dàng hơn. Ngón tay mát lạnh lần mò theo gương mặt tôi, sờ đến bờ môi.
- Lần sau trong lúc tôi hôn em thì đừng có nghĩ đến chuyện khác! Dấu hôn này cứ để thế đi, như thế sẽ thúc đẩy tiến trình ly hôn của em tốt hơn.
Tôi tức giận ngoạm lại lên mặt anh ta. Vì trong bóng tối nên tôi chỉ có thể áng chừng vị trí. Hình như… cắn trúng cằm thì phải. Anh ta khẽ rên lên một tiếng.
- Buông ra! –Giọng nói rõ ràng là đang bực mình.
Tôi kiên quyết không nghe lời. Anh ta dám bắt nạt tôi thì ít nhất tôi cũng phải bắt anh ta chịu chút thương tích chứ.
- Em đừng hối hận đấy!
Tim tôi khẽ nảy lên một cái, chỉ biết đấy là linh cảm không lành.
Khoá váy bên sườn bất ngờ bị kéo xuống, bàn tay mát lạnh giống như một con rắn chui vào trong váy, trườn đến ngực tôi.
Tôi hoảng sợ thực sự, vội vã rời khỏi cằm anh ta.
- Này, anh làm gì thế!
- Em thử nói xem.
- Anh… tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục.
- Ý hay đấy, để tôi cho em thêm vài bằng chứng.
Khỉ thật, tôi gặp phải ác ma rồi, lúc này không thể lấy trứng chọi đá được. Người xưa đã dạy “cứng quá là gãy”, tôi không muốn ở trong hành lang tối om bị anh ta nuốt vào bụng.
- Không… ý của tôi là… chúng ta bình tĩnh nói chuyện đã.
- Em muốn nói chuyện gì?
Tôi rất muốn tìm vài lý lẽ để nói với anh ta nhưng quả thực nghĩ mãi không ra, mà cũng chẳng ai suy nghĩ nổi khi có người cứ sờ soạng mình.
- Này… anh có thể dừng lại không? Tôi đang yêu cầu một cách lịch sự đấy.
Anh ta bất ngờ dừng lại, cẩn thận kéo khoá váy cho tôi, cho dù không nhìn thấy tôi cũng biết anh ta đang cười đến run cả người.
- Em ngốc thật, chẳng khác trước đây chút nào! –Anh ta có vẻ khó khăn lắm mới nín cười được. –Em nên tìm một lớp học tự vệ đi, tôi không muốn thằng đàn ông khác không phải tôi giở trò với em!
Hừ, nếu tôi mà học võ tự vệ thì lần sau gặp lại tôi sẽ cho anh ta vài cú đấm để xem anh ta còn dùng cái mẽ ngoài hào nhoáng đi lừa gạt phụ nữ nữa không.
- Nhắm mắt vào, đèn sắp sáng rồi đấy!
Tôi có chút nghi ngờ, làm sao anh ta biết sắp có điện chứ, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe lời anh ta.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngày càng xa khỏi tôi. Mùi nước hoa cũng nhạt dần trong không khí.
Người đàn ông uống whisky đã đi khỏi đây.
Tên biến thái này, hắn ta bỏ tôi lại cái chỗ tối tăm này một mình!
Đèn điện đột nhiên bật sáng. Vì vẫn còn nhắm mắt nên tôi không bị ánh sáng làm chói. Đợi một lúc tôi mới từ từ mở mắt ra cho quen dần với ánh đèn.
Hàng lang dài yên tĩnh chỉ có một mình tôi.
Đừng nói là tôi từ nữ phụ trong ngôn tình và đam mỹ lại sắp thành nhân vật siêu phụ nhưng không thể thiếu trong tiểu thuyết trinh thám kinh dị, đó là nạn nhân. Tôi không thích thế chút nào.
- Ai? –Tôi trấn tĩnh lại, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy.
Cơ thể người đàn ông áp sát vào tôi, đôi môi của anh ta chờn vờn bên tai, di chuyển dần dần đến cằm, cuối cùng dừng lại ở môi tôi.
- Mới ít ngày không gặp mà em đã quên tôi à? –Thanh âm trầm khàn đầy quyến rũ cùng mùi bạc hà mát lạnh tràn vào mũi làm tôi cứng đờ người.
Là anh ta, người đàn ông uống whisky.
Trong nháy mắt tôi liền thả lỏng, tuy là người này có phần đáng sợ nhưng không phải một tên giết người hàng loạt là được rồi.
- Anh theo dõi tôi?
- Tôi đến dự tiệc, là tự em chạy tới trước mắt tôi, không thể trách tôi được!
Hơ, xem ra thật sự là tình cờ trong truyền thuyết rồi. Từ sau cuộc điện thoại lần trước đã nửa tháng trôi qua, anh ta không có động tĩnh gì, tôi cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong, có lẽ anh ta đã tìm được mục tiêu mới hứng thú hơn.
Cái này không phải là quả báo chứ, tôi tuy là nhân vật phản diện nhưng đã làm gì xấu xa quá đâu, chẳng qua tôi mới cổ động Kim Ngọc theo đuổi Nguyên Bảo, chọc tức Hoàng Nam, gây xích mích giữa Cao Phi và Thuỵ Du…
Thôi được, cũng hơi nhiều việc xấu một chút, nhưng mà rơi vào tay nhân vật đáng sợ như thế này chẳng phải là ông trời hơi nặng tay sao.
- Việc ly dị của em thế nào rồi? –Anh ta lạnh lùng hỏi tôi, thái độ giống như giám đốc đang yêu cầu nhân viên báo cáo kết quả công việc. –Có cần tôi cử thư ký đến giúp em làm kế hoạch không?
Tôi kìm chế xúc động muốn cắn anh ta một phát. Người đàn ông này đúng là đầu óc không bình thường mà, đi dụ dỗ vợ người khác lại còn đòi người ta phải báo cáo kế hoạch bỏ chồng.
- Không liên quan đến anh, đừng có cố phá hoại gia đình người khác, anh sẽ gặp quả báo đấy!
Không biết tôi lấy đâu ra dũng khí mắng anh ta, bình thường tôi là người cực kì hoà nhã nhưng gặp phải cái tên biến thái này thì bao nhiêu lịch sự của tôi đều biến thành hung tợn.
- Tôi muốn phá hoại gia đình em? –Anh ta hỏi ngược lại tôi, giọng nói tràn đầy châm chọc. –Em yêu, chính em mới là người muốn chấm dứt hôn nhân. Tôi khuyên em ly dị, em nói rằng em chưa có kế hoạch, chuyện đó không liên quan đến tôi, nhưng em không hề nói em không muốn ly hôn.
Bị anh ta chọc trúng chỗ yếu nên tôi đành ngậm miệng. Tôi đột nhiên nhớ đến những tiết học luật hình sự ở giảng đường. Hồi đó bọn tôi cũng được nghe rất nhiều những vụ án giết người hàng loạt mà cảnh sát phải mất rất nhiều năm mới bắt được tên tội phạm.
Vì sao chứ? Bởi vì chúng là những kẻ biến thái có đẳng cấp.
Bàn tay lạnh lẽo đặt lên đùi tôi, từ từ vuốt ve lên trên, luồn vào bên trong váy. Tôi tức giận túm lấy tay anh ta.
- Anh làm gì thế, bỏ tay ra khỏi người tôi! Tôi kêu lên đấy!
Anh ta ngay lập tức hôn lên môi tôi, đem trọng lượng cơ thể dựa hẳn lên người tôi khiến cho tôi không thể nào giãy dụa được.
Một tay vẫn không kiêng nể gì trượt trên làn da mềm mại của tôi, tay còn lại giữ lấy cằm tôi, ép tôi tiếp nhận nụ hôn của anh ta.
Chết tiệt, không ngờ tôi lại có ngày bị người khác bắt nạt thế này! Cái khách sạn quái quỷ, sao có thể mất điện lâu thế chứ, chẳng phải khách sạn cao cấp luôn có nguồn điện dự trữ riêng sao?
Môi tôi đột nhiên bị cắn mạnh, trong miệng có vị mặn của máu.
Khốn thật, đã bị cưỡng hôn lại còn bị bạo hành nữa. Tên biến thái này…
- Em đang chửi thầm tôi phải không? –Anh ta rời khỏi môi tôi, giọng nói rét lạnh đủ để làm đông cứng cả nước, đáng lẽ ra anh ta nên tới bắc cực hoặc nam cực để ngăn chặn tình trạng băng tan và bảo vệ trái đất thay vì ở đây tìm cách đóng băng tôi bằng thứ giọng ma quỷ của mình.
- Buông tôi ra!
- Tôi không muốn!
- Anh… anh… -Tôi hoàn toàn bất lực, không biết nên làm thế nào, muốn mắng chửi người nhưng anh ta đâu có phải người bình thường, chỉ sợ chính tôi lại tự rước thêm hoạ vào thân.
Người đàn ông uống whisky vùi đầu vào vai tôi, cắn mạnh lên cổ, còn mút lên vết cắn. Chưa từng trải qua loại cảm giác này khiến cả người tôi khẽ run lên. Anh ta dường như vô cùng hài lòng với phản ứng của tôi, tiếng cười trở nên dịu dàng hơn. Ngón tay mát lạnh lần mò theo gương mặt tôi, sờ đến bờ môi.
- Lần sau trong lúc tôi hôn em thì đừng có nghĩ đến chuyện khác! Dấu hôn này cứ để thế đi, như thế sẽ thúc đẩy tiến trình ly hôn của em tốt hơn.
Tôi tức giận ngoạm lại lên mặt anh ta. Vì trong bóng tối nên tôi chỉ có thể áng chừng vị trí. Hình như… cắn trúng cằm thì phải. Anh ta khẽ rên lên một tiếng.
- Buông ra! –Giọng nói rõ ràng là đang bực mình.
Tôi kiên quyết không nghe lời. Anh ta dám bắt nạt tôi thì ít nhất tôi cũng phải bắt anh ta chịu chút thương tích chứ.
- Em đừng hối hận đấy!
Tim tôi khẽ nảy lên một cái, chỉ biết đấy là linh cảm không lành.
Khoá váy bên sườn bất ngờ bị kéo xuống, bàn tay mát lạnh giống như một con rắn chui vào trong váy, trườn đến ngực tôi.
Tôi hoảng sợ thực sự, vội vã rời khỏi cằm anh ta.
- Này, anh làm gì thế!
- Em thử nói xem.
- Anh… tôi sẽ kiện anh tội quấy rối tình dục.
- Ý hay đấy, để tôi cho em thêm vài bằng chứng.
Khỉ thật, tôi gặp phải ác ma rồi, lúc này không thể lấy trứng chọi đá được. Người xưa đã dạy “cứng quá là gãy”, tôi không muốn ở trong hành lang tối om bị anh ta nuốt vào bụng.
- Không… ý của tôi là… chúng ta bình tĩnh nói chuyện đã.
- Em muốn nói chuyện gì?
Tôi rất muốn tìm vài lý lẽ để nói với anh ta nhưng quả thực nghĩ mãi không ra, mà cũng chẳng ai suy nghĩ nổi khi có người cứ sờ soạng mình.
- Này… anh có thể dừng lại không? Tôi đang yêu cầu một cách lịch sự đấy.
Anh ta bất ngờ dừng lại, cẩn thận kéo khoá váy cho tôi, cho dù không nhìn thấy tôi cũng biết anh ta đang cười đến run cả người.
- Em ngốc thật, chẳng khác trước đây chút nào! –Anh ta có vẻ khó khăn lắm mới nín cười được. –Em nên tìm một lớp học tự vệ đi, tôi không muốn thằng đàn ông khác không phải tôi giở trò với em!
Hừ, nếu tôi mà học võ tự vệ thì lần sau gặp lại tôi sẽ cho anh ta vài cú đấm để xem anh ta còn dùng cái mẽ ngoài hào nhoáng đi lừa gạt phụ nữ nữa không.
- Nhắm mắt vào, đèn sắp sáng rồi đấy!
Tôi có chút nghi ngờ, làm sao anh ta biết sắp có điện chứ, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe lời anh ta.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên ngày càng xa khỏi tôi. Mùi nước hoa cũng nhạt dần trong không khí.
Người đàn ông uống whisky đã đi khỏi đây.
Tên biến thái này, hắn ta bỏ tôi lại cái chỗ tối tăm này một mình!
Đèn điện đột nhiên bật sáng. Vì vẫn còn nhắm mắt nên tôi không bị ánh sáng làm chói. Đợi một lúc tôi mới từ từ mở mắt ra cho quen dần với ánh đèn.
Hàng lang dài yên tĩnh chỉ có một mình tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook