Editor: Raining🍀🍀🍀
__________

Trình Tư Miên lắc đầu: "Tôi không biết, khi nào chú ấy về."

"Có lẽ 3 ngày nữa."

"3 ngày nữa." Trình Tư Miên nhíu mày: "Vậy không phải là không kịp rồi sao."

Tô Hiển Ngôn: "Có chuyện gì."

Trình Tư Miên hơi khó xử nói: "Lớp tôi sắp mở cuộc họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp bảo tôi nhất định phải bảo phụ huynh đi."

Tô Hiển Ngôn khựng lại, bước về phía cô. Anh đứng ở trước bàn trà, nhìn cô từ trên cao xuống: "Khi nào thì đi."

"Ngày kia." Trình Tư Miên trầm tư: "Chú tôi không ở đây thì ai đi họp phụ huynh cho tôi..."

Tô Hiển Ngôn trầm mặc: "Gọi điện thoại hỏi hắn, xem thử hắn có thể trở về sớm chút không."

Trình Tư Miên chống cằm, trong tình huống này phải làm thế nào đây. Trình Tần sẽ liều sống liều chết giải quyết xong công việc để nhanh chóng trở về chỉ vì đi họp phụ huynh cho cô ư?

Khả năng này là quá thấp!

"Tô Hiển Ngôn." Trình Tư Miên đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh.

Tô Hiển Ngôn mím môi, mục đích trong ánh mắt Trình Tư Miên quá rõ ràng. Sau đó anh lại thấy có chút buồn cười, vì thế trong giọng nói cũng mang theo chút ý cười: "Hửm?"

"Anh, anh có thể giúp tôi không."

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn lóe lên ý hiểu rõ: "Tôi đi họp phụ huynh giúp cô?"

"Anh có việc bận sao?" Nhìn qua Tô Hiển Ngôn rất dịu dàng, nhưng không hiểu vì sao Trình Tư Miên lại cảm thấy anh không dịu dàng như vẻ ngoài. Cô luôn không có biện pháp ngang ngược với anh giống như đối với người khác.

"Ngày kia à. .." Tô Hiển Ngôn giống như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Có một cuộc họp."

"À..." Trình Tư Miên cúi đầu.

Tô Hiển Ngôn nhìn dáng vẻ uể oải của cô gái nhỏ trên sofa, trong ngực vậy mà lại có cảm giác không muốn làm cô thất vọng. Anh cong môi, nói: "Hội nghị sẽ không quá dài, khi nào thì bắt đầu họp phụ huynh."

"4 giờ!" Trình Tư Miên vui vẻ ngẩng đầu: "Chắc là chỉ cần một giờ thôi. Anh đồng ý đến ư!"


Tô Hiển Ngôn gật gật đầu: "Đến lúc đó chờ tôi ở trường học."

"Được!" Trình Tư Miên vội vàng đứng lên: "Cám ơn anh."

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng, không nói gì nữa, quay người lên tầng.

Trình Tư Miên chờ anh vào phòng mới vui sướng a một tiếng. Thật tốt quá, không cần lo lắng bị Trình Tần phê bình, cũng có người đi họp phụ huynh cho cô.

Ngày thứ hai.

"Tư Miên, hôm nay ba cậu hay là mẹ cậu đến." Phó Tử Văn hỏi.

Trình Tư Miên hơi khựng lại, khóe miệng bởi vì nhớ tới người kia mà cong lên: "Đều không phải."

"Hả? Ai vậy?"

"Ừ...Anh tớ." Trình Tư Miên chỉ có thể xưng hô như vậy với Tô Hiển Ngôn: "Lần trước cậu cũng gặp rồi đó, là người đụng phải chúng ta lúc bị Lâm Ánh Hàm đuổi theo ấy."

"A! Tớ nhớ ra rồi." Phó Tử Văn hâm mộ nói: "Anh trai cậu đối với cậu thật tốt."

"Ha, ha ha, cũng không tồi..." Trình Tư Miên khụ khụ 2 tiếng.

"Ôi? Vậy anh cậu sẽ đến sao, cuộc họp phụ huynh cũng sắp bắt đầu rồi, vì sao anh ấy còn chưa đến, cậu xem mẹ tớ cũng đã ngồi trong phòng học lâu lắm rồi."

Trình Tư Miên nhìn về phía cuối hành lang: "Anh ấy có chút việc bận, có điều rất nhanh sẽ đến thôi."

Nghe cuộc nói chuyện của Trình Tư Miên với Phó Tử Văn, một nữ sinh trong nhóm bạn học nói: "Thật hay giả đó Trình Tư Miên, tôi nghe người lớp khác nói cậu căn bản không có ba mẹ , cũng không có họ hàng thân thích nào dám nhận cậu, cậu là một người bị bỏ rơi."

Phó Tử Văn trừng lớn mắt: "Cậu nói bậy gì đó."

"Tớ không có nói bậy đâu, đây đều là do bạn học lúc trước của Trình Tư Miên nói."

Phó Tử Văn trừng mắt nhìn cô, sau đó nhìn về phía Trình Tư Miên: "Bọn họ chỉ biết nghe nhầm rồi đồn bậy."

Trình Tư Miên cười nhẹ: "Bọn họ nói cũng không sai."

"Hả?" Phó Tử Văn sửng sốt.

Trình Tư Miên nhẹ giọng nói: "Ba mẹ tôi đúng thật đều không ở đây."


"Cậu xem đi, tớ đã nói là thật mà." Cô bạn gái kia đắc ý dào dạt nói.

"Nhưng mà..." Ánh mắt Trình Tư Miên trầm xuống, nhìn về phía người đang nói chuyện kia: "Tôi còn có người thân, tôi cũng không phải là một người bị bỏ rơi, chưa biết rõ được mọi việc thì cậu tốt nhất là đừng có nói ra khỏi miệng."

Bạn nữ kia bị ánh mắt Trình Tư Miên nhìn đến nỗi nói chuyện cũng không lưu loát được: "Nhưng, nhưng chẳng phải là không có ai đi họp phụ huynh cho cậu sao."

"Cậu làm sao mà biết tôi..."

"Trình Tư Miên." Giọng nói giàu cảm xúc trầm thấp đột nhiên vang lên.

"Cậu làm sao mà biết tôi không có người đi họp phụ huynh" Câu nói còn nghẹn trong miệng Trình Tư Miên chưa kịp nói ra, giọng nói của anh lại đột nhiên xuất hiện.

Cô ngay lập tức không còn tâm trí nói chuyện với bạn học kia nữa, trong lòng có chút tức giận nhưng lúc nghe được giọng nói này ngay đã tan thành mây khói. Cô vui sướng quay đầu lại, quả nhiên thấy Tô Hiển Ngôn đi đến từ trên hành lang.

Anh mặc áo sơmi trắng quần đen đơn giản, trên cổ tay treo một chiếc áo khoác tây trang, dịu dàng như ngọc.

Mấy cô gái đứng ngoài phòng học đều nhìn anh đến ngây người, các cô nhóc tuổi này chỉ nhìn thấy toàn tiểu nam sinh ồn ào nhốn nháo, ở đây gặp được người đàn ông đẹp trai thành thục như vậy. Cho nên, khi bọn họ nhìn thấy người đàn ông dừng trước mặt Trình Tư Miên, bỗng chốc đều không kịp phản ứng.

Tô Hiển Ngôn thoáng xin lỗi nhìn Trình Tư Miên: "Trên đường có chút kẹt xe, tôi đến muộn sao."

Trình Tư Miên cười lắc đầu: "Suýt chút nữa là muộn rồi."

Tô Hiển Ngôn rõ ràng thở dài nhẹ nhõm: "Tôi đây đi vào trước."

"Được." Trình Tư Miên thoải mái nở nụ cười, vào lúc Tô Hiển Ngôn muốn bước vào cửa phòng học cô lại đột nhiên kêu một tiếng: "Anh!"

Tô Hiển Ngôn nghi hoặc quay đầu nhìn cô, Trình Tư Miên nháy mắt mấy cái với anh: "Chú tôi nói buổi tối cùng nhau ăn cơm đó."

Trình Tần đang đi công tác thì làm sao có thể cùng nhau ăn cơm. Trình Tư Miên nói như vậy hoàn toàn là muốn đánh vỡ lời đồn đãi trong lớp. Tô Hiển Ngôn nghe xong chỉ hơi hơi dừng lại, sau đó nói: "Biết rồi."

Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn sau khi nói xong bước vào phòng học, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp đến cực điểm. Khoảnh khắc này, cô giống như cảm thấy cũng có người để ý đến mình, ít nhất cũng có người đến họp phụ huynh cho cô.

"Trình Tư Miên, đó là anh trai cậu hả?" Vừa rồi mấy nữ sinh còn bài xích Trình Tư Miên phút chốc đã kinh ngạc: "Anh cậu thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả giáo thảo [1] của trường chúng ta nữa!"

[1] Nói đến học sinh nam đẹp trai nhất được công nhận trong trường.

"Thật sự đó, nhìn quá đẹp..."


"Trình Tư Miên, anh cậu có bạn gái chưa?"

...

Trình Tư Miên rất phấn khích, nhưng cũng không rảnh trả lời họ. Mà đám nữ sinh này thấy Trình Tư Miên không trả lời ngay lập tức ào ào chạy đến cửa sổ nhìn trộm Tô Hiển Ngôn.

Cuộc họp phụ huynh chính thức bắt đầu. Trình Tư Miên cũng đứng ở ngoài cửa sổ nhìn Tô Hiển Ngôn. Anh ngồi vị trí của cô, giống như tùy ý lật sách vở của cô đặt trên bàn. Trình Tư Miên không hiểu sao lại có hơi lo lắng nhưng lại nghĩ đến anh liệu có nhìn thấy hình cô vẽ bậy trong sách không.

Nhưng mà may quá, Tô Hiển Ngôn chỉ là lật sơ qua rồi nghiêm túc nghe giáo viên nói.

Trình Tư Miên nhẹ nhàng thở ra, lẳng lặng nhìn anh.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào phòng học, xuyên qua bóng cây loang lổ dừng ở trên người anh, yên tĩnh, đẹp trai. Trình Tư Miên cong môi cười, dạng vẻ này của anh thật giống như lạc lõng giữa một nhóm phụ huynh tuổi trung niên.

1 giờ sau, cuộc họp phụ huynh kết thúc. Nhóm phụ huynh ào ào đi ra, Trình Tư Miên đứng ở cửa phòng học đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Hiển Ngôn đi ra. Cô thăm dò thì phát hiện anh đang đứng đối mặt với chủ nhiệm lớp, không biết đang nói gì.

Trình Tư Miên đang suy nghĩ làm sao tách hai người đang tán gẫu kia ra, Tô Hiển Ngôn đột nhiên nhìn về phía cô.

Ánh mắt kia nên nói như thế nào đây, mang theo uy nghiêm, cảnh cáo. Tóm lại, Trình Tư Miên không biết vì sao chột dạ, giống như làm chuyện gì sai mà bị phát hiện vậy.

"Trình Tư Miên, em vào đây." Chủ nhiệm lớp cũng nhìn về phía cô, vẫy vẫy tay.

Trình Tư Miên nghe xong chạy đến bên cạnh Tô Hiển Ngôn: "Làm sao vậy ạ."

Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn cô, ý tứ lại hết sức rõ ràng, em còn hỏi sao? Vấn đề của em rất nhiều!

"Tô tiên sinh, vấn đề của Trình Tư Miên vừa rồi tôi cũng đã nói với anh rồi, lên lớp là ngủ, thành tích thì đếm ngược từ dưới lên trên. Việc này là phụ huynh thì các anh nhất định phải chú ý, tiếp tục như vậy thì về sau sẽ không theo kịp các bạn."

"Được." Tô Hiển Ngôn khẽ gật đầu, khiêm tốn: "Tôi sẽ chú ý."

Trình Tư Miên chậm rãi nhíu mày, cô nhờ Tô Hiển Ngôn đến chỉ là đến cho có mặt, cũng không phải đến để bị phê bình!

"Cô chủ nhiệm, cô..."

Tính tình vừa mới bạo phát, Trình Tư Miên còn chưa kịp nổi bão với chủ nhiệm lớp, cánh tay đã bị một bàn tay ấm áp cầm lấy. Cô giật mình, nhìn về phía Tô Hiển Ngôn, anh cũng nhìn lại cô, ánh mắt rất bình tĩnh, anh nghiêm túc nói: "Về sau em ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe giảng bài."

Trình Tư Miên: "Hả?"

"Sao nào? Có vấn đề gì?"

Trình Tư Miên mím môi, chỉ cảm thấy cánh tay có chút tê tê, có vấn đề? Có vấn đề sao? Có a? Nghiêm túc nghe giảng bài quả thật vô cùng khó khăn với cô!!

Nhưng không hiểu vì sao, câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ của Tô Hiển Ngôn lại làm cô không thể nói ra từ "không". Trình Tư Miên do dự một lúc lâu, cuối cùng nói ra vài chữ: "Dường như... Không sao cả."

"Ừ, vậy là tốt rồi."


"..."

"Vậy thì Tô tiên sinh, hi vọng cậu có thể nghiêm túc trò chuyện với bạn học Trình Tư Miên." Chủ nhiệm lớp tươi cười nói.

"Nhất định rồi."

"Tốt tốt, tôi đây cũng không còn chuyện gì, xin cậu cứ tự nhiên đi."

Tô Hiển Ngôn gật đầu đồng ý, lôi kéo Trình Tư Miên ra khỏi phòng học.

Dọc theo đường đi, Tô Hiển Ngôn đi phía trước, Trình Tư Miên đi theo phía sau.

"Ôi, vừa rồi chủ nhiệm đã nói gì với anh vậy."

Tô Hiển Ngôn mở cửa xe: "Nói chuyện tốt cô gây ra ở trường học."

"Chuyện tốt..." Trình Tư Miên ngồi bên cạnh ghế điều khiển: "Có phải cô ấy hung hăng mắng tôi một trận, nói tôi không tốt với anh hay không."

Tô Hiển Ngôn cong khóe môi: "Cô cũng biết cô không tốt."

"... Dù sao anh cũng đừng nghe cô ấy nói."

Tô Hiển Ngôn nắm vô lăng, quay đầu nhìn cô: "Vì sao lên lớp đều không nghe giảng."

Trình Tư Miên nháy mắt mấy cái: "Không có ý nghĩa, tôi muốn đi ngủ."

"Nghe không hiểu?"

"Chưa từng nghe qua, tôi không biết."

"Về sau phải nghiêm túc nghe giảng bài."

Trình Tư Miên vô lại cười: "Anh thật đúng là nghe lời chủ nhiệm lớp giáo dục tôi sao?"

Tô Hiển Ngôn liếc nhìn cô: "Cô tuổi này không chăm chỉ học tập chẳng lẽ mỗi ngày hồ đồ gây chuyện? Trình Tư Miên, tôi cho rằng cô cũng hiểu rõ cái gì đối với cô mới là quan trọng nhất."

Cái gì là... Quan trọng nhất.

Trình Tư Miên hơi nghi hoặc, đối với cô mà nói, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất.

Tô Hiển Ngôn dường như nhìn ra cô có chút mê mang, vì thế anh nhẹ giọng nói: "Cho dù không có người để ý đến cô, cho dù người thân đều không ở bên cạnh cô, cô cũng phải tự mình chịu trách nhiệm, cuộc sống về sau, là tự cô, hiểu chưa."

Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn anh: "Cái gì."

Tô Hiển Ngôn: "Làm cho mình trở nên tốt hơn, mới có thể làm cho những người từng xem thường cô phải hối hận."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương