Anh Như Lửa FULL
-
11: Yêu Đương Vụng Trộm
Ôn Ngôn mất ngủ.
Sau khi gặp Lục Diệu khiến trong lòng cô rất rối bời, cô chỉ biết trách người đàn ông này đã quá dụ hoặc.
Cuộc hôn nhân chỉ cần kéo dài nhiều nhất là hai năm, cũng có thể kết thúc trước thời gian đó, chỉ cần khiến cô gái nhỏ Nguyễn Ương kia từ bỏ thích anh sau đó bắt đầu lại cuộc sống của chính mình một lần nữa, lúc đó không cần ai diễn tiết mục ân ái với anh nữa.
Anh đã nói với cô, “Anh đã nói rồi anh rất thích người thông minh, người thông minh sẽ không ngốc mà đi yêu một người đàn ông.
Ôn Ngôn, em rất thích hợp với anh, bởi vì anh tin rằng em sẽ không yêu anh.”
Không cần đăng ký kết hôn, cũng không cần tình yêu, chỉ cần một buổi hôn lễ sau đó có thể thoải mái tự do.
Mặc dù thời gian của hai người chỉ có hai năm, nhưng như vậy ít ra nhà họ Ôn bên kia sẽ không nói chuyện gả cho người nào nữa.
…..
Một ngày sau, Lục Diệu nhận được câu trả lời, tất cả mọi việc đều giống như anh dự đoán, Ôn Ngôn đã đồng ý, nhưng cô muốn nửa tháng sau mới công khai.
Trong khoảng thời gian này Ôn Ngôn muốn tập trung vào công việc, mặc dù việc này chỉ là giúp Tân Nhiễm nhưng cô không thích làm cho có lệ một chút nào.
Lưu Diệu đã trả lời tin nhắn Wechat của cô: “Ngày kia anh sẽ về nhà báo với bên gia đình anh trước một tiếng, ngày đó là ngày sinh nhật 80 tuổi của bố anh, Ôn Thần cũng sẽ đến.]
Ngày kia sao? Cô nghĩ lại dù sao thì nửa tháng sau cũng phải công bố tin tức kết hôn, giai đoạn này cũng cần mở đường trước nên cô không từ chối, [Được.]
***
Trước một ngày đến nhà họ Lục, đoàn làm phim đến quân đội để tiếp tục quay phim, Ôn Ngôn đã buộc mái tóc dài lên, một thân áo hoodie thoải mái, màu hồng nhạt khiến cô vô cùng nổi bật trong một đám đàn ông này.
Không ít binh lính huấn luyện đi qua đều sẽ thảo luận vị đạo diễn mới nhìn rất xinh đẹp, ngay cả giọng nói nghe cũng dịu dàng.
Tính tình của Tân Nhiễm rất nóng nảy, khi thấy những cảnh quay không vừa ý cô ấy sẽ quát mắng.
Ôn Ngôn ở Giang Nam, nên cho dù cô có tức giận thì giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng.
Thiếu tướng Hà Kỳ Tân 29 tuổi, đồng thời là chiến hữu của Ôn Thần.
Sau khi biết vị đạo diễn Ôn Ngôn này là em gái của Ôn Thần, anh ấy đã nói.
“Anh Tứ, em cảm thấy Ôn Thần chính là một tên đểu giả, em gái này rõ ràng xinh đẹp dịu dàng như vậy mà bị cậu ta miêu tả thành con cọp mẹ, chắc cậu ta sợ mấy anh em chúng ta nhớ thương đúng không nhỉ? Nên ngay từ đầu cậu ta đã đề phòng chúng ta.”
“Không được, em phải đi qua nói chuyện cùng với em gái.
Nếu lấy được phương thức liên lạc thì em sẽ theo đuổi cô ấy a!”
Lục Diệu ở trạm vị trí đúng lúc có thể quan sát Ôn Ngôn đang chỉ đạo người quay phim tìm ống kính, mặc dù cách rất xa nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dịu dàng của cô.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô sau đó nói với Hà Kỳ Tân đang đứng ở bên cạnh, “Nếu cậu lấy được phương thức liên lạc, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép một tháng.”
“Thật hay giả!” Đôi mắt của Hà Kỳ Tân sáng lấp lánh như nhìn thấy vàng, “Đây là anh nói đấy nhé anh Tứ, chờ em, bây giờ em sẽ đi luôn.”
Vui vẻ phấn chấn đi xuống nhưng lại thất bại mà trở về.
Vẻ mặt của Hà Kỳ Tân bực bội, “Em gái của Ôn Thần nói nếu muốn phương thức liên hệ thì cũng được, nhưng phải hỏi vị hôn phu của cô ấy trước.
Anh Tứ anh nói xem, như vậy không phải em lại bị tên Ôn Thần kia lừa một lần nữa sao? Rõ ràng cậu ta nói em gái của cậu ta độc thân!”
Lục Diệu không nhìn anh ấy, đáy mắt đen nhánh tràn ngập ý cười mơ hồ, nhìn qua tâm trạng không tệ lắm.
….
Ôn Thần cũng chưa từng nghĩ đến việc em gái của anh ấy sẽ ở bên anh Tứ người mà anh ấy ngưỡng mộ, buổi tối diễn ra tiệc mừng thọ ấy Ôn Thần nhìn thấy Ôn Ngôn khoác tay anh Tứ Lục Diệu xuất hiện ở nhà họ Lục, anh ấy còn tưởng mình bị hoa mắt.
Đôi mắt của anh ấy nhìn người đang mặc bộ váy trễ vai màu đen kia, đó chẳng phải là em gái ruột của anh ấy hay sao?
Hai người này ở bên nhau từ lúc nào?
Ôn Ngôn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh trai, trong lòng cô hơi chột dạ.
Nhưng Lục Diệu lại ôm chặt lấy eo cô, hứa hẹn bên tai của cô.
“Yên tâm, đã có anh rồi.”
Giọng nói trầm thấp nóng rực phả vào tai của cô khiến lỗ tai của cô tê dại.
Sau khi gặp bố mẹ và ba người anh trai của anh xong, Ôn Ngôn tìm cơ hội ra ngoài hít thở, nhà họ Ôn và nhà họ Lục đều rất rộng, đi tới đi lui cô bị lạc đường.
Đang nghĩ ngợi làm sao để trở về nhà chính thì cô nghe được âm thanh rất mơ hồ.
“A a….
Nhẹ….
Nhẹ chút, nếu về muộn sẽ bị phát hiện, tại sao anh lại gấp gáp như vậy chứ, vừa cởi quần đã tiến vào, chẳng dịu dàng một chút nào, chán ghét…..”
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, ở sau một hòn non bộ.
Tiếng rên rỉ trở nên lớn hơn, muốn không nghe được cũng khó.
“A a a….
Đồ xấu xa, không cần đâm vào nơi đó, sẽ bị âm đâm hỏng mất…”
“Lẳng lơ! Không phải em thích bị ông xã đâm vào như vậy sao? Ở trong nhà của mình dám cẫu dẫn anh, em không sợ ông xã của em biết sao?”
Trong nhà của mình?
Ôn Ngôn cũng không nghe nhiều, cô nhẹ nhàng tránh ra, nửa đường trở về thì gặp Lục Diệu đang đi tìm cô.
Nhìn thấy trên người cô chỉ khoác một cái áo choàng, Lục Diệu cởi áo khoác phủ thêm cho cô, mặc chiếc áo khoác màu xanh quân đội khiến mặt của cô càng trắng hơn, nhất thời khiến người khác không thể rời mắt đi chỗ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook