Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
-
Chương 54: End
4 năm sau. Gió biển tạt vào mặt theo hướng chính diện, mang theo vị mằn mặn của nước biển, cát bay lên tứ tung khiến người con gái đứng trên bờ biển phải lấy tay che mắt lại nếu không muốn những hạt cát làm mờ mắt. Người con gái với mái tóc tém, khuôn mặt ánh lên vẻ sắc sảo già dặn hơn so với tuổi 22 vốn có. Trên người mặc một chiếc áo blu trắng, cô đang cùng đoàn thực tập khám bệnh miễn phí cho những trẻ em ở vùng biển và là con dân tỉnh lẻ. Công việc mệt mỏi suốt một ngày cuối cùng cũng kết thúc, cô có chút thời gian rảnh rỗi ngắm mặt trời lặn trên biển trước khi quay lại khách sạn ăn bữa tối với đoàn thực tập. Ngước mắt lên nhìn ánh tà dương cuối ngày, khuôn mặt với nước da trắng của cô như được ánh tà dương nhuộm đỏ, ánh lên sắc đẹp mê hồn.
Có lẽ chính vì cái đẹp sắc sảo này mà có hai người con trai đã cùng yêu cô, cùng dành cho cô những tình cảm chân thành nhất nhưng cũng vì vậy mà cô không thể đưa ra được quyết định cuối cùng của mình, cô không muốn người còn lại phải đau khổ vì cô. Nghĩ lại đêm hôm đó mới thấy cái khoảng thời gian bốn năm cô từng đối mặt đã trôi qua quá nhanh. Bốn năm, cô đã dùng khoảng thời gian đó để học đại học, để tìm kiếm việc làm thêm, để lăn lộn suốt quãng đời sinh viên. Rất nhiều việc cô đã làm được qua bốn năm đó nhưng cuối cùng, việc mà cô không thể làm được đó là chọn một trong hai người, Thanh và Phong. Hai người họ là hai cá thể con người khác nhau, tính cách khác nhau nhưng họ đều dành cho cô những tình cảm rất thật khiến cô không nỡ làm bất cứ ai tổn thương, vì vậy sự dùng dằng đã kéo dài đến tận bây giờ. Suốt bốn năm qua, Thanh đã hoàn thành khóa du học ngắn hạn bên Tây Ban Nha và giờ cậu đã có một công việc ổn định mà khối người bằng tuổi cậu từng mơ ước. Phong cũng vậy, cậu trượt đại học nhưng công ty của mẹ cậu vẫn mở cửa chào đón cậu và tuy không bước vào cánh cổng đại học, Phong vẫn biết ưu điểm và những nhược điểm mình cần khắc phục ở đâu để trở thành một người có bản lĩnh trên thương trường. Hai người họ đã thành tài, họ có tương lai để đảm bảo cuộc sống êm ấm cho gia đình sau này nhưng rồi… họ đều yêu một mình cô trong khi cô lại không thể cùng yêu hai người họ.
Bốn năm trước, Phong đã được đưa vào viện trong trạng thái ngất xỉu, tim mạch đập rất yếu và theo như lời bác sĩ thì cậu bị gãy ba chiếc xương sườn, trong đó có một chiếc đã đâm thẳng vào phổi của cậu khiến các bác sĩ tưởng chừng như không thể cứu được cậu. Nhưng may mắn là đến phút cuối, Phong vẫn được cứu sống và đã bình phục sau gần nửa năm nằm viện và làm theo những lời dặn của bác sĩ. Cũng từ đêm hôm đó, mẹ Phong đã ngăn cô đến gần Phong. Bà nói cô là điềm xui xẻo của Phong, bà nói quen cô là sự xui xẻo thứ hai của Phong. Trước đây khi quen Vân và biết được việc Vân bị Ngọc hại đến phải tự tìm cái chết như vậy, Phong tưởng chừng như đã bị điên luôn vậy. Cậu phá đồ đạc trong nhà, nhốt mình trong phòng đến hàng tuần và phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình tâm trở lại. Và khi cậu bình tâm trờ lại thì Tiên lại xuất hiện và khi biết Tiên là con gái của người bà hận nhất đời thì bà đã lên tiếng ngăn cấm Phong không được giao du với Tiên. Có lẽ Phong đã bị ám ảnh bởi cái chết của Vân nên cậu đã ngoan ngoãn nhượng bộ khi nghe bà nói bóng gió là sẽ dùng đúng chiêu thức Ngọc đã làm với Vân để đe dọa Tiên.
Tuy nói là vậy nhưng cuối cùng thì Phong vẫn không thể kiềm chế nổi mình, cậu dù đã chia tay với Tiên nhưng vẫn đi tìm cô để đổi lại là cậu đã suýt mất mạng. Hỏi xem có người mẹ nào muốn con mình giao du với những mối nguy hiểm không định nghĩa thành lời đó được chứ? Tuy bị mẹ cấm cản, Phong vẫn tìm đủ mọi cách gặp Tiên. Trong thời gian cậu nằm việc thì Tiên cũng bận bịu với việc làm thêm nên hai người không có nhiều thời gian với nhau, Thanh thì đã bay qua nước ngoài ngay tuần sau đó để kịp với chương trình học bên Tây Ban Nha nên trong khoảng thời gian này Phong và Tiên khá thân thiết. Thỉnh thoảng mẹ cậu đến công ty, Phong luôn gọi điện cho Tiên đến chơi với mình vì cậu cảm thấy quá nhàm chán. Những lúc ấy Tiên đều cố gắng đến nếu rảnh vì cô vừa cảm thấy có lỗi với Phong và cô cũng không muốn để cậu phải ngồi một mình một chỗ suốt ngày như vậy. Mỗi lần đến nói chuyện với Phong, Tiên đều không nhắc đến câu nói của Phong trước khi cậu ngất đi vì cô thực sự không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn nữa. Khi chia tay với Phong, cô cảm thấy buồn, nhưng cái buồn giống như là mình vừa mất đi một người bạn rất tốt chứ không phải là cái buồn khi nam nữ chia tay. Có lẽ, lúc đó cô cũng đã xác định được tình yêu thực sự của cô. Bốn năm qua mọi người cũng không ai thay đổi nhiều nếu không muốn nói là cuộc sống khá bình lặng. Nếu nói chuyện lớn nhất đã xảy ra trong bốn năm qua thì đó là chuyện Nam đã biết bố mình là ai.
Chẳng ai xa lạ, chính là bác Nam, anh ruột của bố Thanh và là người đã từng điêu đứng vì sắc đẹp và độ cool của mẹ cô hơn hai mươi năm trước. Mẹ Phong và bố cậu gặp lại nhau trong bữa tiệc cuối năm của công ty mẹ Phong. Nghe Phong kể lại thì hai người nhìn nhau trong im lặng gần mười phút rồi mẹ cậu vứt li rượu trong tay đi mà chạy đến ôm bố cậu rồi khóc ngay giữa bữa tiệc rồi mặc cho mọi người nhìn chằm chằm, bà lôi tay Phong đến trước mặt bố cậu và chẳng cần bà nói gì thì bố cậu cũng hiểu mọi chuyện. Ông nhìn cậu rồi khẽ cười vì ông nhớ đã từng gặp cậu đi với Tiên, có lẽ lúc đó ông đã nghĩ tất cả đều là duyên phận với nhau thôi. Mọi thắc mắc đã được giải đáp, bố cậu tuy không về sống cùng mẹ và cậu nhưng cậu cũng đã có được cái ‘quyền’ giành lấy hạnh phúc cho riêng mình. Vì vậy cậu và Tiên vẫn ở bên nhau nhưng dường như vì có mặt của người con trai khác nên quan hệ của hai người vẫn không có chút tiến triển. “Thủy Tiên, đi ăn tối thôi!”
Tiếng một chị cùng đoàn thực tập vang lên khiến Tiên ngoảnh đầu lại nhìn và khẽ mỉm cười. Gật đầu đáp trả, cô cùng chị ấy vào quán ăn để ăn tối. Trong không khí khá nóng nực vì mùa hè và hơi nóng bốc ra từ những nồi lẩu nghi ngút khói. Vừa hít hà mùi sa tế cay cay, Tiên đang định cho một con tôm vào miệng thì cái điện thoại giời đánh của cô chợt rung lên bần bật trong túi cô. Lạu quạu nhét con tôm vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm không chút ý tứ cô vừa lôi cái điện thoại trong túi ra. Thanh ngốc đang gọi. “Giề đấy? Đang ăn!”
Tiên nói năng chả kiêng nể gì dù lẽ ra cô nên biết gọi người ta lịch sự một chút nhưng những người đã phá bữa ăn của cô thì cô thực sự thấy rất khó chịu a! Đầu dây bên kia im lặng một chút như thể vừa cố tiêu hóa câu nói khó nghe của cô nhưng một lát sau một giọng nói (có phần) dịu dàng vang lên: “Đang định mời em đi ăn nhưng em đang ăn rồi thì thôi vậy!”
“Hơ hơ, định mời đi ăn à?”
Đôi mắt đen sắc sảo chợt lóe lên tia cười. Tiên cũng chẳng hiểu vì sao bây giờ cô dễ bị dụ như vậy. Chỉ cần ai đó nói cho cô đi ăn là cô đều đi theo hết á. “Nhưng em đang ăn rồi thì thôi!”
Giọng nói bên kia vẫn dịu dàng trêu ngươi. “Anh đừng đùa nhá, tôi đạp cho phát vỡ mông giờ, đừng đùa với tôi, keo kiệt thì cứ nói, xí!”
Tiên xì một hơi khinh bỉ rồi gắp thêm một miếng nữa nhét vào miệng cho đỡ ức. Thật sự thì tính cách của cô hoàn toàn đối lập với cái vẻ ngoài sắc sảo vốn theo gien của mẹ cô. “Đạp vỡ mông á? Ừ thôi, vậy em cứ đạp! Anh đợi, thực tập vui vẻ nhé, bye em!”
Sau một câu nói, Thanh cúp máy cái rụp làm Tiên phải bỏ cái điện thoại ra khỏi tai với khóe mắt đang giật giật. Được lắm, lão Thanh ngốc ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn sau chuyến du học bên Tây Ban Nha. Nhiều lúc cô không hiểu gái Tây Ban Nha đã huấn luyện kiểu gì để cái lão trơ lì và hay xấu hổ đó ó thể nói ra mấy từ sởn ra gà đó. Bực mình. Mà nói mới nhớ, lão đang làm việc ở thành phố mà. Khi lão ở cách cô đến gần 50 km thì mời đi ăn cái con khỉ! Lão này lậm thật rồi. Buổi tối có thời gian rảnh rỗi và thay vì ở trong phòng đánh bài tán phét với mấy chị thì cô chọn cách đi dạo trên biển. Buổi tối gió mát mẻ, chân lại được sóng đánh lên xuống khiến Tiên thấy rất dễ chịu. Vừa đút hai tay vào túi bên ngoài chiếc áo mỏng, Tiên vừa nhìn về phía biển vẫn đang có một màu đen ngòm. Cô hơi nghiêng đầu, cười một cái mà chả hiểu vì sao mình cười. “Hola!”
Một thứ ngôn ngữ gì đó khẽ lọt vào tai cô và buộc cô phải quay đầu nhìn người đang đứng đằng sau mình. Đằng sau cô, Thanh vẫn đứng thẳng với hai tay đút túi quần và nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt đẹp không còn bị chiếc kính cận đen che mờ. Tiên hơi nhíu mày, cô khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Theo cô nhớ thì Thanh giờ phải đang ở thành phố mới đúng. “Ờ, anh đi gặp khách hàng, tự nhiên nhớ ra là em thực tập ở đây nên thuê luôn khách sạn ở đây!”
Thanh khẽ mỉm cười rồi rất tự nhiên tiến về phía Tiên. Tiên vẫn đứng tròn mắt như không tin nổi. Sự ngạc nhiên và niềm vui nhỏ nhoi cứ lan dần trong bụng cô khiến tim cô như nhảy nhanh vài nhịp. Có lẽ… cô cũng không biết nên nói thế nào nữa. “Vậy buổi chiều…”
Tiên khẽ nhíu mày nhớ lại. Giờ cô mới hiểu vì sao Thanh rủ cô đi ăn, có lẽ cậu đã biết cô đang ngồi ăn trong quán ăn đó. “Ừ, lúc đó anh ở ngay đằng sau em à, chỉ là em không nhận ra thôi!”
Thanh mỉm cười. “Được rồi, vậy anh thật sự đáng ăn đạp vào mông!”
Tiên bẻ khúc tay răng rắc rồi khẽ nhếch mép cười quái dị khiến Thanh đề phòng lùi về phía sau mấy bước. Khi Tiên chạy đến chỗ Thanh thì cậu cũng quay người bỏ chạy và hét toáng lên: “Ối ối, tha cho anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà…”
“Xin lỗi là được à? Mau đứng lại đó đi!”
Và vì vậy tiếng nói của hai con người trẻ tuổi khẽ vang lên khắp bãi biển vắng lặng. Hòa lẫn với tiếng gió, tiếng sóng đập là tiếng cười và tiếng hét của hai con người vẫn còn vô cùng con nít này. Sau một trận dằng co, Thanh cuối cùng cũng khóa trụ được hai cánh tay Tiên rồi cậu nhếch mép cười, cúi xuống bế xốc cô lên vai. Tiên giật mình tỉnh ra thì đã bị cậu vác lên vai rồi, cô giẫy dụa, tay chân vung loạn xạ, miệng thì không ngừng hét lên: “Thanh, Nguyễn Ngọc Thanh, thả em xuống, mau!”
Thanh đã bước xuống biển, nước đã ngập đến ngang bụng cậu. Nghe Tiên nói vậy, cậu cũng vui vẻ nói: “Ok, anh sẽ chấp nhận yêu cầu này!”
Và cậu thẳng tay, thả Tiên rơi tõm xuống biển. Tiên bị thả xuống biển, cô cố gắng trồi lên rồi khi vẫn đang ho khùng khục, một bàn tay khẽ áp vào má cô. Một bàn tay nóng đến mức cô tưởng như nó đang nướng da cô khiến cô khẽ cau mày. Ngước mắt lên nhìn và khi hai ánh mắt chạm nhau, Thanh đã kéo mặt cô lại gần và đặt lên môi cô một nụ hôn. Tiên có ngạc nhiên, đến mức hai mắt cô mở to ra hết cỡ nhưng rồi nó cũng nhanh chóng nhắm lại, để cảm xúc hỗn độn từ từ đi ra khỏi cơ thể. Thanh khẽ rời ra khỏi cô, bàn tay khẽ đưa lên cào mái tóc ướt của cô, môi khẽ mỉm cười. Khi thấy mái tóc cô gọn gàng hơn ban nãy, Thanh mới hài lòng bỏ tay xuống rồi mặc cho cả hai người vẫn đang ở dưới nước, cậu lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Và rồi chiếc nhẫn với viên kim cương đang lóe sáng được giơ ra trước mặt Tiên. Tiên sững người nhìn chiếc nhẫn mà không có phản ứng gì hết. Đơn giản, cô chưa biết nên đối diện với sự bất ngờ này như thế nào. “Lấy anh nhé, Thủy Tiên!”
Thanh kéo tay cô, khẽ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út hơi cứng của cô. Trong lòng khẽ thấp thỏm, tự nhiên cậu sợ cô sẽ chặn tay cậu lại và tháo chiếc nhẫn ra nhưng cô chỉ nhìn lại chiếc nhẫn trong tay mình rồi ngước lên nhìn Thanh. Một cách đột ngột, cô vươn tay ôm lấy cổ cậu rồi kéo hai người cùng ngã xuống dòng nước mằn mặn, mát lạnh. Khi trồi đầu lên, Thanh chưa kịp mở miệng hỏi cô đang làm gì thì Tiên nhanh chóng đặt lên môi cậu một nụ hôn nữa (Gớm, 2 anh chị suốt ngày hôn!!) và khi Thanh còn mở mắt ngạc nhiên thì bên tai cậu vang lên tiếng hét rất lớn: “Em đồng ý! Đồng ý cả hai chân luôn!!!!! Em yêu anh, Nguyễn Ngọc Thanh!!!!!”
End
Có lẽ chính vì cái đẹp sắc sảo này mà có hai người con trai đã cùng yêu cô, cùng dành cho cô những tình cảm chân thành nhất nhưng cũng vì vậy mà cô không thể đưa ra được quyết định cuối cùng của mình, cô không muốn người còn lại phải đau khổ vì cô. Nghĩ lại đêm hôm đó mới thấy cái khoảng thời gian bốn năm cô từng đối mặt đã trôi qua quá nhanh. Bốn năm, cô đã dùng khoảng thời gian đó để học đại học, để tìm kiếm việc làm thêm, để lăn lộn suốt quãng đời sinh viên. Rất nhiều việc cô đã làm được qua bốn năm đó nhưng cuối cùng, việc mà cô không thể làm được đó là chọn một trong hai người, Thanh và Phong. Hai người họ là hai cá thể con người khác nhau, tính cách khác nhau nhưng họ đều dành cho cô những tình cảm rất thật khiến cô không nỡ làm bất cứ ai tổn thương, vì vậy sự dùng dằng đã kéo dài đến tận bây giờ. Suốt bốn năm qua, Thanh đã hoàn thành khóa du học ngắn hạn bên Tây Ban Nha và giờ cậu đã có một công việc ổn định mà khối người bằng tuổi cậu từng mơ ước. Phong cũng vậy, cậu trượt đại học nhưng công ty của mẹ cậu vẫn mở cửa chào đón cậu và tuy không bước vào cánh cổng đại học, Phong vẫn biết ưu điểm và những nhược điểm mình cần khắc phục ở đâu để trở thành một người có bản lĩnh trên thương trường. Hai người họ đã thành tài, họ có tương lai để đảm bảo cuộc sống êm ấm cho gia đình sau này nhưng rồi… họ đều yêu một mình cô trong khi cô lại không thể cùng yêu hai người họ.
Bốn năm trước, Phong đã được đưa vào viện trong trạng thái ngất xỉu, tim mạch đập rất yếu và theo như lời bác sĩ thì cậu bị gãy ba chiếc xương sườn, trong đó có một chiếc đã đâm thẳng vào phổi của cậu khiến các bác sĩ tưởng chừng như không thể cứu được cậu. Nhưng may mắn là đến phút cuối, Phong vẫn được cứu sống và đã bình phục sau gần nửa năm nằm viện và làm theo những lời dặn của bác sĩ. Cũng từ đêm hôm đó, mẹ Phong đã ngăn cô đến gần Phong. Bà nói cô là điềm xui xẻo của Phong, bà nói quen cô là sự xui xẻo thứ hai của Phong. Trước đây khi quen Vân và biết được việc Vân bị Ngọc hại đến phải tự tìm cái chết như vậy, Phong tưởng chừng như đã bị điên luôn vậy. Cậu phá đồ đạc trong nhà, nhốt mình trong phòng đến hàng tuần và phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình tâm trở lại. Và khi cậu bình tâm trờ lại thì Tiên lại xuất hiện và khi biết Tiên là con gái của người bà hận nhất đời thì bà đã lên tiếng ngăn cấm Phong không được giao du với Tiên. Có lẽ Phong đã bị ám ảnh bởi cái chết của Vân nên cậu đã ngoan ngoãn nhượng bộ khi nghe bà nói bóng gió là sẽ dùng đúng chiêu thức Ngọc đã làm với Vân để đe dọa Tiên.
Tuy nói là vậy nhưng cuối cùng thì Phong vẫn không thể kiềm chế nổi mình, cậu dù đã chia tay với Tiên nhưng vẫn đi tìm cô để đổi lại là cậu đã suýt mất mạng. Hỏi xem có người mẹ nào muốn con mình giao du với những mối nguy hiểm không định nghĩa thành lời đó được chứ? Tuy bị mẹ cấm cản, Phong vẫn tìm đủ mọi cách gặp Tiên. Trong thời gian cậu nằm việc thì Tiên cũng bận bịu với việc làm thêm nên hai người không có nhiều thời gian với nhau, Thanh thì đã bay qua nước ngoài ngay tuần sau đó để kịp với chương trình học bên Tây Ban Nha nên trong khoảng thời gian này Phong và Tiên khá thân thiết. Thỉnh thoảng mẹ cậu đến công ty, Phong luôn gọi điện cho Tiên đến chơi với mình vì cậu cảm thấy quá nhàm chán. Những lúc ấy Tiên đều cố gắng đến nếu rảnh vì cô vừa cảm thấy có lỗi với Phong và cô cũng không muốn để cậu phải ngồi một mình một chỗ suốt ngày như vậy. Mỗi lần đến nói chuyện với Phong, Tiên đều không nhắc đến câu nói của Phong trước khi cậu ngất đi vì cô thực sự không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối hơn nữa. Khi chia tay với Phong, cô cảm thấy buồn, nhưng cái buồn giống như là mình vừa mất đi một người bạn rất tốt chứ không phải là cái buồn khi nam nữ chia tay. Có lẽ, lúc đó cô cũng đã xác định được tình yêu thực sự của cô. Bốn năm qua mọi người cũng không ai thay đổi nhiều nếu không muốn nói là cuộc sống khá bình lặng. Nếu nói chuyện lớn nhất đã xảy ra trong bốn năm qua thì đó là chuyện Nam đã biết bố mình là ai.
Chẳng ai xa lạ, chính là bác Nam, anh ruột của bố Thanh và là người đã từng điêu đứng vì sắc đẹp và độ cool của mẹ cô hơn hai mươi năm trước. Mẹ Phong và bố cậu gặp lại nhau trong bữa tiệc cuối năm của công ty mẹ Phong. Nghe Phong kể lại thì hai người nhìn nhau trong im lặng gần mười phút rồi mẹ cậu vứt li rượu trong tay đi mà chạy đến ôm bố cậu rồi khóc ngay giữa bữa tiệc rồi mặc cho mọi người nhìn chằm chằm, bà lôi tay Phong đến trước mặt bố cậu và chẳng cần bà nói gì thì bố cậu cũng hiểu mọi chuyện. Ông nhìn cậu rồi khẽ cười vì ông nhớ đã từng gặp cậu đi với Tiên, có lẽ lúc đó ông đã nghĩ tất cả đều là duyên phận với nhau thôi. Mọi thắc mắc đã được giải đáp, bố cậu tuy không về sống cùng mẹ và cậu nhưng cậu cũng đã có được cái ‘quyền’ giành lấy hạnh phúc cho riêng mình. Vì vậy cậu và Tiên vẫn ở bên nhau nhưng dường như vì có mặt của người con trai khác nên quan hệ của hai người vẫn không có chút tiến triển. “Thủy Tiên, đi ăn tối thôi!”
Tiếng một chị cùng đoàn thực tập vang lên khiến Tiên ngoảnh đầu lại nhìn và khẽ mỉm cười. Gật đầu đáp trả, cô cùng chị ấy vào quán ăn để ăn tối. Trong không khí khá nóng nực vì mùa hè và hơi nóng bốc ra từ những nồi lẩu nghi ngút khói. Vừa hít hà mùi sa tế cay cay, Tiên đang định cho một con tôm vào miệng thì cái điện thoại giời đánh của cô chợt rung lên bần bật trong túi cô. Lạu quạu nhét con tôm vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm không chút ý tứ cô vừa lôi cái điện thoại trong túi ra. Thanh ngốc đang gọi. “Giề đấy? Đang ăn!”
Tiên nói năng chả kiêng nể gì dù lẽ ra cô nên biết gọi người ta lịch sự một chút nhưng những người đã phá bữa ăn của cô thì cô thực sự thấy rất khó chịu a! Đầu dây bên kia im lặng một chút như thể vừa cố tiêu hóa câu nói khó nghe của cô nhưng một lát sau một giọng nói (có phần) dịu dàng vang lên: “Đang định mời em đi ăn nhưng em đang ăn rồi thì thôi vậy!”
“Hơ hơ, định mời đi ăn à?”
Đôi mắt đen sắc sảo chợt lóe lên tia cười. Tiên cũng chẳng hiểu vì sao bây giờ cô dễ bị dụ như vậy. Chỉ cần ai đó nói cho cô đi ăn là cô đều đi theo hết á. “Nhưng em đang ăn rồi thì thôi!”
Giọng nói bên kia vẫn dịu dàng trêu ngươi. “Anh đừng đùa nhá, tôi đạp cho phát vỡ mông giờ, đừng đùa với tôi, keo kiệt thì cứ nói, xí!”
Tiên xì một hơi khinh bỉ rồi gắp thêm một miếng nữa nhét vào miệng cho đỡ ức. Thật sự thì tính cách của cô hoàn toàn đối lập với cái vẻ ngoài sắc sảo vốn theo gien của mẹ cô. “Đạp vỡ mông á? Ừ thôi, vậy em cứ đạp! Anh đợi, thực tập vui vẻ nhé, bye em!”
Sau một câu nói, Thanh cúp máy cái rụp làm Tiên phải bỏ cái điện thoại ra khỏi tai với khóe mắt đang giật giật. Được lắm, lão Thanh ngốc ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn sau chuyến du học bên Tây Ban Nha. Nhiều lúc cô không hiểu gái Tây Ban Nha đã huấn luyện kiểu gì để cái lão trơ lì và hay xấu hổ đó ó thể nói ra mấy từ sởn ra gà đó. Bực mình. Mà nói mới nhớ, lão đang làm việc ở thành phố mà. Khi lão ở cách cô đến gần 50 km thì mời đi ăn cái con khỉ! Lão này lậm thật rồi. Buổi tối có thời gian rảnh rỗi và thay vì ở trong phòng đánh bài tán phét với mấy chị thì cô chọn cách đi dạo trên biển. Buổi tối gió mát mẻ, chân lại được sóng đánh lên xuống khiến Tiên thấy rất dễ chịu. Vừa đút hai tay vào túi bên ngoài chiếc áo mỏng, Tiên vừa nhìn về phía biển vẫn đang có một màu đen ngòm. Cô hơi nghiêng đầu, cười một cái mà chả hiểu vì sao mình cười. “Hola!”
Một thứ ngôn ngữ gì đó khẽ lọt vào tai cô và buộc cô phải quay đầu nhìn người đang đứng đằng sau mình. Đằng sau cô, Thanh vẫn đứng thẳng với hai tay đút túi quần và nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt đẹp không còn bị chiếc kính cận đen che mờ. Tiên hơi nhíu mày, cô khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Theo cô nhớ thì Thanh giờ phải đang ở thành phố mới đúng. “Ờ, anh đi gặp khách hàng, tự nhiên nhớ ra là em thực tập ở đây nên thuê luôn khách sạn ở đây!”
Thanh khẽ mỉm cười rồi rất tự nhiên tiến về phía Tiên. Tiên vẫn đứng tròn mắt như không tin nổi. Sự ngạc nhiên và niềm vui nhỏ nhoi cứ lan dần trong bụng cô khiến tim cô như nhảy nhanh vài nhịp. Có lẽ… cô cũng không biết nên nói thế nào nữa. “Vậy buổi chiều…”
Tiên khẽ nhíu mày nhớ lại. Giờ cô mới hiểu vì sao Thanh rủ cô đi ăn, có lẽ cậu đã biết cô đang ngồi ăn trong quán ăn đó. “Ừ, lúc đó anh ở ngay đằng sau em à, chỉ là em không nhận ra thôi!”
Thanh mỉm cười. “Được rồi, vậy anh thật sự đáng ăn đạp vào mông!”
Tiên bẻ khúc tay răng rắc rồi khẽ nhếch mép cười quái dị khiến Thanh đề phòng lùi về phía sau mấy bước. Khi Tiên chạy đến chỗ Thanh thì cậu cũng quay người bỏ chạy và hét toáng lên: “Ối ối, tha cho anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà…”
“Xin lỗi là được à? Mau đứng lại đó đi!”
Và vì vậy tiếng nói của hai con người trẻ tuổi khẽ vang lên khắp bãi biển vắng lặng. Hòa lẫn với tiếng gió, tiếng sóng đập là tiếng cười và tiếng hét của hai con người vẫn còn vô cùng con nít này. Sau một trận dằng co, Thanh cuối cùng cũng khóa trụ được hai cánh tay Tiên rồi cậu nhếch mép cười, cúi xuống bế xốc cô lên vai. Tiên giật mình tỉnh ra thì đã bị cậu vác lên vai rồi, cô giẫy dụa, tay chân vung loạn xạ, miệng thì không ngừng hét lên: “Thanh, Nguyễn Ngọc Thanh, thả em xuống, mau!”
Thanh đã bước xuống biển, nước đã ngập đến ngang bụng cậu. Nghe Tiên nói vậy, cậu cũng vui vẻ nói: “Ok, anh sẽ chấp nhận yêu cầu này!”
Và cậu thẳng tay, thả Tiên rơi tõm xuống biển. Tiên bị thả xuống biển, cô cố gắng trồi lên rồi khi vẫn đang ho khùng khục, một bàn tay khẽ áp vào má cô. Một bàn tay nóng đến mức cô tưởng như nó đang nướng da cô khiến cô khẽ cau mày. Ngước mắt lên nhìn và khi hai ánh mắt chạm nhau, Thanh đã kéo mặt cô lại gần và đặt lên môi cô một nụ hôn. Tiên có ngạc nhiên, đến mức hai mắt cô mở to ra hết cỡ nhưng rồi nó cũng nhanh chóng nhắm lại, để cảm xúc hỗn độn từ từ đi ra khỏi cơ thể. Thanh khẽ rời ra khỏi cô, bàn tay khẽ đưa lên cào mái tóc ướt của cô, môi khẽ mỉm cười. Khi thấy mái tóc cô gọn gàng hơn ban nãy, Thanh mới hài lòng bỏ tay xuống rồi mặc cho cả hai người vẫn đang ở dưới nước, cậu lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Và rồi chiếc nhẫn với viên kim cương đang lóe sáng được giơ ra trước mặt Tiên. Tiên sững người nhìn chiếc nhẫn mà không có phản ứng gì hết. Đơn giản, cô chưa biết nên đối diện với sự bất ngờ này như thế nào. “Lấy anh nhé, Thủy Tiên!”
Thanh kéo tay cô, khẽ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út hơi cứng của cô. Trong lòng khẽ thấp thỏm, tự nhiên cậu sợ cô sẽ chặn tay cậu lại và tháo chiếc nhẫn ra nhưng cô chỉ nhìn lại chiếc nhẫn trong tay mình rồi ngước lên nhìn Thanh. Một cách đột ngột, cô vươn tay ôm lấy cổ cậu rồi kéo hai người cùng ngã xuống dòng nước mằn mặn, mát lạnh. Khi trồi đầu lên, Thanh chưa kịp mở miệng hỏi cô đang làm gì thì Tiên nhanh chóng đặt lên môi cậu một nụ hôn nữa (Gớm, 2 anh chị suốt ngày hôn!!) và khi Thanh còn mở mắt ngạc nhiên thì bên tai cậu vang lên tiếng hét rất lớn: “Em đồng ý! Đồng ý cả hai chân luôn!!!!! Em yêu anh, Nguyễn Ngọc Thanh!!!!!”
End
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook