Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
-
Chương 40: Valentine đáng nhớ
Nghĩ vậy Ngọc bỏ ra ngoài mặc kệ kính cận ngồi một mình trong phòng, cậu chẳng còn tâm trạng ăn hay uống cái gì nữa. Vậy là thật sự Phong cũng thừa nhận tình cảm của mình rồi. Tình yêu là thế, nó có thể nảy sinh bất cứ lúc nào kể cả lúc ta không ngờ nhất và nếu cho một mồi lửa nó sẽ bùng cháy. Cậu cũng tâm trạng như vậy, cậu thích Tiên từ lần bắt đầu bước sang năm lớp 11. Vì mới trở về Việt Nam sau 10 sang Mĩ nên cái gì đối với cậu cũng trở lên lạ lẫm. Vì không quen với môi trường này nên cậu trở thành kính-cận-to-ít-nói như bây giờ đây. Thật ra thì lần đó cậu cũng không có để ý đến bất kì ai trong lớp cả ngoại trừ Thủy Tiên.
Thật ra thì Thủy Tiên cũng không hề có gì đặc biệt. Nếu nói xinh thì có xinh nhưng nếu so với lớp thì Tiên vẫn nhạt nhòa vì có nhiều người xinh hơn rất nhiều. Chỉ vì Tiên có một số đặc điểm nổi bật khác hẳn với các cô bạn ở lớp. Như chẳng hạn Tiên không chạy theo mốt thời trang chẳng hạn, hay có một số cái tính nết trời đánh không đổi là hay ngồi gác chân lên bàn, ghế. Và cũng là người duy nhất( Ngoại trừ Thanh) còn ở lại trong lớp khi có một cô nàng hot girl hay hot boy gì đấy xuất hiện ở trường. Lần ấn tượng nhất đối với Thanh là vào dịp valentine lớp 11, có một tên nào đó trong lớp muốn gây ấn tượng với các bạn gái nên đã đặt chocolate trong tất cả ngăn bàn của các nàng trong lớp ngoại trừ ngăn của Thủy Tiên.
__
Sáng 14-2.
Trời lạnh như chưa từng được lạnh vậy, khoác thêm chiếc áo bông to sụ, Tiên dắt xe ra cổng để đi học. Vừa ra đến cửa thì đã thấy bốn, năm cô nàng đứng túm tụm ở cổng nhà mình rồi. Nhìn thấy cô đi ra là bọn đó lại lủi mất, thật ra đây là bọn người thích thầm Nguyên, năm nào cũng vậy cứ đến 14-2 là bọn họ lại đến tặng quà cho Nguyên, Nguyên có số đào hoa từ lúc rất nhỏ nhưng giờ vẫn chưa tìm được ai thật sự phù hợp.
Lên lớp với một khuôn mặt bình thường, bỏ qua những lời bàn tán râm ran trong lớp về một vụ gì đó, Tiên đi thẳng đến chỗ của mình. Vứt cặp đánh phịch một cái rồi hỏi cô bạn bàn dưới:
-Có chuyện gì vậy?
-Không biết có anh chàng nào đó đã để chocolate trong tất cả ngăn bàn của bọn mình.
-Hửm?- Tiên nghe vậy cũng liếc xuống ngăn bàn, nhưng nó..trống rỗng, rồi lại liếc xuống cô bạn- Tất cả?
-Hả? Cậu không có hả?- Cô bạn đó nhoài người nhìn cái ngăn bàn trống rỗng của Tiên xong há miệng to hết cỡ, lát sau mới nói- Sao kì lạ vậy? Cả lớp đều có mà, sao cậu không có?- Tiếng cô nàng hơi to, đủ cho mấy mem bàn trên cũng tò mò ngoảnh xuống, sau khi biết sự tình, họ nói:
-Chắc bạn ý không coi Tiên là con gái rồi..
-Cũng đúng…Cậu phải thay đổi Thủy Tiên ạ.
-..
-Xùy, bỏ đi- Tiên khoát tay- Ta đây không cần con trai, ta có thể sống thay phần con trai mà..
-Sao được?
-Tất nhiên là được, với lại chỉ là một hộp chocolate thôi, có gì to tát đâu chứ, ta có thể tự mua mà ăn mà, tự túc là hạnh phúc.- Tiên cười, rồi lôi Ipod ra nghe nhạc. Thấy vậy mấy cô bạn bàn trên cũng không nói gì nữa ngoảnh lên tiếp tục nói chuyện..
“Có gì đâu chứ? Chả phải cũng chỉ là một hộp chocolate thôi sao? Hắn tặng cả lớp chứ có nhắm riêng vào cô nàng nào đâu mà phải như vậy chứ?” Tiên nghĩ thầm rồi ác ý cười với cái ý nghĩ ấy, rồi với lấy cái cặp trong đó có một hộp chocolate mà vừa sáng mở cửa để đi học đã thấy nó ở trước cổng rồi, trên này có ghi là tặng Nguyên nhưng thôi, tặng Nguyên thì người được lợi luôn là Tiên mà nên cầm luôn không phải nói với Nguyên nữa.
Đang mở cái hộp ra thì bất chợt Tiên nhìn xuống dưới, một anh chàng có cái kính to tổ trảng trên mặt đang ngồi nhìn Tiên, nghĩ đi nghĩ lại, lục tung trí nhớ thì Tiên mới nhớ ra đó là Thanh mới về nước năm ngoái..mà nhìn cái gì mà nhìn nhỉ? Chả lẽ cậu ta muốn ăn chocolate? Nghĩ vậy Tiên lấy một viên sô cô la trong đó, ném vào tầm bắt của cậu ta. Và tất nhiên là Thanh chụp được. Còn đang ngớ người chưa hiểu chuyện gì thì Thanh thấy Tiên cười một cái thật tươi với mình rồi ném thêm một viên nữa, có đính kèm một tờ giấy “Happy valentine day! Nè không được hiểu nhầm nhé, tớ thấy ấy y như tớ nên tớ mới tặng thôi, dù gì cũng cười lại một cái coi, sao suốt ngày mặt mũi bí xị vậy? 0_0?”
Thanh đọc xong cái đó thì mặt đã đỏ bừng lên từ khi nào rồi, cậu lén lút ngẩng lên nhìn Tiên, Tiên thì mở mắt tròn xoe khi thấy mặt cậu ta đỏ bừng xong rồi cũng cười rồi xua xua tay trước mặt rồi lại ngoảnh lên tiếp tục nghe nhạc không quên bóc một cái kẹo cho vào miệng.
Từ lần đó thì lúc nào vào lớp Thanh cũng gật đầu chào Tiên một cái và cũng xin cô giáo để ngồi sau cô. Mọi việc vẫn y như xưa ngoại trừ việc Thanh để ý thêm một chút, như là hay nán lại để xem Tiên tập bóng rổ, hay thỉnh thoảng lại ngước nhìn Tiên bằng một ánh mắt..kì lạ chẳng hạn.
____
Phong lôi Tiên ra khỏi bệnh viện, yêu cầu cô đi lên xe rồi phóng vù đi..nơi mà hai người dừng lại là sân tập bóng rổ của trường Phong. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên rất vắng người chỉ có một vài người của câu lạc bộ bóng rổ vẫn đang tập luyện. Phong đưa Tiên vào đó rồi không nói không rằng lấy quả bóng rổ bắt đầu tập luyện. Tiên nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu, đứng một lát chán quá mới lên tiếng:
-Cậu sao vậy?
Đáp lại lời của cô chỉ là tiếng vọng lại trong căn phòng này. Bực mình quá, Tiên đi đến cái sọt trong đó có đựng mấy quả bóng. Chọn quả bóng căng nhất, đập đập xuống sàn rồi bất chợt ném..nhưng không phải ném vào rổ mà đích đến của Tiên là…
-Bốp!- Một âm thanh vô cùng giòn rã vang lên trong cái không gian này, đến nỗi mấy cậu bạn đang ngồi nghỉ cạnh đó cũng phải nhìn sang.
Quả bóng hạ cánh trúng đầu Phong, vì không đề phòng gì cả lên Phong hứng trọn quả bóng rồi nằm quay đơ như chết luôn.
-Ơ này..-Tiên thấy Phong ngã xuống thì giật mình chạy lại, lấy tay kéo Phong dậy- Nè có sao không vậy? Phong?
-…- Phong mở mắt, nhìn người vừa gây ra tai nạn cho mình rồi lấy tay ôm đầu lắc lắc, lát sau quay sang hỏi- Làm cái gì vậy?
Thấy Phong đã bình thường trở lại, Tiên thở phào rồi nói:
-Ai bảo cậu đưa tôi đến đây rồi bơ tôi luôn chứ?
-Tôi bơ cậu bao giờ?- Phong cãi lại.
-Vậy sao không trả lời tôi?- Tiên bực mình nói.
-Trả lời? Cậu đâu có hỏi gì?- Phong vẫn ngang bướng.
-Cậu…được lắm..-Tiên đứng dậy, lấy tay vò đầu- Grừ…
Phong nhìn bộ dạng Tiên mà bất chợt bật cười, thấy vậy Tiên quay ngoắt đi, nhặt quả bóng lên rồi nhắm tiếp vào Phong…
-Ê này, tôi không đùa đâu..- Phong giật mình giơ tay ra xua xua rồi chặn quả bóng nhưng không kịp. Cái thứ nặng trịch đó một lần nữa rơi trúng đầu Phong..
-Bốp..-Lại một âm thanh vô cùng vui tai vang lên.
-Ha ha..-Tiên ôm bụng cười khi thấy Phong lại ngã xuống lần nữa, xong lại nhặt quả bóng nhưng không nhắm vào Phong nữa mà bắt đầu dắt bóng về phía rổ. Khi đã ngắm được góc chính xác, cô ném…
Quả bóng rơi vào rổ, Phong nhổm dậy buột miệng kêu:
-Mười điểm!
Tiên ngoảnh sang phía tiếng nói, thấy Phong đã ngồi dậy từ lúc nào rồi, bèn cười cười nói:
-Bình thường thôi, dù gì cũng cảm ơn!
-Cậu chơi lâu chưa?- Phong đứng dậy đi về phía Tiên, tiện tay cướp quả bóng mà Tiên đang đập xuống sàn luôn.
-Lớp 9..-Tiên nói rồi xoay người để chặn Phong cướp bóng, xong đưa bóng di chuyển đến gần rổ.
-Ồ,- Phong chạy theo, rồi nhận xét- Lùn như cậu mà cũng chơi được bóng rổ cơ đấy.
Tiên đang chạy phía trước nghe từ lùn thì đột nhiên ngừng lại, lại nhìn Phong đang chạy đến mắt vẫn dán vào quả bóng thì chợt hiểu ý đồ của Phong, đợi Phong chạy đến gần, cô lập tức ném bóng vào rổ, Phong nhảy lên theo nhưng không kịp. Qủa bóng đã chui qua cái vòng tròn đó mà rơi xuống, Tiên cười:
-Lùn nhưng tố chất này thì không phải ai cũng có!
Phong không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi nói:
-Cũng phải.
Lại đứng một hồi, lát sau Tiên lên tiếng:
-Chúng ta đi ăn cái gì đó được không? Tôi đói quá!
-À, ừ..-Phong giật mình- Tôi cũng chưa ăn gì, đi ăn thôi…
Phong nói rồi nhặt hai quả bóng cất vào sọt rồi cùng Tiên đi ra ngoài.
Sau khi xử lí một đống thức ăn..hai người ngồi nhâm nhi cà phê trong một nhà hàng lớn. Tiên không ăn được nhiều mặc dù đồ ăn khá ngon và lạ miệng nhưng cảm giác thì không quen, hơn nữa có rất nhiều người đang nhìn vào bàn hai người đang ngồi thì phải.
-Sao thế?- Phong lên tiếng hỏi khi thấy tần xuất cứ năm phút Tiên lại ngó ngang ngó dọc một lần.
-Có cảm giác không ổn!- Tiên vừa ngoảnh đi ngoảnh lại rồi dừng lại ở Phong- Cứ như mình đang bị theo dõi vậy.
-Ha ha..-Phong cười- Đây là nhà hàng của tôi nên thấy tôi đi với cậu chắc có nhiều người để ý.
-Nhà hàng của cậu?- Tiên có cảm giác cằm vừa rơi xuống đất. Không phải chứ? Mới mười tám tuổi đầu đã có nhà hàng riêng rồi sao? Thật kinh khủng!
-Ừ, tôi mở bằng vốn riêng đấy!- Phong tự hào khoe.
Tiên lại có cảm giác cằm mình lại hạ cánh xuống đất lần nữa. mở bằng vốn riêng ư? Nhìn quanh một lượt, muốn mở cái nhà hàng sang trọng này thì trong tay phải có vài trăm nghìn USD là ít, không biết mỗi tháng tiền tiêu của cậu ta là bao nhiêu nữa đây?
Phong nhìn Tiên đang ngồi ngây ngốc ở trước mặt mình, bất chợt cậu lại nhớ đến lần đầu đưa Ngọc đến đây Ngọc cũng có thái độ như vậy? Đáng ngạc nhiên vậy sao? Cậu đang nghĩ đến việc làm tiếp theo của Ngọc lúc đó là…
Tiên giật mình khi có cảm nhận là có ai đó đang nhìn mình, hơi lắc lắc đầu, rồi chớp mắt mấy lần, lại nhìn Phong đang ngồi suy nghĩ cái gì đó mà có vẻ đăm chiêu lắm, rồi cô định mở miệng nói thì:
-Xin lỗi…- Một anh phục vụ đến chỗ Tiên đang ngồi, cúi người chào rồi nói- Có người muốn gặp chị!
-Hả? Tôi?- Tiên lấy một ngón tay chỉ vào mình.
-Vâng!- Anh ta cúi người, lấy tay chỉ về một cái bàn trước mặt- Vị khách đó muốn gặp chị.
Tiên nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy một người đàn ông trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn trông có vẻ thành đạt, khuôn mặt thì chỉ liếc qua đã cảm thấy không có thiện cảm cho lắm rồi.
-Vâng tôi biết rồi, cảm ơn anh!- Tiên nói với anh phục vụ rồi nói với Phong- Tôi ra đây một lát được không?
Phong giật mình, thấy Tiên kéo ghế đứng dậy thì hỏi lại:
-Đi đâu?
-Gặp một người.
-Ai?- Phong đang nghĩ đến Thanh.
-Cũng không biết nữa..một lát thôi, đợi nhé.- Tiên nói rồi đứng dậy bước đi, tiến về phía người đó. Càng đến gần Tiên càng thấy mặt của người đó quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Vừa đi vừa nghĩ chả mấy chốc đã đến trước mặt người đó, Tiên cúi chào rồi lên tiếng trước:
-Xin lỗi, ông muốn gặp cháu?- Mặc dù ông ta không già lắm nhưng thôi cứ xưng ông cho nó phải phép.
-Ờ.- Người đó trả lời một cách lơ đãng, rồi chỉ tay vào cái ghế đối diện cái ghế mình đang ngồi- Ngồi xuống đi.
-Ơ, vâng..-Tiên ngồi xuống cái ghế đối diện, lòng thấp thỏm. Ở người đàn ông này có cái gì đó rất quyền uy khiến người khác phải khiếp sợ.
Thật ra thì Thủy Tiên cũng không hề có gì đặc biệt. Nếu nói xinh thì có xinh nhưng nếu so với lớp thì Tiên vẫn nhạt nhòa vì có nhiều người xinh hơn rất nhiều. Chỉ vì Tiên có một số đặc điểm nổi bật khác hẳn với các cô bạn ở lớp. Như chẳng hạn Tiên không chạy theo mốt thời trang chẳng hạn, hay có một số cái tính nết trời đánh không đổi là hay ngồi gác chân lên bàn, ghế. Và cũng là người duy nhất( Ngoại trừ Thanh) còn ở lại trong lớp khi có một cô nàng hot girl hay hot boy gì đấy xuất hiện ở trường. Lần ấn tượng nhất đối với Thanh là vào dịp valentine lớp 11, có một tên nào đó trong lớp muốn gây ấn tượng với các bạn gái nên đã đặt chocolate trong tất cả ngăn bàn của các nàng trong lớp ngoại trừ ngăn của Thủy Tiên.
__
Sáng 14-2.
Trời lạnh như chưa từng được lạnh vậy, khoác thêm chiếc áo bông to sụ, Tiên dắt xe ra cổng để đi học. Vừa ra đến cửa thì đã thấy bốn, năm cô nàng đứng túm tụm ở cổng nhà mình rồi. Nhìn thấy cô đi ra là bọn đó lại lủi mất, thật ra đây là bọn người thích thầm Nguyên, năm nào cũng vậy cứ đến 14-2 là bọn họ lại đến tặng quà cho Nguyên, Nguyên có số đào hoa từ lúc rất nhỏ nhưng giờ vẫn chưa tìm được ai thật sự phù hợp.
Lên lớp với một khuôn mặt bình thường, bỏ qua những lời bàn tán râm ran trong lớp về một vụ gì đó, Tiên đi thẳng đến chỗ của mình. Vứt cặp đánh phịch một cái rồi hỏi cô bạn bàn dưới:
-Có chuyện gì vậy?
-Không biết có anh chàng nào đó đã để chocolate trong tất cả ngăn bàn của bọn mình.
-Hửm?- Tiên nghe vậy cũng liếc xuống ngăn bàn, nhưng nó..trống rỗng, rồi lại liếc xuống cô bạn- Tất cả?
-Hả? Cậu không có hả?- Cô bạn đó nhoài người nhìn cái ngăn bàn trống rỗng của Tiên xong há miệng to hết cỡ, lát sau mới nói- Sao kì lạ vậy? Cả lớp đều có mà, sao cậu không có?- Tiếng cô nàng hơi to, đủ cho mấy mem bàn trên cũng tò mò ngoảnh xuống, sau khi biết sự tình, họ nói:
-Chắc bạn ý không coi Tiên là con gái rồi..
-Cũng đúng…Cậu phải thay đổi Thủy Tiên ạ.
-..
-Xùy, bỏ đi- Tiên khoát tay- Ta đây không cần con trai, ta có thể sống thay phần con trai mà..
-Sao được?
-Tất nhiên là được, với lại chỉ là một hộp chocolate thôi, có gì to tát đâu chứ, ta có thể tự mua mà ăn mà, tự túc là hạnh phúc.- Tiên cười, rồi lôi Ipod ra nghe nhạc. Thấy vậy mấy cô bạn bàn trên cũng không nói gì nữa ngoảnh lên tiếp tục nói chuyện..
“Có gì đâu chứ? Chả phải cũng chỉ là một hộp chocolate thôi sao? Hắn tặng cả lớp chứ có nhắm riêng vào cô nàng nào đâu mà phải như vậy chứ?” Tiên nghĩ thầm rồi ác ý cười với cái ý nghĩ ấy, rồi với lấy cái cặp trong đó có một hộp chocolate mà vừa sáng mở cửa để đi học đã thấy nó ở trước cổng rồi, trên này có ghi là tặng Nguyên nhưng thôi, tặng Nguyên thì người được lợi luôn là Tiên mà nên cầm luôn không phải nói với Nguyên nữa.
Đang mở cái hộp ra thì bất chợt Tiên nhìn xuống dưới, một anh chàng có cái kính to tổ trảng trên mặt đang ngồi nhìn Tiên, nghĩ đi nghĩ lại, lục tung trí nhớ thì Tiên mới nhớ ra đó là Thanh mới về nước năm ngoái..mà nhìn cái gì mà nhìn nhỉ? Chả lẽ cậu ta muốn ăn chocolate? Nghĩ vậy Tiên lấy một viên sô cô la trong đó, ném vào tầm bắt của cậu ta. Và tất nhiên là Thanh chụp được. Còn đang ngớ người chưa hiểu chuyện gì thì Thanh thấy Tiên cười một cái thật tươi với mình rồi ném thêm một viên nữa, có đính kèm một tờ giấy “Happy valentine day! Nè không được hiểu nhầm nhé, tớ thấy ấy y như tớ nên tớ mới tặng thôi, dù gì cũng cười lại một cái coi, sao suốt ngày mặt mũi bí xị vậy? 0_0?”
Thanh đọc xong cái đó thì mặt đã đỏ bừng lên từ khi nào rồi, cậu lén lút ngẩng lên nhìn Tiên, Tiên thì mở mắt tròn xoe khi thấy mặt cậu ta đỏ bừng xong rồi cũng cười rồi xua xua tay trước mặt rồi lại ngoảnh lên tiếp tục nghe nhạc không quên bóc một cái kẹo cho vào miệng.
Từ lần đó thì lúc nào vào lớp Thanh cũng gật đầu chào Tiên một cái và cũng xin cô giáo để ngồi sau cô. Mọi việc vẫn y như xưa ngoại trừ việc Thanh để ý thêm một chút, như là hay nán lại để xem Tiên tập bóng rổ, hay thỉnh thoảng lại ngước nhìn Tiên bằng một ánh mắt..kì lạ chẳng hạn.
____
Phong lôi Tiên ra khỏi bệnh viện, yêu cầu cô đi lên xe rồi phóng vù đi..nơi mà hai người dừng lại là sân tập bóng rổ của trường Phong. Vì hôm nay là ngày nghỉ nên rất vắng người chỉ có một vài người của câu lạc bộ bóng rổ vẫn đang tập luyện. Phong đưa Tiên vào đó rồi không nói không rằng lấy quả bóng rổ bắt đầu tập luyện. Tiên nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu, đứng một lát chán quá mới lên tiếng:
-Cậu sao vậy?
Đáp lại lời của cô chỉ là tiếng vọng lại trong căn phòng này. Bực mình quá, Tiên đi đến cái sọt trong đó có đựng mấy quả bóng. Chọn quả bóng căng nhất, đập đập xuống sàn rồi bất chợt ném..nhưng không phải ném vào rổ mà đích đến của Tiên là…
-Bốp!- Một âm thanh vô cùng giòn rã vang lên trong cái không gian này, đến nỗi mấy cậu bạn đang ngồi nghỉ cạnh đó cũng phải nhìn sang.
Quả bóng hạ cánh trúng đầu Phong, vì không đề phòng gì cả lên Phong hứng trọn quả bóng rồi nằm quay đơ như chết luôn.
-Ơ này..-Tiên thấy Phong ngã xuống thì giật mình chạy lại, lấy tay kéo Phong dậy- Nè có sao không vậy? Phong?
-…- Phong mở mắt, nhìn người vừa gây ra tai nạn cho mình rồi lấy tay ôm đầu lắc lắc, lát sau quay sang hỏi- Làm cái gì vậy?
Thấy Phong đã bình thường trở lại, Tiên thở phào rồi nói:
-Ai bảo cậu đưa tôi đến đây rồi bơ tôi luôn chứ?
-Tôi bơ cậu bao giờ?- Phong cãi lại.
-Vậy sao không trả lời tôi?- Tiên bực mình nói.
-Trả lời? Cậu đâu có hỏi gì?- Phong vẫn ngang bướng.
-Cậu…được lắm..-Tiên đứng dậy, lấy tay vò đầu- Grừ…
Phong nhìn bộ dạng Tiên mà bất chợt bật cười, thấy vậy Tiên quay ngoắt đi, nhặt quả bóng lên rồi nhắm tiếp vào Phong…
-Ê này, tôi không đùa đâu..- Phong giật mình giơ tay ra xua xua rồi chặn quả bóng nhưng không kịp. Cái thứ nặng trịch đó một lần nữa rơi trúng đầu Phong..
-Bốp..-Lại một âm thanh vô cùng vui tai vang lên.
-Ha ha..-Tiên ôm bụng cười khi thấy Phong lại ngã xuống lần nữa, xong lại nhặt quả bóng nhưng không nhắm vào Phong nữa mà bắt đầu dắt bóng về phía rổ. Khi đã ngắm được góc chính xác, cô ném…
Quả bóng rơi vào rổ, Phong nhổm dậy buột miệng kêu:
-Mười điểm!
Tiên ngoảnh sang phía tiếng nói, thấy Phong đã ngồi dậy từ lúc nào rồi, bèn cười cười nói:
-Bình thường thôi, dù gì cũng cảm ơn!
-Cậu chơi lâu chưa?- Phong đứng dậy đi về phía Tiên, tiện tay cướp quả bóng mà Tiên đang đập xuống sàn luôn.
-Lớp 9..-Tiên nói rồi xoay người để chặn Phong cướp bóng, xong đưa bóng di chuyển đến gần rổ.
-Ồ,- Phong chạy theo, rồi nhận xét- Lùn như cậu mà cũng chơi được bóng rổ cơ đấy.
Tiên đang chạy phía trước nghe từ lùn thì đột nhiên ngừng lại, lại nhìn Phong đang chạy đến mắt vẫn dán vào quả bóng thì chợt hiểu ý đồ của Phong, đợi Phong chạy đến gần, cô lập tức ném bóng vào rổ, Phong nhảy lên theo nhưng không kịp. Qủa bóng đã chui qua cái vòng tròn đó mà rơi xuống, Tiên cười:
-Lùn nhưng tố chất này thì không phải ai cũng có!
Phong không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu, rồi nói:
-Cũng phải.
Lại đứng một hồi, lát sau Tiên lên tiếng:
-Chúng ta đi ăn cái gì đó được không? Tôi đói quá!
-À, ừ..-Phong giật mình- Tôi cũng chưa ăn gì, đi ăn thôi…
Phong nói rồi nhặt hai quả bóng cất vào sọt rồi cùng Tiên đi ra ngoài.
Sau khi xử lí một đống thức ăn..hai người ngồi nhâm nhi cà phê trong một nhà hàng lớn. Tiên không ăn được nhiều mặc dù đồ ăn khá ngon và lạ miệng nhưng cảm giác thì không quen, hơn nữa có rất nhiều người đang nhìn vào bàn hai người đang ngồi thì phải.
-Sao thế?- Phong lên tiếng hỏi khi thấy tần xuất cứ năm phút Tiên lại ngó ngang ngó dọc một lần.
-Có cảm giác không ổn!- Tiên vừa ngoảnh đi ngoảnh lại rồi dừng lại ở Phong- Cứ như mình đang bị theo dõi vậy.
-Ha ha..-Phong cười- Đây là nhà hàng của tôi nên thấy tôi đi với cậu chắc có nhiều người để ý.
-Nhà hàng của cậu?- Tiên có cảm giác cằm vừa rơi xuống đất. Không phải chứ? Mới mười tám tuổi đầu đã có nhà hàng riêng rồi sao? Thật kinh khủng!
-Ừ, tôi mở bằng vốn riêng đấy!- Phong tự hào khoe.
Tiên lại có cảm giác cằm mình lại hạ cánh xuống đất lần nữa. mở bằng vốn riêng ư? Nhìn quanh một lượt, muốn mở cái nhà hàng sang trọng này thì trong tay phải có vài trăm nghìn USD là ít, không biết mỗi tháng tiền tiêu của cậu ta là bao nhiêu nữa đây?
Phong nhìn Tiên đang ngồi ngây ngốc ở trước mặt mình, bất chợt cậu lại nhớ đến lần đầu đưa Ngọc đến đây Ngọc cũng có thái độ như vậy? Đáng ngạc nhiên vậy sao? Cậu đang nghĩ đến việc làm tiếp theo của Ngọc lúc đó là…
Tiên giật mình khi có cảm nhận là có ai đó đang nhìn mình, hơi lắc lắc đầu, rồi chớp mắt mấy lần, lại nhìn Phong đang ngồi suy nghĩ cái gì đó mà có vẻ đăm chiêu lắm, rồi cô định mở miệng nói thì:
-Xin lỗi…- Một anh phục vụ đến chỗ Tiên đang ngồi, cúi người chào rồi nói- Có người muốn gặp chị!
-Hả? Tôi?- Tiên lấy một ngón tay chỉ vào mình.
-Vâng!- Anh ta cúi người, lấy tay chỉ về một cái bàn trước mặt- Vị khách đó muốn gặp chị.
Tiên nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy một người đàn ông trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn trông có vẻ thành đạt, khuôn mặt thì chỉ liếc qua đã cảm thấy không có thiện cảm cho lắm rồi.
-Vâng tôi biết rồi, cảm ơn anh!- Tiên nói với anh phục vụ rồi nói với Phong- Tôi ra đây một lát được không?
Phong giật mình, thấy Tiên kéo ghế đứng dậy thì hỏi lại:
-Đi đâu?
-Gặp một người.
-Ai?- Phong đang nghĩ đến Thanh.
-Cũng không biết nữa..một lát thôi, đợi nhé.- Tiên nói rồi đứng dậy bước đi, tiến về phía người đó. Càng đến gần Tiên càng thấy mặt của người đó quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Vừa đi vừa nghĩ chả mấy chốc đã đến trước mặt người đó, Tiên cúi chào rồi lên tiếng trước:
-Xin lỗi, ông muốn gặp cháu?- Mặc dù ông ta không già lắm nhưng thôi cứ xưng ông cho nó phải phép.
-Ờ.- Người đó trả lời một cách lơ đãng, rồi chỉ tay vào cái ghế đối diện cái ghế mình đang ngồi- Ngồi xuống đi.
-Ơ, vâng..-Tiên ngồi xuống cái ghế đối diện, lòng thấp thỏm. Ở người đàn ông này có cái gì đó rất quyền uy khiến người khác phải khiếp sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook