Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh
-
Chương 35: Buổi giao hữu bóng rổ
Cuối cùng thì buổi giao hữu bóng rổ đó cũng đến, thật ra thì có đến hay không thì Tiên cũng chẳng quan tâm, nhưng mấy đứa con gái lớp cô thì hào hứng vô cùng vì nghe nói…trường bạn có một anh vô cùng đẹp trai..
Đẹp trai cái gì cơ chứ? Haizz mệt quá đi, Tiên mở Ipod nghe nhạc, lại bất chợt nhìn xuống dưới. Kính cận đang ngồi làm bài tập, cái kính của cậu ta mới vĩ đại làm sao, nó che hết cả khuôn mặt của cậu ta…chỉ thấy mỗi là cậu ta có nước da khá là trắng, mắt không rõ màu gì vì Tiên có bao giờ nhìn kĩ đâu. Mái tóc hơi dài, lòa xòa trước trán…ngồi nhìn một lúc, tự nhiên cô muốn nhìn khuôn mặt thật của cậu ta quá, tay theo ý nghĩ đó giơ lên, nhằm thẳng vào cái gọng kính:
-THỦY TIÊN!- Một giọng con gái lảnh lót vang lên, volume vô cùng lớn.
Tiên giật mình, tay vẫn đang ở trên không, cùng lúc đó kính cận ngẩng đầu lên thế là tay cô va vào đầu cậu ta. Chưa kịp làm gì thì cậu ta đã gỡ tay cô xuống, mặt cúi gằm, chắc mặt cậu ta đang đỏ lắm hay sao mà đến hai vành tai cũng đỏ thế này? Đang định cúi xuống nhìn mặt xem mặt cậu ta đỏ thế nào thì Tiên lại giật mình vì cô bạn lúc nãy lại lên tiếng với volume to hơn:
-THỦY TIÊN.
-Cái gì vậy? –Tiên chán nản ngoảnh sang nhìn cô bạn đó.
-Có người gọi.
-Ai vậy? –Vừa nói Tiên vừa đứng dậy đi ra phía đó.
-Ngọc ở trường TP!
-Vậy hả?
Thanh nhìn theo Tiên đi ra đến cửa, mặt cậu đang nóng bừng bừng, đến tai cũng nóng, cậu áp hai tay mình lên má rồi gục xuống. Xấu hổ quá.
Tiên đi ra cửa, thấy Ngọc đã đứng ở ngoài rồi, trời ơi..Tiên mới chỉ không gặp Ngọc gần 1 năm thôi nhưng trông Ngọc khác quá. Mái tóc ngày xưa thẳng mượt vậy mà giờ xoăn tít từ đầu đến cuối. Gương mặt trang điểm khá kĩ, ăn mặc sành điệu mang giày cao gót.. thế này mà vẫn vào trường được..bó tay.
-Chào chị Thủy Tiên!
-Chào em, có việc gì không?
-À, cũng không có gì,..hôm nay trường em giao hữu bóng rổ với trường chị nên em đến xem, tiện thể lên thăm chị thôi.
-À, ra vậy.. tưởng gì..
-Lát chị xuống xem cùng em nhé!
-Hôm nay chị định về sớm.
-Không về gì hết, ở lại đây! Em đi bảo anh Nguyên về trước đây.- Nói rồi không để Tiên nói gì, Ngọc chạy vụt đi.
-NÈ..nè..-Tiên gọi theo, nhưng vô ích, Ngọc đã chạy được một đoạn xa rồi- Khỉ thật!
Bực bội đi vào lớp, Tiên lại gác chân lên ghế, xong quay xuống hỏi cô nàng ngồi cạnh kính cận:
-Trường TP có thằng nào đẹp trai lắm hả?
Nghe câu này của Tiên, kính cận hơi cau mày nhưng vì cậu ta đang cúi xuống làm bài nên Tiên không biết. Cô bạn ngồi cạnh kính cận trả lời:
-Ừ..Cậu ấy tên là Phong, Trịnh Thanh Phong…đẹp trai mà chơi bóng cực siêu luôn.-Mặt cô bạn đó đã chuyển sang màu hồng rồi.
-Thanh Phong hả? Hình như nghe ở đâu rồi thì phải?
-Mấy ngày nay cái tên đó ở khắp trường mà, cậu chắc là có nghe qua!
-Chắc vậy..- Tiên ngoảnh lên rồi tiếp tục nghe nhạc…
Buổi chiều hôm đó, 2h thì buổi giao hữu sẽ bắt đầu. Tiên miễn cưỡng đi theo Ngọc ra sân vận động đằng sau trường học. Chỉ giao hữu thôi chứ có thi đấu gì đâu mà long trọng vậy chứ, bực mình. Tiên đang ngồi vắt chân chữ ngũ tại hàng ghế đầu. Mắt vẫn dán vào cái màn hình điện thoại đang có 9 cái lỗ và những con chuột đang thò lên lại chui xuống. Nói đơn giản hơn là đang chơi đập chuột. Vì vô cùng chăm chú vào cái màn hình đó nên không biết rằng kính cận đã ngồi đằng sau từ lúc nào rồi.
Mặc cho mọi tiếng hét chói tai xung quanh, đầu Tiên đang nổi lên từng con số:
-4,9,1,3,5,4,3,2,4,6,7,8,9,5….- Cuối cùng thì game over cùng với một tiếng hét chói tai…
-Tránh ra…
Tiên giật mình, ngẩng đầu lên.. “à thì ra là một quả bóng rổ đang bay đến chỗ mình, lại còn nhằm thẳng đầu mình nữa, ầy..lâu lắm rồi chưa chơi, từ lúc lên lớp 12 đến giờ…” Nghĩ vậy Tiên đút máy vào túi, ngắm chuẩn đường đi của bóng và…đỡ. Vừa túm được quả bóng thì Tiên bị xô ngã từ đằng sau. Vì đang kiễng chân để đón bóng, chưa kịp lấy lại thăng bằng nên bị xô như vậy Tiên cùng người đó ngã ập xuống..
Tay vẫn đang giơ lên cao cầm quả bóng, lại bị một cục thịt đè lên người, Tiên bực mình hét lớn:
-Đứng dậy cái coi!
Kính cận giật mình, lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cậu đang nằm đè lên Tiên và cậu nhận ra là rất nhiều người đang nhìn vào hai người. Xấu hổ quá, mặt cậu lại đỏ lên và ngồi dậy.
Thấy cục thịt đó tránh khỏi người mình, Tiên ngồi dậy, vai đau nhức vì bị đập khá nặng, cô nhìn người vừa gây ra cú ngã vừa rồi..ủa là kính cận hả?
Đứng hẳn dậy và thấy mọi người đang nhìn mình..Tiên nhìn xuống dưới sân bóng rổ, các cầu thủ vẫn đang nhìn mình, cô nghĩ “Chắc họ muốn lấy lại bóng!” vì vậy Tiên cười một cái, nhìn vào anh đội trưởng đội bóng rổ trường mình, cô ném về phía anh ta.
Anh đội trưởng chụp được một cách khá dễ dàng, rồi anh ta cũng cười, tay trái giơ ngón trỏ về phía cô, rồi tiếp tục quay ra chơi bóng. Lúc này Tiên mới phủi quần áo rồi ngồi xuống ghế, lại quay sang hỏi kính cận:
-Đau không?
Kính cận lắc đầu, mặt vẫn đỏ ửng..Tiên phủi áo mình xong tiếp tục quay xuống xem bóng rổ. Ồ, có một anh chàng của trường bạn đã cướp được bóng, rồi ném vào rổ…nhưng phấn khích thế nào lại ném bộp vào thành rổ, bắn ra ngoài. Nhiều tiếng xuýt xoa tiếc rẻ vang lên, Tiên cũng nói một câu nhưng không phải xuýt xoa như mọi người mà là:
-Đồ gà, thế mà cũng ném trượt!
Anh chàng đó quay mặt lại, Tiên tò mò muốn xem…mặt mũi của đồ gà ra sao nên cũng nhìn vào anh ta…ủa kia chẳng phải là cái tên có cái avatar đó sao? Tiên nghĩ vậy, đúng lúc đó thì họ nghỉ 5 phút. Tiên đứng bật dậy, nhảy qua bức tường cản để vào sân thi đấu, kính cận đột nhiên lên tiếng, hỏi:
-Đi đâu vậy?
Tiên hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng cậu ta xong rồi bật cười, nói:
-Đi điều tra chút.
Nói xong thì chạy về phía anh chàng đội trưởng đội bóng rổ.
Đứng đó nói chuyện với anh chàng đội trưởng một hồi, Tiên hỏi anh ta về cái tên gà ném trượt kia, và nhận ra rằng cậu ta chính là cái tên chat với mình mấy lần trước.
Kết quả hôm đó, trường Tiên thắng trường tên gà kia…mọi người vui vẻ..đi về. Tiên vừa đứng lên đã thấy cái tên gà kia chạy về phía mình. Còn Ngọc đứng bên cạnh thì lấy tay vuốt lại mái tóc xoăn tít của mình. Cậu ta chạy đến trước mặt Ngọc mặt hơi buồn, nói:
-Xin lỗi, mình thua rồi!
-Không sao đâu.- Ngọc cười- Thắng thua là chuyện bình thường mà.
-Ừ, mà đây là?-Cậu ta nhìn sang Tiên.
-À, đây là chị họ mình, Thủy Tiên.
-Chị họ? Thủy Tiên? Mình tưởng chị hay anh họ gì đó của cậu là Thủy Nguyên cơ mà?-Phong nhìn Tiên, thắc mắc.
Đúng lúc đó thì Nguyên từ đằng sau Tiên đi đến, Ngọc chỉ vào Nguyên:
-Kia mới là Thủy Nguyên kìa.
Phong nhìn Nguyên, rồi gật gù:
-Ừ, đúng rồi cái avatar đó..
Nguyên đi đến trước mặt Tiên..khẽ gật đầu chào Ngọc và Phong rồi quay sang Tiên:
-Chị có về không? Hôm nay mẹ về đấy, về nhà nhanh lên!
-Hôm nay mẹ về hả? Cậu không ở nhà nấu nướng gì sao?
-Một mình tôi nấu để chị lăng xăng chơi ở đây hả?
Kính cận đứng đằng sau mọi người vẫn không nói tiếng nào. Phong lên tiếng:
-Cậu là Nguyên? Tôi là..
-A, chúng ta về thôi Nguyên ơi..-Tiên ngắt lời Phong, tay phải túm tay Nguyên, tay trái túm tay kính cận rồi nói- Xin lỗi, đi trước nhé!- Rồi để lại Ngọc và Phong đứng ngơ ngác, Tiên kéo hai người đó chạy theo mình…
Chạy được một đoạn xa rồi, Nguyên nói:
-Chị bỏ tay ra cái coi! Sao phải chạy vậy?
-Ờ, hè hè..không có gì hết á!- Tiên bỏ tay Nguyên ra, bỏ luôn cả tay kính cận ra luôn.-Xin lỗi Thanh nhé, kéo một đoạn xa như vậy!
Kính cận không nói gì, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, Nguyên nhìn kính cận, nghĩ thầm “Sao con trai gì mà cứ ẻo lả như con gái vậy nhỉ?”
-Vậy chúng tôi về trước.-Nguyên nói rồi kéo tay Tiên- Về thôi.
-Ừ. Bye Thanh nhé!
Kính cận vẫn không nói gì, chỉ giơ tay chào Tiên một cái.
Đi ra xe, Nguyên hỏi:
-Sao bạn chị có vẻ ẻo lả vậy? Cậu ta có gay không vậy?
-Chắc là không, mỗi người một tính, không được phán xét vớ vẩn, về thôi.
-Ờ…
Tối hôm đó.
Sau khi ăn tối xong, Tiên làm bài tập. Nhìn các con số trong mấy cái đề đại học năm trước mà mắt Tiên lóa lên.. Tiên kém nhất là môn toán, môn toán cần suy tư lo-gic trong khi cô không có cái đầu nhạy bén hay khả năng suy nghĩ lo-gic. Một bài toán ít nhất phải giải bước đầu ra cô mới làm được. (T/g cũng vậy! =,=)
Giải phương trình: sin2xcosx+sinxcosx = cos2x+ sinx+cosx. (Ori tính lấy con khác khó hơn nhưng ko biết mấy cái kí hiệu căn kiếc ở đâu nên lấy đỡ con này!)
-Cái này làm thế nào hả trời??? Suốt một tiếng đồng hồ, cắn nát đầu bút mà vẫn không ra… Ôi, hay xuống hỏi bố nhỉ? Ừ, thì xuống hỏi bố.
Minh đang ngồi xem ti vi, Tiên lên tiếng:
-Bố à!
-Sao con..?
-Có bài này, con muốn hỏi..
-Ừ, đưa bố xem..-Minh cầm lấy bài của Tiên. Nếu đã học qua thì con này thực sự không khó, nhưng đối với Minh là người mất kiến thức lớp 11, 12 thì lại là cả một vấn đề. Sau này cậu cũng chỉ học qua loa về toán vì chuyên ngành chủ yếu của cậu bây giờ là tiếng anh cơ. Đối với Minh..bài này thì chịu rồi.
-Con vào hỏi mẹ đi, bố quên mất cách làm rồi.
-Hỏi mẹ ý ạ?-Tiên hơi ngần ngừ.
-Có việc gì à?-Minh hỏi.
-Con..sợ mẹ mắng lắm!
-Mẹ đã bao giờ mắng con đâu, nếu không biết thì phải hỏi chứ sao?
-Hay lát bố nhờ mẹ làm giúp con nhé!
-Ừ, cũng được, con lên phòng đi, lát bố nhờ mẹ xem cho.
-Vâng, cảm ơn bố.- Cô nói rồi đi lên phòng.
Mấy phút sau.
Anh từ nhà bếp đi ra ngoài phòng khách, thấy vậy Minh bảo:
-Anh này!
-Sao?
-Em xem giúp con bài toán này được không, nó kêu không làm được.
Anh nghe vậy, đi lại gần, cầm tập vở lên xem.
-Anh nghĩ mình phải học lại thôi, giờ con hỏi lại chẳng biết gì!-Minh cười.
-…
-Em có làm được không?
-Mỗi người có một bộ óc riêng, không nên trách cứ nếu họ không như người khác.-Anh nói rồi cầm tập vở lên trên tầng.
-Cộc cộc..
-Dạ, vào đi ạ.
Anh mở cửa bước vào, Tiên vẫn đang ngồi ở bàn học, trên bàn là một đống giấy nháp. Thấy Anh bước vào, lập tức quay người, lên tiếng:
-Chào mẹ ạ!
-Ừ..-Anh đi lại gần chỗ Tiên, Tiên vẫn đang làm con toán đó. Anh để cuốn vở xuống, dùng ngón tay chỉ từng chỗ.- Chỗ này dùng công thức nhân đôi, bên này cũng vậy dùng công thức nhân đôi. Con thử làm xem nào.
-Công thức nhân đôi ạ?
-Ừ..
-Vâng, để con thử. –Tiên bắt đầu nhớ công thức để làm..
Anh đứng nhìn Tiên làm bài, sau khi Tiên làm được bước đầu tiếp tục hướng dẫn:
-Bây giờ nhóm sinxcosx ra ngoài, vế bên này cũng vậy, có gì chung thì nhóm ra ngoài.
-Vâng..
…
10’ sau.
Cuối cùng cũng ra kết quả (Vì ko có đủ kí hiệu nên ko ghi ra được) Tiên nhìn qua một lượt bài mình làm, lại nghe Anh nói:
-Khối B đúng không?
-Vâng…
-Phải làm nhiều dạng này vào, con này thuộc dạng rất dễ..
-Vâng..
-Có bài khó cứ hỏi, nếu làm được mẹ sẽ giúp.
-Vâng, cảm ơn mẹ.
Anh nhìn Tiên rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tiên ngồi nghĩ thầm.
-Kể ra mẹ cũng không quá đáng sợ như mình nghĩ!!
Đẹp trai cái gì cơ chứ? Haizz mệt quá đi, Tiên mở Ipod nghe nhạc, lại bất chợt nhìn xuống dưới. Kính cận đang ngồi làm bài tập, cái kính của cậu ta mới vĩ đại làm sao, nó che hết cả khuôn mặt của cậu ta…chỉ thấy mỗi là cậu ta có nước da khá là trắng, mắt không rõ màu gì vì Tiên có bao giờ nhìn kĩ đâu. Mái tóc hơi dài, lòa xòa trước trán…ngồi nhìn một lúc, tự nhiên cô muốn nhìn khuôn mặt thật của cậu ta quá, tay theo ý nghĩ đó giơ lên, nhằm thẳng vào cái gọng kính:
-THỦY TIÊN!- Một giọng con gái lảnh lót vang lên, volume vô cùng lớn.
Tiên giật mình, tay vẫn đang ở trên không, cùng lúc đó kính cận ngẩng đầu lên thế là tay cô va vào đầu cậu ta. Chưa kịp làm gì thì cậu ta đã gỡ tay cô xuống, mặt cúi gằm, chắc mặt cậu ta đang đỏ lắm hay sao mà đến hai vành tai cũng đỏ thế này? Đang định cúi xuống nhìn mặt xem mặt cậu ta đỏ thế nào thì Tiên lại giật mình vì cô bạn lúc nãy lại lên tiếng với volume to hơn:
-THỦY TIÊN.
-Cái gì vậy? –Tiên chán nản ngoảnh sang nhìn cô bạn đó.
-Có người gọi.
-Ai vậy? –Vừa nói Tiên vừa đứng dậy đi ra phía đó.
-Ngọc ở trường TP!
-Vậy hả?
Thanh nhìn theo Tiên đi ra đến cửa, mặt cậu đang nóng bừng bừng, đến tai cũng nóng, cậu áp hai tay mình lên má rồi gục xuống. Xấu hổ quá.
Tiên đi ra cửa, thấy Ngọc đã đứng ở ngoài rồi, trời ơi..Tiên mới chỉ không gặp Ngọc gần 1 năm thôi nhưng trông Ngọc khác quá. Mái tóc ngày xưa thẳng mượt vậy mà giờ xoăn tít từ đầu đến cuối. Gương mặt trang điểm khá kĩ, ăn mặc sành điệu mang giày cao gót.. thế này mà vẫn vào trường được..bó tay.
-Chào chị Thủy Tiên!
-Chào em, có việc gì không?
-À, cũng không có gì,..hôm nay trường em giao hữu bóng rổ với trường chị nên em đến xem, tiện thể lên thăm chị thôi.
-À, ra vậy.. tưởng gì..
-Lát chị xuống xem cùng em nhé!
-Hôm nay chị định về sớm.
-Không về gì hết, ở lại đây! Em đi bảo anh Nguyên về trước đây.- Nói rồi không để Tiên nói gì, Ngọc chạy vụt đi.
-NÈ..nè..-Tiên gọi theo, nhưng vô ích, Ngọc đã chạy được một đoạn xa rồi- Khỉ thật!
Bực bội đi vào lớp, Tiên lại gác chân lên ghế, xong quay xuống hỏi cô nàng ngồi cạnh kính cận:
-Trường TP có thằng nào đẹp trai lắm hả?
Nghe câu này của Tiên, kính cận hơi cau mày nhưng vì cậu ta đang cúi xuống làm bài nên Tiên không biết. Cô bạn ngồi cạnh kính cận trả lời:
-Ừ..Cậu ấy tên là Phong, Trịnh Thanh Phong…đẹp trai mà chơi bóng cực siêu luôn.-Mặt cô bạn đó đã chuyển sang màu hồng rồi.
-Thanh Phong hả? Hình như nghe ở đâu rồi thì phải?
-Mấy ngày nay cái tên đó ở khắp trường mà, cậu chắc là có nghe qua!
-Chắc vậy..- Tiên ngoảnh lên rồi tiếp tục nghe nhạc…
Buổi chiều hôm đó, 2h thì buổi giao hữu sẽ bắt đầu. Tiên miễn cưỡng đi theo Ngọc ra sân vận động đằng sau trường học. Chỉ giao hữu thôi chứ có thi đấu gì đâu mà long trọng vậy chứ, bực mình. Tiên đang ngồi vắt chân chữ ngũ tại hàng ghế đầu. Mắt vẫn dán vào cái màn hình điện thoại đang có 9 cái lỗ và những con chuột đang thò lên lại chui xuống. Nói đơn giản hơn là đang chơi đập chuột. Vì vô cùng chăm chú vào cái màn hình đó nên không biết rằng kính cận đã ngồi đằng sau từ lúc nào rồi.
Mặc cho mọi tiếng hét chói tai xung quanh, đầu Tiên đang nổi lên từng con số:
-4,9,1,3,5,4,3,2,4,6,7,8,9,5….- Cuối cùng thì game over cùng với một tiếng hét chói tai…
-Tránh ra…
Tiên giật mình, ngẩng đầu lên.. “à thì ra là một quả bóng rổ đang bay đến chỗ mình, lại còn nhằm thẳng đầu mình nữa, ầy..lâu lắm rồi chưa chơi, từ lúc lên lớp 12 đến giờ…” Nghĩ vậy Tiên đút máy vào túi, ngắm chuẩn đường đi của bóng và…đỡ. Vừa túm được quả bóng thì Tiên bị xô ngã từ đằng sau. Vì đang kiễng chân để đón bóng, chưa kịp lấy lại thăng bằng nên bị xô như vậy Tiên cùng người đó ngã ập xuống..
Tay vẫn đang giơ lên cao cầm quả bóng, lại bị một cục thịt đè lên người, Tiên bực mình hét lớn:
-Đứng dậy cái coi!
Kính cận giật mình, lồm cồm bò dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Cậu đang nằm đè lên Tiên và cậu nhận ra là rất nhiều người đang nhìn vào hai người. Xấu hổ quá, mặt cậu lại đỏ lên và ngồi dậy.
Thấy cục thịt đó tránh khỏi người mình, Tiên ngồi dậy, vai đau nhức vì bị đập khá nặng, cô nhìn người vừa gây ra cú ngã vừa rồi..ủa là kính cận hả?
Đứng hẳn dậy và thấy mọi người đang nhìn mình..Tiên nhìn xuống dưới sân bóng rổ, các cầu thủ vẫn đang nhìn mình, cô nghĩ “Chắc họ muốn lấy lại bóng!” vì vậy Tiên cười một cái, nhìn vào anh đội trưởng đội bóng rổ trường mình, cô ném về phía anh ta.
Anh đội trưởng chụp được một cách khá dễ dàng, rồi anh ta cũng cười, tay trái giơ ngón trỏ về phía cô, rồi tiếp tục quay ra chơi bóng. Lúc này Tiên mới phủi quần áo rồi ngồi xuống ghế, lại quay sang hỏi kính cận:
-Đau không?
Kính cận lắc đầu, mặt vẫn đỏ ửng..Tiên phủi áo mình xong tiếp tục quay xuống xem bóng rổ. Ồ, có một anh chàng của trường bạn đã cướp được bóng, rồi ném vào rổ…nhưng phấn khích thế nào lại ném bộp vào thành rổ, bắn ra ngoài. Nhiều tiếng xuýt xoa tiếc rẻ vang lên, Tiên cũng nói một câu nhưng không phải xuýt xoa như mọi người mà là:
-Đồ gà, thế mà cũng ném trượt!
Anh chàng đó quay mặt lại, Tiên tò mò muốn xem…mặt mũi của đồ gà ra sao nên cũng nhìn vào anh ta…ủa kia chẳng phải là cái tên có cái avatar đó sao? Tiên nghĩ vậy, đúng lúc đó thì họ nghỉ 5 phút. Tiên đứng bật dậy, nhảy qua bức tường cản để vào sân thi đấu, kính cận đột nhiên lên tiếng, hỏi:
-Đi đâu vậy?
Tiên hơi ngạc nhiên khi nghe tiếng cậu ta xong rồi bật cười, nói:
-Đi điều tra chút.
Nói xong thì chạy về phía anh chàng đội trưởng đội bóng rổ.
Đứng đó nói chuyện với anh chàng đội trưởng một hồi, Tiên hỏi anh ta về cái tên gà ném trượt kia, và nhận ra rằng cậu ta chính là cái tên chat với mình mấy lần trước.
Kết quả hôm đó, trường Tiên thắng trường tên gà kia…mọi người vui vẻ..đi về. Tiên vừa đứng lên đã thấy cái tên gà kia chạy về phía mình. Còn Ngọc đứng bên cạnh thì lấy tay vuốt lại mái tóc xoăn tít của mình. Cậu ta chạy đến trước mặt Ngọc mặt hơi buồn, nói:
-Xin lỗi, mình thua rồi!
-Không sao đâu.- Ngọc cười- Thắng thua là chuyện bình thường mà.
-Ừ, mà đây là?-Cậu ta nhìn sang Tiên.
-À, đây là chị họ mình, Thủy Tiên.
-Chị họ? Thủy Tiên? Mình tưởng chị hay anh họ gì đó của cậu là Thủy Nguyên cơ mà?-Phong nhìn Tiên, thắc mắc.
Đúng lúc đó thì Nguyên từ đằng sau Tiên đi đến, Ngọc chỉ vào Nguyên:
-Kia mới là Thủy Nguyên kìa.
Phong nhìn Nguyên, rồi gật gù:
-Ừ, đúng rồi cái avatar đó..
Nguyên đi đến trước mặt Tiên..khẽ gật đầu chào Ngọc và Phong rồi quay sang Tiên:
-Chị có về không? Hôm nay mẹ về đấy, về nhà nhanh lên!
-Hôm nay mẹ về hả? Cậu không ở nhà nấu nướng gì sao?
-Một mình tôi nấu để chị lăng xăng chơi ở đây hả?
Kính cận đứng đằng sau mọi người vẫn không nói tiếng nào. Phong lên tiếng:
-Cậu là Nguyên? Tôi là..
-A, chúng ta về thôi Nguyên ơi..-Tiên ngắt lời Phong, tay phải túm tay Nguyên, tay trái túm tay kính cận rồi nói- Xin lỗi, đi trước nhé!- Rồi để lại Ngọc và Phong đứng ngơ ngác, Tiên kéo hai người đó chạy theo mình…
Chạy được một đoạn xa rồi, Nguyên nói:
-Chị bỏ tay ra cái coi! Sao phải chạy vậy?
-Ờ, hè hè..không có gì hết á!- Tiên bỏ tay Nguyên ra, bỏ luôn cả tay kính cận ra luôn.-Xin lỗi Thanh nhé, kéo một đoạn xa như vậy!
Kính cận không nói gì, chỉ nhè nhẹ lắc đầu, Nguyên nhìn kính cận, nghĩ thầm “Sao con trai gì mà cứ ẻo lả như con gái vậy nhỉ?”
-Vậy chúng tôi về trước.-Nguyên nói rồi kéo tay Tiên- Về thôi.
-Ừ. Bye Thanh nhé!
Kính cận vẫn không nói gì, chỉ giơ tay chào Tiên một cái.
Đi ra xe, Nguyên hỏi:
-Sao bạn chị có vẻ ẻo lả vậy? Cậu ta có gay không vậy?
-Chắc là không, mỗi người một tính, không được phán xét vớ vẩn, về thôi.
-Ờ…
Tối hôm đó.
Sau khi ăn tối xong, Tiên làm bài tập. Nhìn các con số trong mấy cái đề đại học năm trước mà mắt Tiên lóa lên.. Tiên kém nhất là môn toán, môn toán cần suy tư lo-gic trong khi cô không có cái đầu nhạy bén hay khả năng suy nghĩ lo-gic. Một bài toán ít nhất phải giải bước đầu ra cô mới làm được. (T/g cũng vậy! =,=)
Giải phương trình: sin2xcosx+sinxcosx = cos2x+ sinx+cosx. (Ori tính lấy con khác khó hơn nhưng ko biết mấy cái kí hiệu căn kiếc ở đâu nên lấy đỡ con này!)
-Cái này làm thế nào hả trời??? Suốt một tiếng đồng hồ, cắn nát đầu bút mà vẫn không ra… Ôi, hay xuống hỏi bố nhỉ? Ừ, thì xuống hỏi bố.
Minh đang ngồi xem ti vi, Tiên lên tiếng:
-Bố à!
-Sao con..?
-Có bài này, con muốn hỏi..
-Ừ, đưa bố xem..-Minh cầm lấy bài của Tiên. Nếu đã học qua thì con này thực sự không khó, nhưng đối với Minh là người mất kiến thức lớp 11, 12 thì lại là cả một vấn đề. Sau này cậu cũng chỉ học qua loa về toán vì chuyên ngành chủ yếu của cậu bây giờ là tiếng anh cơ. Đối với Minh..bài này thì chịu rồi.
-Con vào hỏi mẹ đi, bố quên mất cách làm rồi.
-Hỏi mẹ ý ạ?-Tiên hơi ngần ngừ.
-Có việc gì à?-Minh hỏi.
-Con..sợ mẹ mắng lắm!
-Mẹ đã bao giờ mắng con đâu, nếu không biết thì phải hỏi chứ sao?
-Hay lát bố nhờ mẹ làm giúp con nhé!
-Ừ, cũng được, con lên phòng đi, lát bố nhờ mẹ xem cho.
-Vâng, cảm ơn bố.- Cô nói rồi đi lên phòng.
Mấy phút sau.
Anh từ nhà bếp đi ra ngoài phòng khách, thấy vậy Minh bảo:
-Anh này!
-Sao?
-Em xem giúp con bài toán này được không, nó kêu không làm được.
Anh nghe vậy, đi lại gần, cầm tập vở lên xem.
-Anh nghĩ mình phải học lại thôi, giờ con hỏi lại chẳng biết gì!-Minh cười.
-…
-Em có làm được không?
-Mỗi người có một bộ óc riêng, không nên trách cứ nếu họ không như người khác.-Anh nói rồi cầm tập vở lên trên tầng.
-Cộc cộc..
-Dạ, vào đi ạ.
Anh mở cửa bước vào, Tiên vẫn đang ngồi ở bàn học, trên bàn là một đống giấy nháp. Thấy Anh bước vào, lập tức quay người, lên tiếng:
-Chào mẹ ạ!
-Ừ..-Anh đi lại gần chỗ Tiên, Tiên vẫn đang làm con toán đó. Anh để cuốn vở xuống, dùng ngón tay chỉ từng chỗ.- Chỗ này dùng công thức nhân đôi, bên này cũng vậy dùng công thức nhân đôi. Con thử làm xem nào.
-Công thức nhân đôi ạ?
-Ừ..
-Vâng, để con thử. –Tiên bắt đầu nhớ công thức để làm..
Anh đứng nhìn Tiên làm bài, sau khi Tiên làm được bước đầu tiếp tục hướng dẫn:
-Bây giờ nhóm sinxcosx ra ngoài, vế bên này cũng vậy, có gì chung thì nhóm ra ngoài.
-Vâng..
…
10’ sau.
Cuối cùng cũng ra kết quả (Vì ko có đủ kí hiệu nên ko ghi ra được) Tiên nhìn qua một lượt bài mình làm, lại nghe Anh nói:
-Khối B đúng không?
-Vâng…
-Phải làm nhiều dạng này vào, con này thuộc dạng rất dễ..
-Vâng..
-Có bài khó cứ hỏi, nếu làm được mẹ sẽ giúp.
-Vâng, cảm ơn mẹ.
Anh nhìn Tiên rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại. Tiên ngồi nghĩ thầm.
-Kể ra mẹ cũng không quá đáng sợ như mình nghĩ!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook