Ánh Nguyệt
-
C37: Chương 37
Ba Lập Thành là một đại phú hào đích thực, nhà của cậu trước là một biệt thự lớn, cha mẹ giàu như vậy, đáng ra cậu phải thật hạnh phúc, nhưng cuộc sống nào dễ dàng với con ngời như vậy, nhà cậu có hai người con, cậu là anh và còn một người chị gái, tên là Tuyết Liên. Vào một ngày Lập Thành được 2 tuổi, cả nhà cùng nhau đi biển chơi, vì lơ đãng mà phao của Lập Thành bị lật, cha mẹ đang mua nước không để ý tới, chỉ có người chị Tuyết Liên đứng gần đó phát hiện, mặc kệ thân thể của bản thân mà bơi ra kéo cậu vào, Lập Thành vừa an toàn ngồi trên bờ thì cũng là lúc Tuyết Liên bị sóng lớn nhấn chìm, mẹ vì sự kiện đó cũng trở nên suy sụp, nửa tỉnh nửa mê, luôn nhìn Lập Thành thành Tuyết Liên, sau đó càng trở nên điên loạn, bắt cậu trở thành dáng vẻ của cô, để tóc dài, cũng lấy tên Tuyết Liên để cho cậu đi học.
Trước cái chết vô tình của chị gái, một đứa trẻ 2 tuổi nào có thể hiểu được sự đau đớn đó, hồn nhiên nắm tay bố đứng trong tang lễ của chị…Hồi tưởng lại quá khứ đó, Lập Thành ngồi trên thành cửa sổ, nhìn trời mưa tầm tã ở bên ngoài, thở dài thườn thượt rồi gom lại tất cả số tiền tiết kiệm suốt 10 năm bỏ vào balo, chút quần áo cùng đồ ăn, leo cửa sổ trốn khỏi biệt thự.
Sau ngày hôm ấy, Gia Minh nhắn tin gọi điện cho cậu đều không nhận được sự hồi đáp anh đứng trước cửa căn biệt thự kiên nhẫn chờ đợi cậu ra gặp, lúc này trời mưa không ngớt, gió tạt đến nỗi dù anh có che ô thì người anh vẫn ướt không chừa chỗ nào, tại sao lại trở nên như thế này, tại sao không gặp anh, tại sao lại không nói rõ ràng.
Gia Minh đợi ở đó 3 ngày không ăn không uống, chờ tới khi thân tàn ma dại, người không người ma không ra ma. Ba của Lập Thành thấy cậu thanh niên đứng mãi ở đó vốn rầu rĩ giờ lại càng thêm buồn bã, cầm ô bước ra ngoài, thay cậu giải thích cho sự biến mất. Đứng trước mặt Gia Minh, ông ta mặt lạnh tanh, nhưng lời nói thì ngược lại.
- ’’ Cậu quen với Tuyết Liên à/’’
- ’’ Vâng…con muốn gặp em ấy.’’
- ’’ Con bé…nó bỏ đi rồi.’’
- ’’ Bỏ đi?’’
Gia Minh ngỡ ngàng, cô gái dịu dàng của hắn, lại dám bỏ nhà ra đi, mà đi đâu mới được, tại sao cắt đứt liên lạc với anh…
- ’’ Cậu…mong cậu tìm được nó. Nhờ cậu…chăm sóc thằng bé.’’
Những từ cuối anh không thể nghe rõ vì tiếng sấm chớp, nhìn ông bỏ vào nhà, anh buông tay vứt đi cây ô bị gió tạt tới rách, thẫn thờ đi tới công viên mà hai người hay lui tới. Vào tối đó, anh khóc không thành tiếng, lời nói hẹn gặp lại thì ra có ý nghĩa lớn như thế, tiếng khóc nghẹn còn bị át bởi tiếng mưa lớn, mưa rơi như xối xuống đầu anh từng đợt, anh cầm chặt lấy chiếc vòng trên cổ, hôm đó mưa lớn quá, mây đen đầy trời thì làm sao có thể nhìn thầy ánh trăng, ngâm mưa thời gian dài làm đầu anh dần trở nên mụ mị, trong khoảng không mờ ảo nhìn thây hình ảnh của Tuyết Liên, anh mệt mỏi gọi tên.
- ’’ Tuyết Liên ah, em về rồi.’’
Lập Thành mặc chiếc áo hoodie che đi phần tóc ngắn, thấy anh như vậy có một chút không nỡ, liền bước lại ôm lấy anh, Gia Minh cảm nhận được hơi ấm thì cũng ôm chặt lấy không buông, không muốn cậu rời đi, chưa nói gì nhưng đã nghe thấy tiếng nức nở, giọng nói nghẹn ngào.
- ’’ Em xin lỗi…em lừa dối anh, xin lỗi…"
______________
Lập Thành nghe anh nhắc chuyện cũ thì liền né tránh, quay lưng đi trầm tư ngẫm nghĩ. Gia Minh vốn trước nay không có cảm tình với con trai, giờ lại bị cậu lừa dối như vậy, sợ rằng sẽ sinh ra sự ghét bỏ…Bao lâu này rời đi cậu viên luôn nhớ tới người con trai bên cậu những năm tháng ác mộng đó, vì chuyện đó mà lâu nay cậu vẫn sống quanh quẩn quanh thành phố thầm theo dõi anh, chỉ là không hiểu sao sau đó nhà anh lại chuyển nhà đi, không tìm thấy, hôm nay vì đưa anh về mới biết nhà anh ở đâu, vẫn chẳng khác gì căn nhà trước đó của anh.
Tình cảm trước đó cậu dành cho Nghiên Dương, ngoài sự thương hại, cậu còn mang mục đích tìm phần tình cảm bị mất đi trong thâm tâm, muốn Nghiên Dương lấp đầy thay cho hình ảnh của Gia Minh. Ngày Gia Minh đến cửa hàng lần đầu tiên, không ai biết cậu đã vui đến chừng nào, nhưng khi thấy anh có vẻ không hề hay nhận ra bản thân, sợ rằng anh sẽ ghét bỏ thân phận thật của bản thân nên cũng giả vờ không quen biết, làm khó đủ đường để anh không thấy được tính cách thật trước đó để nhận ra cậu, nhưng đâu ngờ lúc cậu nói chuyện với Nghiên Dương đã vô tình thể hiện vẻ trầm ổn ôn nhu vốn có, còn dựa vào chiếc vòng có một không hai…
Đang chìm trong đống suy nghĩ rối ren thì Gia Minh lại bất ngờ cầm lấy tay cậu làm phá bỏ mọi rào cản trong suy nghĩ, ngước mắt nhìn anh.
- ’’ Anh nhớ em.’’
Lập Thành nghe câu nói thf ngỡ ngàng, không giống những điều cậu lo sợ bấy lâu, sợ rằng bản thân nghe nhầm, cậu hỏi lại.
- ’’ Anh nói gì?’’
Gia Minh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt luyến tiếc nhẹ kéo cậu vào lòng, sự ấm áp mà cậu mong chờ gần 10 năm qua, cuối cùng cũng gặp lại được anh, nước mắt tự nhiên mà lăn trên má, tay ngứa ngáy muốn đưa lên ôm lấy anh nhưng không đủ can đảm, lắng nghe anh nói.
- ’’ Anh nhớ em, xin em, đừng xa anh lần nào nữa, được không?’’
- ’’ Gia Minh…anh…không giận em ah?’’
Anh không trực tiếp trả lời, xoa đầu cậu vỗ về, tông giọng trầm ổn nói.
- ’’ Trả lời anh đi, đừng rời xa anh, nhé?’’
Một câu tra lời nhưng tận hai nghĩa, vừa là trả lời cho việc anh không giận cậu, vừa muốn tìm ra lời hồi đáp của y.
Lập Thành im lặng, tay nhúc nhích lấy hết dũng khí ôm lấy anh, tựa cằm lên vai, cười thầm trong lòng.
- ’’ Vâng.’’
Nghe câu trả lời cùng hành động của cậu anh cũng yên tâm, hỏi nguyên do.
- ’’ Sao trước đó, em không nói rõ với anh.’’
Lập Thành co ngón tay lại nắm lấy lưng áo anh, giọng nói có chút rụt rè.
- ’’ Em sợ anh ghét bỏ em.’’
- ’’ Em ngốc…anh đã bảo dù có chuyện gì cũng phải kể với anh mà.’’
- ’’ Tại…anh không thích con trai, lúc ở nhà hàng ( sự kiện chap 27) em càng sợ anh chán ghét em.’’
- ’’ Thật sự anh không thích con trai, nhưng em là ngoại lệ.’’
- ’’…’’
Lập Thành im lặng gỡ anh ra khỏi người, mắt đối mặt, nghiêm túc hỏi.
- ’’ Anh còn yêu em không?’’
Gia Minh nhìn bộ dạng nghiêm túc của y thì mỉm cười, hôn lên trán y vui vẻ trả lời.
- ’’ Không phải là còn hay không, mà trước nay chưa hề thay đổi, vẫn luôn yêu em.’’
Lập Thành không còn rào cản trong tâm trí, lấy cơ thể cao lớn của mình đè anh xuống giường, lấy tay chống giữ một khoảng cách nhỏ đối với anh, gia Minh có chút bất ngờ, không biết phải phản ứng như thế nào.
- ’’ Em…làm…’’
- ’’ Anh có nhớ lời hứa trước đó của anh trên đồi non không?’’
Gia minh ngập ngừng khoảng 5s rồi trả lời.
- ’’ … Năm em 18, anh sẽ cưới em.?’’
- ’’ Đúng rồi, bây giờ…em hôn anh được không?’’
- ’’…’’
- ’’ Được không ah?’’
- ’’ …Um ‘’
Được sự đồng ý ủa Gia Minh, cậu nhẹ tay nâng đầu anh lên rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh, tốc độ dần dần tăng lên cùng với vẻ đói khát cả Lập Thành, cảm giác lúc đầu của Gia Minh khá kì lạ, anh định kháng cự nhưng người cũng dần dần bị cuốn vào hành động của cậu không thoát ra được, sau khi Lập Thành luyến tiếc rời môi thì còn kéo theo một sợi chỉ bạc đầy mờ ám, anh bị hôn tới tay chân mềm nhũn, đặt tay lên ngực cậu đẩy ra.
- ’’ Đợi chút…cho anh thở, em lớn nhanh quá, học mấy cái này từ ai vậy."
Nghe lời nói của anh thì Lập Thành ngượng ngùng đỏ mặt tay vuốt ve tóc anh, nuốt thứ nước đang chảy ra từ khoang miệng rồi trả lời.
- ’’ Em không học từ ai cả, đơn gian chỉ là xem phim rồi ghi nhớ, còn nhiều thứ hay ho lắm, để em dạy anh nhé?’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook