Anh Nghĩ Muốn Em
-
Chương 12
CHƯƠNG 12
Nhưng bởi vì cấp phổ thông cần xây dựng rộng rãi cho nên cách một khoảng với cấp trung học và cấp tiểu học, cũng không nối liền cùng một chỗ, có cảm giác cách biệt.
Nghe thấy lời của Mẫn Huân tôi không khỏi nhăn mày, đưa tay nâng cằm em trai lên, nhìn về phía đôi mắt đã có chút ướt át của nó. “Em ở trường học bị bắt nạt? Vì sao không nói với anh?”
Hiểu được tính tình của Vĩnh Khánh quá mức dịu dàng, rất dễ dàng bị thiệt thòi lớn cho nên từ nhỏ tôi liền bảo vệ nó, mãi cho đến khi tôi lên cấp ba, không thể tiếp tục ở bên cạnh nó nữa.
Ai ngờ tôi vừa mới rời khỏi nó nó đã lập tức bị người bắt nạt, chẳng lẽ nó trời sinh đã hấp dẫn người khác tới bắt nạt nó sao?
“Em em không muốn làm cho anh lo lắng a.” Nhìn khuôn mặt của tôi tràn lan lửa giận mà có vẻ hung ác vì nghĩ đến nó bị bắt nạt mà trốn trong phòng của Mẫn Huân khóc, nước mắt dưới đáy mắt Vĩnh Khánh mới lập tức rơi xuống.
“Ô, xin lỗi, là em không tốt, em không nên để cho người khác bắt nạt, anh hai đừng tức giận được không?”
Nhìn Vĩnh Khánh kêu khóc ôm chặt lấy tôi, trong lòng tôi bỗng dưng xẹt qua cảm giác bất đắc dĩ cùng đau lòng, tôi thở dài ôm nó vào trong lòng. “Ngoan, đừng khóc, anh không trách em, chỉ là lo lắng mà thôi. Em không bị bọn chúng làm gì chứ?”
Mới trước đây bắt nạt nhiều lắm là trộm đi thứ gì đó của Vĩnh Khánh, giấu mất cái bàn của nó, nếu không chính là hắt nước vào người nó. Nhưng hiện tại lên cấp hai, trời biết lũ tiểu quỷ chết tiệt đang trong thời kỳ phản nghịch sẽ làm ra chuyện táng tận lương tâm gì.
Đột nhiên, bên tai vang lên một câu nói trầm thấp dễ nghe, tràn ngập ý vị hấp dẫn.
“Tôi muốn ôm cậu.”
Thân thể đột nhiên run rẩy, sao đột nhiên lại nhớ tới hắn? Xuống một chút nữa, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của Vĩnh Khánh, càng có vẻ yếu ớt mềm mại, khuôn mặt đáng yêu làm cho người ta muốn yêu thương, đáy lòng lập tức cả kinh.
Diện mạo giống như tôi nhiều lắm chỉ tính là tạm được, còn không xếp vào số những người đẹp trai cũng đã xui xẻo bị chuyện khủng bố như vậy, em trai là một thiếu niên đáng yêu như vậy, sao có thể không làm biến thái tâm động chứ?
Tôi vội vàng nắm hai vai Vĩnh Khánh, truy hỏi: “Bọn họ bắt nạt em thế nào? Có làm em đau không?”
Vĩnh Khánh bị kích động của tôi dọa đến, ngẩn người rồi mới sợ hãi trả lời: “Là có đau một chút.”
“Làm sao? Em làm sao mà đau?” Tôi hoảng sợ nhìn quét qua thân thể em trai, cũng không dám nhìn về chỗ trong dự đoán của tôi.
“Nơi này.” Vĩnh Khánh kéo ống quần, trên mắt cá chân có một khối trầy da nho nhỏ.
“Chỉ như vậy?” Tôi dừng một chút, chần chừ hỏi.
“Chỉ như vậy.” Vĩnh Khánh gật đầu khẳng định.
Thở một hơi thật mạnh, tôi yên tâm ôm chặt em trai. “May là không phải rất nghiêm trọng.”
“Vâng, chỉ là khi đó thật sự rất đau, em đau đến chảy nước mắt, bọn họ ngược lại còn cười lớn tiếng hơn nữa, em rất sợ.” Cảm giác thân hình mềm mại của thiếu niên trong lòng hơi run rẩy, tôi chỉ có thể ôm nó vào càng chặt.
“Không sợ, anh sẽ giúp em, cho bọn chúng không dám bắt nạt em nữa.”
“Vâng, cám ơn anh.” Vĩnh Khánh nở nụ cười sáng lạn với tôi, đó là sự tín nhiệm hoàn toàn, bên cạnh lập tức bay tới một tiếng cười nhạo.
“Chỉ cần anh vẫn yếu đuối như thế, người bắt nạt anh sẽ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.” Mà người bắt nạt nó nhiều nhất, đúng là đứa em gái này.
Quay đầu liếc mắt một cái với em gái, Vĩnh Khánh chớp chớp đôi mắt to đen bóng, đột nhiên xoay người lại, khẩn trương nói: “Anh hai, anh nhịn cả một đêm nhất định mệt chết đi? Nhanh đi tắm rửa rồi ngủ!”
Tiếp theo tôi liền bị Vĩnh Khánh đẩy lên lầu, vừa vặn gặp được cha già mới từ trong phòng đi ra. “Ồ, con đã trở lại, thuốc lá của ba đâu?”
Tôi yên lặng đưa qua một gói thuốc lá to.
“Cảm ơn nhé.” Tiếp theo cha già liền nhàn nhã bước từng bước xuống lầu.
Trước khi tôi trở lại phòng chỉ thấy mẹ già đi ra từ ban công lầu hai, nhìn thấy tôi liền chạy đến. “Có mua đồ của mẹ không?”
Tôi yên lặng đưa qua một gói bông hoa hồng to.
“Cảm ơn nha.” Tiếp theo mẹ già liền đánh mông nhẹ bước từng bước xuống lầu.
“Nhanh lên tắm rửa đi ngủ!” Mãi cho đến khi tôi ôm áo ngủ, bị đẩy mạnh vào phòng tắm tôi mới lấy lại tinh thần.
Ba mẹ bọn họ hoàn toàn không lo lắng cho đứa con cả đi suốt một đêm không về còn không gọi điện thoại thông báo a, trước kia khi tôi ra khỏi nhà vào nửa đêm, đều đặt ở cửa phòng bọn họ tời giấy nhớ, khi trở về đầu tiên cũng sẽ đi tìm bọn họ báo cáo.
Nghĩ đến nếu ngày hôm qua tôi cứ như vậy chết trong tay người đàn ông kia, có phải ba mẹ đợi cho đến khi cảnh sát tìm tới cửa, tin tức lan tràn đến ồn ào huyên náo xong mới phát hiện tôi đã không bao giờ trở lại nữa không?
Đang lúc tôi muốn cởi quần áo, đột nhiên nhớ lại hôm nay là chủ nhật, theo lệ thường, trừ bỏ em trai được tôi dẫn đi mới có thể ra ngoài cửa, những người khác đều sẽ tự có cuộc hẹn, mẹ già bình thường sẽ đi bảo dưỡng làm đẹp hoặc là tìm bạn bè chơi mạt chược, mà cha già còn lại là đi đánh gofl, hoặc là cùng bạn bè uống chén rượu, còn như em gái, cho tới bây giờ tôi cũng không biết nó ra khỏi nhà làm cái gì, nhưng nghĩ đến tâm tư nó vô cùng kín đáo, làm việc cũng rất đúng mực, liền không lo lắng nó sẽ làm chuyện không tốt gì.
Chỉ là hôm nay cư nhiên tất cả bọn họ không sót một người đều ở nhà, hơn nữa mỗi một người đều chào hỏi với tôi, trước kia trừ phi có việc phải bảo tôi làm hoặc nhờ tôi, bằng không bình thường bọn họ sẽ không mở miệng nói chuyện với tôi, theo cách nói của bọn họ là, chỉ cần làm cho tôi mở miệng, tôi liền nói mãi không dừng, tuyệt đối sẽ giáo huấn bọn họ đến thối đầu.
Không có cách nào a, ai bảo ba mẹ cùng Mẫn Huân đều là một dạng, cứ việc độc lập tự chủ, nhưng cuộc sống hàng ngày lại làm cho người ta lo lắng, không biết nấu ăn, không giặt quần áo, không biết sửa chữa điện nước, cũng không như bé gái bình thường chơi búp bê, mà là đi nghiên cứu cổ phiếu thị trường, ba người như vậy bảo tôi sao không lo lắng được?
Trước kia còn có chị họ giúp đỡ nấu cơm, nhưng chị ấy học xong đại học liền chuyển đi rồi, hai tuần gần đây cơ hồ đều là ăn ngoài, mãi cho đến ba ngày trước tôi mới thử tự mình xuống bếp, ngoài ý muốn phát hiện tôi rất có thiên phú, mới lại quay về ăn đồ ăn nhà.
Nghĩ đến bọn họ tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thật đều giống như em trai quan tâm tôi, đáy lòng liền cảm thấy ấm áp.
Cởi quần áo, tôi đứng dưới vòi nước thấm ướt cơ thể, theo bản năng nhìn về phía chiếc gương cao bằng nửa thân người trên tường, phát hiện trên người có một đống vết nhỏ màu xanh tím, từ xương quai xanh chuyển đến sườn thân, cơ hồ che kín cả thân thể, hơn nữa chỗ hạ phúc là dày đặc nhất, bên cạnh lông mu cùng đùi trong cơ hồ nhìn không ra màu sắc lan da ban đầu.
Tôi quay phắt đầu đi, không muốn lại nhìn thấy thân thể tràn ngập dấu vết *** kia, điều đó đại biểu tôi đã khóc cầu nam nhân xâm phạm tôi, chủ động dây dưa lấy hắn như thế nào, *** đãng hạ lưu giống một con chó cái động dục.
Hai tay ôm chặt lấy thân mình, tôi cắn chặt răng nhịn xuống tiếng rống giận khuất nhục, ánh sáng trong đôi mắt lóe ra, đó là nước mắt phẫn hận.
Không! Tôi tuyệt đối sẽ không khóc!
Đêm qua khóc cả đêm giống như nam nhân mong đợi, tôi sẽ không làm loại chuyện không tôn nghiêm này nữa.
Tôi tuyệt đối sẽ không như ý muốn của hắn!
Hung hăng cọ rửa thân thể, thầm nghĩ tẩy sạch những dấu hôn chướng mắt trên người này, lại ngược lại làm cho làn da không bị xâm nhập ở những chỗ khác phiếm hồng, càng tôn lên tồn tại của những dấu hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook