edit: nai
Là phát ra ánh sáng.
Nam Kình cúi đầu, đỡ anh lên xe taxi đến bệnh viện băng bó.
Cuối cùng trận bóng rổ sau này chưa từng thấy bóng dáng Lục Hàng, Nam Kình thu thập tin tức khắp nơi, biết gia đình anh mẹ là giáo viên, ba là bác sĩ một bệnh viện.
Sau này thì loan truyền ba anh chữa bệnh chết người, số tiền bồi thường kếch xù, gia đình gánh vác áp lực kinh tế to lớn, anh lẳng lặng thi lên cấp Ba nhưng lại không cố gắng học tập.
Buổi tối thi cấp Ba xong đó, mẹ anh bị người nhà của người ba anh chữa bệnh chết bắt đi.
Sau đó nữa, ở trong hồ gần đó tìm được thi thể mẹ anh.
Anh chỉ là chàng trai mười mấy tuổi, không chịu đựng nổi chuyện này, được họ hàng đón đi, sau này học lớp Mười hai, Nam Kình mới lớp Mười một, thành tích của anh vô cùng tệ, bị trường học ép lưu ban, anh như thường năm học lớp Mười một đó tự mình chuyển ra ngoài ở.
Thế nhưng Lục Hàng không có kinh tế, anh thử đi làm, trốn học đi làm, phát hiện thân là học sinh, những chuyện làm thuê này anh hoàn toàn không làm được.
Nhưng nếu không đi học, những họ hàng đó hoàn toàn sẽ không quản anh.
Sau đó anh vẫn tự mình ra ngoài ở, cũng không tiếp tục nhận tiền của họ hàng, Nam Kình không biết anh kiếm tiền như thế nào.


Cô chỉ biết nam sinh này rất ưu tú.
Cô không muốn thấy anh sa ngã như vậy.
Lên cấp Ba cô không biết tin tức của anh, chỉ là sau này gặp được anh ở góc đường.

Rõ ràng anh không nhớ cô.
Tim Nam Kình đập nhanh hơn, cô đi theo Lục Hàng đến cửa một tiệm net, bên trong cực kỳ tạp nham, cô đứng ở cửa ra vào, nhìn nam sinh mặc áo sơ mi đen nhánh đó đi vào.
Cô đứng ở cửa ra vào rất lâu, đứng đến lúc trời tối nam sinh bên trong cũng chưa ra, nữ sinh đeo cặp ngoan ngoãn đứng ở cửa quán net cũng sẽ không có chuyện tốt.
Thế nên cô bị người ta quấy rối, cô không khóc, chỉ vẫn luôn gọi tên Lục Hàng, mãi đến khi Lục Hàng đi ra, nhìn ánh mắt Lục Hàng, cô biết bọn người quấy rối cô này, Lục Hàng biết họ.
Hơn nữa quan hệ không tốt.
Đây chính là nguyên nhân tại sao sau khi Lục Hàng chuyển trường chú ý tới Nam Kình.
Lục Hàng đánh đám người đó vô cùng thảm, anh là cậu bé từ nhỏ luyện Karate xuất gia.
Một người trong đó gãy tay, khung cảnh máu tanh, mãi đến khi sau đó cảnh sát tới.
Nam Kình bị gọi đến Cục cảnh sát, ghi chép khẩu cung mới không để Lục Hàng ngồi ở Cục cảnh sát, sau đó hai người họ mới chính thức biết nhau.
Năm đó cô lớp Mười, Lục Hàng lớp Mười một, cuối tuần cô thường xuyên đi tìm anh, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, mặc dù đều không phải thích nói chuyện lắm, nhưng Nam Kình rất thích khoảng thời gian đó.
Lục Hàng cùng với cô ra ngoài đều gác bạn bè sang một bên, đó là thời gian thuộc về hai bọn họ.
Mãi đến sau này Nam Kình hỏi anh kiếm tiền thế nào, tính cách cô trầm tĩnh như vậy cãi nhau lớn với anh một trận.

Lục Hàng không biết tại sao cô ngăn cản như vậy, anh cũng không giải thích, chỉ nghe cô nói những lời đó.
Đợi Nam Kình nói xong, đúng lúc Lục Hàng hút hết một điếu thuốc, anh thở khói ra, sau đó chế giễu cô, “Mẹ nó em nói dễ thật.”
Anh thấp mắt nhìn cô, “Em có tư cách quản tôi sao?”
Sau khi anh đi rồi, Nam Kình cũng không tới tìm anh, quan hệ của hai người không hiểu ra sao cứ như thế đứt mất.
Nghĩ đến điều này, Nam Kình rơi nước mắt, đúng lúc này Lâm Di gọi cô chuẩn bị đi tắm, cô đưa tay dụi mắt một cái, đáp ứng.

Một nữ sinh đứng ở cửa văn phòng, dưới lầu là âm nhạc thể dục buổi sáng, đối lập với khu dạy học thì vô cùng vắng vẻ.
Nam Kình đứng ở cửa văn phòng kinh ngạc nhìn tấm bảng biểu kia, ánh mắt cô dừng ở hai chữ.
Từ chối.
Tại sao.
Tại sao chứ?
Lý do gì từ chối?
Nam Kình không nghĩ ra, cô có chút muốn khóc, tậm chí cô muốn gọi điện thoại chất vấn anh tại sao từ chối cơ hội tốt như vậy.
Nếu anh đồng ý có thể trực tiếp cùng khóa với cô cùng tham gia thi đại học, không cần học một năm nữa, cô biết, anh chắc chắn có thể thi đậu một nơi tốt.
Không phải anh rất ghét nơi này sao?
Những người họ hàng đó không phải luôn tới tìm anh trút giận sao?
Không phải ở đây anh rất chật vật sao?
Anh tiếp tục sống không ngột ngạt sao? Tại sao anh lại muốn ở nơi này thêm một năm.

Nam Kình chịu đựng viền mắt muốn rơi nước mắt xuống, đẩy cửa ra đặt bảng biểu trên bàn chủ tịch hội học sinh.


Dừng lại một lúc, cô lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô không biết Lục Hàng nghĩ thế nào, cô hiểu rõ mình không quản được anh, tậm chí cô giả vờ như không quen biết dáng vẻ của anh, dù cho cô cũng không biết rốt cuộc anh có nhớ cô không.
Cứ như vậy, hai năm bọn họ cũng chưa từng liên lạc.
Chỉ có Nam Kình vẫn đang yên lặng từ một nơi bí mật gần đó nhìn anh, nhìn nơi anh trong bóng đêm.
Đến mức cô giúp anh báo cảnh sát, giúp anh mua thuốc để ở cửa ra vào, giúp anh đuổi những người đó đi.
Thế nên cô cũng từng bị những người đó đánh.
Cô ư, cảm thấy đáng giá.

Đó là chàng trai rất quan trọng cô đặt trong lòng.
*
nai: vì chương này biết tuổi của họ rồi nên chương sau mình đổi xưng hô nhe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương