Anh Muốn Em Sống Sao?!
-
Chương 12
- Anh xin lỗi Mỹ Mỹ, mình nói chuyện này sau nhé. Giờ anh phải đi rồi. – Rút vội tờ một trăm đặt lên bàn. Tôi nhanh chân đuổi theo em.
.
Đây không phải là đường về nhà em. Đã 10h rồi, em còn định đi đâu. Mặc dù biết SaiGon là thành phố sống không bao giờ ngủ nhưng tôi không thể nào thoải mái khi nhìn em chạy xe một mình rong ruổi trong tình cảnh này. Tôi đã thật sự bối rối trước phản ứng của em khi đó. Mặc dù tôi biết lúc ấy tôi chẳng làm gì sai cả, nhưng nhìn em như vậy, tim tôi bỗng nhiên đau nhói. Tôi chỉ biết, rằng khi thấy em đau đớn, rằng khi đối diện với tình cảm sâu đậm của em, rằng khi khổ sở kiềm nén dục vọng của chính mình, tôi như biến thành một người hoàn toàn khác. Khát vọng, bất lực và đầy tội lỗi. Tôi phải làm gì đây, loại cảm giác này làm cho tôi cảm thấy bất an cùng sợ hãi. Đúng vậy, tôi không yêu em, không có khả năng yêu em, và không được phép yêu em. Tim này không thể mang đi, không thể tùy tiện cho đi.
Đã mười ngày trôi qua, ký ức về em vẫn cứ sống động nhiệt tình vây lấy tôi không dứt. Tôi không thể nào xóa bỏ đi cảm xúc đầy đam mê và mãnh liệt cùng em đêm hôm ấy. Mười ngày không gặp em là mười ngày tôi đấu tranh cho hiện thực, cho em, cho người ấy và cho chính mình. Tôi cần phải kết thúc tất cả. Tôi đã ích kỷ với tình cảm của em để trì hoãn mối quan hệ không rõ ràng này. Nhìn phản ứng của em khi ấy, tôi biết, tim em đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Và giờ đây, bức tường thành kiến cố mà tôi đã dày công bồi đắp cũng đã sập đổ. Mọi thứ đang rơi vào cục diện mà chính tôi là người tạo nên cũng không thể nào kiểm soát nổi. Chơi dao đứt tay, tôi cũng không là ngoại lệ, có chăng, vết cắt vào tim ấy đã quá sâu và đang không ngừng rỉ máu.
Xe đột ngột dừng lại.. thì ra đã đến nhà của em rồi. Duy trì một khoảng cách để em không nhìn thấy, tôi lặng lẽ nhìn em mở cổng bước vào nhà. Em sắp quay trở ra để khóa cổng, tôi có nên tiến đến chào em không. Tôi sẽ giải thích chuyện trong quán là ngoài ý muốn. Là Mỹ Mỹ chỉ là cô bé sống bên cạnh nhà của tôi thôi. Là con bé đã hiểu lầm. Là chuyện tôi yêu ai khác là không thật.. ! .. không thật sao? Ha, tôi đang làm gì vậy, tôi lại muốn ích kỷ kéo dài mối quan hệ vô nghĩa này với em đến bao giờ đây?!
Nhưng giờ tôi biết phải làm sao. Tôi nhớ em. Tôi muốn ôm lấy em vào lòng để cảm nhận sự tồn tại của em là chân thật chứ không còn là những mảnh ký ức rời rạc kia. Tôi muốn nắm tay em, muốn vuốt tóc em, và rất muốn, rất muốn…hôn em. Bụng tôi giờ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò ngang dọc vậy. Tôi phải làm gì mới được. Em đã ra đến cổng. Ánh mắt! Chuyện gì? Ánh mắt em không một tia xúc cảm! Khoảnh khắc này, cơ thể tôi như đông cứng lại, khát khao chạy đến ôm em đã vỡ vụn dưới chân. Tôi đã làm gì em vậy? Tôi đã làm điều khốn nạn gì với em vậy…
.
Đây không phải là đường về nhà em. Đã 10h rồi, em còn định đi đâu. Mặc dù biết SaiGon là thành phố sống không bao giờ ngủ nhưng tôi không thể nào thoải mái khi nhìn em chạy xe một mình rong ruổi trong tình cảnh này. Tôi đã thật sự bối rối trước phản ứng của em khi đó. Mặc dù tôi biết lúc ấy tôi chẳng làm gì sai cả, nhưng nhìn em như vậy, tim tôi bỗng nhiên đau nhói. Tôi chỉ biết, rằng khi thấy em đau đớn, rằng khi đối diện với tình cảm sâu đậm của em, rằng khi khổ sở kiềm nén dục vọng của chính mình, tôi như biến thành một người hoàn toàn khác. Khát vọng, bất lực và đầy tội lỗi. Tôi phải làm gì đây, loại cảm giác này làm cho tôi cảm thấy bất an cùng sợ hãi. Đúng vậy, tôi không yêu em, không có khả năng yêu em, và không được phép yêu em. Tim này không thể mang đi, không thể tùy tiện cho đi.
Đã mười ngày trôi qua, ký ức về em vẫn cứ sống động nhiệt tình vây lấy tôi không dứt. Tôi không thể nào xóa bỏ đi cảm xúc đầy đam mê và mãnh liệt cùng em đêm hôm ấy. Mười ngày không gặp em là mười ngày tôi đấu tranh cho hiện thực, cho em, cho người ấy và cho chính mình. Tôi cần phải kết thúc tất cả. Tôi đã ích kỷ với tình cảm của em để trì hoãn mối quan hệ không rõ ràng này. Nhìn phản ứng của em khi ấy, tôi biết, tim em đã không thể chịu đựng thêm được nữa. Và giờ đây, bức tường thành kiến cố mà tôi đã dày công bồi đắp cũng đã sập đổ. Mọi thứ đang rơi vào cục diện mà chính tôi là người tạo nên cũng không thể nào kiểm soát nổi. Chơi dao đứt tay, tôi cũng không là ngoại lệ, có chăng, vết cắt vào tim ấy đã quá sâu và đang không ngừng rỉ máu.
Xe đột ngột dừng lại.. thì ra đã đến nhà của em rồi. Duy trì một khoảng cách để em không nhìn thấy, tôi lặng lẽ nhìn em mở cổng bước vào nhà. Em sắp quay trở ra để khóa cổng, tôi có nên tiến đến chào em không. Tôi sẽ giải thích chuyện trong quán là ngoài ý muốn. Là Mỹ Mỹ chỉ là cô bé sống bên cạnh nhà của tôi thôi. Là con bé đã hiểu lầm. Là chuyện tôi yêu ai khác là không thật.. ! .. không thật sao? Ha, tôi đang làm gì vậy, tôi lại muốn ích kỷ kéo dài mối quan hệ vô nghĩa này với em đến bao giờ đây?!
Nhưng giờ tôi biết phải làm sao. Tôi nhớ em. Tôi muốn ôm lấy em vào lòng để cảm nhận sự tồn tại của em là chân thật chứ không còn là những mảnh ký ức rời rạc kia. Tôi muốn nắm tay em, muốn vuốt tóc em, và rất muốn, rất muốn…hôn em. Bụng tôi giờ như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò ngang dọc vậy. Tôi phải làm gì mới được. Em đã ra đến cổng. Ánh mắt! Chuyện gì? Ánh mắt em không một tia xúc cảm! Khoảnh khắc này, cơ thể tôi như đông cứng lại, khát khao chạy đến ôm em đã vỡ vụn dưới chân. Tôi đã làm gì em vậy? Tôi đã làm điều khốn nạn gì với em vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook