*

Năm giờ sáng, Hứa Chính Tân rốt cuộc được đẩy ra ngoài, mặt không chút huyết sắc, tái nhợt như tờ giấy.

Thần kinh của Tần Noãn Dương căng thẳng cả buổi tối rốt cuộc cũng giãn ra, vừa đứng dậy thì trước mắt tối sầm lại, may mà Hứa Chính Dương ở bên cạnh đỡ kịp nên mới không ngã nhào xuống đất.

Cùng đưa Hứa Chính Tân vào phòng chăm sóc đặc biệt xong cô mới đi qua chỗ bác sĩ chính hỏi thăm tình huống cụ thể, sau khi biết được tạm thời không có gì đáng ngại, cô mới thở phào một hơi.

Hứa Chính Dương dường như có chuyện muốn nói với cô, ngồi ở ghế dài chờ cô quay lại.

Chân trời đã hé những tia nắng yếu ớt đầu tiên, cô chậm rãi bước trong sắc sáng tối chập chờn đó, ngồi xuống đối diện với cậu.

Cửa sổ hành lang đang mở, gió lạnh hừng đông thổi vào, thổi những sợi tóc dài của cô dính bết vào má. Cô đưa tay vén tóc lên, nhìn qua cửa sổ một hồi mới lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, "Em có gì muốn nói với chị?"

Hứa Chính Dương gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang, "Em đã là người trưởng thành rồi, không nên làm phiền chị về tiền thuốc men của Chính Tân nữa."

Tần Noãn Dương cười cười, « Ừ » một tiếng, "Nói chuyện chính đi, chị hơi buồn ngủ rồi."

Hứa Chính Dương lúc này mới nhớ ra cô đã thức cùng mình suốt một đêm, có chút lo lắng nhìn cô, "Chị có muốn đi ngủ một lát trước không? Em nói chuyện với chị sau."

Tần Noãn Dương thấy cậu tạm thời từ bỏ ý định, cũng vì thực sự quá buồn ngủ, dứt khoát ngả lưng xuống băng ghế dài nghỉ tạm một lúc.

Hứa Chính Dương há miệng định nói gì đó nhưng thấy cô vừa nhắm mắt thì đã ngủ ngay nên đành thôi, quay đầu nhìn lại em trai vẫn đang nằm thiêm thiếp trong phòng chăm sóc đặc biệt một cái rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tần Noãn Dương bị tiếng nói chuyện của Phương Tử Duệ và Hứa Chính Dương đánh thức, cộng thêm nằm ở băng ghế bệnh viện ngủ thực ra rất không thoải mái, cơn buồn ngủ của cô vừa tan đi liền lập tức cảm thấy cả người đau nhức khó chịu.

Cô ngồi dậy, chiếc áo khoác đen đắp trên người theo động tác của cô mà rơi xuống đất, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Phương Tử Duệ đang ngồi bên cạnh Hứa Chính Dương thấp giọng nói gì đó, trong tay còn cầm một hộp giữ ấm.

Đưa tay dụi dụi mắt, cô khom lưng nhặt chiếc áo khoác lên đưa qua, "Cám ơn áo khoác của anh."

Hứa Chính Dương nhìn chiếc áo khoác kia, vẻ mặt phức tạp nói, "Không phải của bác sĩ Phương, là..."

"Không phải của tôi." Phương Tử Duệ cười cười ngắt lời cậu, vừa nói vừa đưa hộp giữ ấm qua, "Em cực khổ một đêm rồi, uống chút cháo cho nhuận trường đi."

Tần Noãn Dương nghi hoặc nhìn chiếc áo khoác trên tay, "Không phải của anh thật à?"

Phương Tử Duệ rất nghiêm túc lắc đầu, "Không phải."

Cô quay sang nhìn Hứa Chính Dương tỏ ý chờ cậu giải thích.

Hứa Chính Dương trầm mặc nhìn chiếc áo khoác, "Lúc đó em ngủ rồi..."

Tần Noãn Dương thấy không hỏi ra được gì, lật cổ áo ra xem thương hiệu của chiếc áo, xem xong không khỏi nhướng mày.

Mấy ngày tiếp theo đó, hễ rảnh rỗi là Tần Noãn Dương lại đến bệnh viện thăm Hứa Chính Tân. Phương Tử Duệ sau khi tan làm cũng sẽ qua thăm một chút, biết Hứa Chính Dương chỉ có một người thân là đứa em trai này, trong nhà ngay cả một người lo chuyện ăn uống cho hai anh em cũng không có, lúc gọi cơm thuận tiện gọi phần cho cậu mang qua.

Hứa Chính Dương cũng rất bướng bỉnh, mỗi bữa đều nhất định phải trả tiền lại cho anh, lúc đầu Phương Tử Duệ không chịu nhận nhưng lần thứ hai thì cậu nhất quyết không chịu ăn cơm anh đưa qua.

Khi Tần Noãn Dương đến kiểm tra sức khỏe, anh thuận tiện nhắc chuyện đó với cô, cô bật cười, "Anh cứ nhận đi, anh đâu có nghĩa vụ chăm sóc cậu ấy." Nói rồi lại bồi thêm một câu, "Lòng tự trọng của cậu ấy rất cao, chỉ còn chút kiêu ngạo này thôi, anh đừng phá hỏng nó."

Phương Tử Duệ thoáng sửng sốt, nụ cười trên môi cũng nhạt đi, "Anh nghe cậu ấy nói em đã chăm sóc cậu ấy hai năm."

Tần Noãn Dương gật đầu nhưng không chịu nói thêm gì.

Người khác có lẽ không hiểu Hứa Chính Dương nhưng cô hiểu, cậu thanh niên này không có gì, thứ có nhiều nhất chính là tình cảm và sự kiêu ngạo của bản thân.

Tình hình sức khỏe của Hứa Chính Tân tốt lên mỗi ngày, trên mặt cũng bắt đầu có chút huyết sắc, thấy cô đến còn có thể ngọt ngào gọi mấy tiếng « chị Noãn Dương ».

Gần đây cô bận bịu quá, thấy Chính Tân đã đỡ rồi thì dặn dò Hứa Chính Dương mấy chuyện cần chú ý rồi không đến nữa.

Phương Tử Duệ biết cô có nhiều chuyện cố kỵ, tình nguyện thay cô chăm sóc Hứa Chính Tân vì vậy Tần Noãn Dương càng thêm yên tâm, chỉ mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm tình hình mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương