Ánh Mặt Trời Tươi Đẹp
-
Chương 4
Sau đó không mấy ngày bắt đầu có không ít thông tin có liên quan đến dàn diễn viên chính của phim Thịnh Thế Kinh Hoa được công bố ra. Lúc Tần Noãn Dương lướt Weibo, quét mắt qua kịch bản bên cạnh, không tự chủ được khóe môi nhẹ câu lên.
Cô mới vào nghề được một năm nhưng khí thế hừng hực, giờ nhận được vai chính của Thịnh Thế Kinh Hoa, người châm chọc có, người cổ vũ có. Tin tức về cô xuất hiện dày đặc trên mạng, rất nhanh đã có người lộ ra tin tức về bữa cơm tối hôm đó ở thành phố S, chỉ có điều cũng chỉ là những tin tức vụn vặt cùng những suy đoán linh tinh mà thôi.
Tần Noãn Dương ở nhà đọc lại kịch bản từ đầu đến cuối một lần nữa, lại đến chỗ Lý Ngạo cùng anh ta thảo luận một chút những tình tiết trong kịch bản, sau đó thì bắt đầu chụp ảnh tạo hình nhân vật.
Đối với vai nam chính, Lý Ngạo vẫn luôn lấp lửng không tiết lộ, truyền thông hỏi đến thì cứ vòng vo không chịu nói, miệng kín như bưng. Lúc chụp ảnh tạo hình nhân vật, dàn diễn viên mới xem như hoàn toàn chắc chắn.
Hôm Tần Noãn Dương đi chụp ảnh bất ngờ gặp lại Lý Hàn, lần gặp mặt gần nhất chính là ở buổi công bố khai máy. Sau đó cô đột nhiên hiểu ra câu nói « Có hứng thú thì phải bồi dưỡng cho tốt, không được gấp gáp quá » của Đường Trạch Thần trong bữa cơm hôm đó là có ý gì.
Vai diễn của Lý Hàn bị đổi từ nam thứ hai sang nam thứ ba, đừng nói là tần suất xuất hiện trong phim thấp, ngay cả việc có thể xuất hiện ở buổi công bố khai máy cũng hoàn toàn là nhờ vào quan hệ giữa anh ta với Lý Ngạo.
Thực ra mà nói biến cố đó cũng chẳng là gì cả nhưng một cách vô thức, ánh mắt mọi người nhìn cô dường như đã không còn như trước.
Tần Noãn Dương đón lấy chiếc áo khoác từ tay Mễ Nhã khoác lên vai, nhìn Lý Hàn bước lên xe của Lý Ngạo, nhớ tới câu nói hôm đó của Tần Chiêu Dương, chỉ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu rối lên.
Điều thực sự khiến Tần Noãn Dương cuống lên chính là mấy bức ảnh được tung ra sau khi bộ phim Thịnh Thế Kinh Hoa được khai máy không bao lâu, ảnh chụp cô và Đường Trạch Thần trong bữa cơm hôm đó ở thành phố S.
Chuyên viên trang điểm giúp cô dặm phấn, ngón tay cô trượt trên màn hình, không hề bất ngờ khi thấy bản thân xếp hàng đầu tiên trong danh sách hot search của Weibo nhưng khi ấn vào xem chi tiết, sắc mặt khẽ biến.
Một tấm là chụp cô và Đường Trạch Thần sóng vai nhau đứng, còn một tấm là chụp cô theo anh lên xe, trong ảnh mặt cô được chụp rất rõ ràng nhưng mặt Đường Trạch Thần thì lại mơ hồ không rõ. Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, cho dù có tung ảnh thì cũng phải để ý đến tiền đồ của bản thân, nếu như mặt Đường Trạch Thần không bị làm mờ, đoán chừng những tấm ảnh như thế này không thể nào bị tung lên được.
Trong lòng cô xoay chuyển không ngừng, đến cuối cùng chỉ có thể âm thầm tự đè nén, sắc mặt dĩ nhiên khác thường.
Lý Hàn thì ngược lại, buổi chiều sau khi rà kịch bản với cô xong bất thình lình bật ra một câu, "Cặp kè rồi hả?"
Tần Noãn Dương đang nhẩm lời kịch, nghe vậy thoáng chau mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua, "Anh nói cái gì?"
Lý Hàn mím môi, đợi nhân viên trang điểm thu dọn đồ đạc đi rồi anh ta mới ngả người ra sau tựa vào lưng ghế một cách lười nhác, "Tối hôm đó lúc Đường tiên sinh đưa thẻ phòng cho cô mọi người đều nhìn thấy cả rồi, cô nói xem tôi đang nói chuyện gì?"
Tần Noãn Dương nhìn anh ta một lúc, tiện tay đặt quyển kịch bản lên bàn, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, "Ba mẹ sinh anh ra có cái miệng là để đi tám chuyện của người khác sao?"
Mặt Lý Hàn lập tức tái mét, "Chỗ này thế nào cũng xem như là một nửa địa bàn của tôi..."
"Thế thì sao?" Cô ngắt lời anh ta, trong mắt đã tỏ ra không kiên nhẫn, "Nếu như bởi vì chuyện Đường tiên sinh cắt vai diễn của anh, anh cũng đâu cần nhắm vào tôi, tôi thì có năng lực làm chuyện gì đâu?"
Lý Hàn rõ ràng chẳng dùng đầu óc mà suy nghĩ, buột miệng nói ngay, "Cô có chỗ dựa mới vào được đoàn làm phim này..." Lời nói được một nửa đã phát hiện mình tự tát vào mặt mình.
Anh ta vừa nói chỗ này xem như một nửa địa bàn của mình, giờ lại nói cô nhờ chỗ dựa mới vào được đoàn làm phim, rõ ràng biết trong đoàn làm phim này lời của Tần Noãn Dương cũng có giá trị, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Tần Noãn Dương ung dung rót một tách trà, chậm rãi đẩy đến trước mặt anh ta, "Uống trà đi."
Trên mặt cô tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng đã thầm nghiến răng nghiến lợi. Thấy sắc mặt Lý Hàn ủ rũ không nói chuyện thì càng âm trầm, đợi đến lúc anh ta chống đỡ không nổi. Quả nhiên không để cô đợi lâu, Lý Hàn đẩy tách trà ra, vội vàng bước ra.
Mễ Nhã vừa định đi vào, bị đụng một cái đến choáng váng, "Hai người cãi nhau sao?"
Sắc mặt Tần Noãn Dương đã lạnh xuống mấy phần, trực tiếp ném điện thoại cho người đại diện của mình, "Giúp tôi hẹn Đường tiên sinh ra ăn cơm. Ngay tối nay!"
Mễ Nhã cầm điện thoại, trợn mắt há miệng, "Có... có thể hẹn được sao?"
"Cứ nói Tần Noãn Dương muốn xin lỗi, anh ta sẽ đồng ý thôi."
Đường Trạch Thần ngày bận trăm công nghìn việc thế mà lại có thời gian nhận điện thoại từ tay trợ lý.
Mễ Nhã vừa nghe giọng của anh thì suýt nữa làm rơi điện thoại, từ xa nhìn qua Tần Noãn Dương đang nghiêm túc nghe đạo diễn hướng dẫn, lúc này mới nói, "Là Đường tiên sinh phải không? Tôi là người đại diện của Tần Noãn Dương."
"Ừ." Đường Trạch Thần đáp một tiếng, cũng không giục, nhẫn nại chờ nghe Mễ Nhã nói tiếp.
"Noãn Dương nhà tôi không hiểu chuyện, đắc tội với Đường tiên sinh, Đường tiên sinh xin đừng chấp nhất với cô ấy."
Đường Trạch Thần nhướng mày, bất chợt hỏi, "Cô ấy nói với cô như vậy?"
"Hả?" Mễ Nhã sửng sốt, lập tức nhận ra bản thân nói chuyện không rõ ràng dứt khoát, vì vậy đi thẳng vào chủ đề, "Noãn Dương tối nay vừa khéo không có cảnh quay, muốn mời Đường tiên sinh một bữa cơm tạ lỗi, không biết Đường tiên sinh có tiện hay không?"
Đầu bên kia có lẽ đang hỏi trợ lý tối nay mình có xã giao gì hay không, một lát sau người nhận điện thoại lại đổi thành trợ lý.
Mễ Nhã ghi lại tên của hội quán xong mới ngắt điện thoại sau đó phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
****
Trên đường đến hội quán, Mễ Nhã không yên tâm, luôn miệng dặn dò, hết bảo cô cẩn thận lời ăn tiếng nói lại bảo cô đừng để bản thân bị thiệt thòi, cuối cùng còn cực không an lòng hỏi cô có cần gọi điện thoại cho Tần Chiêu Dương hay không.
Tần Noãn Dương một mực im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy mới quay đầu lại, "Không được nói cho anh hai biết."
Đến hội quán TC, cô vẫy tay ra hiệu Mễ Nhã đi trước, đợi lát nữa ăn cơm xong mình sẽ tự về.
Đường Trạch Thần còn chưa đến nhưng đã sắp xếp với quản lý trước, trực tiếp dẫn cô đến phòng VIP.
Nhân viên phục vụ vừa đẩy cửa vào, Tần Noãn Dương đã thoáng ngây người.
Phòng bao này vừa vào đã ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, liếc mắt liền có thể nhìn thấy mấy bức tranh chữ treo trên tường, mùi mực nồng đậm mang theo một cảm giác cổ kính không thể diễn tả bằng lời. Phía dưới bày một tấm bình phong vẽ thủy mặc cảnh non xanh nước biếc, vừa nhìn đã cảm thấy những thứ này giống hệt phong cách của người kia, phong tư nhã nhặn, thanh lãnh như ngọc.
Từ nhỏ cô đã sống bên cạnh ông nội, thời gian còn lâu hơn sống với ba mẹ, lão gia tử thích chơi đồ cổ, tranh chữ, cô từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cũng cực kỳ thích. Thường khi ra ngoài chơi cũng chỉ thích đến những thị trấn cổ, cảm thấy những thứ đồ cổ này tự bản thân có một loại phong vận đặc biệt.
Lão gia tử nói cô như vậy là không quên nguồn cội, cũng dốc lòng dạy dỗ cho cô, dạy cô dù đi qua thiên sơn vạn thủy cũng không được quên đồ vật mà các bậc tổ tiên đã lưu lại cho đời nay.
Cô không dám quên, cũng chưa từng quên.
Cho nên vừa đặt chân vào chỗ này cả người đã cảm thấy thả lỏng, thư thái hơn rất nhiều.
Chính ngay lúc cô tựa sát vào tường thưởng thức bức tranh chữ kia, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói điềm nhiên có phần tùy ý, "Chỗ này thế nào?"
Tần Noãn Dương vừa quay đầu đã nhìn thấy Đường Trạch Thần đang tựa người vào khung cửa, tư thái có phần lười biếng, toàn thân Tây trang màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, nút áo được cài thật chỉn chu.
Liếc nhìn anh ta một cái rồi cô lại quay về với bức tranh chữ, ý vị nói, "Đồ tốt."
Đường Trạch Thần nhìn theo hướng nhìn của cô, đáy mắt thoáng qua ý cười, giọng vẫn điềm nhiên không gợn sóng, "Biết thưởng thức."
Lúc chọn món, Tần Noãn Dương gọi thêm một chai rượu đỏ. Đường Trạch Thần ngẩng lên nhìn cô một cái, bảo nhân viên phục vụ mang lên chai rượu đỏ mà anh sưu tầm đã lâu lên xong cũng không nói nhiều. Trái lại sau khi gọi xong món ăn, nhân viên phục vụ kia trước khi lui xuống còn cung kính gọi anh một tiếng ông chủ.
Tần Noãn Dương giật mình, trong lòng bắt đầu dậy sóng. Vốn cô cho rằng nơi đây sự riêng tư được bảo đảm tốt như vậy chắc là nơi Đường Trạch Thần thường tổ chức những bữa ăn riêng tư ở đây ai ngờ hội quán này lại là của anh, hơn nữa, chuyện này cố tình lại để cho cô biết...
Đường Trạch Thần vừa tùy ý vuốt chuỗi tràng hạt bày ở trên bàn như vật trang trí vừa lưu ý động tĩnh bên phía cô, khóe môi bắt đầu vẽ lên một ý cười nhàn nhạt, rõ ràng cực kỳ có kiên nhẫn.
Sau khi rượu được đưa lên, Tần Noãn Dương đích thân đến chiếc tủ bên cạnh lấy ra ba ly rượu, sau khi rót đầy, vừa định lên tiếng thì Đường Trạch Thần ra hiệu mình không muốn nghe, thong thả gắp vào chén của cô mấy miếng thức ăn mới điềm nhiên nói, "Muốn tạ tội thì ăn mấy món này trước đi, tôi không muốn thấy cô lát nữa say đến nỗi nhà ở đâu cũng không biết."
Tần Noãn Dương nghe vậy chỉ cảm thấy từ sóng lưng chợt dâng lên một luồng khí lạnh, cô chỉ từng cùng Đường Trạch Thần ăn một bữa cơm, còn là cùng với bao nhiêu là người thế mà ngay cả chuyện tửu lượng của cô không tốt anh cũng lưu ý, vậy còn điều gì anh không biết không đây?
Tâm trạng rối bời nhưng trên mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười, gắp từng miếng từng miếng thức ăn mà anh gắp cho mình cho vào miệng chậm rãi nhai.
Thấy Đường Trạch Thần cuối cùng chịu dừng đũa không gắp cho mình nữa, cô mới nâng ly hướng về phía anh, "Tối nay tôi là tới tạ tội, không ngờ lại làm Đường tiên sinh lãng phí một chai rượu ngon."
Đường Trạch Thần không nói gì, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, một tiếng lại một tiếng, cực kỳ có tiết tấu.
Tần Noãn Dương nhắm mắt không nhìn, một hơi uống cạn cả ly, sặc đến nỗi cổ họng nóng ran như sắp bốc cháy. Cô bụm miệng, âm thầm đè nén cảm giác nôn nao trong bụng, lại nâng ly thứ hai lên.
Cho đến khi ly thứ ba đã vào bụng cô rồi Đường Trạch Thần vẫn không hề có dấu hiệu chịu buông tha cho, Tần Noãn Dương vừa âm thầm mắng chính mình hôm nay thuần túy đến đây để chịu ngược, bị Lý Hàn kích một chút thì đầu óc nóng lên đi tìm anh ta vừa run tay lại rót một ly nữa.
Chất lỏng màu đỏ sậm dưới tác dụng khúc xạ của ánh đèn ánh lại một vệt sáng, cô nhìn xuyên qua vệt sáng ấy, ánh mắt Đường Trạch Thần chừng như có chút không giống từ đầu đến giờ nhưng cụ thể thì cô không nói ra được khác ở chỗ nào, chỉ biết anh tạm thời còn không có ý ngăn cản vì vậy dứt khoát ngửa đầu muốn một hơi uống cạn ai ngờ chính ngay lúc môi vừa chạm vành ly, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Chiếc ly kia đã được rót đầy rượu, nhất thời không thu tay kịp, rượu bên trong sóng sánh nơi miệng ly, bị hắt ra ngoài không ít, rơi trên mu bàn tay anh, xuôi theo những ngón tay thon dài, cốt cách rõ ràng của anh mà rơi từng giọt xuống mặt bàn.
Nơi bị anh nắm lấy, nơi da thịt tiếp xúc nhau kia trong khoảnh khắc mang theo nhiệt độ của hai bên, nóng đến bỏng rát.
Cô chớp mắt một cái, có chút không hiểu ý của anh là gì.
"Ba ly là đủ rồi." Giọng Đường Trạch Thần thấp mà rõ ràng, đầy từ tính, nghe vào tai cô như mang theo một sự quyến rũ mơ hồ.
Anh nhìn chất lỏng chảy trên mu bàn tay mình, có chút không vui chau mày sau đó hất cằm ra hiệu cho cô nhìn về phía hộp khăn giấy bên cạnh, "Rút mấy tờ qua đây."
Vừa nói, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô rốt cuộc cũng thả lỏng.
Tần Noãn Dương đặt ly rượu xuống, rút khăn giấy đưa qua nhưng đối phương hoàn toàn không có ý muốn cầm lấy, chỉ nhìn cô như một lẽ đương nhiên. Cô động tác chậm rì rì, một tay nâng những ngón tay hơi lạnh của anh lên, tay kia cầm khăn giấy lau bàn tay cùng những ngón tay bởi vì dính rượu đã trở nên nhơm nhớp kia.
Thấy dường như tâm trạng của đối phương không tệ, cô nghiền ngẫm một chút, cuối cùng vẫn hỏi, "Đường tiên sinh đối với buổi tối nay có hài lòng không?"
Lời vừa thốt ra, ngay cả bản thân cô cũng khó mà tin được, lời này nghe vào tai sao lại mập mờ đến thế?
Đường Trạch Thần nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự hứng thú nồng đậm, "Ba ly rượu mà thôi, Tần tiểu thư chắc sẽ không cho rằng giữa chúng ta cứ như vậy mà giải quyết xong hết đấy chứ?"
Cô mới vào nghề được một năm nhưng khí thế hừng hực, giờ nhận được vai chính của Thịnh Thế Kinh Hoa, người châm chọc có, người cổ vũ có. Tin tức về cô xuất hiện dày đặc trên mạng, rất nhanh đã có người lộ ra tin tức về bữa cơm tối hôm đó ở thành phố S, chỉ có điều cũng chỉ là những tin tức vụn vặt cùng những suy đoán linh tinh mà thôi.
Tần Noãn Dương ở nhà đọc lại kịch bản từ đầu đến cuối một lần nữa, lại đến chỗ Lý Ngạo cùng anh ta thảo luận một chút những tình tiết trong kịch bản, sau đó thì bắt đầu chụp ảnh tạo hình nhân vật.
Đối với vai nam chính, Lý Ngạo vẫn luôn lấp lửng không tiết lộ, truyền thông hỏi đến thì cứ vòng vo không chịu nói, miệng kín như bưng. Lúc chụp ảnh tạo hình nhân vật, dàn diễn viên mới xem như hoàn toàn chắc chắn.
Hôm Tần Noãn Dương đi chụp ảnh bất ngờ gặp lại Lý Hàn, lần gặp mặt gần nhất chính là ở buổi công bố khai máy. Sau đó cô đột nhiên hiểu ra câu nói « Có hứng thú thì phải bồi dưỡng cho tốt, không được gấp gáp quá » của Đường Trạch Thần trong bữa cơm hôm đó là có ý gì.
Vai diễn của Lý Hàn bị đổi từ nam thứ hai sang nam thứ ba, đừng nói là tần suất xuất hiện trong phim thấp, ngay cả việc có thể xuất hiện ở buổi công bố khai máy cũng hoàn toàn là nhờ vào quan hệ giữa anh ta với Lý Ngạo.
Thực ra mà nói biến cố đó cũng chẳng là gì cả nhưng một cách vô thức, ánh mắt mọi người nhìn cô dường như đã không còn như trước.
Tần Noãn Dương đón lấy chiếc áo khoác từ tay Mễ Nhã khoác lên vai, nhìn Lý Hàn bước lên xe của Lý Ngạo, nhớ tới câu nói hôm đó của Tần Chiêu Dương, chỉ cảm thấy đầu óc lại bắt đầu rối lên.
Điều thực sự khiến Tần Noãn Dương cuống lên chính là mấy bức ảnh được tung ra sau khi bộ phim Thịnh Thế Kinh Hoa được khai máy không bao lâu, ảnh chụp cô và Đường Trạch Thần trong bữa cơm hôm đó ở thành phố S.
Chuyên viên trang điểm giúp cô dặm phấn, ngón tay cô trượt trên màn hình, không hề bất ngờ khi thấy bản thân xếp hàng đầu tiên trong danh sách hot search của Weibo nhưng khi ấn vào xem chi tiết, sắc mặt khẽ biến.
Một tấm là chụp cô và Đường Trạch Thần sóng vai nhau đứng, còn một tấm là chụp cô theo anh lên xe, trong ảnh mặt cô được chụp rất rõ ràng nhưng mặt Đường Trạch Thần thì lại mơ hồ không rõ. Nhưng ngẫm lại cũng dễ hiểu thôi, cho dù có tung ảnh thì cũng phải để ý đến tiền đồ của bản thân, nếu như mặt Đường Trạch Thần không bị làm mờ, đoán chừng những tấm ảnh như thế này không thể nào bị tung lên được.
Trong lòng cô xoay chuyển không ngừng, đến cuối cùng chỉ có thể âm thầm tự đè nén, sắc mặt dĩ nhiên khác thường.
Lý Hàn thì ngược lại, buổi chiều sau khi rà kịch bản với cô xong bất thình lình bật ra một câu, "Cặp kè rồi hả?"
Tần Noãn Dương đang nhẩm lời kịch, nghe vậy thoáng chau mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua, "Anh nói cái gì?"
Lý Hàn mím môi, đợi nhân viên trang điểm thu dọn đồ đạc đi rồi anh ta mới ngả người ra sau tựa vào lưng ghế một cách lười nhác, "Tối hôm đó lúc Đường tiên sinh đưa thẻ phòng cho cô mọi người đều nhìn thấy cả rồi, cô nói xem tôi đang nói chuyện gì?"
Tần Noãn Dương nhìn anh ta một lúc, tiện tay đặt quyển kịch bản lên bàn, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, "Ba mẹ sinh anh ra có cái miệng là để đi tám chuyện của người khác sao?"
Mặt Lý Hàn lập tức tái mét, "Chỗ này thế nào cũng xem như là một nửa địa bàn của tôi..."
"Thế thì sao?" Cô ngắt lời anh ta, trong mắt đã tỏ ra không kiên nhẫn, "Nếu như bởi vì chuyện Đường tiên sinh cắt vai diễn của anh, anh cũng đâu cần nhắm vào tôi, tôi thì có năng lực làm chuyện gì đâu?"
Lý Hàn rõ ràng chẳng dùng đầu óc mà suy nghĩ, buột miệng nói ngay, "Cô có chỗ dựa mới vào được đoàn làm phim này..." Lời nói được một nửa đã phát hiện mình tự tát vào mặt mình.
Anh ta vừa nói chỗ này xem như một nửa địa bàn của mình, giờ lại nói cô nhờ chỗ dựa mới vào được đoàn làm phim, rõ ràng biết trong đoàn làm phim này lời của Tần Noãn Dương cũng có giá trị, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Tần Noãn Dương ung dung rót một tách trà, chậm rãi đẩy đến trước mặt anh ta, "Uống trà đi."
Trên mặt cô tỏ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng đã thầm nghiến răng nghiến lợi. Thấy sắc mặt Lý Hàn ủ rũ không nói chuyện thì càng âm trầm, đợi đến lúc anh ta chống đỡ không nổi. Quả nhiên không để cô đợi lâu, Lý Hàn đẩy tách trà ra, vội vàng bước ra.
Mễ Nhã vừa định đi vào, bị đụng một cái đến choáng váng, "Hai người cãi nhau sao?"
Sắc mặt Tần Noãn Dương đã lạnh xuống mấy phần, trực tiếp ném điện thoại cho người đại diện của mình, "Giúp tôi hẹn Đường tiên sinh ra ăn cơm. Ngay tối nay!"
Mễ Nhã cầm điện thoại, trợn mắt há miệng, "Có... có thể hẹn được sao?"
"Cứ nói Tần Noãn Dương muốn xin lỗi, anh ta sẽ đồng ý thôi."
Đường Trạch Thần ngày bận trăm công nghìn việc thế mà lại có thời gian nhận điện thoại từ tay trợ lý.
Mễ Nhã vừa nghe giọng của anh thì suýt nữa làm rơi điện thoại, từ xa nhìn qua Tần Noãn Dương đang nghiêm túc nghe đạo diễn hướng dẫn, lúc này mới nói, "Là Đường tiên sinh phải không? Tôi là người đại diện của Tần Noãn Dương."
"Ừ." Đường Trạch Thần đáp một tiếng, cũng không giục, nhẫn nại chờ nghe Mễ Nhã nói tiếp.
"Noãn Dương nhà tôi không hiểu chuyện, đắc tội với Đường tiên sinh, Đường tiên sinh xin đừng chấp nhất với cô ấy."
Đường Trạch Thần nhướng mày, bất chợt hỏi, "Cô ấy nói với cô như vậy?"
"Hả?" Mễ Nhã sửng sốt, lập tức nhận ra bản thân nói chuyện không rõ ràng dứt khoát, vì vậy đi thẳng vào chủ đề, "Noãn Dương tối nay vừa khéo không có cảnh quay, muốn mời Đường tiên sinh một bữa cơm tạ lỗi, không biết Đường tiên sinh có tiện hay không?"
Đầu bên kia có lẽ đang hỏi trợ lý tối nay mình có xã giao gì hay không, một lát sau người nhận điện thoại lại đổi thành trợ lý.
Mễ Nhã ghi lại tên của hội quán xong mới ngắt điện thoại sau đó phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi.
****
Trên đường đến hội quán, Mễ Nhã không yên tâm, luôn miệng dặn dò, hết bảo cô cẩn thận lời ăn tiếng nói lại bảo cô đừng để bản thân bị thiệt thòi, cuối cùng còn cực không an lòng hỏi cô có cần gọi điện thoại cho Tần Chiêu Dương hay không.
Tần Noãn Dương một mực im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy mới quay đầu lại, "Không được nói cho anh hai biết."
Đến hội quán TC, cô vẫy tay ra hiệu Mễ Nhã đi trước, đợi lát nữa ăn cơm xong mình sẽ tự về.
Đường Trạch Thần còn chưa đến nhưng đã sắp xếp với quản lý trước, trực tiếp dẫn cô đến phòng VIP.
Nhân viên phục vụ vừa đẩy cửa vào, Tần Noãn Dương đã thoáng ngây người.
Phòng bao này vừa vào đã ngửi thấy mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, liếc mắt liền có thể nhìn thấy mấy bức tranh chữ treo trên tường, mùi mực nồng đậm mang theo một cảm giác cổ kính không thể diễn tả bằng lời. Phía dưới bày một tấm bình phong vẽ thủy mặc cảnh non xanh nước biếc, vừa nhìn đã cảm thấy những thứ này giống hệt phong cách của người kia, phong tư nhã nhặn, thanh lãnh như ngọc.
Từ nhỏ cô đã sống bên cạnh ông nội, thời gian còn lâu hơn sống với ba mẹ, lão gia tử thích chơi đồ cổ, tranh chữ, cô từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cũng cực kỳ thích. Thường khi ra ngoài chơi cũng chỉ thích đến những thị trấn cổ, cảm thấy những thứ đồ cổ này tự bản thân có một loại phong vận đặc biệt.
Lão gia tử nói cô như vậy là không quên nguồn cội, cũng dốc lòng dạy dỗ cho cô, dạy cô dù đi qua thiên sơn vạn thủy cũng không được quên đồ vật mà các bậc tổ tiên đã lưu lại cho đời nay.
Cô không dám quên, cũng chưa từng quên.
Cho nên vừa đặt chân vào chỗ này cả người đã cảm thấy thả lỏng, thư thái hơn rất nhiều.
Chính ngay lúc cô tựa sát vào tường thưởng thức bức tranh chữ kia, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói điềm nhiên có phần tùy ý, "Chỗ này thế nào?"
Tần Noãn Dương vừa quay đầu đã nhìn thấy Đường Trạch Thần đang tựa người vào khung cửa, tư thái có phần lười biếng, toàn thân Tây trang màu xám đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, nút áo được cài thật chỉn chu.
Liếc nhìn anh ta một cái rồi cô lại quay về với bức tranh chữ, ý vị nói, "Đồ tốt."
Đường Trạch Thần nhìn theo hướng nhìn của cô, đáy mắt thoáng qua ý cười, giọng vẫn điềm nhiên không gợn sóng, "Biết thưởng thức."
Lúc chọn món, Tần Noãn Dương gọi thêm một chai rượu đỏ. Đường Trạch Thần ngẩng lên nhìn cô một cái, bảo nhân viên phục vụ mang lên chai rượu đỏ mà anh sưu tầm đã lâu lên xong cũng không nói nhiều. Trái lại sau khi gọi xong món ăn, nhân viên phục vụ kia trước khi lui xuống còn cung kính gọi anh một tiếng ông chủ.
Tần Noãn Dương giật mình, trong lòng bắt đầu dậy sóng. Vốn cô cho rằng nơi đây sự riêng tư được bảo đảm tốt như vậy chắc là nơi Đường Trạch Thần thường tổ chức những bữa ăn riêng tư ở đây ai ngờ hội quán này lại là của anh, hơn nữa, chuyện này cố tình lại để cho cô biết...
Đường Trạch Thần vừa tùy ý vuốt chuỗi tràng hạt bày ở trên bàn như vật trang trí vừa lưu ý động tĩnh bên phía cô, khóe môi bắt đầu vẽ lên một ý cười nhàn nhạt, rõ ràng cực kỳ có kiên nhẫn.
Sau khi rượu được đưa lên, Tần Noãn Dương đích thân đến chiếc tủ bên cạnh lấy ra ba ly rượu, sau khi rót đầy, vừa định lên tiếng thì Đường Trạch Thần ra hiệu mình không muốn nghe, thong thả gắp vào chén của cô mấy miếng thức ăn mới điềm nhiên nói, "Muốn tạ tội thì ăn mấy món này trước đi, tôi không muốn thấy cô lát nữa say đến nỗi nhà ở đâu cũng không biết."
Tần Noãn Dương nghe vậy chỉ cảm thấy từ sóng lưng chợt dâng lên một luồng khí lạnh, cô chỉ từng cùng Đường Trạch Thần ăn một bữa cơm, còn là cùng với bao nhiêu là người thế mà ngay cả chuyện tửu lượng của cô không tốt anh cũng lưu ý, vậy còn điều gì anh không biết không đây?
Tâm trạng rối bời nhưng trên mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười, gắp từng miếng từng miếng thức ăn mà anh gắp cho mình cho vào miệng chậm rãi nhai.
Thấy Đường Trạch Thần cuối cùng chịu dừng đũa không gắp cho mình nữa, cô mới nâng ly hướng về phía anh, "Tối nay tôi là tới tạ tội, không ngờ lại làm Đường tiên sinh lãng phí một chai rượu ngon."
Đường Trạch Thần không nói gì, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn, một tiếng lại một tiếng, cực kỳ có tiết tấu.
Tần Noãn Dương nhắm mắt không nhìn, một hơi uống cạn cả ly, sặc đến nỗi cổ họng nóng ran như sắp bốc cháy. Cô bụm miệng, âm thầm đè nén cảm giác nôn nao trong bụng, lại nâng ly thứ hai lên.
Cho đến khi ly thứ ba đã vào bụng cô rồi Đường Trạch Thần vẫn không hề có dấu hiệu chịu buông tha cho, Tần Noãn Dương vừa âm thầm mắng chính mình hôm nay thuần túy đến đây để chịu ngược, bị Lý Hàn kích một chút thì đầu óc nóng lên đi tìm anh ta vừa run tay lại rót một ly nữa.
Chất lỏng màu đỏ sậm dưới tác dụng khúc xạ của ánh đèn ánh lại một vệt sáng, cô nhìn xuyên qua vệt sáng ấy, ánh mắt Đường Trạch Thần chừng như có chút không giống từ đầu đến giờ nhưng cụ thể thì cô không nói ra được khác ở chỗ nào, chỉ biết anh tạm thời còn không có ý ngăn cản vì vậy dứt khoát ngửa đầu muốn một hơi uống cạn ai ngờ chính ngay lúc môi vừa chạm vành ly, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Chiếc ly kia đã được rót đầy rượu, nhất thời không thu tay kịp, rượu bên trong sóng sánh nơi miệng ly, bị hắt ra ngoài không ít, rơi trên mu bàn tay anh, xuôi theo những ngón tay thon dài, cốt cách rõ ràng của anh mà rơi từng giọt xuống mặt bàn.
Nơi bị anh nắm lấy, nơi da thịt tiếp xúc nhau kia trong khoảnh khắc mang theo nhiệt độ của hai bên, nóng đến bỏng rát.
Cô chớp mắt một cái, có chút không hiểu ý của anh là gì.
"Ba ly là đủ rồi." Giọng Đường Trạch Thần thấp mà rõ ràng, đầy từ tính, nghe vào tai cô như mang theo một sự quyến rũ mơ hồ.
Anh nhìn chất lỏng chảy trên mu bàn tay mình, có chút không vui chau mày sau đó hất cằm ra hiệu cho cô nhìn về phía hộp khăn giấy bên cạnh, "Rút mấy tờ qua đây."
Vừa nói, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô rốt cuộc cũng thả lỏng.
Tần Noãn Dương đặt ly rượu xuống, rút khăn giấy đưa qua nhưng đối phương hoàn toàn không có ý muốn cầm lấy, chỉ nhìn cô như một lẽ đương nhiên. Cô động tác chậm rì rì, một tay nâng những ngón tay hơi lạnh của anh lên, tay kia cầm khăn giấy lau bàn tay cùng những ngón tay bởi vì dính rượu đã trở nên nhơm nhớp kia.
Thấy dường như tâm trạng của đối phương không tệ, cô nghiền ngẫm một chút, cuối cùng vẫn hỏi, "Đường tiên sinh đối với buổi tối nay có hài lòng không?"
Lời vừa thốt ra, ngay cả bản thân cô cũng khó mà tin được, lời này nghe vào tai sao lại mập mờ đến thế?
Đường Trạch Thần nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự hứng thú nồng đậm, "Ba ly rượu mà thôi, Tần tiểu thư chắc sẽ không cho rằng giữa chúng ta cứ như vậy mà giải quyết xong hết đấy chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook