Ánh Mặt Trời Không Bằng Em
-
Chương 74
Tám giờ sáng, tiếng chim hót líu lo bên ngoài ô cửa sổ, ngoài đường, mọi người qua lại nườm nượm, tiếng còi xe và tiếng nói chuyện vui đùa liên tục vọng vào một góc của quán cà phê bé nhỏ.
Mặt trời chiếu những tia sáng mỏng manh xuyên qua ô cửa sổ, soi sáng đôi tay dài trắng noãn của một cô bé.
Ly cà phê sữa đã tan gần hết đá, trên bàn là một chiếc laptop màu trắng có dán nhiều hình ảnh đáng yêu, người con gái đó vận một bộ váy liền từ trên xuống, tà váy xõa tung ra hai bên và phủ xuống chiếc ghế màu đỏ mà cô đang ngồi, mái tóc màu trắng hiếm hoi càng tô điểm hơn nét thần tiên từ trên người cô bé.Đôi mắt rubi màu đỏ thủy chung vẫn chú tâm vào màn hình máy tính, một bên mái tóc, chiếc kẹp hình trái tim đã ôm trọn những sợi tơ màu trắng, lộ ra xương gò má và lỗ tai khéo léo nhỏ xinh. Môi cô bé thỉnh thoảng hơi vểnh lên, màu hồng tươi ấy nổi bật trên làn da tuyết càng làm cho nét đáng yêu ấy rõ ràng hơn.
Một tay em chống cằm còn một tay thì nhấp nháy con chuột màu đen, hơi thở em khe khẽ, dường như rất chú tâm vào đấy.
Bên ngoài có vài người đi ngang không kiềm được đặt sự chú ý vào em, đôi mắt họ toát lên vẻ ngạc nhiên, say mê và chìm đắm. Người con gái với nét đẹp thiên thần đó bây giờ mang trong mình dáng vẻ biếng nhác đáng yêu, thỉnh thoảng em đặt ly cà phê cạnh khóe môi mà nhấp một ngụm rồi đặt xuống, đoạn ngón tay liền gõ lách tách tạo nên những âm thanh giòn tan nghe đến thoải mái.
Akari năm nay đã mười tám, vì không được đi học nên hiện tại em đang làm một tiểu thuyết gia truyện kinh dị trên mạng, đó là một trò giải trí trong những tháng ngày nhàm chán của em, mọi người đều thường xuyên vắng nhà, Syaoran và Sakura thì phải đến trường còn các anh cũng có công việc riêng của mình nên bất đắc dĩ Akari thường hay đem laptop đến tiệm Meido no Hitsuji của chị Nao mà làm việc.
Quán cà phê này sau vài năm đã thay đổi đi rất nhiều, không còn là một góc nhỏ u tối phía tận cùng con hẻm mà đã dời mặt tiền về phía trước một chút, gần nơi giao nhau giữa những con đường trong Shibuya nơi lắm người qua lại, thành ra nơi đây thường rất đông khách, họ yêu thích sự mới lạ của những nàng hầu hiểu lòng người ở đây, như những quý ngài mong chờ được về nhà mà gặp người thương.
Mùi bánh kem lan tỏa trong không gian, không khí ngòn ngọt làm lòng Akari ấm áp, một cuộc sống đơn giản mà bình yên thế này không tốt sao? Nếu được ước cô muốn ước mình sẽ sống như thế này mãi, dù bình yên đến mức buồn tẻ, nhưng còn đỡ hơn phải luôn luôn lo lắng cho những bất trắc sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Trong một năm này Akari đã có thể nói và đi lại được bình thường rồi, không còn khó khăn trong việc bập bẹ nữa, đáng lý ra việc này phải kéo dài gần một năm, nhưng do sự xuất hiện kỳ lạ kia và những dự cảm bất an của Akari và Jin và cả hai sau một đêm thảo luận quyết định phải trở về bình thường và tăng cường rèn luyện cơ thể.
Trong gần một năm này Akari thi thoảng hay mơ về một giấc mơ kỳ lạ, giấc mơ đó cô đang mệt mỏi nằm trên một chiếc giường, thở hổn hển hấp hối nhìn bóng dáng màu trắng ôm mình vào lòng vỗ về, có vẻ như là người yêu hoặc người thân gì đó, chỉ có điều giây phút cuối cùng, Akari luôn nghe có một giọng nói vang lên trong đầu mình [Anh trai].
Anh trai?Akari suy nghĩ, hơi mơ màng, trông có vẻ không giống anh trai em gái cho lắm khi trong thâm tâm Akari khi được anh ấy ôm vào lòng, trong tim trỗi lên một thứ tình cảm đầy dằn vặt và đau đớn khôn nguôi.
Là loạn luân sao?
Cũng không chắc nữa. Akari thở dài.
Điện thoại rung lên vài cái, cô chậm chạp bật lên, nhìn dòng tin nhắn nhỏ bé đáng yêu kia, tim nhũn ra như nước, ngọt như chảy ra đường.
[Anh đang nghỉ trưa ở trường, em lại đến chỗ kia à? –Syaoran-]
Ngón tay linh hoạt gõ lạch bạch trên màn hình cảm ứng, dòng chữ rất nhanh hiện ra.
[Ừm! Đang bí ý tưởng.:’< -Akari-]
[Đừng cố quá nhé. Chiều nay đi ăn không?-Syaoran-]
[Đi chứ! –Akari-]
[Vậy sáu giờ có mặt tại công viên nhé! Tới giờ vào học rồi, anh đi đây –Syaoran-]
[Được rồi, học tốt nhé.-Akari-]
Tắt điện thoại, Akari mỉm cười khe khẽ, lòng tràn đầy gió xuân ấm áp, tim như có một dòng suối uốn lượn, cô cười khúc khích, ôm điện thoại cười ngu ngơ của buổi. Syaoran của cô lúc nào cũng hiểu lòng người như thế, biết cô mệt mỏi cần nghỉ ngơi là rủ rê đi chơi liền, mặc dù cả hai phải giấu diếm mối quan hệ, nhưng điều này chẳng phải rất kích thích sao? Cô hy vọng mấy anh của mình bỏ qua sự ác ý của mình mà chấp nhận Syaoran, cô cũng đã mười tám rồi, cũng muốn có sự tự do của mình… (Chị phải là nên cầu mình chưa đủ tuổi…)
Nhìn bóng chị Nao hất hải chạy khắp nơi trong quán, dáng vẻ đáng yêu hoạt bát làm Akari bất giác mỉm cười, một tay cô chóng cằm còn đôi mắt thì dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đấy làm việc, mấy tháng trước Nao nhận lời hẹn hò với một anh khác cũng làm chung ở đây, tên Ikki gì đó, là một bạch mã hoàng tử có thật ở ngoài đời đấy, đẹp trai lại giỏi giang nên anh chàng có rất nhiều fan hâm một là nữ, thậm chí một vài người đã hành xử khá là quá khích với Nao, còn chặn đường chị ấy và hành hung nữa, rất may là có Shin và Toma xuất hiện kịp thời không thì đã xảy ra chuyện rồi, nghĩ thế tay của Akari bất giác nắm chặt lại tạo nên những đốt tay hằn sâu gân xanh, nghiến răng, cô sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương người của cô, cho dù có là bạn bè hay người xa lạ, đã có quen biết thì chắc chắn cô sẽ không để họ xảy ra thương tổn.
Akari có thói quen trước khi viết một bộ truyện sẽ lên mạng thăm dò những Urban Lengend (Truyền thuyết thành thị) nổi tiếng được lưu truyền ở khắp nơi mà lấy ý tưởng tạo nên một câu chuyện đầy đủ.
Đôi mắt chăm chú nhìn từng dòng tìm kiếm trên Google, những đường dẫn này Akari đã quá quen mắt nên cô không muốn phí thời gian, chỉ toàn là bịa đặt không hề có một chút chứng cứ nào cả.
Chán nản làm Akari liên tục thở dài, lại dùng tay khuấy đều ly cà phê gần như đã hòa tan với nước đá, cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Lấy hai tay xoa xoa đôi má đỏ ửng, Akari nhìn ra ngoài ô cửa sổ mà thả hồn. Cuốn tiểu thuyết mới đây của Akari cũng đã hoàn thành rồi nên cô phải bắt tay vào việc tạo ra một đề tài mới, công việc này coi bộ mà cũng được việc lắm, theo đúng như hợp đồng của bên diễn đàn thì chỉ cần Akari sáng tác đủ hai bộ được nhiều lượt view sẽ được nhận lương theo tháng, mức lương có thể thương lượng, hiện tại đã hoàn thành xong bộ thứ tư rồi, tiền thì Akari cũng đã có một khoản kha khá đủ cho chi tiêu hợp lý mặc dù cô ít khi nào cần sử dụng đến, nhưng thay vì cứ ngồi nhà ăn bám các anh thì tìm cách tạo ra tiền có ích cho xã hội thì hay hơn nhiều.
Dạo gần đây Syaoran hay chê cô mập, ôm không thích, mặc dù cả hai đã có tiến triển rất nhiều rồi, nhưng cả hai chỉ là ở mức ôm nhau thôi chứ thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu nữa… Mà thật ra cô có còn nụ hôn đầu đâu? Nói đến là buồn mà khóc, nếu không phải ở thế giới kia bị tên Loki cưỡng hôn và còn bị Stukito quyến rũ thì cô đã có thể trao nụ hôn đầu cho Syaoran rồi.
Akari thở dài vỗ bốp bốp lên mặt mình, toan muốn đóng laptop lại để ra về thì bên cạnh bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Xin lỗi… cô có phải là Lavender?”
Akari sửng sốt vội buông bàn tay đang đặt trên màn hình xuống mà khe khẽ đánh giá cô gái trước mắt. Lavender là nghệ danh mà Akari dùng để viết tiểu thuyết trên mạng, cũng có rất nhiều fan hâm một và một trong những bộ tiểu thuyết của cô đã được xuất bản nên việc có người biết đến cũng không là lạ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ là tại sao cô gái này lại biết cô là Lavender?
“A xin lỗi, lúc nãy tôi thấy cô đang viết bản thảo, tình cờ thấy bút danh Lavender ở cuối trang nên tôi đoán…”- Cô gái với mái tóc màu hồng nhạt được búi lên thành một củ tỏi nho nhỏ đáng yêu, mắt kính màu xanh dương che khuất đi đôi mắt hí nhỏ nhắn, cô gái vận áo sơ mi và váy dài qua gối, trên tay còn xách một chiếc cặp và vài quyển sách, có lẽ là đến đây để làm bài tập. Mặc dù trông cô gái này có vẻ hơi đáng ngờ, nhưng có lẽ là Akari suy nghĩ nhiều vì bề ngoài của cô gái khá quyến rũ với làn da hơi rám nắng và hai mắt thì nhếch lên lộ vẻ sắc bén.
“Ừm.. phải. Xin hỏi cô là?”
“A!”- Cô gái đó bất chợt liền cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu, má lúm đồng tiền hiện ra, không đợi tôi mời thì cô gái đã kéo ghế và ngồi đối diện tôi, cô đặt lên bàn một vài quyển sáng giáo khoa nào đó tôi đọc không được, nhìn dáng vẻ này, fan sao?
“Xin lỗi chị, chị làm em sợ sao ạ? Tại vì đây là lần đầu chị được gặp Lavender ngoài đời thật nên có chút khẩn trương thôi. Mong em bỏ qua.”
“Không sao đâu, chị muốn uống gì không?”- Tôi lịch sự lắc đầu mỉm cười, liếc sơ qua đôi trán lấm tấm mồ hôi vì đi ngoài trời nắng chói chang bên ngoài, thương tiếc quan tâm hỏi.
“À, em ơi!”- Cô gái đó quay sang một nữ hầu bên cạnh nói, nháy mắt nói-“Cho tôi một trà xanh nhé!”
“Vâng thưa chủ nhân!”- Nữ hầu đó khẽ nhún hai chân, khuôn mặt bình tĩnh không vì bị nữ sắc mê hoặc mà lung lay,ghi chép vội lên một tờ note nhỏ rồi quay gót vào bên trong chuẩn bị.
Tôi quan sát cô gái này, trông thì có vẻ rất già dặn nhưng lại có vẻ gì đó không được tự nhiên cho lắm, thi thoảng cô gái hay lấy hai tay vò vò ngực mình hoặc là điều chỉnh tướng ngồi, tôi nghi hoặc liếc nhìn cô gái, đợi hành động tiếp theo.
“Chị giới thiệu với em nhé! Chị tên Haguchi Eii, hiện là sinh viên.”
Thì ra là đàn chị hơn ba tuổi.
“Em tên Akari. Mười bảy tuổi.”
Quy tắc của tiểu thuyết gia là không tiết lộ thông tin cá nhân quá nhiều với người lạ để tránh những hậu hoạn về sau. Tôi hơi nghiêng đầu nhìn chị gái trước mắt, chị ấy hay dùng đôi mắt sắc sảo kia mà đánh giá tôi, thi thoảng khúc khích cười, tôi nhìn chị ấy cười mà cũng muốn cười theo, vì chị ấy đáng yêu quá thể.
“Ồ, thì ra là vậy, chị đã đọc hết bốn tác phẩm của em, thật sự chị là fan lớn luôn đó nha!”
“Em cảm ơn chị, nếu em có ra tác phẩm kế tiếp mong chị vẫn ủng hộ ạ.”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi vẫn giữ nguyên thái độ nhàn nhạt của mình mà trò chuyện với chị gái này, vì tính tôi bẩm sinh kiệm lời, chỉ với người quen với bộc lộ tính cách hướng nội và có phần hơi lắm mồm của mình.
“Trông như em đang gặp khó khăn với đề tài mới nhỉ? Thiếu ý tưởng sao?”
Chị gái này trông có vẻ là không vội đi, chị ấy vẫn liên lúc lắc cái đầu mà nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc trò chuyện với tôi, tôi thì không để tâm lắm, dù sao làm việc không thì cũng chán, có người trò chuyện cho đỡ buồn thôi mặc dù tôi không biết mục đích của chị gái này là làm gì, nhưng người không phạm ta ta không phạm ngươi, đây là đạo lý mà ai cũng hiểu.
“Vâng ạ!”- Tôi thật lòng gật đầu, rồi ôm má thở dài thườn thượt-“Dạo gần đây không có vụ nào hay ho cả…”
“Ồ, có đấy!”- Chị gái cầm ly trà xanh pha với chút sữa của mình lên mà nhấp một ngụm, dáng vẻ thong dong như đang nói một chuyện nào đó thú vị với một người bạn, một người quen mặc dù đề tài của chị ấy kể có làm cho tôi hơi tò mò-“Em có nghe về truyền thuyết Hanahime chưa?”
“Chưa ạ. Truyện ma hay sao ạ?”
“Không hẳn.”-Eii lắc đầu, cười khúc khích nói-“Biết là em không biết, thật ra đây chỉ là một truyền thuyết được lưu truyền ở một vùng quê thôi. Nhưng quả thật nội dung rất hay, rất đáng để dành cho nó một đề tài đó.”
Chị ấy nói xong thì hơi khiêu khích nhìn tôi, liếm liếm môi bày tỏ sự hào hứng của mình, bản thân tôi thì cũng đang lâm vào cảnh thiếu chất xám, nên nếu có ai chịu cung cấp thông tin gì mới cho tôi, tôi rất sẵn lòng mà tiếp nhận.
Thấy được sự đồng ý của tôi, Eii lại nhấp một ngụm trà rồi kể, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn rõ ràng.
“Người ta nói rằng ở vùng Kansai có một ngôi đền nhỏ u uất nằm sâu trong rừng, đó là nơi thờ một vị nữ thần trên thiên đình. Không ai biết nàng tên gì, cũng không ai biết khuôn mặt của nàng, chỉ biết nàng là con gái của một vị thần tiên chức vị rất cao, dưới một người trên vạn người, nhưng nàng lại có tư tình với một yêu quái tư vi chưa cao, chuyện này đến tai của các vị thần tiên khác, vốn sẵn họ ghét nàng nên liền liên kết với nhau để hại nàng. Bị dồn đến bước đường cùng còn tình nhân bị sát hại, nàng đau đớn tự phanh thây mình để tỏ tấm lòng thanh bạch của mình, xác nàng bị chim tiên vây lại nuốt vào bụng, duy chỉ có một con chim làm rơi một mảnh thân thể nàng xuống trần gian, sau mảnh thân thể đó rơi xuống Kansai, để tưởng nhớ đến vị nữ thần bạc mệnh kia, người dân Kansai lập cho nàng một đền thờ và thờ phụng mảnh thân thể kia, đồng thời mong nàng bảo hộ cho cả vùng đó. Đến nay thì ở đấy chưa hề có thiên tai gì xảy ra, họ vẫn luôn biết ơn đến vị nữ thần khi xưa dù oan uổng vẫn không bỏ qua chúng sinh. Thân thể kia của nàng có hình dáng của một bông hoa nên họ gọi nàng là Hanahime.”
“Nàng ấy thật đáng thương.”- Tôi đồng cảm than thở, đôi mắt rưng rưng, cố quay ra bên ngoài cửa sổ hòng làm lung lay tinh thần đang dần mềm yếu của mình, chuyện của Hanahima quá giống chuyện của Bạch Linh Chi, nhất thời làm tôi có chút đồng cảm và thương thay cho số phận của những người phụ nữ yếu đuối bảo vệ cho tình yêu thuần khiết của mình.
Đôi mắt Eii hơi lóe lên tia nước và nét u buồn, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại bộ dáng tinh ranh như vừa nãy, cứ như người vừa kể một câu chuyện buồn với khuôn mặt tang thương kia không phải là cô vậy. Akari gạt gạt khóe mắt cay xè, cố tìm ra một lời thích hợp nào đấy.
“Nhưng em có thấy tình tiết nào kinh dị đâu?”
“Thì đây!”- Eii mỉm cười, rồi đôi mắt tối lại, lạnh lùng và nghiêm túc nói, nét tinh nghịch trên mặt cô ấy tắt hẳn làm tôi thấy hơi sợ-“Dạo gần đây có vài tin đồn rằng nếu cặp đôi nào tìm đến miếu thờ Hanahime thì sẽ được nàng phù hộ cho gắn bó với nhau đến suốt đời, mãi mãi không chia lìa, vì Hanahime không có tình yêu lúc sinh thời, nên khi chết không muốn ai cũng gặp hoàn cảnh giống mình. Nhưng không ngờ có vài cặp đôi mò lên đấy, rồi mất tích luôn.”
Eii hơi thoáng ngừng lại, như nghĩ ra điều gì đó, tôi sốt ruột giục.
“Rồi sao nữa ạ?”
Eii bật cười haha, mắt nheo lại thành hình trăng khuyết, chị ấy lại uống trà, tôi sốt ruột liên tục nhịp giò. Đoạn chị ấy lại nghiêm chỉnh nói tiếp.
“Chị biết là em có hứng thú mà, những cặp đôi biến mất thường được tìm đấy vài ngày sau ở một mô đất gần miếu, xác họ được tìm thấy trong tình trạng lõa thể, tim bị lấy đi mất và xác thì bị hành hạ rất thê thảm…”
Một vấn đề kinh dị và ghê tởm mà thông qua miệng của Eii cứ như một câu chuyện hài, một chủ đề hot nóng hôi hổi nào đấy làm tôi hơi bất lực nhìn chị, Eii đáng yêu và xinh đẹp thật, nhưng cái cách chị ấy kể mộ câu chuyện kinh dị làm tôi thấy hơi bài xích, vì đây là chuyện buồn có kinh dị, thậm chí dính dáng đến án mạng mà trông chị bình tĩnh đến thế kia.
Tôi bỗng đột nhiên nhớ về vài ngày trước, bắt gặp anh Ukyo đang lật vội vài tờ báo còn mới trên bàn, dáng vẻ chăm chú liên tục ghi chép vào sổ, tôi tò mò liền hỏi anh. Ukyo bảo rằng bên cảnh sát vừa tiếp nhận một vụ án cực kỳ nghiêm trọng cần sự trợ giúp của anh, mặt dù anh là luật sự nhưng với bộ não thiên tài kia nên họ thường xuyên cần anh trong những vấn đề nan giải.
Vụ án này được nghi ngờ là mưu sát, kẻ sát nhân hàng loạt này lấy giết người làm vui, có sở thích lột sạch họ ra và moi lấy tim của họ, còn may dính cơ thể của họ lại với nhau, trông như đang ôm ấp nhau vậy, anh Ukyo kể với một thái độ ghê tởm trên khuôn mặt, đôi tay anh lấy báo che lại vài bức hình chụp hiện trường không để nó lọt vào mắt tôi, lúc ấy cũng vì tôi quá buồn ngủ nên chỉ nghe có nhiêu đấy rồi quay trở lại phòng. Kể từ ngày từ nhà Sakamaki trở về tôi cực kỳ mệt mỏi, thường xuyên buồn ngủ mặc dù Jin đã truyền rất nhiều năng lượng cho tôi.
Nhắc đến Jin, tôi nghiến răng, rủ nó hôm nay đi chơi với mình mà nó lại bỏ sang nhà Sakura để chơi game với Kero. Thật đáng ghét.
“Đề tài này hay lắm ạ!”- Tôi hài lòng gật đầu-“Cảm ơn chị, em sẽ về tìm hiểu thêm, nhất định em sẽ giành cho Hanahime một chuyên mục riêng luôn, em cảm thấy cô ấy quá đáng thương, em muốn mọi người đều biết đến câu chuyện của cô ấy, hương khói cho cô ấy nhiều hơn để an ủi cho linh hồn của cô ấy.”
Trong mắt Eii xoẹt qua tia cảm động và ấm áp, chị ấy mỉm cười nhẹ nhàng, nhắm mặt lại dựa vào thành ghế, lơ đễnh hài hước bảo: “Chỉ hy vọng em đừng dẫn theo vài cặp đến là được rồi”- Rồi chị nhìn lên trần nhà nơi có vài ngọn đèn leo lắc.
Tôi nhìn chị, liếc qua đồng hồ trên tường gần mười hai giờ trưa, gần trễ rồi, tôi phải trở về nhà không thì các anh sẽ lo lắng mất. Toan gập laptop lại thì Eii bỗng ngồi bật dậy, hai mắt phát sáng hỏi tôi.
“Akari, em cần tìm hiểu về đề tài này phải không? Vậy mai chúng ta đến Kansai nhé?”
Mặt trời chiếu những tia sáng mỏng manh xuyên qua ô cửa sổ, soi sáng đôi tay dài trắng noãn của một cô bé.
Ly cà phê sữa đã tan gần hết đá, trên bàn là một chiếc laptop màu trắng có dán nhiều hình ảnh đáng yêu, người con gái đó vận một bộ váy liền từ trên xuống, tà váy xõa tung ra hai bên và phủ xuống chiếc ghế màu đỏ mà cô đang ngồi, mái tóc màu trắng hiếm hoi càng tô điểm hơn nét thần tiên từ trên người cô bé.Đôi mắt rubi màu đỏ thủy chung vẫn chú tâm vào màn hình máy tính, một bên mái tóc, chiếc kẹp hình trái tim đã ôm trọn những sợi tơ màu trắng, lộ ra xương gò má và lỗ tai khéo léo nhỏ xinh. Môi cô bé thỉnh thoảng hơi vểnh lên, màu hồng tươi ấy nổi bật trên làn da tuyết càng làm cho nét đáng yêu ấy rõ ràng hơn.
Một tay em chống cằm còn một tay thì nhấp nháy con chuột màu đen, hơi thở em khe khẽ, dường như rất chú tâm vào đấy.
Bên ngoài có vài người đi ngang không kiềm được đặt sự chú ý vào em, đôi mắt họ toát lên vẻ ngạc nhiên, say mê và chìm đắm. Người con gái với nét đẹp thiên thần đó bây giờ mang trong mình dáng vẻ biếng nhác đáng yêu, thỉnh thoảng em đặt ly cà phê cạnh khóe môi mà nhấp một ngụm rồi đặt xuống, đoạn ngón tay liền gõ lách tách tạo nên những âm thanh giòn tan nghe đến thoải mái.
Akari năm nay đã mười tám, vì không được đi học nên hiện tại em đang làm một tiểu thuyết gia truyện kinh dị trên mạng, đó là một trò giải trí trong những tháng ngày nhàm chán của em, mọi người đều thường xuyên vắng nhà, Syaoran và Sakura thì phải đến trường còn các anh cũng có công việc riêng của mình nên bất đắc dĩ Akari thường hay đem laptop đến tiệm Meido no Hitsuji của chị Nao mà làm việc.
Quán cà phê này sau vài năm đã thay đổi đi rất nhiều, không còn là một góc nhỏ u tối phía tận cùng con hẻm mà đã dời mặt tiền về phía trước một chút, gần nơi giao nhau giữa những con đường trong Shibuya nơi lắm người qua lại, thành ra nơi đây thường rất đông khách, họ yêu thích sự mới lạ của những nàng hầu hiểu lòng người ở đây, như những quý ngài mong chờ được về nhà mà gặp người thương.
Mùi bánh kem lan tỏa trong không gian, không khí ngòn ngọt làm lòng Akari ấm áp, một cuộc sống đơn giản mà bình yên thế này không tốt sao? Nếu được ước cô muốn ước mình sẽ sống như thế này mãi, dù bình yên đến mức buồn tẻ, nhưng còn đỡ hơn phải luôn luôn lo lắng cho những bất trắc sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Trong một năm này Akari đã có thể nói và đi lại được bình thường rồi, không còn khó khăn trong việc bập bẹ nữa, đáng lý ra việc này phải kéo dài gần một năm, nhưng do sự xuất hiện kỳ lạ kia và những dự cảm bất an của Akari và Jin và cả hai sau một đêm thảo luận quyết định phải trở về bình thường và tăng cường rèn luyện cơ thể.
Trong gần một năm này Akari thi thoảng hay mơ về một giấc mơ kỳ lạ, giấc mơ đó cô đang mệt mỏi nằm trên một chiếc giường, thở hổn hển hấp hối nhìn bóng dáng màu trắng ôm mình vào lòng vỗ về, có vẻ như là người yêu hoặc người thân gì đó, chỉ có điều giây phút cuối cùng, Akari luôn nghe có một giọng nói vang lên trong đầu mình [Anh trai].
Anh trai?Akari suy nghĩ, hơi mơ màng, trông có vẻ không giống anh trai em gái cho lắm khi trong thâm tâm Akari khi được anh ấy ôm vào lòng, trong tim trỗi lên một thứ tình cảm đầy dằn vặt và đau đớn khôn nguôi.
Là loạn luân sao?
Cũng không chắc nữa. Akari thở dài.
Điện thoại rung lên vài cái, cô chậm chạp bật lên, nhìn dòng tin nhắn nhỏ bé đáng yêu kia, tim nhũn ra như nước, ngọt như chảy ra đường.
[Anh đang nghỉ trưa ở trường, em lại đến chỗ kia à? –Syaoran-]
Ngón tay linh hoạt gõ lạch bạch trên màn hình cảm ứng, dòng chữ rất nhanh hiện ra.
[Ừm! Đang bí ý tưởng.:’< -Akari-]
[Đừng cố quá nhé. Chiều nay đi ăn không?-Syaoran-]
[Đi chứ! –Akari-]
[Vậy sáu giờ có mặt tại công viên nhé! Tới giờ vào học rồi, anh đi đây –Syaoran-]
[Được rồi, học tốt nhé.-Akari-]
Tắt điện thoại, Akari mỉm cười khe khẽ, lòng tràn đầy gió xuân ấm áp, tim như có một dòng suối uốn lượn, cô cười khúc khích, ôm điện thoại cười ngu ngơ của buổi. Syaoran của cô lúc nào cũng hiểu lòng người như thế, biết cô mệt mỏi cần nghỉ ngơi là rủ rê đi chơi liền, mặc dù cả hai phải giấu diếm mối quan hệ, nhưng điều này chẳng phải rất kích thích sao? Cô hy vọng mấy anh của mình bỏ qua sự ác ý của mình mà chấp nhận Syaoran, cô cũng đã mười tám rồi, cũng muốn có sự tự do của mình… (Chị phải là nên cầu mình chưa đủ tuổi…)
Nhìn bóng chị Nao hất hải chạy khắp nơi trong quán, dáng vẻ đáng yêu hoạt bát làm Akari bất giác mỉm cười, một tay cô chóng cằm còn đôi mắt thì dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn đấy làm việc, mấy tháng trước Nao nhận lời hẹn hò với một anh khác cũng làm chung ở đây, tên Ikki gì đó, là một bạch mã hoàng tử có thật ở ngoài đời đấy, đẹp trai lại giỏi giang nên anh chàng có rất nhiều fan hâm một là nữ, thậm chí một vài người đã hành xử khá là quá khích với Nao, còn chặn đường chị ấy và hành hung nữa, rất may là có Shin và Toma xuất hiện kịp thời không thì đã xảy ra chuyện rồi, nghĩ thế tay của Akari bất giác nắm chặt lại tạo nên những đốt tay hằn sâu gân xanh, nghiến răng, cô sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương người của cô, cho dù có là bạn bè hay người xa lạ, đã có quen biết thì chắc chắn cô sẽ không để họ xảy ra thương tổn.
Akari có thói quen trước khi viết một bộ truyện sẽ lên mạng thăm dò những Urban Lengend (Truyền thuyết thành thị) nổi tiếng được lưu truyền ở khắp nơi mà lấy ý tưởng tạo nên một câu chuyện đầy đủ.
Đôi mắt chăm chú nhìn từng dòng tìm kiếm trên Google, những đường dẫn này Akari đã quá quen mắt nên cô không muốn phí thời gian, chỉ toàn là bịa đặt không hề có một chút chứng cứ nào cả.
Chán nản làm Akari liên tục thở dài, lại dùng tay khuấy đều ly cà phê gần như đã hòa tan với nước đá, cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Lấy hai tay xoa xoa đôi má đỏ ửng, Akari nhìn ra ngoài ô cửa sổ mà thả hồn. Cuốn tiểu thuyết mới đây của Akari cũng đã hoàn thành rồi nên cô phải bắt tay vào việc tạo ra một đề tài mới, công việc này coi bộ mà cũng được việc lắm, theo đúng như hợp đồng của bên diễn đàn thì chỉ cần Akari sáng tác đủ hai bộ được nhiều lượt view sẽ được nhận lương theo tháng, mức lương có thể thương lượng, hiện tại đã hoàn thành xong bộ thứ tư rồi, tiền thì Akari cũng đã có một khoản kha khá đủ cho chi tiêu hợp lý mặc dù cô ít khi nào cần sử dụng đến, nhưng thay vì cứ ngồi nhà ăn bám các anh thì tìm cách tạo ra tiền có ích cho xã hội thì hay hơn nhiều.
Dạo gần đây Syaoran hay chê cô mập, ôm không thích, mặc dù cả hai đã có tiến triển rất nhiều rồi, nhưng cả hai chỉ là ở mức ôm nhau thôi chứ thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu nữa… Mà thật ra cô có còn nụ hôn đầu đâu? Nói đến là buồn mà khóc, nếu không phải ở thế giới kia bị tên Loki cưỡng hôn và còn bị Stukito quyến rũ thì cô đã có thể trao nụ hôn đầu cho Syaoran rồi.
Akari thở dài vỗ bốp bốp lên mặt mình, toan muốn đóng laptop lại để ra về thì bên cạnh bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
“Xin lỗi… cô có phải là Lavender?”
Akari sửng sốt vội buông bàn tay đang đặt trên màn hình xuống mà khe khẽ đánh giá cô gái trước mắt. Lavender là nghệ danh mà Akari dùng để viết tiểu thuyết trên mạng, cũng có rất nhiều fan hâm một và một trong những bộ tiểu thuyết của cô đã được xuất bản nên việc có người biết đến cũng không là lạ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ là tại sao cô gái này lại biết cô là Lavender?
“A xin lỗi, lúc nãy tôi thấy cô đang viết bản thảo, tình cờ thấy bút danh Lavender ở cuối trang nên tôi đoán…”- Cô gái với mái tóc màu hồng nhạt được búi lên thành một củ tỏi nho nhỏ đáng yêu, mắt kính màu xanh dương che khuất đi đôi mắt hí nhỏ nhắn, cô gái vận áo sơ mi và váy dài qua gối, trên tay còn xách một chiếc cặp và vài quyển sách, có lẽ là đến đây để làm bài tập. Mặc dù trông cô gái này có vẻ hơi đáng ngờ, nhưng có lẽ là Akari suy nghĩ nhiều vì bề ngoài của cô gái khá quyến rũ với làn da hơi rám nắng và hai mắt thì nhếch lên lộ vẻ sắc bén.
“Ừm.. phải. Xin hỏi cô là?”
“A!”- Cô gái đó bất chợt liền cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu, má lúm đồng tiền hiện ra, không đợi tôi mời thì cô gái đã kéo ghế và ngồi đối diện tôi, cô đặt lên bàn một vài quyển sáng giáo khoa nào đó tôi đọc không được, nhìn dáng vẻ này, fan sao?
“Xin lỗi chị, chị làm em sợ sao ạ? Tại vì đây là lần đầu chị được gặp Lavender ngoài đời thật nên có chút khẩn trương thôi. Mong em bỏ qua.”
“Không sao đâu, chị muốn uống gì không?”- Tôi lịch sự lắc đầu mỉm cười, liếc sơ qua đôi trán lấm tấm mồ hôi vì đi ngoài trời nắng chói chang bên ngoài, thương tiếc quan tâm hỏi.
“À, em ơi!”- Cô gái đó quay sang một nữ hầu bên cạnh nói, nháy mắt nói-“Cho tôi một trà xanh nhé!”
“Vâng thưa chủ nhân!”- Nữ hầu đó khẽ nhún hai chân, khuôn mặt bình tĩnh không vì bị nữ sắc mê hoặc mà lung lay,ghi chép vội lên một tờ note nhỏ rồi quay gót vào bên trong chuẩn bị.
Tôi quan sát cô gái này, trông thì có vẻ rất già dặn nhưng lại có vẻ gì đó không được tự nhiên cho lắm, thi thoảng cô gái hay lấy hai tay vò vò ngực mình hoặc là điều chỉnh tướng ngồi, tôi nghi hoặc liếc nhìn cô gái, đợi hành động tiếp theo.
“Chị giới thiệu với em nhé! Chị tên Haguchi Eii, hiện là sinh viên.”
Thì ra là đàn chị hơn ba tuổi.
“Em tên Akari. Mười bảy tuổi.”
Quy tắc của tiểu thuyết gia là không tiết lộ thông tin cá nhân quá nhiều với người lạ để tránh những hậu hoạn về sau. Tôi hơi nghiêng đầu nhìn chị gái trước mắt, chị ấy hay dùng đôi mắt sắc sảo kia mà đánh giá tôi, thi thoảng khúc khích cười, tôi nhìn chị ấy cười mà cũng muốn cười theo, vì chị ấy đáng yêu quá thể.
“Ồ, thì ra là vậy, chị đã đọc hết bốn tác phẩm của em, thật sự chị là fan lớn luôn đó nha!”
“Em cảm ơn chị, nếu em có ra tác phẩm kế tiếp mong chị vẫn ủng hộ ạ.”
“Đương nhiên rồi.”
Tôi vẫn giữ nguyên thái độ nhàn nhạt của mình mà trò chuyện với chị gái này, vì tính tôi bẩm sinh kiệm lời, chỉ với người quen với bộc lộ tính cách hướng nội và có phần hơi lắm mồm của mình.
“Trông như em đang gặp khó khăn với đề tài mới nhỉ? Thiếu ý tưởng sao?”
Chị gái này trông có vẻ là không vội đi, chị ấy vẫn liên lúc lắc cái đầu mà nhìn ra ngoài cửa sổ hoặc trò chuyện với tôi, tôi thì không để tâm lắm, dù sao làm việc không thì cũng chán, có người trò chuyện cho đỡ buồn thôi mặc dù tôi không biết mục đích của chị gái này là làm gì, nhưng người không phạm ta ta không phạm ngươi, đây là đạo lý mà ai cũng hiểu.
“Vâng ạ!”- Tôi thật lòng gật đầu, rồi ôm má thở dài thườn thượt-“Dạo gần đây không có vụ nào hay ho cả…”
“Ồ, có đấy!”- Chị gái cầm ly trà xanh pha với chút sữa của mình lên mà nhấp một ngụm, dáng vẻ thong dong như đang nói một chuyện nào đó thú vị với một người bạn, một người quen mặc dù đề tài của chị ấy kể có làm cho tôi hơi tò mò-“Em có nghe về truyền thuyết Hanahime chưa?”
“Chưa ạ. Truyện ma hay sao ạ?”
“Không hẳn.”-Eii lắc đầu, cười khúc khích nói-“Biết là em không biết, thật ra đây chỉ là một truyền thuyết được lưu truyền ở một vùng quê thôi. Nhưng quả thật nội dung rất hay, rất đáng để dành cho nó một đề tài đó.”
Chị ấy nói xong thì hơi khiêu khích nhìn tôi, liếm liếm môi bày tỏ sự hào hứng của mình, bản thân tôi thì cũng đang lâm vào cảnh thiếu chất xám, nên nếu có ai chịu cung cấp thông tin gì mới cho tôi, tôi rất sẵn lòng mà tiếp nhận.
Thấy được sự đồng ý của tôi, Eii lại nhấp một ngụm trà rồi kể, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn rõ ràng.
“Người ta nói rằng ở vùng Kansai có một ngôi đền nhỏ u uất nằm sâu trong rừng, đó là nơi thờ một vị nữ thần trên thiên đình. Không ai biết nàng tên gì, cũng không ai biết khuôn mặt của nàng, chỉ biết nàng là con gái của một vị thần tiên chức vị rất cao, dưới một người trên vạn người, nhưng nàng lại có tư tình với một yêu quái tư vi chưa cao, chuyện này đến tai của các vị thần tiên khác, vốn sẵn họ ghét nàng nên liền liên kết với nhau để hại nàng. Bị dồn đến bước đường cùng còn tình nhân bị sát hại, nàng đau đớn tự phanh thây mình để tỏ tấm lòng thanh bạch của mình, xác nàng bị chim tiên vây lại nuốt vào bụng, duy chỉ có một con chim làm rơi một mảnh thân thể nàng xuống trần gian, sau mảnh thân thể đó rơi xuống Kansai, để tưởng nhớ đến vị nữ thần bạc mệnh kia, người dân Kansai lập cho nàng một đền thờ và thờ phụng mảnh thân thể kia, đồng thời mong nàng bảo hộ cho cả vùng đó. Đến nay thì ở đấy chưa hề có thiên tai gì xảy ra, họ vẫn luôn biết ơn đến vị nữ thần khi xưa dù oan uổng vẫn không bỏ qua chúng sinh. Thân thể kia của nàng có hình dáng của một bông hoa nên họ gọi nàng là Hanahime.”
“Nàng ấy thật đáng thương.”- Tôi đồng cảm than thở, đôi mắt rưng rưng, cố quay ra bên ngoài cửa sổ hòng làm lung lay tinh thần đang dần mềm yếu của mình, chuyện của Hanahima quá giống chuyện của Bạch Linh Chi, nhất thời làm tôi có chút đồng cảm và thương thay cho số phận của những người phụ nữ yếu đuối bảo vệ cho tình yêu thuần khiết của mình.
Đôi mắt Eii hơi lóe lên tia nước và nét u buồn, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại bộ dáng tinh ranh như vừa nãy, cứ như người vừa kể một câu chuyện buồn với khuôn mặt tang thương kia không phải là cô vậy. Akari gạt gạt khóe mắt cay xè, cố tìm ra một lời thích hợp nào đấy.
“Nhưng em có thấy tình tiết nào kinh dị đâu?”
“Thì đây!”- Eii mỉm cười, rồi đôi mắt tối lại, lạnh lùng và nghiêm túc nói, nét tinh nghịch trên mặt cô ấy tắt hẳn làm tôi thấy hơi sợ-“Dạo gần đây có vài tin đồn rằng nếu cặp đôi nào tìm đến miếu thờ Hanahime thì sẽ được nàng phù hộ cho gắn bó với nhau đến suốt đời, mãi mãi không chia lìa, vì Hanahime không có tình yêu lúc sinh thời, nên khi chết không muốn ai cũng gặp hoàn cảnh giống mình. Nhưng không ngờ có vài cặp đôi mò lên đấy, rồi mất tích luôn.”
Eii hơi thoáng ngừng lại, như nghĩ ra điều gì đó, tôi sốt ruột giục.
“Rồi sao nữa ạ?”
Eii bật cười haha, mắt nheo lại thành hình trăng khuyết, chị ấy lại uống trà, tôi sốt ruột liên tục nhịp giò. Đoạn chị ấy lại nghiêm chỉnh nói tiếp.
“Chị biết là em có hứng thú mà, những cặp đôi biến mất thường được tìm đấy vài ngày sau ở một mô đất gần miếu, xác họ được tìm thấy trong tình trạng lõa thể, tim bị lấy đi mất và xác thì bị hành hạ rất thê thảm…”
Một vấn đề kinh dị và ghê tởm mà thông qua miệng của Eii cứ như một câu chuyện hài, một chủ đề hot nóng hôi hổi nào đấy làm tôi hơi bất lực nhìn chị, Eii đáng yêu và xinh đẹp thật, nhưng cái cách chị ấy kể mộ câu chuyện kinh dị làm tôi thấy hơi bài xích, vì đây là chuyện buồn có kinh dị, thậm chí dính dáng đến án mạng mà trông chị bình tĩnh đến thế kia.
Tôi bỗng đột nhiên nhớ về vài ngày trước, bắt gặp anh Ukyo đang lật vội vài tờ báo còn mới trên bàn, dáng vẻ chăm chú liên tục ghi chép vào sổ, tôi tò mò liền hỏi anh. Ukyo bảo rằng bên cảnh sát vừa tiếp nhận một vụ án cực kỳ nghiêm trọng cần sự trợ giúp của anh, mặt dù anh là luật sự nhưng với bộ não thiên tài kia nên họ thường xuyên cần anh trong những vấn đề nan giải.
Vụ án này được nghi ngờ là mưu sát, kẻ sát nhân hàng loạt này lấy giết người làm vui, có sở thích lột sạch họ ra và moi lấy tim của họ, còn may dính cơ thể của họ lại với nhau, trông như đang ôm ấp nhau vậy, anh Ukyo kể với một thái độ ghê tởm trên khuôn mặt, đôi tay anh lấy báo che lại vài bức hình chụp hiện trường không để nó lọt vào mắt tôi, lúc ấy cũng vì tôi quá buồn ngủ nên chỉ nghe có nhiêu đấy rồi quay trở lại phòng. Kể từ ngày từ nhà Sakamaki trở về tôi cực kỳ mệt mỏi, thường xuyên buồn ngủ mặc dù Jin đã truyền rất nhiều năng lượng cho tôi.
Nhắc đến Jin, tôi nghiến răng, rủ nó hôm nay đi chơi với mình mà nó lại bỏ sang nhà Sakura để chơi game với Kero. Thật đáng ghét.
“Đề tài này hay lắm ạ!”- Tôi hài lòng gật đầu-“Cảm ơn chị, em sẽ về tìm hiểu thêm, nhất định em sẽ giành cho Hanahime một chuyên mục riêng luôn, em cảm thấy cô ấy quá đáng thương, em muốn mọi người đều biết đến câu chuyện của cô ấy, hương khói cho cô ấy nhiều hơn để an ủi cho linh hồn của cô ấy.”
Trong mắt Eii xoẹt qua tia cảm động và ấm áp, chị ấy mỉm cười nhẹ nhàng, nhắm mặt lại dựa vào thành ghế, lơ đễnh hài hước bảo: “Chỉ hy vọng em đừng dẫn theo vài cặp đến là được rồi”- Rồi chị nhìn lên trần nhà nơi có vài ngọn đèn leo lắc.
Tôi nhìn chị, liếc qua đồng hồ trên tường gần mười hai giờ trưa, gần trễ rồi, tôi phải trở về nhà không thì các anh sẽ lo lắng mất. Toan gập laptop lại thì Eii bỗng ngồi bật dậy, hai mắt phát sáng hỏi tôi.
“Akari, em cần tìm hiểu về đề tài này phải không? Vậy mai chúng ta đến Kansai nhé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook