Ánh Mặt Trời Không Bằng Em
Chương 62: Trở về nhà

Akari thở dài não nề mà phóng tầm mắt nhìn về phía xa kia, nơi mà có ngọn tháp Tokyo lừng danh đang nằm yên bình giữa dòng xe cộ qua lại, tiếng bóp kèn inh ỏi và những cái xe như đàn kiến đang trôi vụt qua trước mắt em,khẽ nhíu đôi mày lá liễu, đã khá lâu rồi em mới được tiếp xúc với cuộc sống thành thị và cũng đã sáu năm trôi qua, mọi thứ đã dần thay đổi rồi, tháp Tokyo lúc này được người ta sửa chữa lại gần như lột xác hoàn toàn, buổi tối ở đây còn nhiều ngọn đèn led đầy đủ màu sắc đang nhấp nháy  trên tháp tỏa ra thứ ánh sáng làm lòng người say mê, trông thật lộng lẫy vô cùng.

Phong cảnh chiều nay có pha một chút gì đó tang thương và lạnh giá khi có đám mây đen đang dần kéo đến và phút chốc bao phủ toàn thành phố nhỏ bé, trong những rặn mây kia có vài tia chớp lóe lên và còn thấp thoáng nghe tiếng sét đánh nho nhỏ, có lẽ là ở đây sắp có giông và mưa lớn, nếu tối nay mọi người không đưa em về thì có lẽ sẽ mắc mưa mất.

Cả buổi chiều nay em đều bị quay cuồng trong đống xét nghiệm và khám bệnh các kiểu, cả cơ thể luôn trong tình trạng bị sờ mó và luôn phải ngửi mùi cồn đến gay mũi làm em không thể hít thở thông được.

Hôm nay là Chủ Nhật nên bệnh viện có vẻ đông hơn mọi hôm,đãng ra vào hôm nay anh Masaomi phải phụ trách vài phòng bệnh  nhưng do vướng phải em nên anh đã giao việc lại cho cấp dưới rồi và vì thế anh mới có thêm thời gian mà theo hầu em đi khám bệnh.

Lại một hồi thở dài ngao ngán, dùng ngón trỏ mà xoa xoa nơi mi tâm đau nhức, chiều hôm nay bác sĩ trưởng đã đưa kết quả tổng quát cho gia đình và chính ông ta cũng cảm thấy bất ngờ trước kì tích này. Cả cơ thể dường như chưa hề trải qua một chút thương tổn nào cả, nếu không để ý đến những vết thương đã làm sẹo thì hầu như cả cơ thể của em gần như là hoản hảo và các bộ phận vẫn đang hoạt động tốt hết mức các chức năng của nó.

Chỉ là từ khi em tỉnh lại thường hay ngơ ngác nhìn xung quanh, biểu cảm mơ màng làm mọi người thương xót nghĩ rằng em vẫn chưa qua được cơn chấn động nhưng thật ra là do thời gian em hôn mê đã sáu năm, sau tỉnh lại vẫn chưa quen được với những thay đổi xung quanh thôi.

Nhưng nhìn tình trạng của em lúc này, chỉ mới có ba tiếng mà em đã có thể ngồi dậy rồi! Thậm chí còn có sức mà ngồi gác tay suy nghĩ vớ vẩn nữa.

Bên ngoài, qua tấm kính trong suốt mà người bên trong không thể nhìn thấy là vài người đang tụ tập với nhau, trong đó có hai vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng họ thường liếc mắt vào bên trong, quan sát biểu hiện của người con gái kia.

“Đã trải qua những đợt kiểm tra rồi, quả thật là cơ thể bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỗ máu tụ trên não bây giờ là vấn đề nhỏ thôi, nó gây ảnh hưởng về phần đi lại nhưng nếu gia đình động viên bệnh nhân tập luyện thì có thể làm teo nhỏ phần máu tụ này và biến mất, nhưng về lý do mà bệnh nhân vẫn chưa nói được thì có lẽ là bị kinh hách, dẫn đến tổn thương về mặt tâm lý… tạm thời đó là giả thiết trước mắt, nhưng có một điều chắc chắn là bệnh nhân đã hoàn toàn có thể hồi phục rồi!”

Vị bác sĩ già khẽ vươn tay đẩy đẩy gọng kính trong suốt của ông, đôi mắt ông nghiêm nghị mà dùng giọng nói ồm ồm pha lẫn chút tuổi già kia mà giải thích sơ qua về tình hình của Akari, một tay ông để phía sau lúc này mồ hôi đã chảy đầy tạo nên cảm giác trơn ướt khó chịu, bệnh sạch sẽ của bác sĩ dâng lên, nhưng ông kiềm lại vì lúc này có chuyện đáng nói hơn. Chính ông cũng cảm thấy khá bất ngờ vì bệnh nhân nhỏ tuổi này, nhưng bây giờ ngoài những giả thiết kia thì không còn cách giải thích nào chi tiết hơn cho tình trạng của bệnh nhân này cả.

“Vậy cháu tôi có thể xuất viện rồi phải không bác sĩ”- Miwa hai tay nắm chặt nhau, trong mắt bà là sự lo lắng khó có thể che giấu, bà vươn tay nắm chặt tay áo của vị bác sĩ kia rồi chờ đợi.

Chỉ thấy ông ta gật đầu nhẹ, hai hàm răng ông cọ vào nhau nghe tiếng ken két, ông hơi khe khẽ thở dài và nói: “Nhưng khi về nhà vẫn phải để ý đến biểu hiện của bệnh nhân, nếu như có gì xảy ra thì hãy đem bệnh nhân trở lại”

Sau đó, Masaomi nói cảm ơn với vị bác sĩ đó rồi quay sang nói chuyện với Miwa: “Con đi nói chuyện với ông ấy một tí rồi con sẽ quay lại, mẹ mau chuẩn bị cho em ấy xuất viện đi, e rằng một chút nữa có mưa to”

Miwa chỉ vội gật đầu trả lời rồi chính bà cũng thở phào nhẹ nhõm, bà nhìn đồng hồ, tặc lưỡi một cái rồi lấy điện thoại ra gọi cho anh tài xế riêng Ajima. 

Lúc này Akari đang ngẩn người thì giật mình.

Sau lưng em có tiếng lục đục, còn có tiếng cười khe khẽ, em quay sang, trước mắt em là một đĩa táo đã được cắt gọt đẹp mắt, tay nghề của Sakura đã sáu năm không những không lục nghề mà còn có xu hướng phát triển hơn, đúng là con bé này đổi nghề sang làm đầu bếp thì chắc chỉ có thể là bếp trưởng của nhà hàng năm sao thôi… Làm thủ lĩnh thẻ bài có đào ra tiền được đâu.

“Thật tình, nếu không phải tớ và Tomoyo biết thân thế của cậu thì tình trạng của cậu bây giờ đủ bị đem đi nghiên cứu rồi!”

Miệng nhai nhồm nhoàm miếng táo trong vô cùng thô tục, tiếng rột rột vang lên,em nhìn miếng táo trắng mịn trước mắt mà thầm tán thưởng, táo này vừa được anh Kaname đem về từ miền núi Kasao xa xôi, nói đến Kasao thì phải nhắc đến táo đỏ nha! Mỗi năm chỉ có một đợt táo kéo dài năm ngày thôi. Táo vừa mọc ra sẽ được hái xuống, đem rửa sạch và bán liền, không hề được giữ lại vì nếu để lâu sẽ gây mất vị và hư hỏng.

Vị ngọt ngọt mát lạnh làm em thoải mái khẽ thở hừ hừ thỏa mãn,hai mắt nhắm tịt lại, em khó chịu nhìn bàn tay phải lúc này có ghim một cây kim truyền nước biển, thật là vướng víu quá,  dù cho Jin nhiều lần liên lạc qua sóng não với em và truyền linh lực cho em nhưng em vẫn chưa thể nói và đi lại được. 

Em cũng đã trấn an Jin rằng em muốn giữ nguyên tình trạng này, vì em không muốn làm người khác nghi ngờ em là yêu quái hay người có sức mạnh phi thường. Em rất ngại phiền phức và dính dáng tới truyền thông.

Tomoyo ngồi trên sofa nhìn em mỉm cười, đôi mắt của cô ấy khẽ lóe lên thứ ánh sáng vô tư, Tomoyo vẫn là Tomoyo của ngày xưa, cô tiểu thư nhà giàu mà hiền hậu tốt bụng, thật đúng là mẫu con gái lý tưởng trong lòng cánh đàn ông.

Nhưng mà Tomoyo đến giờ vẫn chưa có bạn trai, còn Sakura thì đã có rồi, là một cậu bạn chung lớp, nghe đâu khuôn mặt cũng tạm được nhưng tính cách thì lại dung túng cho cô bé hết mức, thậm chí khi biết được việc Sakura là thủ lĩnh thẻ bài mà còn không ngại giúp cô bé hết sức, nhưng chỉ toàn chữa lợn lành thành lợn què thôi…

Akari lại trầm tư hơn, em đang suy nghĩ đến việc sẽ học ngôn ngữ của người câm, vì có lẽ khoảng thời gian dài trước mắt em sẽ không thể nói chuyện được như bình thường nữa, dù cho bây giờ đã trở thành người tàn phế như sâu trong thâm tâm Akari vẫn có một chút chờ mong, sau khi tỉnh lại em đang dần hình thình tâm lý ỷ lại vào người khác, có lẽ là em đã khao khát tình thương của gia đình quá lâu rồi nên dù có bị tàn phế thì em vẫn không ngại mà tham lam hưởng thụ chút ấm áp nho nhỏ này.

“Á nè nè Akari, suốt thời gian cậu hôn mê người ta tặng quà cho cậu nhiều lắm”- Tomoyo tít mắt nhìn Akari lúc này đang ngớ ngẩn nhìn mình.

Quà? Quà gì cơ, em không hiểu. Vì thế miệng em vừa nhai nhòm nhoàm miếng táo vừa quay sang thắc mắc nhìn Sakura, chỉ thấy Sakura che miệng cười rồi bảo

“Không có gì đâu, chỉ là quà sinh nhật hằng năm và quà viếng thăm của cậu đủ chất đầy một tủ rồi”

Nói tới đây miếng táo nơi cổ họng mém tí bị Akari phun ra, em hơi sững sờ nhìn hai người con gái trước mắt, quà?? Quà sinh nhật?? Em hôn mê mà cũng có có quà à.

Thấy bộ dạng sững sờ của Akari, Sakura cười haha thành tiếng, cười quá nhiều mà chảy cả nước mắt, chỉ thấy cô ấy vươn tay mà xoa xoa đầu em, xoa đến nổi tóc em rối bù, thật là xoa rồi sao mà chải lại được, lau vội nước mắt, Sakura nói

“Nào, để về nhà rồi xem nhé”

Ba cô gái nói chuyện thêm một chút thì ngoài cửa vang lên tiếng [Cộc cộc] khô khốc, chỉ thấy anh Masaomi lúc này đã thay đồng phục áo Blouse trắng thành quần áo bình thường, anh mỉm cười trìu mến, một tay cầm chiếc Smarphone vẫn chưa tắt màn hình, đôi mắt anh lấp lánh nhìn sang phía bóng dáng nho nhỏ kia, đã từ lâu, từ lâu rồi anh vẫn mong chờ thời khắc này, bước nhanh về phía giường bệnh, anh vươn tay tháo hết tất cả dây nhợ trên người Akari. Động tác thành thục dứt khoát không hề có điểm dư thừa nào, đoạn anh vươn tay, bế Akari lên làm em sửng sốt tròn mắt nhìn. 

Anh nhìn Akari, cụng trán vào trán cô, dịu dàng nói

“Xe đến rồi”

------

Trên hành lang bệnh viện lúc này đã thưa thớt người hẳn đi, chỉ còn lác đác vài y tá đang vội vã đi đi lại lại, thấy Masaomi họ đều không tự chủ được mà gật đầu chào và giành cho anh những ánh mắt ái mộ, nhưng rồi họ ngạc nhiên nhìn bóng dáng đang núp trong người của Masaomi mà thầm than.

Ở trong bệnh viện này không ai mà không biết bác sĩ Masaomi, một người đẹp trai là con người nghiêm khắc trong công việc và chính bản thân anh, anh đối xử ôn hòa với tất cả mọi người nhưng lại không bao giờ thấy anh tiếp xúc nhiều với những y tá hoặc bác sĩ là nữ khác.

Chỉ là lúc này, anh lại đang bế một cô bé!

Cô bé nước da nhợt nhạt lúc này đang hơi tái mặt, có lẽ vì do bị bế nên gây cho em cảm giác choáng, Masaomi không hề kéo dài thời gian, anh chỉ vội gật đầu chào lại rồi bế em vào nhanh thang máy, Tomoyo đi theo nhanh chóng ấn nút thang máy, là đang xuống tầng trệt. Sakura lúc nãy đã bảo sẽ xuống sau vì cô phải đi vệ sinh.

Trong thanh máy lúc này yên tĩnh lạ thường, Tomoyo hơi thâm ý nhìn hai người trước mắt, thật ra Tomoyo không phải là một cô bé hiền lành gì mà có thể nói cô là người rành đời nhất trong đám bạn của cô, vì cô khi sinh ra đã là một cô công chúa nhỏ nên cô phải luôn tập quan sát những bộ mặt và thái độ của những người xung quanh, từ đó trong cô liền hình thành một con cáo già có thể nhìn thấu được người khác.

Người anh trai này của Akari có mờ ám!

Hơi lạnh lùng, Tomoyo sẽ không cho phép ai có quyền cướp Akari ra khỏi Syaoran! Bọn họ đã là bạn bè với nhau hơn 7 năm, tính tình của mọi người Tomoyo đều hiểu rõ, huống hồ Syaoran đã phải trả giá quá nhiều khi thiếu đi Akari. Bây giờ là lúc mà cả hai người họ được đến gần hơn với nhau.

Nhưng sự chú ý của Tomoyo liền bị duy dời khi thấy bóng dáng bé nhỏ kia hơi run lên, có lẽ vì đang có bão nên Akari hơi thấy lạnh. Tomoyo giật mình vội lục trong cái túi đồ trên tay vào lôi ra một cái khăn tắm nhỏ, đoạn Tomoyo nhanh chóng bọc Akari lại, miệng thì an ủi.

“Cậu lạnh phải không, để tớ quấn lại cho nhé”

Masaomi giật mình nhìn cô bé trước mắt, rồi anh mỉm cười thật tâm nói

“Cảm ơn em nhé!”

“Không có gì, tụi em là bạn mà”- Vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép, Tomoyo ngẩng mặt trưng ra bộ dáng vô hại của mình, rồi cô lại nép sang một bên, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ra khỏi bệnh viện là một chiếc xe hơi sáu chỗ màu đen đang đậu ở một bên, nhìn vào bên trong là anh Ajima và dì Miwa đang ngồi ngay ngắn, thấy cả ba, dì Miwa vui vẻ vẫy tay và chủ động mở cửa xe ra.

Sau khi đưa Akari vào bên trong, Miwa vội vàng lấy từ ghế sau ra một cái chăn dài ấm áp mà bọc lên người Akari, còn Tomoyo và anh Masaomi thì ngồi ở ghế trên, lúc này thì Sakura cũng hối hả từ trong bệnh viện chạy vọt ra và leo lên xe.

Chiếc xe dần lăn bánh và bỏ xa bệnh viện mà Akari đã gắn bó suốt sáu năm qua.

Có lẽ vì hơi mệnh và lạnh nên chẳng mấy chốc Akari đã ngủ mất, đầu cô gối lên đùi Miwa, cảm nhận từng cái vuốt ve nhẹ nhàng trên mái tóc của mìm, thoải mái hệt như một con mèo con nhỏ bé được chủ vuốt ve, chẳng mấy chốc Akari liền chìm sâu vào giấc ngủ.

----

“Yêu quái đáng chết dám bỏ trổn khỏi sự trừng phạt của lưới trời! Hôm nay bổn quân phụng mệnh Ngọc Hoàng Đại Đế đến thu phục con yêu nghiệt nhà ngươi!!”

Một thanh bảo kiếm từ đâu vung tới làm em không kịp tránh ra, chỉ trơ mắt nhìn một đạo ánh sáng dần đưa đến gần mi tâm mình, nhưng vào lúc đó bỗng có một thân hình liền xuất hiện chắn trước mặt em,âm thanh cắt dao thịt vang lên như nhát dao cứa vào trái tim của em, máu nóng của người phun ra không thể dừng lại, em hoảng sợ giật mình, ngơ ngác nhìn thấy người trước mắt chỉ kịp kêu một tiếng đau đớn rồi ngã xuống.

Máu, đỏ và chói mắt dần loang lổ khắp nơi, thấm ướt tà váy màu trắng của em, xung quanh từng tiếng cười giễu cợt vang lên không ngớt, lúc này người nọ mới cố hết sức quay lại nhìn em,người mỉm cười, muốn vươn tay lên sờ đôi má của em, nhưng rồi tay người không còn sức mà rơi xuống, khi nhìn đến dung nhanh dần mất hết sức sống trước mắt, em liền hoảng sợ mà la lớn.

“Ken!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương