Ánh Mặt Trời Không Bằng Em
-
Chương 15: Tỏ tình không thành công
"Bánh răng của số phận bắt đầu chuyển động, bi kịch đó lại sắp sửa xảy ra..."
--- ---------
Kể từ ngày hôm đó, dường như quỹ đạo cuộc sống của tôi đang dần dần thay đổi, mọi thứ đang có chuyển biến rất kỳ lạ, dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra.
Ví như như thế này, một buổi sáng tôi thức dậy, thấy Ken đang nằm trên giường mình gác một chân qua bụng tôi ngủ ngon lành. Quái lạ, thằng nhọc này bình thường rất ghét ngủ chung với tôi, nó chê tôi ngáy rất to dù thật sự là chính tôi cũng cảm thấy mình không có khả năng ngủ ngáy. Aiko cũng đã từng nói tôi ngủ rất ngoan. Thế là từ đó cứ rãnh rãnh nó lại nhảy xuống giường của tôi nằm ngủ
Ví như thế này, khi tôi bước một chân ra khỏi nhà thì đã thấy Lee đứng chờ sẵn ở trước cổng. Cậu ấy vẫn bộ mặt than như mọi ngày nhưng thật sự khi tôi nhìn vào khuôn mặt đó lại cảm thấy một luồng nhiệt nóng từ cổ xông thẳng lên đại não làm tôi đôi khi không điều khiển được hành vi của mình. Từ đó, sáng nào cậu cũng cùng Meiling sang nhà rước tôi đi học.
Thu đến và Thu đi, mọi thứ xảy ra rất nhanh chóng, chẳng mấy chóc, mùa đông đã đến rồi
Giáng sinh, khoản thời gian mà tôi thích nhất, Ken và Kero đã lập thành một nhóm công kích Lee, trong ngày giáng sinh cả bọn rủ nhau đi khu vui chơi, hôm đó là ngày Sakura thu phục được lá bài mạnh nhất trong trọn bộ nguyên tố " The Firey", để tránh cho tất cả mọi người trong khu vui chơi bị thương cô bé đã dùng The Sleep làm gục hết tất cả mọi người nên chúng tôi mới dám manh động mà có một trận đấu nảy lửa với Firey.Trong lúc đang háo hức đứng một bên xem kịch thì tôi đã bị chấn thương rất mạnh mà cụ thể là bị bỏng một bên tay vì lửa của Firey văng vào tay. Lúc đó Lee đã rất lo lắng và rất tức giận, nhưng cậu bạn không phải đối thủ của Firey, thế là bị nó vờn rất mạnh.
Sau đó, lần đầu tiên Sakura đã sử dụng hai thẻ bài mạnh nhất trong bộ nguyên tố " Windy và Watery" mới có thể thu phục được Firey, điều đó chứng tỏ cô bạn đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Thu phục Firey cũng đồng nghĩa với việc Kero thu hồi lại được một tí sức mạnh. Nó khoe khoang với Lee suốt buổi, trong lúc Lee tức giận định mắng nó thì Ken lúc đó ( đã tỉnh dậy sau khi sức mạnh của Sleep hết tác dụng) đã giúp Kero và đấu võ mồm với Lee. Mà cũng không hẳn, bản tính của Ken rất hiền, nó chỉ dùng cái miệng dẻo nguậy của mình mà nói lý với Lee, mà cậu bé thì chỉ mới 10 tuổi thì sao cãi lí được? Thế là đành bị khuất nhục mặt dù chính là không cam tâm.
Tôi vẫn còn nhớ đêm đó, bầu trời đầy sao rất đẹp, mọi ngọn đèn trong khu vui chơi đều được bật sáng làm xung quanh trong rất lãnh mạng. Tôi và Lee cùng ngồi chung một khoang trong vòng quay. Meiling và Ken bị Tomoyo cưỡng chế ngồi chung khoang với bọn họ, Sakura thì ngồi với " người tình bé nhỏ" yukito của cậu ấy, hình như cô bạn muốn tặng cho anh con gấu bông mà cô bé đã dành ra nhiều thời gian hoàn thành. Chỉ có tôi và Lee. Cả hai chúng tôi đều ngại ngùng đến nổi không dám ngước mặt lên nhìn nhau. Từ trên cao, Kero cùng đôi cánh trắng bay vòng quanh, rãi xuống những hạt ánh sáng lấp lánh như hàng triệu vì tinh tú đang rơi rớt làm mọi người đều không cầm được lòng xao xuyến với cảnh đẹp trước mắt này. Chính tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc, nhìn những hạt nhỏ li ti rơi như tuyết, tôi bỗng cảm thấy, phải chi có một ngày tôi được cùng mọi người đón một trận tuyết đầu mùa rơi thì thật hay biết mấy nhỉ.
Bỗng nhiên có một âm thanh xột xoạt sau lưng tôi, tôi quay lại. Lee đang đứng sau lưng nhìn tôi chằm chằm và rất nghiêm túc. Cậu khẽ nắm chặt tay lại, định nói với tôi điều gì đó nhưng dường như không mở miệng được. Như lấy hết dũng khí, Lee mới nói, giọng nói ấm áp đó vang lên nghe như gần như xa
-Akari này, tớ có chuyện muốn nói với cậu...
-Hửm? - Tôi mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nhíu mày nhìn tôi rồi cậu lại nói tiếp, rặng mây đỏ trên mặt lan ra.
-T.. Tớ.. muốn nói là... T.. Tớ.. Thích...- Nhưng cậu chưa nói xong, tôi đã đi lại gần, lấy tai bịt miệng cậu lại. Tôi đè cậu xuống, mỉm cười kề trán cậu với trán tôi.
-Xin cậu đừng nói gì cả Lee. - Tôi chảy nước mắt, ôm lấy cậu, để đầu cậu tựa lên vai mình - Chưa phải bây giờ Lee à..
Lee im lặng, nhận được sự từ chối của tôi cậu có cảm giác như trái tim mình bị khoét rỗng. Cảm thấy mất mát một hồi. Tôi hiểu ý vỗ vỗ lưng cậu.
-Tớ sẽ cho cậu câu trả lời, chỉ là chưa phải bây giờ thôi...
Tôi lại thì thầm vào vai cậu. Cậu ấy hiểu ý tôi, nhắm mắt lại mỉm cười, càng ôm tôi chặt hơn, chặt đến nổi như muốn khảm tôi vào tận thân xác cậu ấy
Bỗng nhiên Lee nhíu mày, cảm giác đau đớn từ tim từ lâu chưa xuất hiện bỗng như ngày càng mạnh mẽ hơn, nó đau lắm, nó đòi được giải phóng ra, nó kêu gào tên Akari. Có một thứ gì đó rất muốn thoát ra. Cậu cố kiềm cơn đau, mồ hôi chảy dọc trên thái dương của mình.
Tôi sau lưng cậu, mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ đưa môi đặt vào vai của cậu, chúng tôi cứ ôm nhau trên sàn cho đến khi vòng tròn quay được nhiều vòng rồi dần dần hạ xuống, tuyết.. vẫn đang không ngừng rơi
--- ------ ------ -------
Đã 1 năm sau khi tôi tới nơi này
Hôm nay lớp tôi đón chào đón một người rất đặt biệt
-Các em, thầy có một thông báo mới - Thầy terada lấy tay chỉnh chỉnh cái cà vạt lại, đưa tay hắng giọng một cái- Thầy Sumi phụ trách môn Toán của các em vừa xin nghỉ phép, cho nên, trong thời gian thầy Sumi nghỉ phép, cô Mitsuki sẽ dạy các em môn toán, mời cô vào - Thầy Terada nhìn ra cửa nói nhỏ, từ cửa, một người phụ nữ mặc một cái váy màu be dài chấm chân bước vào, cô mặc một cái áo len màu đen có cổ vàng, mái tóc đỏ dài bung xỏa sau lưng, trông cô thật yểu điệu thướt tha, tôi ngắm nhìn cô đến ngây ngẩn cả người. Cố chắp hai tay lại, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng sóng kêu rì rào
-Cô tên là Kaho Mitsuki
Sakura nhìn cô Mitsuki đến ngẩn người, tôi hỏi khẽ
-Bộ bạn quen cô Mitsuki à?
-Ừ, mình vừa gặp cô hồi sáng, cô trong đẹp thật nhỉ - Sakura mỉm cười say mê nói, vẫn không rời ánh mắt ra khỏi cô Mitsuki.
Chỉ có Lee, đôi mắt cậu đăm chiêu nghiêm túc đánh giá cô Mitsuki, mày rậm nhíu chặt, tôi rất ghét ánh mắt đỏ của Lee, đó là đôi mắt khi cậu không tin tưởng ai đó và có cảm giác muốn tìm hiểu về người đó, đôi mắt đầy đề phòng và cảnh giác. Tôi lo lắng nhìn cậu không lên tiếng.
--- ------ ---
Ra chơi, chúng tôi tụ tập bãi đất trống sau trường.
-Cô Mitsuki có gì lạ hay sao? - sakura nhìn cái con người đang bắt chép hai chân ngồi trên ghế đá, để tất cả mọi người phải đứng kia
-Bộ bạn không cảm thấy cô ấy có gì đó rất lạ à? - Lee nhìn Sakura, một bộ mặt cậu thật ngu ngốc. Tôi và Tomoyo chỉ đứng một bên yên lặng không ý kiến, chúng tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào cuộc trò chuyện của họ.
-Thấy gì đâu... - Sakura lầm bầm
-Á Syaoran à!! - Meiling từ xa bay lại - thì ra huynh ở đây, huynh đã hứa ăn trưa cùng với muội rồi mà - Nói rồi cô ôm cứng lấy tay của Lee. lee nhìn tôi khẽ khó xử, bắt gặp ánh mắt bình thản của tôi, cậu ấy bỗng cảm thấy rất tức giận, cậu khẽ đẩy Meiling ra
-Đợi huynh một chút, huynh đang bàn chuyện rất quan trọng
-Chuyện gì quan trọng- Meiling thắc mắc nhìn Lee
-Là chuyện của cô Mitsuki đó - Tomoyo mỉm cười nói
-Vậy là liên quan tới muội rồi - Meiling như vô tình khẽ lướt mắt qua tôi, rồi càng ôm chặt lấy Lee
-Xì, chuyện gì mà liên quan tới muội! - Rồi lấy đây đẩy mạnh Meiling ra, rồi nghiêm túc nói với bọn Sakura
-Các cậu phải cảnh giác với cô Mitsuki, cô ấy có một nguồn năng lượng rất mạnh phát ra từ....
-Từ đâu? - Một giọng nói ngọt ngào vang lên, chúng tôi giật mình quay lại, Cô Mitsuki chẳng biết từ bao giờ đã đứng đằng sau Lee, cô khẽ khom người nhìn Lee đánh giá. Tôi nhăn mặt, nhìn Lee trao đổi ánh mắt
" Giác quan của hồ ly rất mạnh, thế mà cô Mitsuki đứng sau lưng tụi mình nãy giờ mà mình không phát hiện ra..." Tôi khẽ nhíu mày nhìn cô Mitsuki đánh giá, thì ra cô ấy cũng không đơn giản như chúng tôi vẫn nghĩ. Cô nhìn Lee mỉm cười
-Em là Lee Syaoran phải không, như em đã biết sau này cô là giáo viên Toán của em, nếu em có vấn đề gì thì coi chừng cô đó nha - Cô nói nửa đuà nửa thật làm tôi cảm thấy rất bất an, đó có phải coi là một lời cảnh cáo dành cho Lee không?
-Đúng không nè Tomoyo? - Cô nhìn Tomoyo, Tomoyo mỉm cười thân thiện với cô - Đúng không Meiling? - Cô lại nhìn Meiling, Meiling không ý kiến cúi đầu. - Còn em... Sakura? - Cô nhìn qua Sakura, khẽ suy ngẫm, Sakura thấy cô nhớ tên mình thì rất vui gật đầu thật mạnh. Sau đó cô nhìn tôi. - Em là Minato Akari?- Cô nhìn tôi chằm chằm, bỗng dưng tôi rất trong cơ thể mình rất kỳ lạ.
-Vâng ạ. - Tôi lạnh nhạt gật đầu
--- ------ ---
Giờ lao động, tụi cong ái chúng tôi cùng tụ tập một chỗ để bàn tán. Sakura nói cậu ấy rất thích cô Mitsuki và muốn được như cô ấy. Naoko nói
-Vậy sao cậu không đến đền Mitsumine xin bùa? Mọi ngừi nói rằng ngôi đền đó rất linh thiêng nhất về khoản cầu duyên
Nghe vậy tất cả chúng tôi đều lắng tai nghe, duy chỉ có Sakura và Meiling thì biểu cảm hơi quá khích. Tôi thì đoán cả hai cậu ấy rất muốn mua bùa cầu duyên để cầu tình cho....
Meiling giả bộ hắng giọng, nói rằng cậu ấy và Lee đang rất mặn nồng khắn khút, tôi chỉ cười cười không nói gì.
--- ------ ------
Ra về, Tomoyo và Sakura rủ tôi cùng đến đền Mitsumine, nhưng tôi từ chối vì muốn trở về nhà sớm để Ken kèm cho tôi môn học tiếng Nhật, thật tình. Tôi đã học lớp 5 nhưng tôi vẫn chưa rành hết về tiếng Nhật, cứ viết sai chính tả rất nhiều. Thế là chúng tôi chào tạm biệt nhau và tôi hớt hả chạy về nhà
--- ------ -------
7 giờ tối, chuông điện thoại tôi reo lên
-Alo, tôi là Minato Akari...
-Akari? Em có phải bạn của sakura không?- Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm ấm đầy lo lắng vang lên
-Dạ đúng vậy. Cho hỏi anh là...
-Anh là Toya, anh hai của Sakura. Sakura có ở bên đó không em? - Giọng nam ấy vẫn vang lên hỏi han, tôi đoán là có chuyện chẳng lành nên nói rằng không có Sakura ở đây. Thế là Toya đã nói ra hết, thì ra là sau giờ học không thấy Sakura và Tomoyo trở về, Lee và Meiling cũng vậy.
Tôi nghe vậy giật mình, thầm kêu không ổn rồi dập điện thoại, chào dì Ayama và Sasuke rồi xách xe đạp chạy ra đền Mitsumine.
Khi tôi đạp xe, tôi thầm cầu nguyện cho bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhất là Lee, cậu không được có gì!.. Nhưng khi tôi tới nơi, thấy Sakura đang thu phục thẻ bài Clow, có lẽ tôi đã đoán đúng, chắc họ đã gặp phải thẻ bài Clow nên bị vướng đến tận bây giờ. Sakura thấy tôi, chảy nước mắt chạy lại ôm lấy tôi.
-Akari!! Sao bây giờ bạn mới đến...
-Mình xin lỗi.. - Tôi khẽ thở dài sờ sờ tóc cô bé. Một lát sau tôi thấy cô Mitsuki bước ra. Sakura nói
-Bọn tớ bị nhốt trong thẻ bài Maze, là một mê cung nên không thoát được. may là có cô Mitsuki....
Tôi ngạc nhiên nhìn cô Mitsuki đang mỉm cười bên cạnh, cô đưa Maze cho Sakura. Sau đó, cô lấy trong túi ra ba cái bùa màu đỏ. tôi nhìn mặt chữ, là bùa tình duyên. Cô tặng cho Sakura và Meiling mỗi người một cái. Còn một cái...... Cô đưa cho Lee
-Ủa cô, cái này là của con gái mà đưa Lee làm chi - Meiling ngạc nhiên hỏi.
Cô Mitsuki mỉm cười không nói, khẽ liếc sang tôi rồi nói với Lee
-Lee nè, mọi thứ còn rất khó khăn, em hãy cố lên.- Rồi cô đứng dậy. Lee nhìn lá bùa màu đỏ trong tay, đỏ cả mặt nhìn tôi, rồi dường như cố ý cho tôi thấy. Cậu trước mặt tôi cột lá bùa vào bên hông rồi nhìn sang chỗ khác. Tôi mỉm cười, nghĩ cậu ấy thật trẻ con
Một lát sau anh Toya tới, anh lo lắng nhìn đứa em gái. Sakura giải thích rằng mình bị lạc đường nên nhờ có cô Mitsuki nên mới thoát được.Toya sau khi thấy Mitsuki thì bỗng sững sờ, nhìn cô bất ngờ. Cô Mitsuki cũng mỉm cười
-Lâu rồi không gặp, Toya, anh mau lớn quá
-Kaho... - Toya nhìn cô Mitsuki, đôi mắt đó rất sáng rất sáng.
Sau khi tiễn chúng tôi ra về, cô Mitsuki đi về phía bóng tôi trong khu đền rồi biến mất, cho đến tận lúc đó, Toya vẫn không rời mắt khỏi cô Mitsuki...
--- ---------
Kể từ ngày hôm đó, dường như quỹ đạo cuộc sống của tôi đang dần dần thay đổi, mọi thứ đang có chuyển biến rất kỳ lạ, dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nhận ra.
Ví như như thế này, một buổi sáng tôi thức dậy, thấy Ken đang nằm trên giường mình gác một chân qua bụng tôi ngủ ngon lành. Quái lạ, thằng nhọc này bình thường rất ghét ngủ chung với tôi, nó chê tôi ngáy rất to dù thật sự là chính tôi cũng cảm thấy mình không có khả năng ngủ ngáy. Aiko cũng đã từng nói tôi ngủ rất ngoan. Thế là từ đó cứ rãnh rãnh nó lại nhảy xuống giường của tôi nằm ngủ
Ví như thế này, khi tôi bước một chân ra khỏi nhà thì đã thấy Lee đứng chờ sẵn ở trước cổng. Cậu ấy vẫn bộ mặt than như mọi ngày nhưng thật sự khi tôi nhìn vào khuôn mặt đó lại cảm thấy một luồng nhiệt nóng từ cổ xông thẳng lên đại não làm tôi đôi khi không điều khiển được hành vi của mình. Từ đó, sáng nào cậu cũng cùng Meiling sang nhà rước tôi đi học.
Thu đến và Thu đi, mọi thứ xảy ra rất nhanh chóng, chẳng mấy chóc, mùa đông đã đến rồi
Giáng sinh, khoản thời gian mà tôi thích nhất, Ken và Kero đã lập thành một nhóm công kích Lee, trong ngày giáng sinh cả bọn rủ nhau đi khu vui chơi, hôm đó là ngày Sakura thu phục được lá bài mạnh nhất trong trọn bộ nguyên tố " The Firey", để tránh cho tất cả mọi người trong khu vui chơi bị thương cô bé đã dùng The Sleep làm gục hết tất cả mọi người nên chúng tôi mới dám manh động mà có một trận đấu nảy lửa với Firey.Trong lúc đang háo hức đứng một bên xem kịch thì tôi đã bị chấn thương rất mạnh mà cụ thể là bị bỏng một bên tay vì lửa của Firey văng vào tay. Lúc đó Lee đã rất lo lắng và rất tức giận, nhưng cậu bạn không phải đối thủ của Firey, thế là bị nó vờn rất mạnh.
Sau đó, lần đầu tiên Sakura đã sử dụng hai thẻ bài mạnh nhất trong bộ nguyên tố " Windy và Watery" mới có thể thu phục được Firey, điều đó chứng tỏ cô bạn đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Thu phục Firey cũng đồng nghĩa với việc Kero thu hồi lại được một tí sức mạnh. Nó khoe khoang với Lee suốt buổi, trong lúc Lee tức giận định mắng nó thì Ken lúc đó ( đã tỉnh dậy sau khi sức mạnh của Sleep hết tác dụng) đã giúp Kero và đấu võ mồm với Lee. Mà cũng không hẳn, bản tính của Ken rất hiền, nó chỉ dùng cái miệng dẻo nguậy của mình mà nói lý với Lee, mà cậu bé thì chỉ mới 10 tuổi thì sao cãi lí được? Thế là đành bị khuất nhục mặt dù chính là không cam tâm.
Tôi vẫn còn nhớ đêm đó, bầu trời đầy sao rất đẹp, mọi ngọn đèn trong khu vui chơi đều được bật sáng làm xung quanh trong rất lãnh mạng. Tôi và Lee cùng ngồi chung một khoang trong vòng quay. Meiling và Ken bị Tomoyo cưỡng chế ngồi chung khoang với bọn họ, Sakura thì ngồi với " người tình bé nhỏ" yukito của cậu ấy, hình như cô bạn muốn tặng cho anh con gấu bông mà cô bé đã dành ra nhiều thời gian hoàn thành. Chỉ có tôi và Lee. Cả hai chúng tôi đều ngại ngùng đến nổi không dám ngước mặt lên nhìn nhau. Từ trên cao, Kero cùng đôi cánh trắng bay vòng quanh, rãi xuống những hạt ánh sáng lấp lánh như hàng triệu vì tinh tú đang rơi rớt làm mọi người đều không cầm được lòng xao xuyến với cảnh đẹp trước mắt này. Chính tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc, nhìn những hạt nhỏ li ti rơi như tuyết, tôi bỗng cảm thấy, phải chi có một ngày tôi được cùng mọi người đón một trận tuyết đầu mùa rơi thì thật hay biết mấy nhỉ.
Bỗng nhiên có một âm thanh xột xoạt sau lưng tôi, tôi quay lại. Lee đang đứng sau lưng nhìn tôi chằm chằm và rất nghiêm túc. Cậu khẽ nắm chặt tay lại, định nói với tôi điều gì đó nhưng dường như không mở miệng được. Như lấy hết dũng khí, Lee mới nói, giọng nói ấm áp đó vang lên nghe như gần như xa
-Akari này, tớ có chuyện muốn nói với cậu...
-Hửm? - Tôi mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nhíu mày nhìn tôi rồi cậu lại nói tiếp, rặng mây đỏ trên mặt lan ra.
-T.. Tớ.. muốn nói là... T.. Tớ.. Thích...- Nhưng cậu chưa nói xong, tôi đã đi lại gần, lấy tai bịt miệng cậu lại. Tôi đè cậu xuống, mỉm cười kề trán cậu với trán tôi.
-Xin cậu đừng nói gì cả Lee. - Tôi chảy nước mắt, ôm lấy cậu, để đầu cậu tựa lên vai mình - Chưa phải bây giờ Lee à..
Lee im lặng, nhận được sự từ chối của tôi cậu có cảm giác như trái tim mình bị khoét rỗng. Cảm thấy mất mát một hồi. Tôi hiểu ý vỗ vỗ lưng cậu.
-Tớ sẽ cho cậu câu trả lời, chỉ là chưa phải bây giờ thôi...
Tôi lại thì thầm vào vai cậu. Cậu ấy hiểu ý tôi, nhắm mắt lại mỉm cười, càng ôm tôi chặt hơn, chặt đến nổi như muốn khảm tôi vào tận thân xác cậu ấy
Bỗng nhiên Lee nhíu mày, cảm giác đau đớn từ tim từ lâu chưa xuất hiện bỗng như ngày càng mạnh mẽ hơn, nó đau lắm, nó đòi được giải phóng ra, nó kêu gào tên Akari. Có một thứ gì đó rất muốn thoát ra. Cậu cố kiềm cơn đau, mồ hôi chảy dọc trên thái dương của mình.
Tôi sau lưng cậu, mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ đưa môi đặt vào vai của cậu, chúng tôi cứ ôm nhau trên sàn cho đến khi vòng tròn quay được nhiều vòng rồi dần dần hạ xuống, tuyết.. vẫn đang không ngừng rơi
--- ------ ------ -------
Đã 1 năm sau khi tôi tới nơi này
Hôm nay lớp tôi đón chào đón một người rất đặt biệt
-Các em, thầy có một thông báo mới - Thầy terada lấy tay chỉnh chỉnh cái cà vạt lại, đưa tay hắng giọng một cái- Thầy Sumi phụ trách môn Toán của các em vừa xin nghỉ phép, cho nên, trong thời gian thầy Sumi nghỉ phép, cô Mitsuki sẽ dạy các em môn toán, mời cô vào - Thầy Terada nhìn ra cửa nói nhỏ, từ cửa, một người phụ nữ mặc một cái váy màu be dài chấm chân bước vào, cô mặc một cái áo len màu đen có cổ vàng, mái tóc đỏ dài bung xỏa sau lưng, trông cô thật yểu điệu thướt tha, tôi ngắm nhìn cô đến ngây ngẩn cả người. Cố chắp hai tay lại, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng sóng kêu rì rào
-Cô tên là Kaho Mitsuki
Sakura nhìn cô Mitsuki đến ngẩn người, tôi hỏi khẽ
-Bộ bạn quen cô Mitsuki à?
-Ừ, mình vừa gặp cô hồi sáng, cô trong đẹp thật nhỉ - Sakura mỉm cười say mê nói, vẫn không rời ánh mắt ra khỏi cô Mitsuki.
Chỉ có Lee, đôi mắt cậu đăm chiêu nghiêm túc đánh giá cô Mitsuki, mày rậm nhíu chặt, tôi rất ghét ánh mắt đỏ của Lee, đó là đôi mắt khi cậu không tin tưởng ai đó và có cảm giác muốn tìm hiểu về người đó, đôi mắt đầy đề phòng và cảnh giác. Tôi lo lắng nhìn cậu không lên tiếng.
--- ------ ---
Ra chơi, chúng tôi tụ tập bãi đất trống sau trường.
-Cô Mitsuki có gì lạ hay sao? - sakura nhìn cái con người đang bắt chép hai chân ngồi trên ghế đá, để tất cả mọi người phải đứng kia
-Bộ bạn không cảm thấy cô ấy có gì đó rất lạ à? - Lee nhìn Sakura, một bộ mặt cậu thật ngu ngốc. Tôi và Tomoyo chỉ đứng một bên yên lặng không ý kiến, chúng tôi chỉ là người ngoài nên không tiện xen vào cuộc trò chuyện của họ.
-Thấy gì đâu... - Sakura lầm bầm
-Á Syaoran à!! - Meiling từ xa bay lại - thì ra huynh ở đây, huynh đã hứa ăn trưa cùng với muội rồi mà - Nói rồi cô ôm cứng lấy tay của Lee. lee nhìn tôi khẽ khó xử, bắt gặp ánh mắt bình thản của tôi, cậu ấy bỗng cảm thấy rất tức giận, cậu khẽ đẩy Meiling ra
-Đợi huynh một chút, huynh đang bàn chuyện rất quan trọng
-Chuyện gì quan trọng- Meiling thắc mắc nhìn Lee
-Là chuyện của cô Mitsuki đó - Tomoyo mỉm cười nói
-Vậy là liên quan tới muội rồi - Meiling như vô tình khẽ lướt mắt qua tôi, rồi càng ôm chặt lấy Lee
-Xì, chuyện gì mà liên quan tới muội! - Rồi lấy đây đẩy mạnh Meiling ra, rồi nghiêm túc nói với bọn Sakura
-Các cậu phải cảnh giác với cô Mitsuki, cô ấy có một nguồn năng lượng rất mạnh phát ra từ....
-Từ đâu? - Một giọng nói ngọt ngào vang lên, chúng tôi giật mình quay lại, Cô Mitsuki chẳng biết từ bao giờ đã đứng đằng sau Lee, cô khẽ khom người nhìn Lee đánh giá. Tôi nhăn mặt, nhìn Lee trao đổi ánh mắt
" Giác quan của hồ ly rất mạnh, thế mà cô Mitsuki đứng sau lưng tụi mình nãy giờ mà mình không phát hiện ra..." Tôi khẽ nhíu mày nhìn cô Mitsuki đánh giá, thì ra cô ấy cũng không đơn giản như chúng tôi vẫn nghĩ. Cô nhìn Lee mỉm cười
-Em là Lee Syaoran phải không, như em đã biết sau này cô là giáo viên Toán của em, nếu em có vấn đề gì thì coi chừng cô đó nha - Cô nói nửa đuà nửa thật làm tôi cảm thấy rất bất an, đó có phải coi là một lời cảnh cáo dành cho Lee không?
-Đúng không nè Tomoyo? - Cô nhìn Tomoyo, Tomoyo mỉm cười thân thiện với cô - Đúng không Meiling? - Cô lại nhìn Meiling, Meiling không ý kiến cúi đầu. - Còn em... Sakura? - Cô nhìn qua Sakura, khẽ suy ngẫm, Sakura thấy cô nhớ tên mình thì rất vui gật đầu thật mạnh. Sau đó cô nhìn tôi. - Em là Minato Akari?- Cô nhìn tôi chằm chằm, bỗng dưng tôi rất trong cơ thể mình rất kỳ lạ.
-Vâng ạ. - Tôi lạnh nhạt gật đầu
--- ------ ---
Giờ lao động, tụi cong ái chúng tôi cùng tụ tập một chỗ để bàn tán. Sakura nói cậu ấy rất thích cô Mitsuki và muốn được như cô ấy. Naoko nói
-Vậy sao cậu không đến đền Mitsumine xin bùa? Mọi ngừi nói rằng ngôi đền đó rất linh thiêng nhất về khoản cầu duyên
Nghe vậy tất cả chúng tôi đều lắng tai nghe, duy chỉ có Sakura và Meiling thì biểu cảm hơi quá khích. Tôi thì đoán cả hai cậu ấy rất muốn mua bùa cầu duyên để cầu tình cho....
Meiling giả bộ hắng giọng, nói rằng cậu ấy và Lee đang rất mặn nồng khắn khút, tôi chỉ cười cười không nói gì.
--- ------ ------
Ra về, Tomoyo và Sakura rủ tôi cùng đến đền Mitsumine, nhưng tôi từ chối vì muốn trở về nhà sớm để Ken kèm cho tôi môn học tiếng Nhật, thật tình. Tôi đã học lớp 5 nhưng tôi vẫn chưa rành hết về tiếng Nhật, cứ viết sai chính tả rất nhiều. Thế là chúng tôi chào tạm biệt nhau và tôi hớt hả chạy về nhà
--- ------ -------
7 giờ tối, chuông điện thoại tôi reo lên
-Alo, tôi là Minato Akari...
-Akari? Em có phải bạn của sakura không?- Đầu dây bên kia, một giọng nam trầm ấm đầy lo lắng vang lên
-Dạ đúng vậy. Cho hỏi anh là...
-Anh là Toya, anh hai của Sakura. Sakura có ở bên đó không em? - Giọng nam ấy vẫn vang lên hỏi han, tôi đoán là có chuyện chẳng lành nên nói rằng không có Sakura ở đây. Thế là Toya đã nói ra hết, thì ra là sau giờ học không thấy Sakura và Tomoyo trở về, Lee và Meiling cũng vậy.
Tôi nghe vậy giật mình, thầm kêu không ổn rồi dập điện thoại, chào dì Ayama và Sasuke rồi xách xe đạp chạy ra đền Mitsumine.
Khi tôi đạp xe, tôi thầm cầu nguyện cho bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhất là Lee, cậu không được có gì!.. Nhưng khi tôi tới nơi, thấy Sakura đang thu phục thẻ bài Clow, có lẽ tôi đã đoán đúng, chắc họ đã gặp phải thẻ bài Clow nên bị vướng đến tận bây giờ. Sakura thấy tôi, chảy nước mắt chạy lại ôm lấy tôi.
-Akari!! Sao bây giờ bạn mới đến...
-Mình xin lỗi.. - Tôi khẽ thở dài sờ sờ tóc cô bé. Một lát sau tôi thấy cô Mitsuki bước ra. Sakura nói
-Bọn tớ bị nhốt trong thẻ bài Maze, là một mê cung nên không thoát được. may là có cô Mitsuki....
Tôi ngạc nhiên nhìn cô Mitsuki đang mỉm cười bên cạnh, cô đưa Maze cho Sakura. Sau đó, cô lấy trong túi ra ba cái bùa màu đỏ. tôi nhìn mặt chữ, là bùa tình duyên. Cô tặng cho Sakura và Meiling mỗi người một cái. Còn một cái...... Cô đưa cho Lee
-Ủa cô, cái này là của con gái mà đưa Lee làm chi - Meiling ngạc nhiên hỏi.
Cô Mitsuki mỉm cười không nói, khẽ liếc sang tôi rồi nói với Lee
-Lee nè, mọi thứ còn rất khó khăn, em hãy cố lên.- Rồi cô đứng dậy. Lee nhìn lá bùa màu đỏ trong tay, đỏ cả mặt nhìn tôi, rồi dường như cố ý cho tôi thấy. Cậu trước mặt tôi cột lá bùa vào bên hông rồi nhìn sang chỗ khác. Tôi mỉm cười, nghĩ cậu ấy thật trẻ con
Một lát sau anh Toya tới, anh lo lắng nhìn đứa em gái. Sakura giải thích rằng mình bị lạc đường nên nhờ có cô Mitsuki nên mới thoát được.Toya sau khi thấy Mitsuki thì bỗng sững sờ, nhìn cô bất ngờ. Cô Mitsuki cũng mỉm cười
-Lâu rồi không gặp, Toya, anh mau lớn quá
-Kaho... - Toya nhìn cô Mitsuki, đôi mắt đó rất sáng rất sáng.
Sau khi tiễn chúng tôi ra về, cô Mitsuki đi về phía bóng tôi trong khu đền rồi biến mất, cho đến tận lúc đó, Toya vẫn không rời mắt khỏi cô Mitsuki...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook