Ánh Mắt Ta Chạm Nhau
-
7: Sự Thật 1
"Jayson, em có thể hỏi anh một câu được không?"
Sau hành động thân mật và sự rời đi một cách hậm hực của người chị họ Vecky, cô cảm thấy có chút tò mò xen vào đó là một chút khó chịu.
Thậm chí suy nghĩ của Erika lúc này rất không bình thường, cô thậm chí đã nôn thốc nôn tháo khi vừa cố nuốt lấy miếng thịt trong khó khăn.
"Em ổn chứ, từ nãy đến giờ sắc mặt em tệ quá.
Anh nghĩ bọn mình vào trong nhà nghỉ ngơi trước rồi anh sẽ trả lời hết tất cả các thắc mắc của em, được chứ?"
Cô bối rối quàng tay qua cổ anh, sự kiện ban nãy làm cô ăn không nuốt trôi nổi miếng thịt, cô là đang ghen quá độ trong khi chính bản thân cô biết hiện tại cả hai chỉ đang ở mức độ thân mật chưa đến gọi là người yêu.
Ở giữa ngưỡng một người bạn và ngưỡng người tìm hiểu đối phương, vấn đề đó là cô không có quyền ghen tuông quá độ như ban nãy trong khi cả hai chưa chính thức lại là "người yêu" của đối phương.
Mọi chuyện như mớ bòng bong khi có sự hiện diện của Vecky trong chuyến đi mà Erika mong chờ nhất.
Tâm trạng của cô dường như chả quan tâm gì đến thực tại, mồ hôi cứ thế tuôn như suối trong khi cô vẫn nằm trên giường với vấn đề hô hấp.
Đó là hành động đáp trả lại lòng tin của cô ở một mức độ nào đó trong cô nhìn nhận nó là tạm chấp nhận tha thứ cùng một ít tia sáng le lói của lòng tin.
Nụ hôn nồng nhiệt của Jayson như đánh bay đi mọi sự nghi ngờ mà cô đã giữ khư khư trong đầu khi nãy, một nụ hôn thể hiện rằng đâu đó trong Jayson vẫn luôn muốn được làm như vậy với cô.
Nhưng anh vẫn đợi khi cô sẵn sàng cho phép anh làm thì anh mới dám tiến tới đặt lên môi cô nụ hôn đó, nụ hôn của sự đoàn tụ, nụ hôn của sự mong chờ và là nụ hôn của sự chữa lành vết thương.
"Nó tuyệt lắm! Em rất thích..
kiểu như vậy."
Erika nhìn người đàn ông trước mắt, trong cô hai loại cảm xúc loạn xạ va đập vào nhau khiến lồng ngực cô day dứt, khó chịu không thôi, cô cau mày nhẹ nhìn chằm chằm vào môi của Jayson, đôi môi hơi sưng vì nụ hôn ban nãy, cùng với đó là những vết son lem nhem nơi ngần cổ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, mùi hương đó, cô đã rất nhớ nó, cô đã chủ động trong lần này.
Mọi thứ Erika kiểm soát đều rất tốt và theo đúng nhịp điệu tiến triển của một cuộc vui hân hoan, nó khiến tâm trạng của cả Jayson và Erika thoải mái đắm chìm vào khoảng không gian riêng của cả hai.
"Anh và chị ta là mối quan hệ như thế nào?"
Erika nhìn thẳng vào mắt Jayson, ánh mắt chất chứa rất nhiều hoài nghi, cái cô muốn bây giờ là câu trả lời từ anh, cô rất muốn anh giải thích mọi chuyện.
Sau nụ hôn thắm thiết kéo dài đó, cô cảm thấy có chút hụt hẫn.
"Cô ta là người yêu của anh trong lúc anh mất trí nhớ."
Câu trả lời như tát thẳng gáo nước lạnh vào mặt cô vậy, cô nhăn mày tránh né cái nhìn của anh, nó khiến trái tim cô đau nhói khi nghĩ đến sự việc ngày hôm đó, ngày anh đã từ chối cô dưới tán cây sồi ở sân sau bệnh viện.
Cô có chút buồn, có chút tủi, cô ngoảnh đầu nhìn Jayson trước mắt, người vừa mới chủ động với cô cũng là người nói ra câu nói khiến trái tim cô đau quặn.
"Vậy ra đó là lý do anh từ chối em vào ngày hôm đó..
Em hiểu rồi."
Jayson tiến lại nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, cô chỉ biết nhìn anh cười mỉm, cô không hiểu vì sao cô có thể tha thứ cho người đàn ông từng làm tổn thương cô hết lần này tới lần khác như thế.
Một người đàn ông khiến cô day dứt mãi không thôi, một người đàn ông thậm chí đã quay lưng với cô trong lúc cô gặp khó khăn, mọi thứ cứ như chóng vánh qua đi, để lại một Jayson hiện tại đang tiến tới mối quan hệ với cô.
Erika vuốt ve bờ má của anh, cô nhẹ nhàng dụi đầu vào lòng ngực khẽ nói.
"Em tha thứ cho anh, Jayson của quá khứ là người làm tổn thương em, nhưng Jayson của hiện tại lại đứng về phía em."
Cô khóc, cô không hiểu tại sao vừa dứt lời cô chỉ biết rơi nước mắt mà không dám ngẩng đầu lên đối diện với anh, cái ôm của Jayson rất ấm, nhưng nó vẫn chưa đủ sưởi ấm lại con tim đang chịu đả kích của Erika.
"Anh xin lỗi, anh không còn gì để nói về chuyện này."
Câu nói vừa dứt ra, Erika như chết lặng, sự tha thứ của cô ban nãy là gì đối với anh?
Có thứ gì đó như nghẹn lại trong cổ họng khiến cô tức không thể nói lên lời, cơn tức đó khiến cô khóc nghẹn đến nấc cục thành tiếng.
Nó ấm ức mà cô không dám đối mặt vì cô sợ cô mất anh lần nữa.
Thứ khiến cô không thể buông bỏ Jayson của hiện tại là vì cô quá yêu anh, cô đã mất rất nhiều thời gian để có thể điều chỉnh được nhịp sống thì Jayson lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời của cô khiến cô phải cố gắng để trái tim đầy thương tích mở lòng với anh một lần nữa.
Nhưng thứ mà Erika nhận được là câu nói nói lên sự bất lực của anh trong mối quan hệ của cả hai, thứ mà anh còn không thể phủ nhận rằng, anh đã từng xem Vecky là cô tạm thời trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng mất trí nhớ ấy.
"Được rồi..
em cần đi tắm.
Anh về phòng anh đi."
"Nhưng anh.."
"Em bảo anh đi đi cơ mà!"
Erika hét lên, cô hét lên trong tức giận, sự nhẫn nại của cô sau câu nói vừa rồi của Jayson đã không còn nữa, nó không quan trọng bằng việc anh thừa nhận mà chả có một lời giải thích hợp lý nào cho chuyện vừa rồi.
Vô nghĩa.
Thật vô nghĩa! Cả chuyến đi này, lừa đảo cả!
Sau khi Jayson rời đi, cô ngâm mình trong bồn tắm suy nghĩ về những chuyện đã trải qua, cô buồn, nhưng cô không khóc, thay vào đó cô thả lỏng cơ thể nổi bồng bềnh trên mặt nước được lấp đầy bởi những cánh hoa tươi.
Mùi oải hương thanh mát như xua tan sạch mọi ưu phiền chất chứa trong lòng Erika, nước ấm vừa đủ để giữ ấm cho cơ thể trong cái trời đêm sương xuống đổ lạnh.
Erika thư giãn trị liệu mà cô không biết rằng cô đã ngủ quên lúc nào không hay.
Vecky – người chị họ cũng từng là người yêu của Jayson, cô ta vẫn đang cố gắng lên kế hoạch trở thành vợ của Jayson thông qua người chú trong dòng họ mà cô ta đi cùng và ở cùng một nhà trong ngày hôm nay.
Mọi thứ cứ tưởng chừng đơn giản nhưng không như vậy bởi những thứ tiếng cọ xát, va chạm xác thịt với nhau, ánh đèn mờ và chiếc chăn bị nắm đến nhăn nhúm lại, bàn tay nhỏ nhắn đó nắm chiếc chăn không buông được một lúc rồi.
Tiếng thở dốc và sau đó là hình ảnh của một người đàn ông trung niên đang nhễ nhãi mồ hôi, ông ta thành thục hì hục làm một kiểu hành động cứ lập đi lặp lại như vậy với tốc độ nhanh chậm khác nhau, tiếng thở dốc và tiếng kêu chịu đựng của Vecky cũng thế văng vẳng bên tai của ông ta.
Vành tai của ông ta đỏ ửng hết cả lên, mồ hôi thì túa ra như tắm nhưng những chuyển động vẫn không dừng.
"Chú..
chú à, cháu không được nữa rồi, cháu không chịu nổi nữa.
Há!"
Đôi bài tay đang nắm chiếc chăn đã từ bao giờ quàng qua vai của người đàn ông to lớn trước mặt Vecky, hai gò má của cô ta đỏ ửng cùng đôi mắt nhìn đối phương đắm đuối, cô ta không ngừng liếm lưỡi quanh môi rồi mỉm cười nhìn người đàn ông thành thục hì hục trước mắt.
"Chú phải giữ lời hứa với..
cháu đấy."
Vecky cau mày nhìn người chú mỗi lúc thô bạo với cô, nhịp đẩy nhanh hơn bình thường, bàn tay ấy lại một lần nữa nắm lấy chiếc chăn.
"Phù, ta biết rồi.
Nhưng bây giờ ta đang trừng phạt trẻ hư!"
"Cháu biết..
lỗi rồi mà, cháu xin chú đấy! Cháu!"
Vẻ mặt chịu đựng nhưng vẫn cau có nhìn người chú, ông ta thì cứ thế tiếp tục như chưa từng nghe thấy bất cứ lời nói nào của Vecky.
"Đã hết một hộp rồi cơ à?"
Người đàn ông trung niên vừa đẩy hông, vừa tiện tay lấy ra một hộp hình vuông cỡ nhỏ, ông ta vứt xuống trước mặt Vecky, lúc này toàn thân của cô ta lõa thể trước mặt ông chú mà không còn chút sức lực nào.
"Cháu..
cháu xin lỗi chú..
cháu xin lỗi mà..
chú tha cho cháu đi! Hức!"
"Hừm!"
Người đàn ông trung niên đó cười phá lên, một tay nắm dải tóc dài đang xõa kia, tay còn lại ghì chặt lấy hông của Vecky cứ thế mà nhấp, ông ta chả them quan tâm đến việc Vecky đã ngất hay không, nhưng cô ta biết đêm vừa rồi là một đêm làm việc rất dài của cô ta..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook