Ánh Mắt Ta Chạm Nhau
-
5: Đối Mặt
Gọi điện với Beckie xong cô như đắm chìm trong mớ hỗn độn của cảm xúc, nhỏ nói đúng, nhỏ không muốn cô trở thành bản ngã của quá khứ.
Beckie sợ rằng Erika sẽ không giữ được mình mà sa ngã lần nữa nếu cô chấp nhận việc yêu đương với Jayson.
Theo đó cô vào giấc ngủ dễ hơn nhờ nói chuyện với Beckie.
Trên bức tường lạnh lẽo nơi biệt thự nhà Jayson, những tấm ảnh chân dung vẽ về một người con gái với mái tóc bồng bềnh được treo khắp nơi.
Giống như thể căn phòng này sinh ra là dành cho cô gái ấy vậy.
"Em vẫn đẹp như ngày mà ta gặp nhau lần đầu."
Jayson nói, tay anh mân mê từng bức tranh.
Căn phòng đầy ắp những khung tranh với kích thước khác nhau, không chỉ những khung tranh được treo trên tường mà còn cả tá những bức tranh cùng một kiểu phác họa và cùng là kiểu chân dung chỉ mỗi một người.
Cô gái trong bức tranh rất đẹp, nét đẹp của cô có thể được so với nữ thần, vẻ đẹp trong sáng đáng yêu pha lẫn chút quyến rũ.
"Nhớ em ấy quá."
Có quá nhiều việc phải làm trong tuần vì đang trong thời kì chạy gấp rút, ngay cả cô và anh đã thống nhất dời buổi hẹn sang chủ nhật tuần sau.
Kể từ ngày hôm đó hai người có nhắn tin qua lại hằng ngày nhưng cũng chỉ là hỏi thăm đối phương mà thôi.
"Tính ra Jayson cũng có mặt tốt đấy Eri."
Beckie ngồi cạnh Erika, tay vẫn còn cầm cốc trà sữa hút lấy hút để mấy viên trân châu trong đó.
"Ừm, tớ cũng thấy anh ấy thay đổi, anh ấy dễ chịu hơn hẳn lúc trước."
Cô có chút mệt mỏi có vẻ vì mới xử lý xong đống công việc chồng chất.
"Eri, cậu ổn chứ?"
Sao cô lại ổn được khi mai là ngày cô và Jayson hẹn gặp, cô còn là người trông mong ngày mai nhất hơn ai hết, chỉ là cô sợ phải đối mặt với cảm xúc của bản thân nên cô cứ thế chần chừ mãi.
"Tớ ổn cả, tớ không sao."
Beckie cau mày ghé sát ánh mắt vào mặt Erika, nhỏ nhìn như vậy được một lúc rồi.
"Hầy, Eri này, tớ ủng hộ việc cậu quen lại Jayson nhưng tớ vẫn cảm thấy lo."
Ngón tay của nhỏ gõ canh cách trên mặt bàn, cô mãi suy nghĩ mà quên mất rằng ly trà sữa trên bàn vẫn còn nguyên.
"Tớ quên uống luôn."
Cô nhìn ly trà sữa nguyên tem trên bàn nhưng không muốn uống, quay qua đã thấy Beckie nhìn chằm chằm vào ly trà sữa, miệng thì không ngừng chảy dãi thế kia.
Cô thở dài đẩy ly trà sữa đó qua chỗ nhỏ, Beckie nhìn cô với ánh mắt long lanh.
"Cậu cho tớ thiệt đó hả Eri."
Cô gật đầu, chả mấy chốc ly trà sữa hết sạch với sức uống không tưởng của Beckie.
"Trời Beckie à, cậu làm tớ sợ đấy."
Nom ly trà sữa chả còn gì ngay cả một hạt trân châu cũng không, cô lại bất giác nhìn nhỏ rồi cười phá lên.
"Ơ hay, cậu lại trêu tớ đấy à Eri."
Nhưng phải công nhận một điều hễ cô đang có chuyện buồn mà gặp Beckie là y như rằng nhỏ toàn khiến cô tươi tỉnh trở lại.
Sau bữa hẹn với Beckie, cô về nhà bắt tay vào làm những món ăn cơ bản cho buổi gặp vào ngày mai, cả hai đều thống nhất với đối phương về việc đi cắm trại nên đồ ăn cũng không thể thiếu trong chuyến đi.
Một bên khác Jayson vẫn tiếp tục làm việc với đống giấy tờ trên bàn, anh còn phải đóng mộc cho các biên bản khác nhau.
Nghĩ lại một hồi anh đưa cho thư kí làm hết phần sót lại, còn anh thì lái xe về nhà với tâm thế như đang trông chờ vào một điều gì đó.
"Ngày mai được gặp em ấy rồi.
Dù em có ở đâu đi chăng nữa, tôi vẫn đuổi theo em tới cùng, Erika."
Đã từ rất lâu anh chưa có lại cảm giác mong chờ như ngày hôm nay, anh thấy bản thân anh đã trở nên trầm tính và bớt lo âu hơn trước rất nhiều, chỉ cần nhớ về cô mọi sự tiêu cực trong anh đều tan biến đi hết.
Nhưng cái cách mà anh ám ảnh về cô vẫn chưa tài nào xóa được, bảo xóa thì quá khó cho anh, nếu triệu chứng có thuyên giảm thì cũng nhờ vào thuốc ngủ được cấp bởi vị bác sĩ mà anh đang theo điều trị.
Kể từ lúc gặp lại cô sau tai nạn, trái tim anh như được sống trở lại, sự trống trải trong anh cảm nhận được bây giờ chỉ toàn hình bóng của Erika.
Nhưng vấn đề khiến anh nhức đầu hiện tại là mối quan hệ không đứng đắn với một người phụ nữ trong lúc anh mất trí nhớ.
Mọi thứ về cô trong lúc đó đều rất mờ nhạt đối với anh, anh được một người phụ nữ tự xưng là Vecky đưa về căn biệt thự và cô ta tỏ vẻ rất hiểu anh thậm chí là gia đình anh.
Có một điều kỳ lạ cho tới bây giờ anh vẫn không thể hiểu nổi, lúc anh mất đi trí nhớ lẫn hiện tại anh đang trong quá trình tìm lại ký ức đã mất, chỉ riêng người phụ nữ đó là anh lại nhớ rõ mặt nhất.
Vecky là một cô nàng nóng bỏng và quyến rũ trong mắt rất nhiều người đàn ông, họ cũng biết rất khó khiến cô để mắt tới.
Quan trọng cô còn là con gái của người bạn thân của mẹ anh.
Thứ còn đọng lại trong anh khi gặp Vecky trong lần tỉnh giấc đầu tiên là cảm giác trống rỗng và anh hoàn toàn không có niềm tin vào Vecky, kể cả cô ta có am hiểu về anh và gia đình anh thì việc có người giúp anh tìm lại ký ức là điều ưu tiên nhất anh cần làm.
Vì sau lần gặp lại Erika ở chỗ cây sồi đó, anh đau lòng đến mức không thể kiểm soát được tâm trạng.
Anh không hiểu vì sao ngày hôm ấy, anh đã rơi nước mắt không tự chủ.
"Phù, cuối cùng cũng xong chỗ sandwich kẹp."
Erika lau mồ hôi trên trán, nhìn thành quả là hai hộp đựng sandwich kẹp được xếp gọn gàng với nhiều loại nhân khác nhau.
Một bên là hai hộp cơm nắm nhỏ đã làm xong từ trước.
"Mình có nên làm thêm đồ uống không nhỉ?"
Cô nhìn một lượt trong tủ lạnh rồi lấy ra một rổ cam, sau khoảng hơn hai mươi phút loay hoay với đống đồ nghề trong phòng bếp cô cũng đã mang ra một bình nước cam đầy ụ.
"Chuẩn bị xong rồi, còn thiếu túi đựng đồ ăn kèm đũa muỗng, khăn giấy và gì nữa ta?"
Cô lấy trong túi tạp dề đang đeo ra một cuốn sổ tay nhỏ với cây bút chì nhỏ được đính kèm trên thân sổ, cô lật từng trang kiểm tra mọi thứ trên bàn được một lúc.
Cô gật gù ra vẻ hài lòng với những gì cô đã chuẩn bị, cứ nhứ ngày xưa đi học với anh, việc vào bếp như này đã rất lâu rồi cô chưa làm.
"Bấy lâu nay mình toàn gọi đồ ăn bên ngoài, chỉ vì.."
Chậc!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook