Editor: Lily58

Beta: Huyền Thiên Tiểu Tử

An Diệc Tĩnh không sốt, chỉ là phía sau gáy hơi đau, cô sờ một chút, ở chỗ đau nhô lên một cục, còn có dầu, rút tay về nhìn lại, trên tay thật sự bóng nhẫy, ngửi qua, cô rốt cuộc cũng biết mùi tràn ngập mũi cô sau khi tỉnh dậy là gì?

Là mùi dầu cải.

"Tối hôm qua không phải là tôi dùng dầu cải để gội đầu đấy chứ?" An Diệc Tĩnh vì cảm giác dầu mỡ này mà lời nói trở nên lộn xộn.

Ngược lại Lâm Nhiên nhàn nhã mang nhiệt kế cất vào ngăn kéo, chậm rãi mở miệng: "Cô nên cảm ơn tôi, nếu không cục u của cô còn sưng lớn hơn."

An Diệc Tĩnh trợn hai mắt liếc nhìn Lâm Nhiên: "Cho nên ý của anh là, anh mang dầu ăn bôi lên đầu tôi hay sao?"

"Ừ." Không phủ nhận, còn có chút đắc ý.

"Anh cố tình?" An Diệc Tĩnh lập tức chỉ về phía giường: "Là bởi vì tôi chiếm giường của anh?"

Lâm Nhiên ngước mắt lên nhìn An Diệc Tĩnh: "Chính xác mà nói là tôi cho phép cô ngủ trên giường của tôi."

An Diệc Tĩnh vừa nghe, cảm giác hình như có chuyện xảy ra mà cô không biết, bỗng nhiên nở nụ cười, mang theo phấn khích: "Cho nên, anh tin, người kia xuất hiện nói rõ với anh rồi à?"

"Thật ngại, để cô phải thất vọng rồi." Lâm Nhiên dừng một chút, giọng nói cố ý nhấn mạnh, mang theo mỉa mai: "Cô ngủ như heo, cái cô gọi là nhân cách kia không có xuất hiện."

"Tôi đi gội đầu." Trong nháy mắt An Diệc Tĩnh ỉu xìu, đứng dậy đi ra ngoài.

......

Tang Diệp bị cô giáo Mục kéo đi chạy hai vòng, lúc về tới ký túc xá thì sắp không thở nổi nữa.

Cô giáo Mục chạy lên từ phía sau, vỗ vỗ bả vai Tang Diệp, cười nói: "Thể chất của cô cần được rèn luyện thêm."

Tang Diệp khoát khoát tay, thở mạnh: "Tôi.... Tôi vẫn nên từ bỏ thì tốt hơn."

"Tại sao lại từ bỏ?" Trong mắt cô giáo Mục bừng sáng lên, nói chuyện rất khí thế: "Làm người không nên nói từ bỏ, muốn......"

Cô giáo Mục nói được phân nửa, ánh mắt nhìn về nơi nào đó, Tang Diệp cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía đó, hai đôi mắt sáng trưng đồng loạt nhìn chằm chằm về cánh cửa vừa mới mở ra, nhìn người từ trong đó bước ra.

"Tôi không nhìn lầm chứ?" Cô giáo Mục hỏi.

Tang Diệp dụi dụi con mắt, định thần nhìn lại lần nữa, lắc đầu một cái, "Chắc là...... không."

"Đây là sáng sớm tinh mơ, tạo ra chuyện tình gì đây?" Cô giáo Mục kinh ngạc không thôi.

"......" Tang Diệp trố mắt.

Cô giáo Mục vỗ lưng Tang Diệp một cái, thiếu chút nữa làm cho Tang Diệp quỳ xuống, giọng bát quát hưng phấn nói: "Trời đất của tôi, đã sớm cảm thấy Cô giáo An và Thầy Lâm có vấn đề, bây giờ đã đến mức cô nam quả nữ ở chung phòng cả đêm?"

"Ai ở chung cả đêm." Vừa đúng lúc Thầy Ngô Kị bưng chậu nước đi ngang qua chỉ nghe nửa câu sau, tò mò hỏi.

"Là cô......"

Cô giáo Mục mới nói hai chữ liền bị Tang Diệp nhảy dựng lên che miệng kéo đi, để lại Thầy Ngô Kị khó hiểu ngây ngốc đứng tại chỗ lẩm bẩm: "Ghét nhất cái kiểu làm người khác hiếu kỳ rồi lại không nói nữa, thật là đáng ghét."

"Cô bịt miệng tôi làm gì?" Cô giáo Mục bị Tang Diệp kéo đi một đoạn xa, thoát khỏi bàn tay Tang Diệp, tò mò hỏi.

Tang Diệp bất đắc dĩ cười cười, giải thích: "Những gì cô vừa thấy, ngàn vạn lần đừng nói ra."

Cô giáo Mục ương bướng, không hiểu: "Tại sao? Đây là chuyện tốt mà."

"Đương nhiên không phải." Tang Diệp ra sức lắc đầu: "Chị Tĩnh của chúng tôi không thể có xì căng đan, chị ấy tới đây để làm công ích."

Vừa nói đến đó, Cô giáo Mục bừng tỉnh hiểu ra: "Hiểu rồi, đại minh tinh, đã hiểu đã hiểu."

Tang Diệp nghi ngờ nhìn Cô giáo Mục, hỏi: "Cô thật sự hiểu rồi?"

Cô giáo Mục ra hiệu ok, dù gì cô cũng là người thành phố, còn theo dõi các ngôi sao, những chuyện này mà còn không hiểu thì đúng là uổng phí mấy năm trời lăn lộn của cô.

"Tôi bảo đảm không nói ra, xem như không nhìn thấy." Cô giáo Mục dừng một chút, tiếp tục: "Chỉ là tôi nói thật một câu, cô giáo An với thầy Lâm quả thật rất xứng đôi."

"Có hợp đến máu cũng không được, Chị Tĩnh không thể bị bôi đen thêm nữa." Nếu như để Thẩm Thanh biết được, cô đoán chắc sẽ bị mắng rất thảm.

Cô giáo Mục nhìn bộ dạng nghiêm túc Tang Diệp, cười khúc khích, tiểu nha đầu này rất biết bảo vệ chủ.

......

Hôm nay là thứ bảy, cũng là ngày nhà giáo, hiệu trưởng Ngũ Tát nói mấy thầy cô giáo vào thị trấn một chút, xem có đồ gì mua được thì mua, nhân tiện cũng hỏi thăm các gia đình học sinh, những học sinh ở lại trường đã có ông và thầy Lưu chăm sóc rồi.

Mọi người thu xếp đồ đạc xong, chuẩn bị xuất phát.

Thị trấn Mỹ Tha, gọi là thị trấn nhưng thực ra cũng chỉ có một con đường, phóng tầm mắt ra một chút có thể nhìn thấy được toàn bộ thôn, không nói đến so sánh với huyện Chiêu Giác, cảm giác khác nhau một trời một vực.

Cũng không có gì để đi dạo, đi thăm hỏi gia đình mấy đứa nhỏ, buổi trưa tìm một quán mì ở thị trấn ăn tạm, mặt trời xuống núi, cả đoàn người bắt đầu quay trở về.

Về tới trường học, ánh mắt mọi người bị thu hút bởi một người xa lạ.

Người kia ngồi ở trên bục cờ gọi điện thoại, nhìn thấy đoàn người trở về, giơ tay lên cao, khóe miệng vẫn đang tiếp tục nói chuyện với người ở đầu bên kia, ánh mắt lại nhìn về phía bọn họ.

"Ai vậy?" Thầy Ngô Kị nhìn mọi người, tiếp tục hỏi: "Mọi người có biết ai không?"

Cô giáo Mục lắc đầu, Tang Diệp lắc đầu, An Diệc Tĩnh thản nhiên, liếc mắt nhìn người trên bục cờ, cô nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen láy kia đang nhìn Lâm Nhiên.

Quả nhiên, Lâm Nhiên mang đồ trong tay nhét vào ngực Ngô Kị, nói: "Bạn của tôi, cầm giúp tôi."

Nói xong, anh liền đi về phía bục cờ, phía sau là giọng nói to nhỏ.

Ngô Kị: "Bạn gái? Wow, mỹ nữ nha."

Cô giáo Mục: "Xem ra sáng nay thật sự là hiểu lầm, hoa đã có chủ rồi."

Tang Diệp đồng ý gật đầu một cái: "Tôi đã nói mà, điều kiện của Thầy Lâm tốt như thế, không thể nào chưa có bạn gái được, ai, yên tâm rồi."

An Diệc Tĩnh nhẹ nhàng gõ đầu Tang Diệp một cái, giọng nói lạnh nhạt, vô tình nói: "Yên tâm cái gì?"

"Không có gì?" Tang Diệp ngây ngốc cười một tiếng.

"Bớt quan tâm chuyện không liên qua đến mình đi, đi thôi."

An Diệc Tĩnh nói xong cũng đi về phía khác, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn sang, trong lòng ‘cắt’ một tiếng, ngay sau đó âm thầm oán thán: Cười thật vui vẻ!

......

Quan Sam thấy Lâm Nhiên đi tới, nói thầm mấy câu với người ở đầu bên kia, sau đó đưa điện thoại cho Lâm Nhiên, ánh mắt ý bảo anh nghe điện thoại.

Lâm Nhiên nhận lấy điện thoại, liền nghe được giọng nói quen thuộc ở bên kia điện thoại: "Cậu, lúc nào cậu mới trở về?"

"Ừ, công việc kết thúc cậu sẽ trở lại, được không?" Giọng Lâm Nhiên lập tức dịu dàng, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng tràn ngập vẻ cưng chiều.

"Công việc kết thúc? Là tối hôm nay sao?"

"Dĩ nhiên không phải, cậu ở chỗ rất xa, phải thật lâu thật lâu mới có thể trở về."

"Nhưng cháu nhớ cậu lắm." Giọng nói mềm mại dễ thương của cô gái nhỏ truyền tới, vô cùng hợp lòng người.

Lâm Nhiên nghe xong, tâm can đều tan chảy, liếc nhìn ánh mắt chế giếu của Quan Sam, xoay người nói với cháu gái: "Cậu cũng rất nhớ cháu."

Đầu bên kia điện thoại hình như có thêm tiếng nói, trong nháy mắt thay bằng người khác, giọng nói nghiễm nhiên là của người lớn: "Cậu, mẹ bảo cậu bị mấy bạn nhỏ ở trên vùng núi bắt cóc rồi, còn ba lại nói bị cô gái ở trên núi bắt rồi, vậy rốt cuộc là bạn nhỏ hay cô gái?"

Lâm Nhiên nghe thế nhưng không phản bác được, anh vừa định mở miệng liền nghe được trong điện thoại đổi thành giọng khác: "Đừng nghe cháu gái em nói càn."

"Lâm Tâm, anh rể gần đây rất năng động nhỉ?" Lâm Nhiên quay người lại thấy ý cười sâu xa của Quan Sam.

Lâm Tâm vừa nghe vừa cười khúc khích: "Đang hồi xuân, ở nhà như kẻ dở hơi."

"Như vậy rất tốt."

"Mà em, chị biết tín hiệu ở trên núi không tốt, chị chỉ muốn em gọi điện thoại cho chị mà khó đến vậy sao?" Lâm Tâm có chút oán trách.

Lâm Nhiên nghe xong liền hiểu ra: "Vì vậy hai người phái người tới theo dõi em?"

Lâm Tâm ‘Khụ’ một tiếng, nói: "Không phải tới để theo dõi em, mà là để cô gái nhỏ dẫn em trở về ăn Trung Thu, sau đó là sinh nhật của em rồi."

"Xem mắt? Không đi." Lâm Nhiên vừa nghe đã biết mục đích phía sau, mỗi lần đến dịp lễ tết, chị gái và anh rể nhất định sẽ sắp xếp cho anh rất nhiều tiết mục xem mắt.

"Không được, em đã 25 tuổi rồi, cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, chị cũng không mong em lập tức kết hôn, dù gì cũng gặp con gái nhà người ta một chút, anh rể em đã lo liệu trước rồi, điều kiện rất tốt."

"Trước tiên mang bác sĩ Quan gả đi đã rồi hẵng nói, chị ấy còn lớn hơn em, anh rể không thấy gấp sao?" Lâm Nhiên nói xong liền thấy ánh mắt phun ra lửa của Quan Sam.

"Em có thể so sánh với em ấy sao?" Lâm Tâm dừng một chút, chuyển đề tài: "Tóm lại, em nghe lời chị, Trung thu trở về."

Lâm Nhiên nâng điện thoại ra xa: "Tín hiệu không được tốt lắm, cứ vậy đi, cúp máy đây."

Lâm Tâm bị cúp máy, nhìn điện thoại di động dở khóc dở cười, Hứa Biệt bảo dì giúp việc đưa con đi ăn cơm, sau đấy ngồi xuống bên cạnh Lâm Tâm, hỏi: "Không trở về sao?"

Lâm Tâm chu môi, gật đầu một cái: "Quá nửa là vậy."

"Cậu em trai của em trước đến nay đều có cá tính, em cứ thuyết phục cậu ấy như thế, nói không chừng ở chỗ đó cậu ấy đã tìm cho em một cô em dâu, dân tộc Di cũng không tệ, Di Hán một nhà." Hứa Biệt càng nói càng không thích hợp.

"Nó bị thiếu mất sợi dây tình cảm." Lâm Tâm nhìn Hứa Biệt, lẩm bẩm: "Anh nói xem nếu cả đời này nó cứ cô độc như vậy thì làm thế nào?"

Hứa Biệt nhìn bộ dạng chu mỏ của Lâm Tâm rất đáng yêu, hôn xuống một cái, vẫn chưa thỏa mãn, hôn một cái nữa, Lâm Tâm chống ngực trừng mắt nhìn anh: "Đứng đắn một chút, con đang ở đây?"

"Về phòng rồi." Ánh mắt Hứa Biệt trầm xuống.

Lâm Tâm gạt cái tay đang làm càn trên người cô xuống, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Hứa Biệt: "Anh đừng quên chúng ta đã nói trước, em gái của anh không khuyên được Lâm Nhiên trở về, anh đừng mơ tới chuyện đó."

Nói xong, cô xoay người đi tìm con, cả người Hứa Biệt nằm xoài trên ghế sa lon, tại sao lúc đấy anh lại đồng ý điều kiện hoang đường như vậy.

......

Lâm Nhiên đưa di động cho Quan Sam, Quan Sam hận không thể đạp chết anh: "Tiểu tử, dám mang chị ra đùa giỡn?"

"Chị cũng không nên tới đây." Lâm Nhiên không chút e ngại.

"Tiểu Nhiên Nhiên, chị đột nhiên cảm thấy lần này chị tới đây là đúng rồi."

"Chị lại muốn làm gì?" Lâm Nhiên hiểu rõ Quan Sam, người phụ nữ này đôi lúc rất điên khùng.

Quan Sam cười ha ha, hất cằm lên, mắt nhìn về hướng mấy người vừa rời khỏi: "Mỹ nữ kia rất quen mắt, đã gặp qua ở đâu nhỉ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương