Editor: Gió
Lý Tinh Trạch không hề muốn đi ra, nhưng Tạ Chu Nghiêu thật sự tức giận rồi.
Anh nặng nề hất tay Lý Tinh Trạch ra, đi vào nhà tắm không quay đầu lại.

Sau một hồi yên lặng, tiếng nước chảy mơ hồ truyền ra.
Lý Tinh Trạch ảo não nắm tóc trước trán, trong đầu không tự chủ mà nhớ về chuyện vừa rồi.
Hắn biết mình tại sao lại mất kiềm chế.

Thấy Tạ Chu Nghiêu bị Ôn Thế Tước đối xử như vậy, nhìn thấy người đã từng chỉ thuộc về mình thể hiện khát vọng với người khác, ỷ lại vào tin tức tố của một người khác.
Mặc dù biết anh chưa bị đánh dấu, nhưng lòng đố kị trong tim vẫn dâng lên.
Dòng dã sáu năm, thêm một năm lại càng thêm trầm tĩnh.

Hắn như một con bù nhìn tiếp nhận tất cả sự sắp xếp của gia đình, thậm chí đến cả hôn nhân cũng chẳng thèm bận tâm.

Hắn là vì cái gì cơ chứ?
Hắn nằm trên giường, nhìn tấm ga trải giường lộn xộn trước mặt.
Vừa rồi Tạ Chu Nghiêu nằm trên tấm ga trải giường này, bị hắn hôn toàn thân đều run rẩy.

Hắn biết Tạ Chu Nghiêu có phản ứng với tin tức tố của hắn, nhưng hắn không dám chắc nguyên nhân là do phản ứng sinh lý, hay vẫn còn lý do khác nữa.
Hắn dùng lòng bàn tay vuốt ve hơi ấm còn sót lại trên chăn mềm, bên tai nghe tiếng nước chảy không ngừng, nặng nề nhắm mắt lại.
Kể từ sau lần thất tình đó thành tích của hắn tụt dốc không phanh, hắn bị Lý Hằng Sinh tàn nhẫn đánh một trận.

Một tuần sau, Lý Hằng Sinh đích thân dẫn Tạ Chu Nghiêu tới.
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác lần đầu gặp Tạ Chu Nghiêu.
Người nọ ăn mặc giản dị, có một gương mặt đẹp, tóc cũng rất mượt mà.

Khi Lý Hằng Sinh giới thiệu anh với Lý Tinh Trạch, anh không nội liễm như những người bình thường, ngược lại chủ động chào hỏi với mình.
Lý Tinh Trạch nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên chạm vào tay anh.

Tay anh rất đẹp, nắm trong tay rất mềm.

Thật giống như người này, cười lên tựa như ánh mặt trời dịu dàng của tháng ba, đến cả bụi bặm cũng đều trở nên đẹp đẽ.
Lý Hằng Sinh nói thành tích của Tạ Chu Nghiêu rất tốt, năm hai đại học đã học nhảy cấp, hiện tại lại được cử đi học nghiên cứu sinh.


Bảo hắn theo Tạ Chu Nghiêu học cẩn thận, đừng lúc nào cũng nghĩ tới đứa con gái không ra gì kia nữa.
Những câu nói này của Lý Hằng Sinh là nói cho mình hắn, hắn còn nhớ khi đó quay đầu nhìn, Tạ Chu Nghiêu đứng ở bãi tập cúi đầu xem tài liệu, cách ăn mặc của anh thật sự không bắt mắt chút nào, thậm chí còn để lộ chút keo kiệt.

Nhưng không biết tại làm sao lại khiến người ta không thể rời mắt.
Tiếng nước bên tai nhỏ dần, Lý Tinh Trạch đứng dậy, lấy giấy bút ở bàn bên cạnh viết xuống một dãy số.
Hấn biết Tạ Chu Nghiêu lúc này đi ra sẽ không muốn gặp hắn, cũng biết chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột.

Tạ Chu Nghiêu cần một khoảng thời gian để tiêu hóa.
Hắn đi tới cửa phòng tắm, gỡ cửa: “Chu Nghiêu, em biết tạm thời anh không muốn nhìn thấy em, em viết số điện thoại ở trên quyển sổ, cũng là số weixin của em.

Nếu như anh bĩnh tĩnh lại, muốn biết quá khứ của chúng ta thì hãy tìm em.

Em vẫn luôn chờ anh.”
Tạ Chu Nghiêu không đáp lại, anh căng thẳng nhìn cửa phòng tắm.

Mặc dù vừa rồi lúc vào đã khóa cửa, nhưng trong tiềm thức anh vẫn sẽ không yên tâm, sợ Lý Tinh Trạch đột nhiên xông vào.
Nhưng anh đợi một lúc, cũng chỉ nghe được tiếng đóng cửa.
Anh đóng van nước, dẫm lên sàn nhà đầy nước đi tới bên cửa, dán vào cửa nghe một lúc, xác nhận không có động tĩnh gì nữa mới lặng lẽ mở cửa.
Trong phòng không một bóng người, Lý Tinh Trạch đã đi thật rồi.
Anh nắm lấy chốt cửa, đôi mắt vốn trống rỗng lúc nhìn tới giấy bút trên bàn đột nhiên xuất hiện một chút anh sáng, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi tan biến.
Anh không đến xem dãy số ấy, quay người đi vào nhà tắm, tiếp tục cọ rửa vết thương ở gáy.
Một miếng da bị anh cạy thủng, móng tay vạch ra vết đỏ tím và giấu răng giao nhau, nhìn thôi cũng đủ khiếp sợ.

Anh lại giống như không cảm nhận được sự đau đớn, vẫn dùng nước tẩy rửa như cũ, mặt không biểu cảm nhìn bụng dưới.
Giọt nước giữa những sợi tóc như chuỗi trân châu không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhưng vẫn chưa thấy rõ liền tan biền.

Cũng giống như bảo bối quý giá nhất mà anh từng có, chưa kịp nhìn anh một cái, đã vĩnh viễn chết đi.
Tất cả những thứ này đều là do Lý Tinh Trạch gián tiếp tạo ra.

Mà anh, lại còn lưu luyến kẻ đầu sỏ ấy.
Anh vỗ về vết sẹo kia, khóe mắt đã ẩm ướt từ lâu lại trượt xuống hai hàng nước.


Anh tự sám hối trong lòng, mãi đến khi không còn cảm nhận được cảm giác lưu luyến vừa rồi nữa mới đóng van, choàng khăn tắm đi ra ngài.
Đêm đầu tiên trên tàu Viking vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ thuyền viên bắt buộc phải ở nguyên vị trí không được rời đi ra, tất cả mọi người đều vậy lại trên khoang ở mũi tàu.
Lửa trại cháy lên một ánh sáng rực rỡ, tất cả mọi người đều mặc quần áo thoải mái, túm năm tụm ba ngồi vây lại một chỗ.

Mấy đầu bếp Michelin đi theo trên thuyền đều đang bận rộn ở trong nhà bếp dựng tạm bên ngoài, để đảm bảo có thể lần lượt mang lên những món ăn theo yêu cầu.
Bữa tiệc của của tối đầu tiên là do Tống Thấm phụ trách sắp xếp, đương nhiên trên thuyền có một nửa số người là người của đoàn phim, vậy nên vài người phụ trách sinh hoạt cũng tham gia sắp xếp.
Mọi người vui vẻ hưởng thụ sâm panh và lửa trại, lắng nghe tiếng hát tuyệt mỹ và tiếng sóng biển giao thoa với nhau, hoặc giơ điện thoại lên tự sướng, chụp chung, hoặc hướng máy ảnh chụp biển khơi rộng lớn.

Trên mặt người nào người nấy đều ung dung, vui vẻ, nhưng cũng có người không muốn hòa nhập vào đám đông.
Chẳng hạn như Lý Tinh Trạch.
Hắn bưng ly rượu vang đứng dựa vào lan can, thi thoảng lại liếc nhìn về phía Tạ Chu Nghiêu cũng đang dựa vào lan can cách đó không xa.
Vì để ngăn ngừa tai nạn rơi xuống biển do thân thuyền xóc xảy, lan can của tàu Viking cao những 1m4.

Mặc dù sẽ tạo ra tầm nhìn không quá dễ chịu cho những hành khách thấp, nhưng lại rất an toàn.
Tạ Chu Nghiêu lười biếng dựa vào lan can, vừa rồi anh uống hơi nhiều rượu, bên cạnh lại không có ai.

Ôn Thế Tước dù xuất hiện, nhưng lúc bữa tiệc vừa bắt đầu ăn được một ít đồ ăn, sau đó cùng Gia Na nữ chính của đoàn phim rời đi, chưa thấy quay lại.
Lý Tinh Trạch quan sát rất lâu, phát hiện ra một chuyện.
Mặc dù thân phận của Tạ Chu Nghiêu là vị hôn phu của Ôn Thế Tước, lại là người phụ trách của bên đầu tư, thế nhưng mọi người lại coi anh như không khí.

Ngay cả bên cạnh nhân viên ánh sáng cũng có người vây quanh, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có mình anh uống rượu ăn thức ăn.
Nhưng anh cũng không thể hiện rằng mình quá để ý, tựa như đã thành một thói quen, ăn no thì cầm một chai rượu Tây và một cái ly, tự mình đi về phía lan can này ngồi, hướng về biển khơi mênh mông tiếp tục uống.
Lý Tinh Trạch sợ anh ở một mình xảy ra chuyện, liền ở trong một góc khuất nhìn anh.

Đến khi anh không động đậy nữa, đứng dậy dựa vào lan can đến khi tỉnh rượu mới tiến đến.
Lý Tinh Trạch vừa đi vừa cởi áo khoác của mình, muốn khoác thêm cho anh.

Đến khi đi tới bên cạnh anh mới phát hiện, anh đang đeo tai nghe nghe nhạc.
Anh nhắm mắt, cằm đặt trên cánh tay, miệng ngân nga theo tiếng nhạc.

Lý Tinh Trạch nghe được vài câu, không nhịn được bật cười.

Anh vẫn giống như năm ấy, không có khiếu âm nhạc chút nào, hát bài nào cũng có thể hát lệch điệu.
Vẫn nhớ lần đầu tiên anh hát lệch bị hắn hắn cười, vừa thẹn vừa giận đánh hắn, biểu cảm vô cùng sinh động, mặt đỏ nên cũng rất đẹp.
Lý Tinh Trạch khoác áo lên cho anh, lại gỡ tai nghe bên tai phải, đeo lên tai của mình.
Anh mở mắt, thấy người bên cạnh là Lý Tinh Trạch, ánh mắt trong phút chốc lạnh xuống.
Bài hát chưa hát hết đã bị ngừng, một nửa theo gió biển bay đi, một nửa tan biến ở trong lòng.
Anh ném áo khoác lại cho Lý Tinh Trạch, lấy lại tai nghe rồi định rời đi.
“Chu Nghiêu!” Áo khoác rơi trên mặt đất, Lý Tinh Trạch kéo tay anh lại.
Tạ Chu Nghiêu không giãy dụa, anh quay đầu, biểu cảm vô cùng phiền chán, nói: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
“Em muốn xin lỗi anh,” Lý Tinh Trạch trả lời một cách thành khẩn.
Tạ Chu Nghiêu chế nhạo nói: “Nếu như vì hành động ban sáng thì không cần đâu.

Chỉ là hôn một cái thôi mà, tôi coi như là mình bị chó cắn.”
Anh nói một cách khinh miệt, Lý Tinh Trạch cũng bị thái độ tàn nhẫn này làm cho tim đau nhói, nhưng không muốn chùn bước.

Tay dùng lực kéo anh lại, ôm anh chuyển góc độ, người ở đằng xa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lý Tinh Trạch.
Trong hơi thở của Tạ Chu Nghiêu toàn là mùi rượu, lúc bị hắn ôm vào lòng liền muốn đẩy ra, nhưng bị hắn đi trước một bước giam giữ lại giữa hắn và lan can.
“Cho em vài phút thôi, em sẽ kể chuyện của trước kia cho anh.

Nghe xong rồi rồi hẵng quyết định đẩy em ra hay không, nhé?”
Thời gian chạy thử của tàu Viking được xin từ rất sớm, nhưng cũng phải căn cứ vào tính toán của cục khí tượng mà quyết định.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ban ngày vạn dặm không mây, buổi tối trời thoáng có sao và trăng.

Mặc dù đêm đan đã bao phủ lấy biển rộng, vẫn phản chiếu ánh trăng vằng vặc cùng sóng nước lăn tăn
Ở trên mặt biệt tĩnh lặng tuyệt đẹp, ngồi trên một con tàu ngập tràn hơi thở trữ tình thế này, lại được người đã từng yêu dịu dàng ôm vào lòng.
Tạ Chu Nghiêu nhíu mày, anh lại đang tự hỏi có phải bản thân chuẩn bị chưa đủ.

Nếu không vì sao vừa đến gần Lý Tinh Trạch lại không nhịn được mà muốn dựa vào?”
Anh không từ chối ngay, Lý Tinh Trạch liền vui vẻ không thôi, kích động nói hết tất cả những lời buổi chiều sắp xếp rất nhiều lần ở trong lòng ra.
Từ chuyện hai người quen nhau thế nào, rồi sao lại yêu nhau, đến chuyện anh không đồng ý ở bên nhau, nhất định phải để Lý Tinh Trạch đỗ đại xong mới qua lại.

Rồi đến chuyện kỳ phát tình của anh tới đột ngột thế nào, Lý Tinh Trạch lại ôm lấy anh ra sao.
Khi nghe đến đây, hô hấp của Tạ Chu Nghiêu đã hơi không ổn định.
Anh không biết Lý Tinh Trạch có phải cố tình hay không nữa, làm gì có ai mà miêu tả quá trình làm chuyện đó tỉ mỉ đến từng cái giơ tay nhấc chân cơ chứ.

Nhất định là bắt anh nghe chuyện giường chiếu tỉ mỉ mà kiều diễm, mà nhân nhân vật chính mồ hôi nhễ nhại kia chính là anh chứ ai.
Lý Tinh Trạch vẫn quan sát phản ứng của anh, anh không phải không biết Lý Tinh Trạch muốn nhìn ra điều gì.

Vậy nên anh sắp không kiên trì được nữa rồi, rượu có thể khiến chuyện hỏng bét, vẫn nên chờ đến lúc tỉnh táo mà đọ sức với Lý Tinh Trạch.

Anh nói Lý Tinh Trạch im miệng, nói mình không muốn nghe nữa, muốn nôn.
Lý Tinh Trạch thật sự ngậm miệng, nhưng không buông anh ra, để anh xoay mặt về phía biển, cánh tay xuyên qua nách luồn xuống, sờ lên bụng của anh.
Vốn dĩ Lý Tinh Trạch định xoa xoa dạ dày của anh, để anh dễ chịu hơn, không ngờ động tác này lại kích động bản năng của anh.

Anh không nghĩ gì cả liền đẩy cánh tay kia ra, viền mắt trong phút chốc cũng đỏ bừng lên, như một con chuột túi bị thương, lập tức lùi mấy bước ra ngoài.
“Chu Nghiêu?” Lý Tinh Trạch không biết tại sao đột nhiên anh lại tức giận, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng sự thù hận trong ánh mắt anh.
“Đừng động vào tôi!” Tạ Chu Nghiêu nghiến răng nhìn hắn.
“Được, em không động vào anh, anh đừng kích động.” Lý Tinh Trạch thuận theo ý anh mà nói.
Tạ Chu Nghiêu siết chặt nắm tay, cứ siết rồi lại thả mấy lần liền, mãi đến khi lấy lại bình tĩnh mới thả lỏng ra.
Nỗi hận trong ánh mắt vừa rồi tựa như một cơn ảo giác, anh khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm vốn có: “Tôi mệt rồi, muốn quay về ngủ.”
“Vậy những gì em vừa nói anh có ấn tượng gì không?” Lý Tinh Trạch không cản anh, nhưng muốn biết anh đã nhớ ra mình chút nào chưa.
Tạ Chu Nghiêu nhàn nhạt nhìn hắn, đang định trả lời, thì giọng nói của một người phụ nữ chen vào: “Tinh Trạch, điện thoại của cậu, Tưởng tiểu thư gọi tới.”
Tống Thấm cầm điện thoại của hắn đưa qua, lúc này hắn mới nhớ ra buổi họp trước khi khai tiệc vừa nãy hắn để điện thoại trên bàn.
Hắn ảo não nhận lấy, định nói hai câu với Tưởng Lê rồi cúp.

Tạ Chu Nghiêu cũng không chờ hắn, xoay người đi về phía cabin.
Tống Thấm ở ngay bên cạnh, Lý Tinh Trạch chỉ có thể trơ mắt nhìn anh xa dần, cuối cùng biến mất sau cánh cửa cabin.
“Tinh Trạch, cậu có đang nghe không thế?” Tưởng Lê nói mấy câu liền nhưng lại chẳng thấy Lý Tinh Trạch trả lời, tưởng là tín hiệu không tốt, hỏi lại một lần nữa.
Lý Tinh Trạch khẽ thở dài: “Cậu quyết định là được rồi.”
“Quà sinh nhật của mẹ cậu sao tôi tự mình quyết định được? Dù thế nào cũng cho tôi vài ý kiến đi.” Tưởng Lê bất mãn nói.
Nhìn về mặt biển yên ả, Lý Tinh Trạch do dự trong chốc lát, vẫn quyết định nói rõ với Tưởng Lê ý định của mình.
“Tưởng Lê.” Hắn gọi.
“Nói đi, có phải nghĩ ra chọn cái gì rồi không?” Giọng nói của Tưởng Lê lúc nào cũng kèm nụ cười.
“Không phải.” Lý Tinh Trạch dừng một lát: “Tôi muốn nói là, chúng ta gì lợi ích của gia tộc mới ở bên nhau, nếu thật sự kết hôn rồi đối với cậu hay là tôi đều không công bằng.”
Tưởng Lê yên lặng trong khoảnh khắc.

Lý Tinh Trạch cho rằng cô đang đợi mình nói tiếp, không ngờ cô lại chủ động hỏi.

“Vậy nên là? Cậu muốn chia tay?”
Lý Tinh Trạch không trả lời ngay.
Áo khoác bên chân đã được Tống Thấm nhặt lên khoác trên vai hắn, nhưng thân thể hắn đã bị giá biển thổi lạnh cóng, trong cổ họng cũng tràn ngập vị rỉ sắt.

Hắn nhìn tay phải của mình, hắn vẫn còn nhớ cảm giác khi nãy ôm Tạ Chu Nghiêu.

Buổi tối không có sự quấy nhiễu của tin tức tố, nhưng ý nghĩ muốn có được Tạ Chu Nghiêu của hắn còn mãnh liệt hơn ban ngày nhiều.
Hắn biết, mặc dù Tạ Chu Nghiêu không nhớ bất cứ điều gì, mặc dù tương lai có lẽ cũng sẽ không về bên hắn, hắn không thể lại yên lặng thỏa hiệp được.
“Xin lỗi, tôi không thể đính hôn với cậu.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương