Editor: Gió
Nếu đã quyết định nói chuyện cùng Ôn Thế Tước, Lý Tinh Trạch cũng không lãng phí thời gian nữa.

Hắn bảo Tạ Chu Nghiêu nghỉ ngơi thật tốt, mình thì đi tìm Ôn Thế Tước.
Nhưng hắn vừa bước chân ra khỏi phòng, liền bị Tống Thấm vội vã chạy tới chặn lại.
Tống Thấm nói gọi điện thoại cho hắn hắn không nghe, bên phòng máy xảy ra một số vấn đề cần hắn đến xử lý gấp.
Hắn hỏi là vấn đề gì.

Sắc mặt Tống Thấm vô cùng xấu, nói nhỏ: “Hệ đống tự động thoát nước có trục trặc, kỹ sư của chúng ta đã kiểm tra rồi, không phải do người gây ra.

Thủ tục bên đó tồn tại lỗ hổng không có cách nào sửa chữa được, nhưng lúc trước kiểm tra lại không phát hiện ra.”
“Lỗ hổng gì?”
“Trong quá trình thoát nước sẽ xuất hiện vận hành đảo ngược có tỉ lệ xảy ra rất thấp, vừa rồi vừa xuất hiện một lần như vậy, cũng may là phát hiện kịp thời, trước mắt thì không sao cả.”
Nhớ tới tình trạng vừa xảy ra, Tống Thấm vẫn còn khiếp sợ.

May mà Lý Tinh Trạch đã ra một nguyên tắc cứng rắn là vào thời gian chạy thử bất cứ hệ thống tự động nào cũng phải có người giám sát 24 tiếng.

Nếu không vào lúc chạy chính thức rồi mới phát hiện ra vấn đề này, vậy thì sẽ lớn chuyện.

Dù sao thì chuyện liên quan đến an toàn tàu biển, hở một cái là ảnh hưởng đến mạng sống của hàng nghìn người, tin tức xấu như vậy sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự ổn định của cả tập đoàn.
Sắc mặt Lý Tinh Trạch cũng thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì? Trước chuyến chạy thử không phải đã từng theo dõi các hệ thống rất nhiều lần rồi sao? Chị đã xác nhận lại với ông Mã chưa?”
“Ông Mã nói ông ấy đã sắp xếp phòng thí nghiệm để kiểm tra rồi, tôi cũng đã liên lạc với Hoàng Dược Văn, bảo hắn tìm những tài liệu liên quan đến bên trong hệ thống này để làm số liệu phân tích rồi.

Nhưng tôi vẫn chưa báo cáo với bên tập đoàn, cậu xem có nên gửi tin tức về đó không?” Tống Thấm hỏi
Lý Tinh Trạch nghĩ một chốc, rồi nói: “Trước mắt thì đừng báo.

Những dự án này đều phải qua kiểm tra của Lý Trác Dương nếu thật sự có mối nguy ngầm ở trong hệ thống, có thể còn chưa báo lên được hội đồng quản trị thì đã bị anh ta đè xuống rồi.”

“Vậy có cần xác nhận với công ty phụ trách hệ thống này không?”
“Không cần.

Hệ thống này là do đối phương nghiên cứu, cho dù đối phương có biết hay không thì một khi chuyện này truyền ra ngoài, quyền chủ động không còn nằm trong tay chúng ta nữa.” Lý Tinh Trạch phân phó: “Chị bảo ông Mã với Hoàng Dược Văn đừng làm ầm lên, nội bộ chúng ta xác nhận rõ vấn đề này đã rồi tính tiếp.”
Ông Mã và Hoàng Dược Văn đều là nhân viên của bộ phận phát triển, là những trụ cột mà Lý Tinh Trạch mời về từ công ty khác sau khi vào bộ phận phát triển.

Họ không liên quan gì đến Lý thị, đều là những nhân viên kỹ thuật một lòng dốc sức nghiên cứu, vậy nên Lý Tinh Trạch yên tâm để họ đi xử lý việc trước.
“Vậy tôi đi thông báo, bảo mấy người họ đừng để lộ tin tức.” Tống Thấm nói.
“Có những người nào biết rồi?”
Tống Thấm nói ra vài cái tên, đều là người chủ quản có chức vị liên quan.

Lý Tinh Trạch nói: “Gọi bọn họ đến phòng tôi ngay lập tức, họp tạm thời trước đã.”
Tống Thấm xoay người đi thông báo, Lý Tinh Trạch quay đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt.

Trước khi ra ngoài hắn còn ăn trưa cùng Tạ Chu Nghiêu, Tạ Chu Nghiêu ở trong ngực hắn ngáp liên tục, có lẽ giấc ngủ này của anh sẽ rất say.

Hắn đi tới phòng làm việc của mình trước, giải quyết phiền toái trước mắt xong rồi mới đi tìm Ôn Thế Tước.
Nhưng hắn không biết được rằng, sau khi hắn bước chân ra khỏi phòng, Tạ Chu Nghiêu đã gọi ngay cho Ôn Thế Tước.
Ôn Thế Tước đang ôm Gia Na nằm phơi nắng trên boong tầu tầng bốn, nghe nói Lý Tinh Trạch sắp tới tìm mình, hắn liền đuổi Gia Na đi, thấp giọng hỏi có chuyện gì.
Tạ Chu Nghiêu kể chuyện Lý Tinh Trạch đã tra được hết mọi thứ, cũng nói thật chuyện đã làm lành với Lý Tinh Trạch.
Sau khi anh nói xong Ôn Thế Tước liền yên lặng.
Nghe tiếng sóng biển truyền tới từ đầu dây bên kia, Tạ Chu Nghiêu chẳng cảm thấy gì cả.

Mặc dù Ôn Thế Tước không quá quan tâm chuyện của anh và Lý Tinh Trạch, nhưng anh cũng không dám chắc Ôn Thế Tước biết anh phá loạn kế hoạch thành như bây giờ liệu có nổi giận hay không.
Cũng may Ôn Thế Tước không khiến anh thấp thỏm lâu, chỉ yên lặng một lúc rồi nói: “Cậu nghĩ kĩ rồi chứ?”
Anh tưởng rằng Ôn Thế Tước ít nhiều sẽ mắng anh vài câu, không ngờ lại chỉ nói một câu không nóng không lạnh như vậy.

Ôn Thế Tước thậm chí còn không hỏi vì sao anh với Lý Tinh Trạch lại làm lành.

Tạ Chu Nghiêu nắm chặt điện thoại nói: “Nghĩ kĩ rồi.”
“Được rồi, để tôi nói chuyện với cậu ta.” Ôn Thế Tước cũng không lằng nhằng, dứt khoát như thế này khiến Tạ Chu Nghiêu cảm thấy bất ngờ, không nhịn được mà hỏi: “Anh không giận sao?”
Bên kia lại truyền tới tiếng sóng biển vô cùng rõ ràng, sau đó là giọng cười nhạo quen thuộc: “Giận cái gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, ngay từ đâu tôi đã biết cậu sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu mà.”
Trước kia khi đối diện với những lời thế này, Tạ Chu Nghiêu đều sẽ đốp lại, nhưng lần này anh lại không có ý định đó.
Anh nói: “Thế Tước.”
Anh rất ít khi gọi như vậy, người đầu dây bên kia yên lặng trong chốc lát, giọng nói vô cùng vững vàng: “Làm sao?”
Trong mắt Tạ Chu Nghiêu có chút ý cười ấm áp: “Cảm ơn anh.”
Đầu đầy bên kia lại yên lặng, anh cũng không nói thêm gì nữa, cứ nhìn trần nhà rồi chờ.

Đến khi Ôn Thế Tước không nhịn được mà cất lời: “Được rồi, cậu cứ yên tâm mà ngủ cho ngon đi, tôi sẽ không bắt nạt cậu ta đâu.”
Ôn Thế Tước cúp máy, nhìn bọt sóng không ngừng cuồn cuộn trước mắt, có kích động muốn ném điện thoại xuống.
Ngày này cuối cùng rồi cùng sẽ phải tới, mặc dù ngay từ khi bắt đầu gã đã biết sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng đến khi Tạ Chu Nghiêu thật sự tha thứ cho Lý Tinh Trạch, quay về cái ôm của Lý Tinh Trạch một lần nữa, gã vẫn khó mà tiếp nhận nổi.
Cảm giác này bắt đầu từ khi nào, bản thân gã cũng không biết nữa.

Nhưng có một điều gã biết rất rõ, gã là con trai của kẻ bạo hành, cùng là người không có tư cách để yêu cầu Tạ Chu Nghiêu nhất trên thế gian này.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Tạ Chu Nghiêu rõ ràng rất bình thường.

Nhưng từ lần thứ hai trở đi, Tạ Chu Nghiêu chỉ cần vừa nhìn thấy gã liền mất kiểm soát, thậm chí có hai lần kích động đến són cả ra quần.
Gã đã từng hỏi bác sĩ về chuyện này, bác sĩ kết luận có lẽ là có liên quan đến ngoại hình.
Gã liền hiểu ra, lần đầu tiên gặp mặt, vì mắt hơi sưng nên hắn vẫn luôn đeo kính đen.
Gã rất giống Ôn Thành Khôn, mặc dù không phải giống hoàn toàn, nhưng ngũ quan thật sự có dáng vẻ của Ôn Thành Khôn.

Vậy nên chỉ cần thấy gã, ánh mắt của Tạ Chu Nghiêu đều ngập tràn thù hận.
Gã không biết Ôn Thành Không rốt cuộc đã hành hạ Tạ Chu Nghiêu bằng thủ đoạn gì mà khiến anh thành ra như vậy, mãi cho đến khi xem được báo cáo khẩu cung của người giúp việc và bác sĩ gia đình.

Ôn Thành Không không sai người đánh chửi Tạ Chu Nghiêu, thậm chí đến cả ngôi biệt thự nhốt anh cũng không thèm tới.

Chỉ để anh phải trơ mắt nhìn con mình chết đi, chỉ trong một thời gian dài không cho anh ăn no, khiến anh trở lên điên dại trong nỗi tuyệt vọng mà anh tự tạo ra, để rồi đến cuối cùng sẽ suy sụp.
Từ nhỏ Ôn Thế Tước cũng chưa từng được cảm nhận được tình cha.

Nhưng gã và Lý Tinh Trạch không giống nhau, gã là con trai duy nhất của Ôn Thành Khôn, chỉ là Ôn Thành Khôn không có hứng quan tâm gã.
Người kia thích lưu luyến trong đám đàn bà, thích theo đuổi danh vọng, trục lợi, thứ duy nhất không thích đó là gia đình.
Gã không ỷ lại vào Ôn Thành Khôn, cũng không đến mức hận, dẫu sao thì từ nhỏ đến lớn Ôn Thành Không đều cho gã đủ tiền và tự do.

Nhưng gã thật sự không ngờ rằng người cha coi trọng danh tiếng của gã lại có thể làm những chuyện như mua bán người hay giam cầm người khác.
Ôn Thế Tước xoay người lại, dựa lưng vào lan can, xuất thần mà nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh thẳm.
Bác sĩ phải mất tới gần hai năm mới chữa khỏi được tâm bệnh của Tạ Chu Nghiêu, mà hắn cũng đạt được hiệp nghị phân chia Lý thị cùng Tạ Chu Nghiêu.

Khoảng thời gian chuẩn bị tiến hành ấy, bên ngoài Tạ Chu Nghiêu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong lại bừng bừng ngọn lửa hận thù.
Gã biết, nếu như không phải gã giúp đỡ trong việc trả thù Lý Hằng Sinh thì Tạ Chu Nghiêu căn bản sẽ không thèm nhìn gã.
Ôn Thế Tước nhắm hai mắt lại, cười không ra tiếng.
=====
Vốn tưởng rằng Lý Tinh Trạch sẽ mau tới, nhưng đến buổi tối ngày hôm đó cũng không thấy Lý Tinh Trạch xuất hiện.

Sau đó Tống Thấm tới báo cho gã, nói rằng Lý Tinh Trạch có chính sự phải giải quyết, hai ngày nữa sẽ cùng hắn nói chuyện sau.
Gã biết bình thường Lý Tinh Trạch ở trên thuyền cũng phải xử lý chuyện của công ty, liền kiên nhẫn chờ đợi.

Chạng vạng ngày thứ ba, Tống Thấm lại tới tìm gã, nói rằng Lý Tinh Trạch vẫn còn ở phòng làm việc không đi được, mong gã có thể tới đó.
Phòng làm việc của Lý Tinh Trạch ở khu hành chính của tàu Viking, là khu vực giám sát mà ra vào cần phải có cả vân tay và mống mắt.

Ôn Thế Tước là người ngoài đương nhiên chưa từng tới đó.
Tống Thấm dẫn gã vào, sau khi vào trong phòng làm việc, gã mới thấy Lý Tinh Trạch ngồi ở trên ghế sô pha ở trong phòng tiếp khách cách vách, đang nghỉ ngơi, khuôn mặt cũng hiện lên sự mệt mỏi.
Tống Thâm mời gã ngồi vào một bên khác của ghế sô pha, pha cà phê cho hắn xong liền ra ngoài.
Ôn Thế Tước nhìn xung quanh: “Sao lại tới đây, không sợ tôi nhìn thấy tài liệu quan trọng à?”
Trên bàn Lý Tinh Trạch rải đầy các loại tài liệu khác nhau, chỉ là ở bốn góc của phòng làm việc, đều có camera giấu kín nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.
Ôn Thế Tước nâng cốc cà phê lên, thổi hơi nóng bên ngoài định uống một hớp, kết quả Lý Tinh Trạch lại mở mắt ra nhìn gã trước: “Chuyện anh và Chu Nghiêu muốn làm tôi đã biết rồi.”
Ôn Thế Tước lại đặt cốc cà phê xuống: “Rồi sao?”

Dáng vẻ chẳng có gì đáng ngạc nhiên của gã, Lý Tinh Trạch cũng không muốn vòng vo với gã: “Tôi có thể không nhúng tay vào việc thu mua cổ phần của anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi, sau khi xong việc phải chia cho Chu Nghiêu một nửa.”
Ôn Thế Tước buồn cười nhìn hắn: “ Đây là chuyện của tôi và Tạ Chu Nghiêu, không cần người thứ ba phải can thiệp.”
Dù Tạ Chu Nghiêu đã từng nói chuyện này ở trong điện thoại, Ôn Thế Tước vẫn còn chưa cảm thấy thoải mái.

Đặc biệt là thấy Lý Tinh Trạch bày ra dáng vẻ che chở cho Tạ Chu Nghiêu, Ôn Thế Tước thật sự rất muốn cười.
Với gã, Lý Tinh Trạch chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, mới ra trường được có hai năm.

Ngoài việc có chút tài trong việc đóng tàu ra, thì những chuyện khác đều chẳng ra sao cả.

Nhất là địa vị ở công ty, chức quyền còn không cao bằng mấy vị giám đốc là người ngoài.
Người như vậy có tư cách gì mà bàn điều kiện với gã chứ?
“Nếu như tôi biết chuyện anh làm rồi, chỉ cần tìm người điều tra, rồi công khai chuyện này ra ngoài, anh sẽ chẳng còn cơ hội nữa.” Lý Tinh Trạch không bị chọc giận, vẫn không cảm xúc mà nhìn gã.
Ôn Thế Tước cũng không phải thật sự muốn tranh luận.

Hơn nữa chuyện đã tiến triển đến bước này, Lý Tinh Trạch chịu chủ động hợp tác, gã cầu còn chả được.
Gã lùi một bước nói: “Vậy dựa vào cái gì để tôi tin tưởng là cậu sẽ không nói ra.”
Lý Tinh Trạch nhìn gã, lấy usb trong túi ra quơ quơ: “Nếu như anh đồng ý, tôi cho anh một thông tin.

Chỉ cần thông tin này lộ ra, cổ phần của Lý thị chắc chắn sẽ bị dao động, đây là thời cơ tốt nhất để anh thu mua quy mô lớn.

Nếu không để đêm dài lắm mộng, e rằng Lý Hằng Sinh một ngày đó cũng sẽ phát hiện ra.”
Ôn Thế Tước thản nhiên đánh giá Lý Tinh Trạch.
Gã không biết trong usb có cái gì, nhưng trong ánh mắt Lý Tinh Trạch có thể nhìn ra được rằng hơn nửa những gì Lý Tinh Trạch nói là sự thật.
Thông tin gì mà có thể khiến giá cổ phiêu của Lý thị bị dao động?
Trong chốc lát Ôn Thế Tước cũng không đoán ra được, nhưng lại khiến hắn có chút tò mò, gã nói: “Dù thế nào thì cũng là công ty nhà cậu, sao cậu không để ý chút nào thế.

Chu Nghiêu quan trọng với cậu đến thế sao? Đáng để cậu lấy cả Lý thị ra để đổi lấy?”
Lý Tinh Trạch cười khẩy, nói: “Không phải anh đã điều tra tôi từ lâu rồi sao? Không phải từ lâu đã biết rõ điều gì là quan trọng nhất với tôi sao?”
Thứ mà Lý Tinh Trạch coi trọng nhất, ngoài tàu Viking ra thì chính là Tạ Chu Nghiêu.

Ôn Thế Tước nhìn chằm chằm usb trong tay gã, dường như đột nhiên hiểu ra, ngồi thẳng dậy nói: “Tàu Viking có vấn đề?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương