Ánh Lửa Mùa Đông
-
Chương 68
Nhìn thoáng qua biểu hiện của tiên sinh nhà mình, lão quản gia lại nói tiếp một câu," Tiểu thư... cô ấy luôn đợi bên ngoài phòng mổ, đợi đến khi bác sĩ đi ra, nói ngài đã qua khỏi con nguy kịch, cô ấy mới rời đi."
Hoàng Phủ Diệu Dương hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng on khi nãy rất nhiều, "cô ấy còn nói gì nữa không?"
Lão quản gia cẩn thận đưa chiếc nhẫn cho anh, "Tiểu thư nói, nhờ tôi trả lại cái này cho ngài..."
Giờ chiếc nhẫn kim cương vàng trong tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát, "Còn gì nữa không?"
Lão quản gia do dự một chút, có chút lo lắng, nếu lão nói ra lời Lãnh Tiểu Dã để lại, anh sẽ phản ứng như thế nào.
Bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương liếc lão một cái.
Lão quản gia bất đắc dĩ, đành phải đem lời Lãnh Tiểu Dã nói ra, "Tiểu thư nói... Lần này cô ấy cứu ngài một mạng, nếu ngài giữ gìn ân tình này, thì đừng quấy rầy cô ấy nữa!"
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dưng nắm chặt lại, ghim truyền dịch trên bàn tay chạy lệch lại, lập tức khiến máu chảy ngược lên ống.
"Bá tước tiên sinh." Lão quản gia vội vàng đỡ lấy tay anh, "Ngài đừng giận, thực ra tiểu thư... cô ấy cũng quan tâm đến ngài, nếu không, cô ấy đã không đưa ngài đến bện viện... Cái hòn đảo nhỏ nơi ngài rơi xuống, chỉ cách nơi này bảy tam km, nếu muôn trốn, cô ấy hoàn toàn có thể từ nơi đó chạy đi..."
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng, "Ông có phái người đi theo cô ấy không?"
Giọng nói lão quản gia có chút bất đắc dĩ, "Có phái, nhưng... Chưa kịp đi theo tiếp, đã bị cô bỏ lại."
"Cử người đi sân bay, trạm xe lửa, khách sạn... Rất có khả năng, cô ấy sẽ xuất hiện tại những nơi đó, bằng bất cứ giá nào, phải tìm được cô ấy về."
"Tôi đã sắp xếp người đi cả rồi, nhất định sẽ sớm có tin tức cho ngài."
Hoàng Phủ Diệu Dương trầm mặc một lát, "cô ấy có bị thương không?
"Chỉ bị trầy da một chút thôi, không có nguy hiểm gì cả."
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn lão quản gia, "Ông vừa nói, cô ấy cởi đồ thể thao giúp tôi cầm máu, vì thế... Các người đều thấy cơ thể cô ấy?"
Lão quản gia cảm nhận được trong mắt anh tràn đầy sát y, vội vàng giải thích, "Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, tôi không chú tới, tôi nghĩ... Cả người khác cũng vậy."
Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, nên đương nhiên hiểu rõ tính cách anh, nếu anh để để ý vật gì đó, thì tính chiếm hữu của anh rất mạnh.
Lão quản gia đã theo anh hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy, anh để cho một người không cùng thế giới ra oai với anh, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chăn anh vô cùng để ý tới Lãnh Tiểu Dã.
Nếu bị anh biết bọn bảo vệ thấy được bộ dạng chỉ mặc đồ lót của Lãnh Tiểu Dã, anh không tức đến mức giết người mới lạ.
Hoàng Phủ Diệu Dương hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng on khi nãy rất nhiều, "cô ấy còn nói gì nữa không?"
Lão quản gia cẩn thận đưa chiếc nhẫn cho anh, "Tiểu thư nói, nhờ tôi trả lại cái này cho ngài..."
Giờ chiếc nhẫn kim cương vàng trong tay, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát, "Còn gì nữa không?"
Lão quản gia do dự một chút, có chút lo lắng, nếu lão nói ra lời Lãnh Tiểu Dã để lại, anh sẽ phản ứng như thế nào.
Bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương liếc lão một cái.
Lão quản gia bất đắc dĩ, đành phải đem lời Lãnh Tiểu Dã nói ra, "Tiểu thư nói... Lần này cô ấy cứu ngài một mạng, nếu ngài giữ gìn ân tình này, thì đừng quấy rầy cô ấy nữa!"
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dưng nắm chặt lại, ghim truyền dịch trên bàn tay chạy lệch lại, lập tức khiến máu chảy ngược lên ống.
"Bá tước tiên sinh." Lão quản gia vội vàng đỡ lấy tay anh, "Ngài đừng giận, thực ra tiểu thư... cô ấy cũng quan tâm đến ngài, nếu không, cô ấy đã không đưa ngài đến bện viện... Cái hòn đảo nhỏ nơi ngài rơi xuống, chỉ cách nơi này bảy tam km, nếu muôn trốn, cô ấy hoàn toàn có thể từ nơi đó chạy đi..."
Ngón tay Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng, "Ông có phái người đi theo cô ấy không?"
Giọng nói lão quản gia có chút bất đắc dĩ, "Có phái, nhưng... Chưa kịp đi theo tiếp, đã bị cô bỏ lại."
"Cử người đi sân bay, trạm xe lửa, khách sạn... Rất có khả năng, cô ấy sẽ xuất hiện tại những nơi đó, bằng bất cứ giá nào, phải tìm được cô ấy về."
"Tôi đã sắp xếp người đi cả rồi, nhất định sẽ sớm có tin tức cho ngài."
Hoàng Phủ Diệu Dương trầm mặc một lát, "cô ấy có bị thương không?
"Chỉ bị trầy da một chút thôi, không có nguy hiểm gì cả."
Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn lão quản gia, "Ông vừa nói, cô ấy cởi đồ thể thao giúp tôi cầm máu, vì thế... Các người đều thấy cơ thể cô ấy?"
Lão quản gia cảm nhận được trong mắt anh tràn đầy sát y, vội vàng giải thích, "Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, tôi không chú tới, tôi nghĩ... Cả người khác cũng vậy."
Lão là người nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lớn lên, nên đương nhiên hiểu rõ tính cách anh, nếu anh để để ý vật gì đó, thì tính chiếm hữu của anh rất mạnh.
Lão quản gia đã theo anh hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên, lão nhìn thấy, anh để cho một người không cùng thế giới ra oai với anh, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chăn anh vô cùng để ý tới Lãnh Tiểu Dã.
Nếu bị anh biết bọn bảo vệ thấy được bộ dạng chỉ mặc đồ lót của Lãnh Tiểu Dã, anh không tức đến mức giết người mới lạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook