Ánh Lửa Mùa Đông
-
Chương 51
"Tiên sinh!"
Lão quản vội vàng kêu lên, chỉ thấy thân thể Hoàng Phủ Diệu Dương ở giữa không trung tạo thành mộtvệt mờ, hạ xuống bể bơi, khiến nước bắn tung tóe thành một mảnh bột nước.
Đứng trước cửa sổ bị vỡ, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương từ dưới nước ngoi lên, lão quản gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước lạnh lập tức đem cỗ nhiệt kia ngăn chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh bới tới bể bơi, bơi vào bờ, bỏ ra chiếc áo choàng tấm ẩm ướt lại.
"Tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng mang tới một chiếc áo choàng tấm mới.
Nâng tay nhận lấy, liến mắt nhìn lên sân bay, giọt nước còn vươn lại trên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Nha đầu chết tiệt kia, cô đừng mong chạy thoát!"
...
...
trên đài.
Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng xuyên qua nóc, lấy một vật bằng kim loại từ trên người ra.
Đây là lúc trước cùng Hoàng Phủ Diệu Dương đi tham quan, cô thuận tay sờ tới sờ lui tìm kiếm, côthuận tay đem chiếc chìa khóa mở cửa trực thăng ra.
Phía sau bọn bảo vệ hô to gọi nhỏ, nhưng cô không hề để ý tới.
cô biết, bọn họ sẽ không dám nổ súng.
Bởi vì cái tên tự phụ Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chăn sẽ không giết cô.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, bọn bảo vội vàng la lớn tiếng.
"Lập tức dừng lại!"
"Giơ hai tay lên, không được động đậy!"
"Tôi sẽ nổ súng đấy!"
...
Nhưng, không ai dám nổ súng.
Đùa cái gì chứ, bá tước nhà mình có lện, muốn bắt sống được cô, không được làm cô bị thương, nên bọn họ ai dám nổ súng với cô.
Khiến người này bị thương, đến lúc đó, không chừng cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, vì vậy, bọn họ không thể làm được.
Kéo cửa khoang thuyền, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng bước vào trực thăng, nhanh tay đóng lại.
Cầm lấy tai nghe đeo lên tai, ân xuống cái nút, trực thăng lập tức khỏi động.
Cánh quạt trực thăng nhanh chóng chuyển động, làm nổi lên một cơn gió lớn.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đo một cái, cô đã cách bọn bảo vệ năm mét, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, chiếc trực thăng nhanh chóng rời khỏi đường băng.
Hai người bảo vệ sốt ruột chạy lấy đà nhào tới, muốn bắt được chiếc cánh máy bay dưới.
Nhưng rốt cuộc lại châm một bước, Lãnh Tiểu Dã đã bay lên cao, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng bay vào đêm khoog.
Chiếc trực thăng rời khỏi bãi đậu, lái về phía sau.
Ánh mắt cô lập tức đảo qua một người, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng quay lại nhìn.
Chỉ thấy sau lan can, một bóng hình cao lớn trong tay cầm theo một khẩu súng, ngạo nghễ đưng đấy.
Phía sau là biển đêm, làm nổi bật thân ảnh mặc áo choàng tắm màu trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, ngọn đen trên trực thăng chiếc xuống bộ dáng anh, mái tóc rám năng nhẹ nhàng thổi như một ngọn lửa vàng cháy rực.
Lão quản vội vàng kêu lên, chỉ thấy thân thể Hoàng Phủ Diệu Dương ở giữa không trung tạo thành mộtvệt mờ, hạ xuống bể bơi, khiến nước bắn tung tóe thành một mảnh bột nước.
Đứng trước cửa sổ bị vỡ, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương từ dưới nước ngoi lên, lão quản gia mới thở phào nhẹ nhõm.
Nước lạnh lập tức đem cỗ nhiệt kia ngăn chặn lại, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh bới tới bể bơi, bơi vào bờ, bỏ ra chiếc áo choàng tấm ẩm ướt lại.
"Tiên sinh!" Lão quản gia vội vàng mang tới một chiếc áo choàng tấm mới.
Nâng tay nhận lấy, liến mắt nhìn lên sân bay, giọt nước còn vươn lại trên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.
"Nha đầu chết tiệt kia, cô đừng mong chạy thoát!"
...
...
trên đài.
Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng xuyên qua nóc, lấy một vật bằng kim loại từ trên người ra.
Đây là lúc trước cùng Hoàng Phủ Diệu Dương đi tham quan, cô thuận tay sờ tới sờ lui tìm kiếm, côthuận tay đem chiếc chìa khóa mở cửa trực thăng ra.
Phía sau bọn bảo vệ hô to gọi nhỏ, nhưng cô không hề để ý tới.
cô biết, bọn họ sẽ không dám nổ súng.
Bởi vì cái tên tự phụ Hoàng Phủ Diệu Dương kia, chắc chăn sẽ không giết cô.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, bọn bảo vội vàng la lớn tiếng.
"Lập tức dừng lại!"
"Giơ hai tay lên, không được động đậy!"
"Tôi sẽ nổ súng đấy!"
...
Nhưng, không ai dám nổ súng.
Đùa cái gì chứ, bá tước nhà mình có lện, muốn bắt sống được cô, không được làm cô bị thương, nên bọn họ ai dám nổ súng với cô.
Khiến người này bị thương, đến lúc đó, không chừng cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, vì vậy, bọn họ không thể làm được.
Kéo cửa khoang thuyền, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng bước vào trực thăng, nhanh tay đóng lại.
Cầm lấy tai nghe đeo lên tai, ân xuống cái nút, trực thăng lập tức khỏi động.
Cánh quạt trực thăng nhanh chóng chuyển động, làm nổi lên một cơn gió lớn.
Liếc mắt nhìn đồng hồ đo một cái, cô đã cách bọn bảo vệ năm mét, Lãnh Tiểu Dã giơ khóe môi lên, chiếc trực thăng nhanh chóng rời khỏi đường băng.
Hai người bảo vệ sốt ruột chạy lấy đà nhào tới, muốn bắt được chiếc cánh máy bay dưới.
Nhưng rốt cuộc lại châm một bước, Lãnh Tiểu Dã đã bay lên cao, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc trực thăng bay vào đêm khoog.
Chiếc trực thăng rời khỏi bãi đậu, lái về phía sau.
Ánh mắt cô lập tức đảo qua một người, Lãnh Tiểu Dã theo bản năng quay lại nhìn.
Chỉ thấy sau lan can, một bóng hình cao lớn trong tay cầm theo một khẩu súng, ngạo nghễ đưng đấy.
Phía sau là biển đêm, làm nổi bật thân ảnh mặc áo choàng tắm màu trắng của Hoàng Phủ Diệu Dương, ngọn đen trên trực thăng chiếc xuống bộ dáng anh, mái tóc rám năng nhẹ nhàng thổi như một ngọn lửa vàng cháy rực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook