Ánh Lửa Mùa Đông
-
Chương 35
"Hả?!"
Lãnh Tiểu Dã đang nhìn một chú cá nhỏ xấu xí, theo bản năng quay lại.
Hừ, anh chỉ biết thử cô!
Cảnh giới cao nhất của việc gây hoang mang cho địch chính là nửa thật nửa giả.
Loại chuyện này, thân có ba là bộ đội đặc chủng, từ lúc năm tuổi, cô đã được chỉ dạy nghiêm túc.
Nét mặt của cô cực kỳ tự nhiên, giả vờ như nghe được tên mình, lập tưc phản ứng.
Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, cô thế mà lại nói tên thật cho anh biết?!
Tiếu Dã?!
không thể không thừa nhận, cái tên này thật hợp với cô.
Tuy rằng là lần đầu tiên gọi tên này, nhưng không biết vì sao, lại vô cùng thuận miệng, tâm tình nhất thời vô cùng tốt.
"Tôi đi lên một chiếc thuyền mua em về, bọn họ bán đấu giá bất kỳ vật gì, châu báu, văn vật,... Kể cả, các cô gái."
anh giữ lời, nếu cô nói tên ra anh sẽ kể cho cô nghe.
Bán đấu giá?
Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày.
Nhớ lại tối thứ năm, cô đang cùng bạn cùng phòng là Tống An Nhã tham gia tiệc cơ mà, chẳng lẽ Tống An Nhã là người bán cô?!
Nhưng, cô lại không thể xác định được, tình huống cụ thể lúc đó, cô không thể nhớ được.
Tống An Nhã đã là bạn tốt của cô đã ba năm, hơn nữa, sao cô ấy có thể có quan hệ với một tổ chức như thể.
không được, đợi đến khi cô ra được khỏi chỗ này, cô nhất định phải điều tra cho rõ.
"Bao nhiêu tiền?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
Nếu cô là do anh mua được, chắc chắn sẽ có một con số.
"một tỷ."
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, không vì mấy chữ này mà có bất kỳ ngữ khí tức giận nào, giống như số tiền đó là một chuyện vô cùng bình thường.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn anh, "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Nhớ lại, ngày đầu tiên, anh hỏi vậy, cô liền trả lời "không nhớ rõ anh."
anh không phải thiếu đàn bà, vì cô anh mới ra giá một triệu như vậy, thật sự khoa trương quá rồi.
Tuy, Lãnh Tiểu dã cảm thấy giá trị của mình phải vượt qua cái già này, nhưng, trị giá như vậy, cũng không phải là chuyện quan trọng.
Hoàng Phủ Diệu Dương dắt tay cô vào thang máy.
"Bây giờ, vấn đề thứ hai, em bao nhiêu tuổi?"
Lãnh Tiểu Dã đang nhìn một chú cá nhỏ xấu xí, theo bản năng quay lại.
Hừ, anh chỉ biết thử cô!
Cảnh giới cao nhất của việc gây hoang mang cho địch chính là nửa thật nửa giả.
Loại chuyện này, thân có ba là bộ đội đặc chủng, từ lúc năm tuổi, cô đã được chỉ dạy nghiêm túc.
Nét mặt của cô cực kỳ tự nhiên, giả vờ như nghe được tên mình, lập tưc phản ứng.
Hoàng Phủ Diệu Dương có chút kinh ngạc, cô thế mà lại nói tên thật cho anh biết?!
Tiếu Dã?!
không thể không thừa nhận, cái tên này thật hợp với cô.
Tuy rằng là lần đầu tiên gọi tên này, nhưng không biết vì sao, lại vô cùng thuận miệng, tâm tình nhất thời vô cùng tốt.
"Tôi đi lên một chiếc thuyền mua em về, bọn họ bán đấu giá bất kỳ vật gì, châu báu, văn vật,... Kể cả, các cô gái."
anh giữ lời, nếu cô nói tên ra anh sẽ kể cho cô nghe.
Bán đấu giá?
Lãnh Tiểu Dã hơi nhíu mày.
Nhớ lại tối thứ năm, cô đang cùng bạn cùng phòng là Tống An Nhã tham gia tiệc cơ mà, chẳng lẽ Tống An Nhã là người bán cô?!
Nhưng, cô lại không thể xác định được, tình huống cụ thể lúc đó, cô không thể nhớ được.
Tống An Nhã đã là bạn tốt của cô đã ba năm, hơn nữa, sao cô ấy có thể có quan hệ với một tổ chức như thể.
không được, đợi đến khi cô ra được khỏi chỗ này, cô nhất định phải điều tra cho rõ.
"Bao nhiêu tiền?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
Nếu cô là do anh mua được, chắc chắn sẽ có một con số.
"một tỷ."
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, không vì mấy chữ này mà có bất kỳ ngữ khí tức giận nào, giống như số tiền đó là một chuyện vô cùng bình thường.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn anh, "Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Nhớ lại, ngày đầu tiên, anh hỏi vậy, cô liền trả lời "không nhớ rõ anh."
anh không phải thiếu đàn bà, vì cô anh mới ra giá một triệu như vậy, thật sự khoa trương quá rồi.
Tuy, Lãnh Tiểu dã cảm thấy giá trị của mình phải vượt qua cái già này, nhưng, trị giá như vậy, cũng không phải là chuyện quan trọng.
Hoàng Phủ Diệu Dương dắt tay cô vào thang máy.
"Bây giờ, vấn đề thứ hai, em bao nhiêu tuổi?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook