Ánh Lửa Mùa Đông
-
Chương 15
anh nâng cây súng lên, nhắm vào thân ảnh đang chạy kia.
Dưới ánh mắt trời, làn da cô ôn nhuận như một viên ngọc.
anh nhíu mày, tức giận rống, "Đứng lại, nếu không toi sẽ nổ súng!"
Lãnh Tiểu Dã mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chạy, chẳng những vậy cô còn nhanh chóng tăng tóc.
Còn khoảng tám thước, chỉ cần anh không bắn vào điểm yếu, cô chắc chắn có thể chạy thoát.
Đùng! Đùng!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn gào thét bắn ra, nhưng không phải bắn về phía Lãnh Tiểu Dã, mà chính là bình xăng của chiếc mô tô thuyền.
anh biết cô muốn làm gì, nhưng anh sẽ không để cô trốn thoát.
anh không nỡ bắn cô, nhưng anh có thể phá hủy mô tô thuyền.
Đùng!
Hai chiếc mô tô thuyền làn lượt vỡ thành từng mảnh, trước mặt cô bỗng bừng lên một ngọn lửa, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy tay che mặt lại, chiếc mô tô bị nổ sinh ra một luồng khí mạnh mẽ, đẩy cô ngã trên boong tàu.
Thân thể cô nặng nề ngã xuống, cô miễn cưỡng cử động cánh tay, bỗng trước mắt tối sầm lại, cô rơi vào hôn mê.
Bọn bảo vệ chạy lại chỗ Lãnh Tiểu Dã.
trên ban công, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận đặt khẩu súng sang một bên, đỡ lấy lan can nhảy xuống.
Động tác của anh gọn gàng giống cô, nhưng lại không nhẹ nhàng giống cô được, dù sao anh cũng linh hoạt như một con báo đốm.
Dừng lại trên boong tàu, anh tức giận hét.
"không được chạm vào cô ấy"
Bọn bảo vệ đã vọt tới bên cạnh Lãnh Tiểu Dã nhưng không ai dám bước lên, đứng yên một chỗ vây quanh cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới, ngồi xuống cạnh cô, nâng tay ấn vào động mạch trên gáy cô.
Mạch đập tuy yếu, nhưng cũng không có trở ngại gì.
Vươn tay lên không trung, nhưng rốt cuộc cũng đặt lại chỗ cũ, anh muốn đem cô ôm vào lòng, nhìn làn váy bị vén lên tận đùi, anh tức giận mắng một câu tiếng anh.
Giơ bàn tay lên, anh dùng sức xé chiếc áo, khiến nút áo trên người cũng đứt ra.
Đem chiếc áo sơ mi trắng khoác len ngươi, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận đem cô bao bọc lại.
"Quay mặt lại."
Bọn bảo vệ không dám cãi lời, đều quay mặt đi, không dám liếc nhìn Lãnh Tiểu Dã dù chỉ một cái.
Đem hai tay ôm cô vào trong lòng, nhìn thấy vết thương trên bàn tay cô, anh nhíu chặt mày lại, tức giận mắng một tiếng.
Ai cho cô làm như vậy?
Vật nhỏ này, dám phá hư đồ anh!
thật sự đáng chết!
Hoàng Phủ Diệu Dương cảm nhận mình sắp tức điên lên, động tác ôm cô cũng không chủ động thô bạo một chút.
"A!"
Vết thương bị anh chạm vào, khiến Lãnh Tiểu Dã đang hôn me không tự chủ được khẽ rên một tiếng.
Bây giờ cũng biết đau sao?
Lúc nãy tại sao lại liều mạng như vậy.
Trong lòng anh vô cùng tức giận, nhưng động tác lại không tự chủ được thả lỏng một chút, đi thẳng đến cầu thang bước về phòng, cẩn thận khom người xuống, tránh không cho chạm vào vết thương cô.
"đi gọi bác sĩ đi!"
Dưới ánh mắt trời, làn da cô ôn nhuận như một viên ngọc.
anh nhíu mày, tức giận rống, "Đứng lại, nếu không toi sẽ nổ súng!"
Lãnh Tiểu Dã mắt điếc tai ngơ, tiếp tục chạy, chẳng những vậy cô còn nhanh chóng tăng tóc.
Còn khoảng tám thước, chỉ cần anh không bắn vào điểm yếu, cô chắc chắn có thể chạy thoát.
Đùng! Đùng!
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, viên đạn gào thét bắn ra, nhưng không phải bắn về phía Lãnh Tiểu Dã, mà chính là bình xăng của chiếc mô tô thuyền.
anh biết cô muốn làm gì, nhưng anh sẽ không để cô trốn thoát.
anh không nỡ bắn cô, nhưng anh có thể phá hủy mô tô thuyền.
Đùng!
Hai chiếc mô tô thuyền làn lượt vỡ thành từng mảnh, trước mặt cô bỗng bừng lên một ngọn lửa, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy tay che mặt lại, chiếc mô tô bị nổ sinh ra một luồng khí mạnh mẽ, đẩy cô ngã trên boong tàu.
Thân thể cô nặng nề ngã xuống, cô miễn cưỡng cử động cánh tay, bỗng trước mắt tối sầm lại, cô rơi vào hôn mê.
Bọn bảo vệ chạy lại chỗ Lãnh Tiểu Dã.
trên ban công, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận đặt khẩu súng sang một bên, đỡ lấy lan can nhảy xuống.
Động tác của anh gọn gàng giống cô, nhưng lại không nhẹ nhàng giống cô được, dù sao anh cũng linh hoạt như một con báo đốm.
Dừng lại trên boong tàu, anh tức giận hét.
"không được chạm vào cô ấy"
Bọn bảo vệ đã vọt tới bên cạnh Lãnh Tiểu Dã nhưng không ai dám bước lên, đứng yên một chỗ vây quanh cô.
Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới, ngồi xuống cạnh cô, nâng tay ấn vào động mạch trên gáy cô.
Mạch đập tuy yếu, nhưng cũng không có trở ngại gì.
Vươn tay lên không trung, nhưng rốt cuộc cũng đặt lại chỗ cũ, anh muốn đem cô ôm vào lòng, nhìn làn váy bị vén lên tận đùi, anh tức giận mắng một câu tiếng anh.
Giơ bàn tay lên, anh dùng sức xé chiếc áo, khiến nút áo trên người cũng đứt ra.
Đem chiếc áo sơ mi trắng khoác len ngươi, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận đem cô bao bọc lại.
"Quay mặt lại."
Bọn bảo vệ không dám cãi lời, đều quay mặt đi, không dám liếc nhìn Lãnh Tiểu Dã dù chỉ một cái.
Đem hai tay ôm cô vào trong lòng, nhìn thấy vết thương trên bàn tay cô, anh nhíu chặt mày lại, tức giận mắng một tiếng.
Ai cho cô làm như vậy?
Vật nhỏ này, dám phá hư đồ anh!
thật sự đáng chết!
Hoàng Phủ Diệu Dương cảm nhận mình sắp tức điên lên, động tác ôm cô cũng không chủ động thô bạo một chút.
"A!"
Vết thương bị anh chạm vào, khiến Lãnh Tiểu Dã đang hôn me không tự chủ được khẽ rên một tiếng.
Bây giờ cũng biết đau sao?
Lúc nãy tại sao lại liều mạng như vậy.
Trong lòng anh vô cùng tức giận, nhưng động tác lại không tự chủ được thả lỏng một chút, đi thẳng đến cầu thang bước về phòng, cẩn thận khom người xuống, tránh không cho chạm vào vết thương cô.
"đi gọi bác sĩ đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook