Anh Lại Gặp Em
-
sinh tình, thâm tình dành cho em (1)">Chương 67: Lâu ngày"> sinh tình, thâm tình dành cho em (1)
Lục Thần Hòa nắm tay cô, đi một đoạn không xa lắm đến một túp lều, bên trong đặt một hàng vòi phun nước, rất nhiều du khách đến đây rửa dưa chuột và cà chua vừa mới hái.
Lục Thần Hòa buông tay cô ra, mở khóa vòi nước rửa tay, cô cũng đưa tay qua rửa sạch.
Bỗng dưng, Lục Thần Hòa đưa đến một quả cà chua nói: "Nếm thử xem, bảo đảm sẽ khiến em thỏa mãn." Thị Y Thần nhận lấy, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh. Rõ ràng khi nãy trong tay anh chẳng cầm gì cả, vậy mà lúc này cứ như biết phép thuật biến ra một quả cà chua.
Gần đó, một bác gái trung niên vừa rửa xong cà chua, mỉm cười nhìn hai người họ, nói: "Tiểu Lục à, bạn gái của cậu thật xinh đẹp."
"Cảm ơn, để đáp lại những lời này, cháu sẽ gói cho thím thêm một ít cà chua mang về."
"Ôi chao, lần nào đến đây cháu cũng khách sáo như vậy, thật là ngại quá." Bác gái cười rất vui vẻ.
"Cháu gái này, Tiểu Lục ở đây nổi tiếng đẹp trai lại ăn nói có duyên, có rất nhiều con gái theo đuổi đấy nhé."
"Mỗi lần bọn ta đến đây, đều có mấy cô gái trẻ chạy theo. Mấy người bọn ta nếu không phải vì lớn tuổi rồi, nhất định cũng theo đuổi cậu ấy, cháu phải giám sát thật chặt mới được."
"Nếm thử cà chua cậu ấy trồng mà xem, vị ngọt có thể sánh ngang với mật."
Mấy bác gái bắt đầu trêu ghẹo.
Thị Y Thần chỉ cảm thấy mặt mình ngày"> càng nóng lên thôi.
Lục Thần Hòa quay đầu nhìn cô, trong con ngươi thâm thúy thấm đẫm nhu tình.
Đối mặt với nụ cười quá sức mê hoặc này, cô lại thoáng sững sờ. Cố che giấu ngượng ngùng vào lòng, tỏ ra bình tĩnh lắc lắc quả cà chua trong tay, mỉa mai nói: "Hóa ra đây là tuyệt chiêu lừa người khác vui vẻ của anh, thảo nào hàng không bị tồn kho."
Thị Y Thần nhẹ nhàng cắn quả cà chua, vị ngọt lịm lan tỏa khắp khoan miệng, so với cà chua bán ngoài chợ khác nhau rất xa, càng ăn càng ngọt, đây là lần đầu tiên cô được ăn một quả cà chua ngon đến vậy.
Không thể không nhìn Lục Thần Hòa với cặp mắt khác được.
Lục Thần Hòa lại nắm tay cô, bước đến bên cạnh một chiếc xe mô tô, đôi chân thon dài của anh chỉ bước nhẹ nhàng một lần đã ngồi được lên xe. Anh vỗ vỗ phía sau ý bảo cô ngồi lên.
Thị Y Thần do dự.
"Lẽ nào em bắt anh lái máy cày chở em đi tham quan?" Anh nhướng mày, "Máy cày chạy rất chậm, hơn nữa âm thanh rất ồn ào."
"Sao?Anh biết lái máy cày?"
"Máy gặt lúa đối với anh cũng không thành vấn đề, máy cày thì có đáng gì?" Lời này thật là hùng hồn, có cảm giác như mặt đất đều bị anh giẫm dưới chân.
"Vút..." Thị Y Thần mím môi, nhảy lên mô tô.
Phía sau mô tô nhổng lên cao, cơ thể của Thị Y Thần cứ trượt thẳng về phía trước, gần như dán sát vào lưng Lục Thần Hòa, vì để tránh chuyện xấu hổ này, cô cố gắng ngồi thật xa về phía sau, hai tay vịn vào tay nắm.
"Ngồi cho vững." Lục Thần Hòa nói xong nổ máy, chiếc xe liền xông ra ngoài như cung đã lên dây.
"Á..." Dưới tác dụng của quán tính, Thị Y Thần ngã nhào về phía anh.
"Ôm chặt vào, nếu không sẽ ngã đấy, anh không muốn chuyện tốt nhất mình làm"> hôm nay là đưa em vào bệnh viện đâu."
Lục Thần Hòa chọn một con đường băng qua cánh đồng gần quốc lộ để đi, đoạn đường rất xóc, trên đường đầy những vũng hố sau khi mưa xuống để lại. Thị Y Thần cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị xóc nẫy sắp văng ra hết rồi, rơi vào bước đường cùng cô đành phải vươn tay ra ôm chặt lấy hông của anh.
Gió thu nhè nhẹ thổi qua tai, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ hòa lẫn với hương thơm của cây cối cùng mùi hương của đất đai.
Cơ thể của cô dán thật chặt vào lưng anh, nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua lớp quần áo truyền đến, trời thu mát mẻ thoáng chốc đã trở thành biển lửa nóng rực.
Ngoại trừ tiếng gió thổi, tiếng trái tim “Thình thịch” mỗi lúc một dữ dội.
"Này, đến rồi, nếu em cứ đè thế này sớm muộn gì anh cũng tắt thở."
Chẳng biết lúc nào, chiếc mô tô đã dừng lại bên ngoài một nhà kính. Trên tấm bảng có đề dòng chữ: Khu đào tạo sinh viên thực tập thành phố N.
Cô đỏ mặt bước xuống xe, đáp trả: "Kỹ thuật lái xe của anh thật tệ."
"Ồ vậy sao?Sao anh thấy em có vẻ rất hưởng thụ, tất cả trải nghiệm khi tham quan bằng mô tô không phải ai cũng cảm nhận được đâu." Anh giơ tay lên, đưa ngón trỏ vào cánh cửa xác nhận dấu vân tay, lạch cạch một tiếng, cửa lập tức mở ra.
"Hừ!" Cô khinh thường hừ một tiếng sau đó lảo đảo bước qua cánh cửa.
Bên trong nhà kính, đủ loại hoa cỏ trước mặt khiến mắt cô sáng ngời.
Đủ loại hoa nở thật sự rất đẹp, xanh đỏ hài hòa, đẹp vô cùng.
Trong không khí tràn ngập hương vị của hoa cỏ.
Đi qua một cây cầu gỗ, nước chảy róc rách dưới cầu, quanh co uốn lượn, chảy về phía rừng trúc. Trên mặt nước bồng bềnh bông súng đua nhau nở, có màu trắng, có màu hồng, mấy hàng tắc trên cây trĩu quả, trong những chùm quả vàng rượm có chen mấy chiếc lá xanh, giống như những cây thông noel vui vẻ, lá cỏ ba dày đặc thấp thoáng dưới những phiến đá cuội, đường mòn dẫn đến một khu vực có lối kiến trúc rất độc đáo, tường trắng ngói xanh, dường như gợi lại mùi năm tháng đã qua.
Nếu nói nơi này là vườn hoa hay là vườn cây, so với những vườn hoa vườn cây khác nơi này càng khiến con người ta có cảm giác thích thú hơn, rất có phong cách.
"Đây là nơi nào?Tiệm cơm?" Cô nhớ Chu Kiều Na có nhắc đến tiệm cơm nằm trong vườn hoa.
"Tiệm cơm ở hướng đông, đây là trung tâm nghiên cứu cũng là nơi làm"> việc của anh." Lục Thần Hòa vừa giải thích, vừa ấn dấu vân tay, bước vào một căn phòng.
"Đây là nơi anh làm"> việc?" Cô líu lưỡi, có lẽ đây là phòng làm"> việc đặc biệt nhất mà cô từng thấy qua.
Ngoại trừ những người làm"> việc ở công viên, ai lại nghĩ ra cách làm"> việc trong vườn hoa thế này?Công nhân viên chức bình thường hay làm"> việc trong những văn phòng lạnh như băng, mỗi ngày"> đi làm">, giẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh ngắt cùng chen chúc trong thang máy, ngồi làm"> việc trong khuôn viên phòng nhỏ hẹp, muốn thấy ánh mặt trời cũng là một điều xa xỉ, càng khỏi bàn đến việc nhìn thấy cây xanh trước mặt, muốn nhìn thấy tí cây xanh chắc"> là phải nhờ đến chậu hoa bé xíu đặt trên bàn làm"> việc.
Thị Y Thần mang theo ánh mắt đầy khó tin theo Lục Thần Hòa vào nơi làm"> việc của anh.
Vừa vào cửa, mấy đôi mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Thần Hòa ôm cô, nói: "Bạn gái của tôi."
"Ồ, người đẹp nha! "
"Trai tài gái sắc."
Đám người liên tục khen ngợi.
Từ khu nhà kính trồng rau cải đến đây, Thị Y Thần chậm chạp lúc nào cũng xấu hổ, nhưng lần này thì ngược lại tỏ vẻ thản nhiên.
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi da hơi ngăm đen, cao khoảng 1m70 ôm một chậu hoa bước đến, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo xắn lên một cách qua loa, bên dưới là một chiếc quần jean, ống quần cũng tùy ý kéo lên, nhìn qua rất tùy hứng.
Anh ta nhìn Lục Thần Hòa, lại liếc nhìn Thị Y Thần, kinh ngạc: "Bạn gái cậu?"
Lục Thần Hòa gật đầu, bắt đầu giới thiệu: "Thị Y Thần, Thị trong thị vệ, Y trong gợn sóng lăn tăn, Thần trong sáng sớm. Bạn học của anh, Mã Tuấn Huy. Hoa cỏ trang trí phía ngoài mà em vừa nhìn thấy chính là tác phẩm của anh ta.
Thị Y Thần sùng bái nhìn Mã Tuấn Huy, chớp mắt: "Anh thật lợi hại! Để nhân viên có một nơi làm"> việc đặc biệt như vậy, thực sự khiến người khác ước ao."
Mã Tuấn Huy nở nụ cười chất phát đứng dậy: "Đâu có, phát huy sở trường nghề nghiệp vốn có thôi mà."
Lục Thần Hòa kéo Thị Y Thần lại, ôm sát vào người, khinh thường nói: "Thật ra anh cũng có sở trường đặc biệt, hôm nào nhổ hết hoa cỏ nơi này rồi đổi lại trồng lúa hoặc là lúa mạch, mọi người thử cảm nhận làm"> việc trong môi trường toàn lúa hoặc lúa mạch, thấy thế nào?"
Nhân viên trong phòng làm"> việc nhốn nháo cả lên: "Bọn tôi phản đối việc trồng lúa ở nơi làm"> việc."
"Nếu anh Lục đảm bảo rau cải có thể nở hoa quanh năm, việc này bọn tôi còn có thể chấp nhận."
Thị Y Thần âm thầm nở nụ cười.
Lục Thần Hòa thần bí cười lạnh một cái: "Nếu như anh Trương nói như vậy, tiền thưởng mỗi quý, trừ đi một tấn lúa và một tấn lúa mạch."
"Anh Lục à, lúa mạch phải đến vụ xuân hạ sang năm mới có thể gặt được, anh cũng độc ác quá đó, một lần trừ nửa năm." Phòng làm"> việc lý bắt đầu nhốn nháo.
Thế giới này không có việc gì tăng năng suất làm"> việc nhanh bằng cách trừ lương.
"Phì..." Thị Y Thần nhịn không được bật cười.
"Không đủ lúa mạch, có thể dùng hạt cải rau cải để thay thế." Lục Thần Hòa cong miệng cười, mặc dù miệng nói vậy, nhưng nhìn ánh mắt chớp chớp của Thị Y Thần, sâu trong khóe mắt cũng lấp lánh nụ cười.
Anh kéo Thị Y Thần đang đứng cười thầm qua một bên, hướng về phòng làm"> việc của mình.
Cũng giống như phòng làm"> việc lớn ở phía ngoài, phòng làm"> việc của Lục Thần Hòa cũng bày mấy chậu hoa. Đặc sắc nhất là một mảng tường trắng, tùy vào loại thực vật mà mấy chiếc bát sành màu trắng trồng cây cũng khác nhau. Những phiến lá mềm mại, từng phiến lá xanh mướt đầy đặn, từ trong bùn đất vươn đến, men theo miệng bát rũ xuống, có một vài nhánh gần như chạm đất. Vừa nhìn, như nhiều đóa hoa xanh biếc nho nhỏ, nhìn từ phía xa lại giống như những chiếc chuông gió đung đưa lắc lư.
Lục Thần Hòa thấy cô nhìn chằm chằm vào đó, anh bước lại gần,dịu dàng nói: "Đây là lan điếu phật châu, vì giống hạc trắng tung cánh, người xưa còn gọi là “Chiếc hạc lan”. Lan điếu phật châu không những treo trong phòng mới là đẹp nhất, hơn nữa đây cũng là loại thực vật tốt nhất để thanh lọc không khí, trong phòng trồng ít nhất hai chậu, không khí độc hại sẽ bị hấp thụ hết, hay gọi là “Cây xanh tinh lọc không khí”. Nó còn có một cái tên rất hay, phụ nữ đều thích, gọi là “Lệ tình nhân."
"Cái tên này thật khiến phụ nữ rất thích." Cô nhẹ nhàng đùa giỡn với những chiếc lá tròn đầy đáng yêu kia, càng xem càng thấy đẹp, càng xem càng thích.
"Thích không?"
"Ừ." Cô mừng rỡ, cho là anh sẽ tặng cô.
Không ngờ anh lại nói, "Em xin anh đi, anh sẽ tặng cho em."
"Haiz." Quả nhiên không thể trông mông gì ở anh ta.
"Thấy em thích thế, như vậy đi, anh bằng lòng chịu thiệt cho em và lệ tình nhân của anh mấy bức ảnh, điều kiện tiên quyết là phải để ảnh lại đây."
Cô không nói gì mím môi quay đầu lại, lúc này anh đã cởi bộ quần áo lao động, để lộ chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, cảm giác rất khác so với những lúc anh mặc áo sơ mi đen trước đây, màu tím nhạt ưu nhã, tôn dáng người đẹp như ánh mặt trời chiếu sáng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào người anh, Thị Y Thần dường như cảm thấy phía sau anh có một đôi cánh đen kéo dài đầy hiểm ác. Bất giác khóe miệng cô giật giật: Thượng đế ơi, trước đây nhất định ông ngủ gật rồi, bằng không sao lại để cho một thanh niên hoàn mỹ không tì vết lại có một lòng dạ ác quỷ như vậy?
Lục Thần Hòa nắm tay của Thị Y Thần, dắt cô đi thăm trung tâm nghiên cứu. Phía sau nhà kính, Thị Y Thần càng hiếu kỳ việc trồng cây không cần đất, cô như một đứa trẻ thích học hỏi những điều mới lạ, nhìn đủ loại rau cải trong phòng thí nghiệm, nào là đỗ, cà chua, dưa chuột, khổ qua, anh đào, củ cải,rau xà lách,hành lá, rau cần, rau thơm, cải thìa... Hóa ra trồng rau không cần đất là thế này.
Cô ấn tượng nhất là giá đỗ, hoàn toàn chỉ cần nước là đủ.
Lục Thần Hòa nói cho cô biết, loại giá đỗ này không cần cung cấp chất dinh dưỡng vẫn có thể sinh trưởng tốt, tiêu thụ rất được, bởi vì hoàn toàn từ thiên nhiên nên không có ô nhiễm. Nếu như có thể, cô có thể làm"> thử ở nhà.
Tham quan trung tâm nghiên cứu xong, Lục Thần Hòa lại nắm tay cô đi dạo quanh vườn hoa một vòng. Có nhiều lần cô muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh nắm tay cô rất chặt, không buông lỏng, không cho cô bất cứ cơ hội bỏ chạy nào.
Tranh chấp một lúc, cô bỏ cuộc. Dần dần, cái ấm áp nhàn nhạt nơi đầu ngón tay của cô lan ra, lan khắp cả cánh tay. Bàn tay của anh không giống như bề ngoài của anh, nhàn nhã chẳng làm"> gì, những nốt chay sạn cứng rắn có cảm giác rất thật. Ngoài thán phục, cô đối với anh bắt đầu có chút ngạc nhiên, ở biệt thự, lái xe sang, có nhà không về, một thân một mình ở đây, làm"> một việc mà không nhiều người thích làm">, tên xấu xa này rốt cuộc là người thế nào?
Lục Thần Hòa buông tay cô ra, mở khóa vòi nước rửa tay, cô cũng đưa tay qua rửa sạch.
Bỗng dưng, Lục Thần Hòa đưa đến một quả cà chua nói: "Nếm thử xem, bảo đảm sẽ khiến em thỏa mãn." Thị Y Thần nhận lấy, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh. Rõ ràng khi nãy trong tay anh chẳng cầm gì cả, vậy mà lúc này cứ như biết phép thuật biến ra một quả cà chua.
Gần đó, một bác gái trung niên vừa rửa xong cà chua, mỉm cười nhìn hai người họ, nói: "Tiểu Lục à, bạn gái của cậu thật xinh đẹp."
"Cảm ơn, để đáp lại những lời này, cháu sẽ gói cho thím thêm một ít cà chua mang về."
"Ôi chao, lần nào đến đây cháu cũng khách sáo như vậy, thật là ngại quá." Bác gái cười rất vui vẻ.
"Cháu gái này, Tiểu Lục ở đây nổi tiếng đẹp trai lại ăn nói có duyên, có rất nhiều con gái theo đuổi đấy nhé."
"Mỗi lần bọn ta đến đây, đều có mấy cô gái trẻ chạy theo. Mấy người bọn ta nếu không phải vì lớn tuổi rồi, nhất định cũng theo đuổi cậu ấy, cháu phải giám sát thật chặt mới được."
"Nếm thử cà chua cậu ấy trồng mà xem, vị ngọt có thể sánh ngang với mật."
Mấy bác gái bắt đầu trêu ghẹo.
Thị Y Thần chỉ cảm thấy mặt mình ngày"> càng nóng lên thôi.
Lục Thần Hòa quay đầu nhìn cô, trong con ngươi thâm thúy thấm đẫm nhu tình.
Đối mặt với nụ cười quá sức mê hoặc này, cô lại thoáng sững sờ. Cố che giấu ngượng ngùng vào lòng, tỏ ra bình tĩnh lắc lắc quả cà chua trong tay, mỉa mai nói: "Hóa ra đây là tuyệt chiêu lừa người khác vui vẻ của anh, thảo nào hàng không bị tồn kho."
Thị Y Thần nhẹ nhàng cắn quả cà chua, vị ngọt lịm lan tỏa khắp khoan miệng, so với cà chua bán ngoài chợ khác nhau rất xa, càng ăn càng ngọt, đây là lần đầu tiên cô được ăn một quả cà chua ngon đến vậy.
Không thể không nhìn Lục Thần Hòa với cặp mắt khác được.
Lục Thần Hòa lại nắm tay cô, bước đến bên cạnh một chiếc xe mô tô, đôi chân thon dài của anh chỉ bước nhẹ nhàng một lần đã ngồi được lên xe. Anh vỗ vỗ phía sau ý bảo cô ngồi lên.
Thị Y Thần do dự.
"Lẽ nào em bắt anh lái máy cày chở em đi tham quan?" Anh nhướng mày, "Máy cày chạy rất chậm, hơn nữa âm thanh rất ồn ào."
"Sao?Anh biết lái máy cày?"
"Máy gặt lúa đối với anh cũng không thành vấn đề, máy cày thì có đáng gì?" Lời này thật là hùng hồn, có cảm giác như mặt đất đều bị anh giẫm dưới chân.
"Vút..." Thị Y Thần mím môi, nhảy lên mô tô.
Phía sau mô tô nhổng lên cao, cơ thể của Thị Y Thần cứ trượt thẳng về phía trước, gần như dán sát vào lưng Lục Thần Hòa, vì để tránh chuyện xấu hổ này, cô cố gắng ngồi thật xa về phía sau, hai tay vịn vào tay nắm.
"Ngồi cho vững." Lục Thần Hòa nói xong nổ máy, chiếc xe liền xông ra ngoài như cung đã lên dây.
"Á..." Dưới tác dụng của quán tính, Thị Y Thần ngã nhào về phía anh.
"Ôm chặt vào, nếu không sẽ ngã đấy, anh không muốn chuyện tốt nhất mình làm"> hôm nay là đưa em vào bệnh viện đâu."
Lục Thần Hòa chọn một con đường băng qua cánh đồng gần quốc lộ để đi, đoạn đường rất xóc, trên đường đầy những vũng hố sau khi mưa xuống để lại. Thị Y Thần cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình sắp bị xóc nẫy sắp văng ra hết rồi, rơi vào bước đường cùng cô đành phải vươn tay ra ôm chặt lấy hông của anh.
Gió thu nhè nhẹ thổi qua tai, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ hòa lẫn với hương thơm của cây cối cùng mùi hương của đất đai.
Cơ thể của cô dán thật chặt vào lưng anh, nhiệt độ nóng rực xuyên thấu qua lớp quần áo truyền đến, trời thu mát mẻ thoáng chốc đã trở thành biển lửa nóng rực.
Ngoại trừ tiếng gió thổi, tiếng trái tim “Thình thịch” mỗi lúc một dữ dội.
"Này, đến rồi, nếu em cứ đè thế này sớm muộn gì anh cũng tắt thở."
Chẳng biết lúc nào, chiếc mô tô đã dừng lại bên ngoài một nhà kính. Trên tấm bảng có đề dòng chữ: Khu đào tạo sinh viên thực tập thành phố N.
Cô đỏ mặt bước xuống xe, đáp trả: "Kỹ thuật lái xe của anh thật tệ."
"Ồ vậy sao?Sao anh thấy em có vẻ rất hưởng thụ, tất cả trải nghiệm khi tham quan bằng mô tô không phải ai cũng cảm nhận được đâu." Anh giơ tay lên, đưa ngón trỏ vào cánh cửa xác nhận dấu vân tay, lạch cạch một tiếng, cửa lập tức mở ra.
"Hừ!" Cô khinh thường hừ một tiếng sau đó lảo đảo bước qua cánh cửa.
Bên trong nhà kính, đủ loại hoa cỏ trước mặt khiến mắt cô sáng ngời.
Đủ loại hoa nở thật sự rất đẹp, xanh đỏ hài hòa, đẹp vô cùng.
Trong không khí tràn ngập hương vị của hoa cỏ.
Đi qua một cây cầu gỗ, nước chảy róc rách dưới cầu, quanh co uốn lượn, chảy về phía rừng trúc. Trên mặt nước bồng bềnh bông súng đua nhau nở, có màu trắng, có màu hồng, mấy hàng tắc trên cây trĩu quả, trong những chùm quả vàng rượm có chen mấy chiếc lá xanh, giống như những cây thông noel vui vẻ, lá cỏ ba dày đặc thấp thoáng dưới những phiến đá cuội, đường mòn dẫn đến một khu vực có lối kiến trúc rất độc đáo, tường trắng ngói xanh, dường như gợi lại mùi năm tháng đã qua.
Nếu nói nơi này là vườn hoa hay là vườn cây, so với những vườn hoa vườn cây khác nơi này càng khiến con người ta có cảm giác thích thú hơn, rất có phong cách.
"Đây là nơi nào?Tiệm cơm?" Cô nhớ Chu Kiều Na có nhắc đến tiệm cơm nằm trong vườn hoa.
"Tiệm cơm ở hướng đông, đây là trung tâm nghiên cứu cũng là nơi làm"> việc của anh." Lục Thần Hòa vừa giải thích, vừa ấn dấu vân tay, bước vào một căn phòng.
"Đây là nơi anh làm"> việc?" Cô líu lưỡi, có lẽ đây là phòng làm"> việc đặc biệt nhất mà cô từng thấy qua.
Ngoại trừ những người làm"> việc ở công viên, ai lại nghĩ ra cách làm"> việc trong vườn hoa thế này?Công nhân viên chức bình thường hay làm"> việc trong những văn phòng lạnh như băng, mỗi ngày"> đi làm">, giẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh ngắt cùng chen chúc trong thang máy, ngồi làm"> việc trong khuôn viên phòng nhỏ hẹp, muốn thấy ánh mặt trời cũng là một điều xa xỉ, càng khỏi bàn đến việc nhìn thấy cây xanh trước mặt, muốn nhìn thấy tí cây xanh chắc"> là phải nhờ đến chậu hoa bé xíu đặt trên bàn làm"> việc.
Thị Y Thần mang theo ánh mắt đầy khó tin theo Lục Thần Hòa vào nơi làm"> việc của anh.
Vừa vào cửa, mấy đôi mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Thần Hòa ôm cô, nói: "Bạn gái của tôi."
"Ồ, người đẹp nha! "
"Trai tài gái sắc."
Đám người liên tục khen ngợi.
Từ khu nhà kính trồng rau cải đến đây, Thị Y Thần chậm chạp lúc nào cũng xấu hổ, nhưng lần này thì ngược lại tỏ vẻ thản nhiên.
Lúc này một người đàn ông trẻ tuổi da hơi ngăm đen, cao khoảng 1m70 ôm một chậu hoa bước đến, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo xắn lên một cách qua loa, bên dưới là một chiếc quần jean, ống quần cũng tùy ý kéo lên, nhìn qua rất tùy hứng.
Anh ta nhìn Lục Thần Hòa, lại liếc nhìn Thị Y Thần, kinh ngạc: "Bạn gái cậu?"
Lục Thần Hòa gật đầu, bắt đầu giới thiệu: "Thị Y Thần, Thị trong thị vệ, Y trong gợn sóng lăn tăn, Thần trong sáng sớm. Bạn học của anh, Mã Tuấn Huy. Hoa cỏ trang trí phía ngoài mà em vừa nhìn thấy chính là tác phẩm của anh ta.
Thị Y Thần sùng bái nhìn Mã Tuấn Huy, chớp mắt: "Anh thật lợi hại! Để nhân viên có một nơi làm"> việc đặc biệt như vậy, thực sự khiến người khác ước ao."
Mã Tuấn Huy nở nụ cười chất phát đứng dậy: "Đâu có, phát huy sở trường nghề nghiệp vốn có thôi mà."
Lục Thần Hòa kéo Thị Y Thần lại, ôm sát vào người, khinh thường nói: "Thật ra anh cũng có sở trường đặc biệt, hôm nào nhổ hết hoa cỏ nơi này rồi đổi lại trồng lúa hoặc là lúa mạch, mọi người thử cảm nhận làm"> việc trong môi trường toàn lúa hoặc lúa mạch, thấy thế nào?"
Nhân viên trong phòng làm"> việc nhốn nháo cả lên: "Bọn tôi phản đối việc trồng lúa ở nơi làm"> việc."
"Nếu anh Lục đảm bảo rau cải có thể nở hoa quanh năm, việc này bọn tôi còn có thể chấp nhận."
Thị Y Thần âm thầm nở nụ cười.
Lục Thần Hòa thần bí cười lạnh một cái: "Nếu như anh Trương nói như vậy, tiền thưởng mỗi quý, trừ đi một tấn lúa và một tấn lúa mạch."
"Anh Lục à, lúa mạch phải đến vụ xuân hạ sang năm mới có thể gặt được, anh cũng độc ác quá đó, một lần trừ nửa năm." Phòng làm"> việc lý bắt đầu nhốn nháo.
Thế giới này không có việc gì tăng năng suất làm"> việc nhanh bằng cách trừ lương.
"Phì..." Thị Y Thần nhịn không được bật cười.
"Không đủ lúa mạch, có thể dùng hạt cải rau cải để thay thế." Lục Thần Hòa cong miệng cười, mặc dù miệng nói vậy, nhưng nhìn ánh mắt chớp chớp của Thị Y Thần, sâu trong khóe mắt cũng lấp lánh nụ cười.
Anh kéo Thị Y Thần đang đứng cười thầm qua một bên, hướng về phòng làm"> việc của mình.
Cũng giống như phòng làm"> việc lớn ở phía ngoài, phòng làm"> việc của Lục Thần Hòa cũng bày mấy chậu hoa. Đặc sắc nhất là một mảng tường trắng, tùy vào loại thực vật mà mấy chiếc bát sành màu trắng trồng cây cũng khác nhau. Những phiến lá mềm mại, từng phiến lá xanh mướt đầy đặn, từ trong bùn đất vươn đến, men theo miệng bát rũ xuống, có một vài nhánh gần như chạm đất. Vừa nhìn, như nhiều đóa hoa xanh biếc nho nhỏ, nhìn từ phía xa lại giống như những chiếc chuông gió đung đưa lắc lư.
Lục Thần Hòa thấy cô nhìn chằm chằm vào đó, anh bước lại gần,dịu dàng nói: "Đây là lan điếu phật châu, vì giống hạc trắng tung cánh, người xưa còn gọi là “Chiếc hạc lan”. Lan điếu phật châu không những treo trong phòng mới là đẹp nhất, hơn nữa đây cũng là loại thực vật tốt nhất để thanh lọc không khí, trong phòng trồng ít nhất hai chậu, không khí độc hại sẽ bị hấp thụ hết, hay gọi là “Cây xanh tinh lọc không khí”. Nó còn có một cái tên rất hay, phụ nữ đều thích, gọi là “Lệ tình nhân."
"Cái tên này thật khiến phụ nữ rất thích." Cô nhẹ nhàng đùa giỡn với những chiếc lá tròn đầy đáng yêu kia, càng xem càng thấy đẹp, càng xem càng thích.
"Thích không?"
"Ừ." Cô mừng rỡ, cho là anh sẽ tặng cô.
Không ngờ anh lại nói, "Em xin anh đi, anh sẽ tặng cho em."
"Haiz." Quả nhiên không thể trông mông gì ở anh ta.
"Thấy em thích thế, như vậy đi, anh bằng lòng chịu thiệt cho em và lệ tình nhân của anh mấy bức ảnh, điều kiện tiên quyết là phải để ảnh lại đây."
Cô không nói gì mím môi quay đầu lại, lúc này anh đã cởi bộ quần áo lao động, để lộ chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, cảm giác rất khác so với những lúc anh mặc áo sơ mi đen trước đây, màu tím nhạt ưu nhã, tôn dáng người đẹp như ánh mặt trời chiếu sáng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào người anh, Thị Y Thần dường như cảm thấy phía sau anh có một đôi cánh đen kéo dài đầy hiểm ác. Bất giác khóe miệng cô giật giật: Thượng đế ơi, trước đây nhất định ông ngủ gật rồi, bằng không sao lại để cho một thanh niên hoàn mỹ không tì vết lại có một lòng dạ ác quỷ như vậy?
Lục Thần Hòa nắm tay của Thị Y Thần, dắt cô đi thăm trung tâm nghiên cứu. Phía sau nhà kính, Thị Y Thần càng hiếu kỳ việc trồng cây không cần đất, cô như một đứa trẻ thích học hỏi những điều mới lạ, nhìn đủ loại rau cải trong phòng thí nghiệm, nào là đỗ, cà chua, dưa chuột, khổ qua, anh đào, củ cải,rau xà lách,hành lá, rau cần, rau thơm, cải thìa... Hóa ra trồng rau không cần đất là thế này.
Cô ấn tượng nhất là giá đỗ, hoàn toàn chỉ cần nước là đủ.
Lục Thần Hòa nói cho cô biết, loại giá đỗ này không cần cung cấp chất dinh dưỡng vẫn có thể sinh trưởng tốt, tiêu thụ rất được, bởi vì hoàn toàn từ thiên nhiên nên không có ô nhiễm. Nếu như có thể, cô có thể làm"> thử ở nhà.
Tham quan trung tâm nghiên cứu xong, Lục Thần Hòa lại nắm tay cô đi dạo quanh vườn hoa một vòng. Có nhiều lần cô muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh nắm tay cô rất chặt, không buông lỏng, không cho cô bất cứ cơ hội bỏ chạy nào.
Tranh chấp một lúc, cô bỏ cuộc. Dần dần, cái ấm áp nhàn nhạt nơi đầu ngón tay của cô lan ra, lan khắp cả cánh tay. Bàn tay của anh không giống như bề ngoài của anh, nhàn nhã chẳng làm"> gì, những nốt chay sạn cứng rắn có cảm giác rất thật. Ngoài thán phục, cô đối với anh bắt đầu có chút ngạc nhiên, ở biệt thự, lái xe sang, có nhà không về, một thân một mình ở đây, làm"> một việc mà không nhiều người thích làm">, tên xấu xa này rốt cuộc là người thế nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook