Anh Lại Gặp Em
Chương 1: Gia đình giàu có (1)

“Đinh linh…” tiếng chuông gió treo trên cửa nhẹ nhàng vang lên. Một thiếu nữ xinh đẹp, trẻ tuổi, trên người mặc một bộ quần áo cao cấp màu trắng trang nhã. Cô gái đẩy cánh cửa thủy tinh trong suốt, bước vào cửa hàng.

“Xin chào, hoan nghênh quý khách!” Thanh âm ngọt ngào của cô nhân viên lập tức vang lên.

“À, tôi được một người bạn giới thiệu nên đến đây.” Vị tiểu thư trẻ tuổi, xinh đẹp nói.

“Cửa hàng của chúng tôi được rất nhiều khách quen giới thiệu cho bạn của họ. Xin hỏi tiểu thư muốn mua trang phục dạ hội, mua áo cưới, hay là quần áo bình thường?” Cô nhân viên hỏi một cách nhiệt tình.

Tiểu thư xinh đẹp nghiêng đầu, có một chút do dự nói: “Hay là chọn áo cưới đi.”

Cô nhân viên ngạc nhiên một lúc. Chợt nhớ lại: Thời buổi bây giờ có nhiều khách hàng thật kỳ lạ. Trước đó, không phải còn có một người đàn ông một mình đến đây để đặt áo cưới đó sao.

“Xin mời đi lối này.” Cô nhân viên dẫn vị tiểu thư xinh đẹp đến khu trưng bày áo cưới, bắt đầu giới thiệu chi tiết cho cô một số mẫu thiết kế.

Vị tiểu thư xinh đẹp xem thật lâu, lại không thấy bất cứ kiểu áo nào vừa ý mình. Ngay sau đó, nhân viên lập tức mang tất cả album trong cửa hàng đến cho cô lựa chọn. Xem hết album được mang ra, cô cũng không thấy kiểu nào phù hợp.

Lúc này, một cô nhân viên khác mang một chiếc áo cưới mới từ cửa bước vào. Đang treo lên giá, chuẩn bị mang đi ủi lại. Cô chỉ tay vào chiếc áo cưới có cổ áo mang phong cách retro* vừa được mang đến, hỏi: “Xin hỏi, kiểu áo này có thể làm thêm một mẫu được không?

* Retro là một trào lưu hoài cổ, mặc lại các trang phục theo xu hướng thời trang những thập niên trước, bao gồm đồ vintage (quần áo, phụ kiện của những thập niên 40s đến 80s) và cả đồ không phải vintage (đồ mới, đồ được inspired từ hình dáng đồ vintage). Trào lưu này hiện nay rất thịnh hành đối với giới trẻ phương Tây và cũng là một nguồn cảm hứng vô tận cho các nhà thiết kế nổi tiếng (Marc Jacobs là 1 điển hình cho 1 người hoài cổ và hay lấy cảm hứng cho bộ sưu tập của mình qua những gì xưa cũ).

Cô nhân viên nhìn lướt qua chiếc áo cưới, cười cười, sau đó khéo léo từ chối: “Tiểu thư, ánh mắt của cô thật tinh tường. Nhưng kiểu áo cưới này là do cô chủ của chúng tôi đặc biệt thiết kế. Chỉ dành tặng riêng cho đám cưới một người bạn, có thể sẽ không làm lại cái thứ hai.”

“Chi phí cao một chút cũng không sao.” Tiểu thư xinh đẹp kiên trì.

“Việc này…tôi phải đi hỏi lại ý kiến một chút…”

Cô nhân viên đang chuẩn bị gọi điện thoại xin ý kiến từ cấp trên. Lúc này, Thị Y Thần vừa lục lọi túi xách tìm kiếm gì đó, vừa đẩy cửa bước vào.

Cô nhân viên vừa nhìn thấy Thị Y Thần bước vào, kích động đến mức buông điện thoại xuống: “Jessie, có một vị khách hàng muốn đặt chiếc áo cưới của Chu Điện.”

“Không được.” Thị Y Thần không hề suy nghĩ nhiều, từ chối thẳng. Sau đó, lại bối rối lục lại túi xách một lần nữa, “Chết tiệt, chìa khóa đâu rồi?”

Cô muốn đi vào văn phòng, đột nhiên bị một cô gái chặn ngay lối đi. Thị Y Thần cảm thấy bực bội liền ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô nhân viên lập tức quay về phía vị tiểu thư xinh đẹp, giải thích: “Vị này chính là cô chủ của chúng tôi, Jessie.”

“Jessie tiểu thư, xin chào! Tôi họ Đường. Tôi thật sự thích chiếc áo cưới cô đặc biệt thiết kế cho bạn mình. Không biết, tôi có thể đặt làm một chiếc giống vậy được không?”

Thị Y Thần nhìn lướt qua vị tiểu thư họ Đường đang đứng chắn trước mặt cô. Sau đó, vô tình lắc đầu: “Đường tiểu thư, thật ngại quá! Chiếc áo này là tôi đặc biệt thiết kế để tặng bạn, độc nhất vô nhị.”

“Nếu tôi bằng lòng trả giá gấp đôi thì sao?” Đường tiểu thư không chịu buông tha.

Thị Y Thần không phải là người có khả năng chống lại sự hấp dẫn của tiền bạc. Trên đời này tuyệt đối sẽ không có ai chê tiền là ít, trừ khi kẻ đó bị ngốc.

Cô lại một lần nữa quan sát vị tiểu thư trẻ tuổi, dịu dàng xinh đẹp, dáng người duyên dáng, lại tu dưỡng tốt này. Người đàn ông nào cưới được mỹ nhân này thật đúng là may mắn, chỉ tiếc là mỹ nhân này vận số thật không may. Cô ấy xem việc kết hôn là chuyện ‘đại sự’ quan trọng nhất đời. Chọn áo cưới phù hợp đối với một cô gái trong ngày hôn lễ không kém phần quan trọng. Nhưng mà, vị tiểu thư xinh đẹp này lại một mình đến đây chọn áo cưới. Cô không kiềm lòng được mà cảm thấy có chút đồng cảm với cô ấy. Nhưng đồng cảm thì đồng cảm, có đồng cảm đi chăng nữa, chuyện này cô cũng sẽ không thay đổi quyết định. Vì đám cưới của bạn thân mà thiết kế chiếc áo cưới độc nhất vô nhị.

“Đường tiểu thư, thật xin lỗi! Chuyện này tiền bạc không phải là vấn đề, mà quan trọng là ở tấm lòng. Nếu Đường tiểu thư bằng lòng, tôi có thể thiết kế cho tiểu thư một mẫu áo khác, giá cả đảm bảo ưu đãi.” Thị Y Thần tuy là lại một lần nữa từ chối, nhưng ngữ điệu tương đối hòa nhã hơn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương