Anh Là Trăng Trên Bầu Trời FULL
-
C32: Chương 32
(32)
Không dám để Kiều Diệc Thần đưa tôi đến trước cửa công ty, cách công ty khoảng 500m, tôi vội giục anh để cho tôi xuống chỗ này.
Nhưng người này chỉ liếc mắt nhìn tôi có cái, sau đó không quan tâm, đạp chân ga, trực tiếp đưa tôi đến cửa công ty.
Xung quanh đồng nghiệp đi qua đi lại, tôi sợ đến mức không biết làm gì, do dự không dám xuống xe, sợ có người nhận ra đây là xe của Kiều Diệc Thần.
Đến lúc đó, tôi sẽ hết đường chối cãi, không biết phải giải thích thế nào.
“Anh….có thể lái xe đi xa ra chút, sau đó tôi sẽ xuống xe?”
Tôi cầu xin Kiều Diệc Thần.
Nhưng sáu năm sau, Kiều Diệc Thần thực sự rất đáng ghét: “Lái xe xa một chút? Đường đằng trước không cho phép dừng xe, cô muốn tôi lái xe đi thêm một vòng để đưa cô đến công ty? Thế thì cô muộn chắc rồi.”
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng như kẻ trộm đang rình rập, mở cửa xe chạy nhanh xuống.
Còn chút thời gian, giành giật từng giây, quét thẻ chấm công.
Ngày hôm qua bắt đầu vào làm muộn, sau đó được chị Lỵ dẫn ra ngoài nên thật ra hôm nay mới xem như ngày tôi chính thức đi làm.
Còn các đồng nghiệp xung quanh, ngày hôm qua mọi người đã chào đón tôi, tất cả đều rất tốt.
Tôi vừa ngồi xuống, có người gọi: “Tri Ý, tổng giám đốc tìm cô.”
Tôi ngẩn ra, đáp lại, có thể trong lòng hơi xấu hổ, lúc gõ cửa phòng như không có lực.
“Vào đi.”
Chị Lỵ vẫn vui vẻ cởi mở, sau khi nhìn thấy tôi, thân thiết nói: “Tri Ý, sao nhìn sắc mặt kém thế? Có phải do tối qua bận thiết kế bản theo nên quá mệt, giấc ngủ không ngon không?”
Chị ấy quan tâm tôi ngược lại khiến tôi thấy mình đúng không phải người mà.
“Không…không phải, chị Lỵ.”
Chị Lỵ thấy tôi không nói, không tiếp tục hỏi tôi nữa, cười hỏi tôi thiết kế sao rồi: “Không phải ngày hôm qua có linh cảm sao, vẽ được nhiều hay ít, có thể cho chị xem không?”
Đúng là tối qua có vẽ được một ít nhưng cô để nó ở nhà.
Đột nhiên tôi nói: “Chị Lỵ, để bây giờ em nói cho chị nghe về kiểu thiết kế em muốn đi.”
Chị Lỵ ngạc nhiên mất một lúc, sau tỏ vẻ tùy theo, thấy rất hứng thú.
Cứ như vậy, một buổi sáng, tôi đều ở trong văn phòng chị ấy, nói cho chị nghe về ý kiến của tôi.
Thật ra dáng người chị Lỵ cao gầy gợi cảm, không thích hợp với phong cách ngọt ngào kiểu tay cánh bướm như chị ấy muốn.
Ngược lại, tôi nghĩ, váy cưới đơn giản bó sát mới có thể làm nổi bật khí phách nữ vương của chị.
Hơn nữa, nhìn quần áo trạng phục ngày thường chị mặc đi làm, đều thể hiện sự mạnh mẽ phong thái của chị đại.
Tôi cá cược một phen, nói ra ý tưởng mình giấu trong lòng.
Quả nhiên, trong mắt chị ấy hiện rõ sự dao động.
Nhưng phân vân hai giây, vẫn từ chối: “Tri Ý, tôi vẫn muốn như hôm qua vậy.”
Tôi mím môi, không nói thêm gì nữa: “……Được.”
Không dám để Kiều Diệc Thần đưa tôi đến trước cửa công ty, cách công ty khoảng 500m, tôi vội giục anh để cho tôi xuống chỗ này.
Nhưng người này chỉ liếc mắt nhìn tôi có cái, sau đó không quan tâm, đạp chân ga, trực tiếp đưa tôi đến cửa công ty.
Xung quanh đồng nghiệp đi qua đi lại, tôi sợ đến mức không biết làm gì, do dự không dám xuống xe, sợ có người nhận ra đây là xe của Kiều Diệc Thần.
Đến lúc đó, tôi sẽ hết đường chối cãi, không biết phải giải thích thế nào.
“Anh….có thể lái xe đi xa ra chút, sau đó tôi sẽ xuống xe?”
Tôi cầu xin Kiều Diệc Thần.
Nhưng sáu năm sau, Kiều Diệc Thần thực sự rất đáng ghét: “Lái xe xa một chút? Đường đằng trước không cho phép dừng xe, cô muốn tôi lái xe đi thêm một vòng để đưa cô đến công ty? Thế thì cô muộn chắc rồi.”
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng như kẻ trộm đang rình rập, mở cửa xe chạy nhanh xuống.
Còn chút thời gian, giành giật từng giây, quét thẻ chấm công.
Ngày hôm qua bắt đầu vào làm muộn, sau đó được chị Lỵ dẫn ra ngoài nên thật ra hôm nay mới xem như ngày tôi chính thức đi làm.
Còn các đồng nghiệp xung quanh, ngày hôm qua mọi người đã chào đón tôi, tất cả đều rất tốt.
Tôi vừa ngồi xuống, có người gọi: “Tri Ý, tổng giám đốc tìm cô.”
Tôi ngẩn ra, đáp lại, có thể trong lòng hơi xấu hổ, lúc gõ cửa phòng như không có lực.
“Vào đi.”
Chị Lỵ vẫn vui vẻ cởi mở, sau khi nhìn thấy tôi, thân thiết nói: “Tri Ý, sao nhìn sắc mặt kém thế? Có phải do tối qua bận thiết kế bản theo nên quá mệt, giấc ngủ không ngon không?”
Chị ấy quan tâm tôi ngược lại khiến tôi thấy mình đúng không phải người mà.
“Không…không phải, chị Lỵ.”
Chị Lỵ thấy tôi không nói, không tiếp tục hỏi tôi nữa, cười hỏi tôi thiết kế sao rồi: “Không phải ngày hôm qua có linh cảm sao, vẽ được nhiều hay ít, có thể cho chị xem không?”
Đúng là tối qua có vẽ được một ít nhưng cô để nó ở nhà.
Đột nhiên tôi nói: “Chị Lỵ, để bây giờ em nói cho chị nghe về kiểu thiết kế em muốn đi.”
Chị Lỵ ngạc nhiên mất một lúc, sau tỏ vẻ tùy theo, thấy rất hứng thú.
Cứ như vậy, một buổi sáng, tôi đều ở trong văn phòng chị ấy, nói cho chị nghe về ý kiến của tôi.
Thật ra dáng người chị Lỵ cao gầy gợi cảm, không thích hợp với phong cách ngọt ngào kiểu tay cánh bướm như chị ấy muốn.
Ngược lại, tôi nghĩ, váy cưới đơn giản bó sát mới có thể làm nổi bật khí phách nữ vương của chị.
Hơn nữa, nhìn quần áo trạng phục ngày thường chị mặc đi làm, đều thể hiện sự mạnh mẽ phong thái của chị đại.
Tôi cá cược một phen, nói ra ý tưởng mình giấu trong lòng.
Quả nhiên, trong mắt chị ấy hiện rõ sự dao động.
Nhưng phân vân hai giây, vẫn từ chối: “Tri Ý, tôi vẫn muốn như hôm qua vậy.”
Tôi mím môi, không nói thêm gì nữa: “……Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook