Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)
-
Chương 49
Casey bắt gặp cha đứng bên ngoài khu nghĩa điạ nhỏ. Sau khi về nhà, lúc này nàng mới có thời gian đến thăm mộ ông nội. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy cha ở đây. Ông không có lý do gì ngoài nắm đất cô độc nằm dưới gốc cây sồi kia. Khu nghĩa điạ này là nơi dành riêng cho người thuộc Bar M, cha nàng có biết ai ở đây đâu... ngoại trừ ông nội.
Nàng dừng ngựa bên cạnh, im lặng chờ đợi ông phát hiện sự có mặt cuả mình. Ông không để ý mọi vật xung quanh, chỉ chăm chú nhìn về phía ngôi mộ cụ Fletcher. Cuối cùng, nàng xuống ngựa, ôm bó hoa dại đã hái trên bãi cỏ đến mở cánh cổng thấp và bước vào trong.
Nàng liếc nhìn cha.
-Cha biết đấy, thật tuyệt vời khi bước vào đây. Con thật sự không nghĩ là ông nội sẽ ngồi dậy và mắng mỏ gì đâu.
Nàng nói nhẹ nhàng và mỉm cười với cha. Nhưng câu trả lời cuả ông lại không có vẻ gì hài hước.
-Ông hẳn sẽ làm vậy đấy.
Câu nói chứa đựng nỗi đau day dứt. Nàng không biết phải đáp lại ra sao. Nàng biết ông cụ Fletcher không hề đổ lỗi cho con trai, ông nội nhận về mình toàn bộ trách nhiệm trong sự rạn nức giữa hai cha con. Nhưng cố gắng thuyết phục cha trong khi ký ức cuả ông về ông nội luôn luôn khép kín thì...
Vì vậy nàng lặng im, quỳ xuống và rải những bông hoa dại lên mộ. Vài phút sau, nàng thấy bóng cha băng qua và bước đến đứng sau lưng nàng.
-Gần đây cha bắt đầu nhận ra một số việc mà cha không lấy gì làm hãnh diện.
Casey lặng người. Một lời thú tội? Và ở ngay đây, có thể nói là ngay trước ông nội sao? Có lẽ nàng không nên ở lại. Cha đến đây vì một lý do rất đặc biệt và quyết định vẫn cứ thực hiện tuy ông không được một mình ở nơi này.
Nàng đứng dậy nhưng bàn tay dịu dàng cuả cha đã nắm lấy tay nàng ngăn không cho nàng để ông lại một mình. Giọng nói cuả ông đầy vẻ hối hận.
-Cha nghĩ là cha cố gắng điều khiển con giống như ông nội đã làm khi cha bằng tuổi con. Cha đã làm chính những việc cha từng rất ghét. Nhưng nó khiến cha mở mắt và hiểu lý do tại sao ông nội lại cố uốn nắn cha. Điều đó làm cho cha hiểu rõ ông hơn.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt Casey. Lạy Chúa, ông nội còn mong gì hơn điều này. Giá như ông nội có mặt ở đây để nghe thấy những lời nói cuả con trai. Nhưng ông nội cũng đang ở đây đấy thôi... ít ra Casey luôn cảm thấy sự hiện diện cuả ông ở Bar M và nghĩ là ông vẫn đang dõi theo nàng. Và sự hiện diện rõ ràng nhất cuả ông chính là ngôi mộ này.
Nàng hay gần gũi bên ông nội, có lẽ bây giờ nàng là người duy nhất có thể làm yên lòng cha... khi nói ra những điều cha có thể chưa biết.
Trái với lời thú nhận cuả ông, nàng dò hỏi.
-Có lẽ cha đã tha thứ cho ông nội?
-Đúng vậy. Và điều đang dày vò cha lúc này là tại sao cha không nhận ra sự thật trước khi ông mất để nói cho ông biết là cha đã hiểu.
-Ông nội chưa bao giờ đòi hỏi việc này. Ông sẽ rất vui khi cha hiểu nhưng đó không phải là những điều ông cần nghe đâu. Ông biết ông đã sai lầm. Ông thường nói về việc đó- nàng mỉm cười- ... với niềm kiêu hãnh. Nhưng đó chính là phong cách cuả ông. Ông tin rằng một người biết và tận dụng những lỗi lầm thì sẽ như được tôi luyện và làm tăng thêm sức mạnh cho người đó.
Ông Chandos gật đầu.
-Đúng, cha biết là ông sẽ nghĩ như vậy.
Nàng rất vui khi nhận ra câu nhận xét không còn cái vẻ cay đắng như cuả vài tháng trước.
-Nhưng trong trường hợp này, thưa cha, ông nội rất tự hào về cha và đã cảm tấy bớt day dứt hối hận.
-Con định nói gì?
-Nếu cha trở thành người tồi tệ thì ông sẽ tự đổ lỗi cho mình. Nhưng cha lại không tệ chút nào. Ông tự hào về tất cả mọi điều cha làm, cha có thể tưởng tượng được không? Ông hoàn toàn mãn nguyện.
Ông Chandos phá lên cười.
-Quái quỷ thật!
Casey mỉm cười.
-Chính xác đấy. Kể từ khi cha trưởng thành, ông nội đã nhận ra lỗi lầm ông gây cho cha. Việc đó khiến ông cảm thấy day dứt nhưng cha đã thành công trong việc điều hành K.C. Ông đi khoe với tất cả mọi người là cha tự mình làm được mọi chuyện, không cần đến sự giúp đỡ cuả ông. Cha là con trai cuả ông. Cha làm rất tốt. Cha còn làm tốt hơn cả ông nữa. Chính cha là niềm tự hào cuả ông đấy, thưa cha.
-Cha không hề biết- ông Chandos nhẹ nhàng nói.
-Không, cha không biết, nhưng mọi người đều biết.
-Cám ơn con, con gái bé bỏng.
Ông luôn nói "con gái bé bỏng" với vẻ âu yếm.
-Cha không cần phải cảm ơn vì con nói ra sự thật. Cha cũng không cần phải hối hận là không thể nói cho ông nội biết cha đã hiểu. Cha làm điều đó rồi đấy chứ. Ông đang ở đây, ông biết mà.
Chandos mỉm cười buồn bã.
-Có lẽ không giống vậy đâu. Cha và ông nội chưa bao giờ nói chuyện...
Casey khịt khịt mũi.
-Ông nội và cha chẳng đã nói chuyện rất nhiều... rất ầm ĩ ấy chứ.
Ông Chandos cười khúc khích.
-Con gọi những cuộc cãi và cuả chúng ta như thế sao?
-Ít ra cha chưa bao giờ từ chối hay không cho ông lui tới thăm gia đình ta. Và cha cho phép tụi con được đến thăm ông bất cứ lúc nào. Cha nghĩ ông không hiểu sao? Cho đến lúc qua đời, ông không hề hối tiếc gì. Ông đã để lại một gia tài lớn- nó khiến ông tự hào, và ông còn để lại người con trai xứng đáng- điều này càng khiến ông tự hào hơn. Ông hạnh phúc hơn cha nghĩ đấy, thưa cha.
-Nhưng cha lại không hề biết điều đó.
-Mẹ có thể xác minh mọi chuyện con nói. Mẹ đã nghe những lời khen ngợi cuả ông về cha. Có lẽ mẹ kể cho cha rồi phải không?
-Đúng, cha nghĩ mẹ con có kể.
Casey gật đầu nói tiếp:
-Cha có nhu cầu phải làm tốt hơn ông và trong thâm tâm cha biết những việc đó khiến ông tự hào. Tự điều đó đã nói lên tất cả phải không ạ? Ông chắc chắn cũng biết. Con định nói, nếu cha muốn nhắn nhủ là cha đã và sẽ không bao giờ tha thứ cho ông thì cha đã làm mọi việc chẳng ra gì. Việc đó sẽ khiến ông day dứt, tự trách móc mình vì những thất bại cuả cha.
Ông ôm chặt con gái vào lòng.
-Con lấy đâu ra sự khôn ngoan khi mới từng này tuổi nhỉ?
Casey ngả người nhìn cha cười sung sướng.
-Có lẽ từ cha chăng?
-Không thể nào- ông cãi lại.
-Được rồi, vậy thì từ mẹ- nàng cười khúc khích.
Casey cảm thấy sự ấm áp, vẻ hài lòng cuả ông nội và hy vọng là cha cũng cảm thấy như nàng.
Nàng dừng ngựa bên cạnh, im lặng chờ đợi ông phát hiện sự có mặt cuả mình. Ông không để ý mọi vật xung quanh, chỉ chăm chú nhìn về phía ngôi mộ cụ Fletcher. Cuối cùng, nàng xuống ngựa, ôm bó hoa dại đã hái trên bãi cỏ đến mở cánh cổng thấp và bước vào trong.
Nàng liếc nhìn cha.
-Cha biết đấy, thật tuyệt vời khi bước vào đây. Con thật sự không nghĩ là ông nội sẽ ngồi dậy và mắng mỏ gì đâu.
Nàng nói nhẹ nhàng và mỉm cười với cha. Nhưng câu trả lời cuả ông lại không có vẻ gì hài hước.
-Ông hẳn sẽ làm vậy đấy.
Câu nói chứa đựng nỗi đau day dứt. Nàng không biết phải đáp lại ra sao. Nàng biết ông cụ Fletcher không hề đổ lỗi cho con trai, ông nội nhận về mình toàn bộ trách nhiệm trong sự rạn nức giữa hai cha con. Nhưng cố gắng thuyết phục cha trong khi ký ức cuả ông về ông nội luôn luôn khép kín thì...
Vì vậy nàng lặng im, quỳ xuống và rải những bông hoa dại lên mộ. Vài phút sau, nàng thấy bóng cha băng qua và bước đến đứng sau lưng nàng.
-Gần đây cha bắt đầu nhận ra một số việc mà cha không lấy gì làm hãnh diện.
Casey lặng người. Một lời thú tội? Và ở ngay đây, có thể nói là ngay trước ông nội sao? Có lẽ nàng không nên ở lại. Cha đến đây vì một lý do rất đặc biệt và quyết định vẫn cứ thực hiện tuy ông không được một mình ở nơi này.
Nàng đứng dậy nhưng bàn tay dịu dàng cuả cha đã nắm lấy tay nàng ngăn không cho nàng để ông lại một mình. Giọng nói cuả ông đầy vẻ hối hận.
-Cha nghĩ là cha cố gắng điều khiển con giống như ông nội đã làm khi cha bằng tuổi con. Cha đã làm chính những việc cha từng rất ghét. Nhưng nó khiến cha mở mắt và hiểu lý do tại sao ông nội lại cố uốn nắn cha. Điều đó làm cho cha hiểu rõ ông hơn.
Nước mắt chảy dài trên gương mặt Casey. Lạy Chúa, ông nội còn mong gì hơn điều này. Giá như ông nội có mặt ở đây để nghe thấy những lời nói cuả con trai. Nhưng ông nội cũng đang ở đây đấy thôi... ít ra Casey luôn cảm thấy sự hiện diện cuả ông ở Bar M và nghĩ là ông vẫn đang dõi theo nàng. Và sự hiện diện rõ ràng nhất cuả ông chính là ngôi mộ này.
Nàng hay gần gũi bên ông nội, có lẽ bây giờ nàng là người duy nhất có thể làm yên lòng cha... khi nói ra những điều cha có thể chưa biết.
Trái với lời thú nhận cuả ông, nàng dò hỏi.
-Có lẽ cha đã tha thứ cho ông nội?
-Đúng vậy. Và điều đang dày vò cha lúc này là tại sao cha không nhận ra sự thật trước khi ông mất để nói cho ông biết là cha đã hiểu.
-Ông nội chưa bao giờ đòi hỏi việc này. Ông sẽ rất vui khi cha hiểu nhưng đó không phải là những điều ông cần nghe đâu. Ông biết ông đã sai lầm. Ông thường nói về việc đó- nàng mỉm cười- ... với niềm kiêu hãnh. Nhưng đó chính là phong cách cuả ông. Ông tin rằng một người biết và tận dụng những lỗi lầm thì sẽ như được tôi luyện và làm tăng thêm sức mạnh cho người đó.
Ông Chandos gật đầu.
-Đúng, cha biết là ông sẽ nghĩ như vậy.
Nàng rất vui khi nhận ra câu nhận xét không còn cái vẻ cay đắng như cuả vài tháng trước.
-Nhưng trong trường hợp này, thưa cha, ông nội rất tự hào về cha và đã cảm tấy bớt day dứt hối hận.
-Con định nói gì?
-Nếu cha trở thành người tồi tệ thì ông sẽ tự đổ lỗi cho mình. Nhưng cha lại không tệ chút nào. Ông tự hào về tất cả mọi điều cha làm, cha có thể tưởng tượng được không? Ông hoàn toàn mãn nguyện.
Ông Chandos phá lên cười.
-Quái quỷ thật!
Casey mỉm cười.
-Chính xác đấy. Kể từ khi cha trưởng thành, ông nội đã nhận ra lỗi lầm ông gây cho cha. Việc đó khiến ông cảm thấy day dứt nhưng cha đã thành công trong việc điều hành K.C. Ông đi khoe với tất cả mọi người là cha tự mình làm được mọi chuyện, không cần đến sự giúp đỡ cuả ông. Cha là con trai cuả ông. Cha làm rất tốt. Cha còn làm tốt hơn cả ông nữa. Chính cha là niềm tự hào cuả ông đấy, thưa cha.
-Cha không hề biết- ông Chandos nhẹ nhàng nói.
-Không, cha không biết, nhưng mọi người đều biết.
-Cám ơn con, con gái bé bỏng.
Ông luôn nói "con gái bé bỏng" với vẻ âu yếm.
-Cha không cần phải cảm ơn vì con nói ra sự thật. Cha cũng không cần phải hối hận là không thể nói cho ông nội biết cha đã hiểu. Cha làm điều đó rồi đấy chứ. Ông đang ở đây, ông biết mà.
Chandos mỉm cười buồn bã.
-Có lẽ không giống vậy đâu. Cha và ông nội chưa bao giờ nói chuyện...
Casey khịt khịt mũi.
-Ông nội và cha chẳng đã nói chuyện rất nhiều... rất ầm ĩ ấy chứ.
Ông Chandos cười khúc khích.
-Con gọi những cuộc cãi và cuả chúng ta như thế sao?
-Ít ra cha chưa bao giờ từ chối hay không cho ông lui tới thăm gia đình ta. Và cha cho phép tụi con được đến thăm ông bất cứ lúc nào. Cha nghĩ ông không hiểu sao? Cho đến lúc qua đời, ông không hề hối tiếc gì. Ông đã để lại một gia tài lớn- nó khiến ông tự hào, và ông còn để lại người con trai xứng đáng- điều này càng khiến ông tự hào hơn. Ông hạnh phúc hơn cha nghĩ đấy, thưa cha.
-Nhưng cha lại không hề biết điều đó.
-Mẹ có thể xác minh mọi chuyện con nói. Mẹ đã nghe những lời khen ngợi cuả ông về cha. Có lẽ mẹ kể cho cha rồi phải không?
-Đúng, cha nghĩ mẹ con có kể.
Casey gật đầu nói tiếp:
-Cha có nhu cầu phải làm tốt hơn ông và trong thâm tâm cha biết những việc đó khiến ông tự hào. Tự điều đó đã nói lên tất cả phải không ạ? Ông chắc chắn cũng biết. Con định nói, nếu cha muốn nhắn nhủ là cha đã và sẽ không bao giờ tha thứ cho ông thì cha đã làm mọi việc chẳng ra gì. Việc đó sẽ khiến ông day dứt, tự trách móc mình vì những thất bại cuả cha.
Ông ôm chặt con gái vào lòng.
-Con lấy đâu ra sự khôn ngoan khi mới từng này tuổi nhỉ?
Casey ngả người nhìn cha cười sung sướng.
-Có lẽ từ cha chăng?
-Không thể nào- ông cãi lại.
-Được rồi, vậy thì từ mẹ- nàng cười khúc khích.
Casey cảm thấy sự ấm áp, vẻ hài lòng cuả ông nội và hy vọng là cha cũng cảm thấy như nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook