Anh Là Người Mù Thì Đã Sao
-
Chương 5-2
Mặc dù một người mù muốn đi học bình thường trong trường học cũng không phải là chuyện dễ dàng, bất quá ba Tần Tử Hiên nổi tiếng là quyên góp tiền để xây khu trường, làm cho Tần Tử Hiên thuận lợi tiến vào trường tiểu học tốt nhất thành phố này cùng với Hạ Du Du.
Tuy rằng Hạ Du Du qua mùa thu này cũng chỉ có chín tuổi, thế nhưng kỳ khai giảng mới dành cho học sinh lớp sáu, một là bởi vì cô đi học sớm,, hai là bởi vì cô nhảy lớp. Mà mục đích Tần Tử Hiên đi học rất rõ ràng, chỉ là để làm bạn với Hạ Du Du, cho nên trực tiếp lựa chọn lớp của Hạ Du Du.
Bất quá Tần Tử Hiên cũng không lập tức nói tin vui này cho Hạ Du Du, cho nên khi thầy giáo dẫn theo Tần Tử Hiên đứng ở trên bục giảng, Hạ Du Du há to miệng, nửa ngày nói không ra lời, thầy giáo mỉm cười nói với mọi người: "Đây là bạn học mới tới của ban chúng ta, Tần Tử Hiên, mong mọi người hoan nghênh!"
Hạ Du Du lập tức vỗ tay, đến nỗi đỏ ửng lên.
"Có điều là mắt của Tần Tử Hiên nhìn không thấy, vì thế mong muốn mọi người có thể giúp đỡ cho nhau." Thầy giáo vừa dứt lời, trong phòng học liền vang lên âm thanh than thở, nhất là mới vừa thấy trai đẹp, gương mặt của các cô gái ai thán và tiếc hận."
Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng mà âm thanh xôn xao nghị luận phía dưới vẫn khiến gương mặt Tần Tử Hiên vốn lạnh lùng làm tăng thêm một tầng.
Sau đó Tần Tử Hiên liền nghe được âm thanh của Hạ Du Du, "Thầy giáo, Tần Tử Hiên cần bạn cùng bàn giúp đỡ, làm lớp phó, em nghĩ mình nên đi đầu giúp đỡ cậu ấy, vì thế em hi vọng mình có thể ngồi cùng bàn với Tần Tử Hiên."
Giọng nói quen thuộc và ngữ điệu nghiêm trang xa lạ, khiến Tần Tử Hiên muốn buồn cười nhưng lại ấm áp.
Thầy giáo giáo đang muốn trả lời, Tần Tử Hiên liền nghe được giọng nói trong trẻo vang lên": "Thầy giáo, Hạ Du Du nói cũng rất đúng, em cũng nguyện ý giúp đỡ Tần Tử Hiên cùng nhau học tập, làm lớp trưởng, hãy để em ngồi cùng bàn với Tần Tử Hiên đi."
Thầy giáo nở nụ cười, "Hạ Du Du và Trương Quân Hạo học đều rất tốt, vậy hãy để cho Trương Quân Hạo ngồi cùng bàn với Tần Tử Hiên. Nhưng Hạ Du Du và những người bạn học khác có thể giúp Tần Tử Hiên cùng học."
Tần Tử Hiên nghĩ "Thì ra cậu ta chính là Trương Quân Hạo, Hạ Du Du vẫn hay nhắc đến tên Trương Quân Hạo này." Khẽ nghiêng đầu về hướng thầy giáo, Tần Tử Hiên nói với thái độ kiên quyết: "Thầy giáo, em không có thói quen ngồi cùng bàn với người khác, vì thế em muốn ngồi một mình."
Thầy giáo ngây cả người, bất quá nhìn khuôn mặt lạnh như băng không xứng với tuổi tác của Tần Tử Hiên, thầy giáo không kiên trì nữa, chỉ có điều xếp Tần Tử Hiên ngồi sau Trương Quân Hạo, mà Trương Quân Hạo lại ngồi cùng bàn với Hạ Du Du.
Vì thế khi vừa ngồi xuống chỗ của mình xong, Tần Tử Hiên liền nghe được Hạ Du Du nhỏ giọng oán giận: "Trương Quân Hạo, cậu cố ý! Cậu chính là muốn đối nghịch với tớ! Mình cũng không thèm để ý đến cậu nữa!"
Sau đó liền nghe được âm thanh trong trẻo, nhưng mà lần này âm thanh rất thấp, nhưng lại lộ ra vẻ cưng chìu lấy lòng: "Du Du, là mình không tốt, mình nào dám đối nghịch với cậu? Không phải mình cũng chỉ muốn giúp đỡ bạn học sao?"
"Hừ..."
"Du Du, lần sau mình cũng không dám nữa, ngày hôm nay trở về mình sẽ nói với ông nội cậu vẫn luôn muốn cái bình hoa đó, có được không? Cậu tha thứ cho mình đi mà."
"Thực sự?"
"Thực sự! Có lúc nào mình lừa gạt cậu chưa?!"
"Được rồi, tha thứ cho cậu một lần."
Mặc dù âm thanh của hai người rất thấp, nhưng người mù luôn có thính giác rất cao, vì thế cuộc nói chuyện của hai người Tần Tử Hiên đều nghe rất rõ, thậm chí có thể tưởng tượng được Hạ Du Du bỉu môi oán giận, Trương Quân Hạo đến gần rồi cẩn thận nhận tội, sau đó hình dạng Hạ Du Du đổi giận thành vui, càng làm lòng Tần Tử Hiên như muốn trầm xuống...
Tiết 1: Khi Tần Tử Hiên còn đang ngẩn người thì kết thúc, nhưng mà nội dung trong sách giáo khoa Tần Tử Hiên đã sớm biết, có nghe hay không cũng chẳng sao.
Vừa hết tiết, Hạ Du Du liền xoay người nhào tới trước bàn học Tần Tử Hiên, vui vẻ kéo Trương Quân Hạo qua, "Đến đây, mình giới thiệu người này cho cậu, đây là Trương Quân Hạo, bạn thân nhất của em! Còn đây là Tần Tử Hiên, à... là hàng xóm gần nhà chúng ta."
Cho dù biết khi giới thiệu Hạ Du Du sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng Tần Tử Hiên vẫn không tránh được mất mát, thì ra một người là bạn thân nhất, còn một người chỉ là hàng xóm...
Hạ Du Du lại líu ríu một trận, mãi đến chuông vào học vang lên lần nữa, mới thỏa mãn quay lại bàn học bàn học của mình.
Lúc tan học, tất nhiên Tần Tử Hiên sẽ có xe nhà đến đón, Hạ Du Du vốn định về cùng Tần Tử Hiên, nhưng mà Trương Quân Hạo lại lạnh lùng nói: "Du Du, xe đạp của cậu bỏ lại sau? Để cho mẹ cậu biết thì chờ bị mắng đi."
Hạ Du Du lưu luyến không rời tạm biệt với Tần Tử Hiên: "Tử Hiên, em và Quân Hạo đi xe đạp về, không thể cùng về với anh, ngày mai gặp lại sau."
"Được, tạm biệt." Tần Tử Hiên yên lặng nghe tiếng chuông xe đạp, tiếng cười nói của Hạ Du Du và Trương Quân một trước một sau rồi biến mất về phía trước...
Tuy rằng Hạ Du Du qua mùa thu này cũng chỉ có chín tuổi, thế nhưng kỳ khai giảng mới dành cho học sinh lớp sáu, một là bởi vì cô đi học sớm,, hai là bởi vì cô nhảy lớp. Mà mục đích Tần Tử Hiên đi học rất rõ ràng, chỉ là để làm bạn với Hạ Du Du, cho nên trực tiếp lựa chọn lớp của Hạ Du Du.
Bất quá Tần Tử Hiên cũng không lập tức nói tin vui này cho Hạ Du Du, cho nên khi thầy giáo dẫn theo Tần Tử Hiên đứng ở trên bục giảng, Hạ Du Du há to miệng, nửa ngày nói không ra lời, thầy giáo mỉm cười nói với mọi người: "Đây là bạn học mới tới của ban chúng ta, Tần Tử Hiên, mong mọi người hoan nghênh!"
Hạ Du Du lập tức vỗ tay, đến nỗi đỏ ửng lên.
"Có điều là mắt của Tần Tử Hiên nhìn không thấy, vì thế mong muốn mọi người có thể giúp đỡ cho nhau." Thầy giáo vừa dứt lời, trong phòng học liền vang lên âm thanh than thở, nhất là mới vừa thấy trai đẹp, gương mặt của các cô gái ai thán và tiếc hận."
Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng mà âm thanh xôn xao nghị luận phía dưới vẫn khiến gương mặt Tần Tử Hiên vốn lạnh lùng làm tăng thêm một tầng.
Sau đó Tần Tử Hiên liền nghe được âm thanh của Hạ Du Du, "Thầy giáo, Tần Tử Hiên cần bạn cùng bàn giúp đỡ, làm lớp phó, em nghĩ mình nên đi đầu giúp đỡ cậu ấy, vì thế em hi vọng mình có thể ngồi cùng bàn với Tần Tử Hiên."
Giọng nói quen thuộc và ngữ điệu nghiêm trang xa lạ, khiến Tần Tử Hiên muốn buồn cười nhưng lại ấm áp.
Thầy giáo giáo đang muốn trả lời, Tần Tử Hiên liền nghe được giọng nói trong trẻo vang lên": "Thầy giáo, Hạ Du Du nói cũng rất đúng, em cũng nguyện ý giúp đỡ Tần Tử Hiên cùng nhau học tập, làm lớp trưởng, hãy để em ngồi cùng bàn với Tần Tử Hiên đi."
Thầy giáo nở nụ cười, "Hạ Du Du và Trương Quân Hạo học đều rất tốt, vậy hãy để cho Trương Quân Hạo ngồi cùng bàn với Tần Tử Hiên. Nhưng Hạ Du Du và những người bạn học khác có thể giúp Tần Tử Hiên cùng học."
Tần Tử Hiên nghĩ "Thì ra cậu ta chính là Trương Quân Hạo, Hạ Du Du vẫn hay nhắc đến tên Trương Quân Hạo này." Khẽ nghiêng đầu về hướng thầy giáo, Tần Tử Hiên nói với thái độ kiên quyết: "Thầy giáo, em không có thói quen ngồi cùng bàn với người khác, vì thế em muốn ngồi một mình."
Thầy giáo ngây cả người, bất quá nhìn khuôn mặt lạnh như băng không xứng với tuổi tác của Tần Tử Hiên, thầy giáo không kiên trì nữa, chỉ có điều xếp Tần Tử Hiên ngồi sau Trương Quân Hạo, mà Trương Quân Hạo lại ngồi cùng bàn với Hạ Du Du.
Vì thế khi vừa ngồi xuống chỗ của mình xong, Tần Tử Hiên liền nghe được Hạ Du Du nhỏ giọng oán giận: "Trương Quân Hạo, cậu cố ý! Cậu chính là muốn đối nghịch với tớ! Mình cũng không thèm để ý đến cậu nữa!"
Sau đó liền nghe được âm thanh trong trẻo, nhưng mà lần này âm thanh rất thấp, nhưng lại lộ ra vẻ cưng chìu lấy lòng: "Du Du, là mình không tốt, mình nào dám đối nghịch với cậu? Không phải mình cũng chỉ muốn giúp đỡ bạn học sao?"
"Hừ..."
"Du Du, lần sau mình cũng không dám nữa, ngày hôm nay trở về mình sẽ nói với ông nội cậu vẫn luôn muốn cái bình hoa đó, có được không? Cậu tha thứ cho mình đi mà."
"Thực sự?"
"Thực sự! Có lúc nào mình lừa gạt cậu chưa?!"
"Được rồi, tha thứ cho cậu một lần."
Mặc dù âm thanh của hai người rất thấp, nhưng người mù luôn có thính giác rất cao, vì thế cuộc nói chuyện của hai người Tần Tử Hiên đều nghe rất rõ, thậm chí có thể tưởng tượng được Hạ Du Du bỉu môi oán giận, Trương Quân Hạo đến gần rồi cẩn thận nhận tội, sau đó hình dạng Hạ Du Du đổi giận thành vui, càng làm lòng Tần Tử Hiên như muốn trầm xuống...
Tiết 1: Khi Tần Tử Hiên còn đang ngẩn người thì kết thúc, nhưng mà nội dung trong sách giáo khoa Tần Tử Hiên đã sớm biết, có nghe hay không cũng chẳng sao.
Vừa hết tiết, Hạ Du Du liền xoay người nhào tới trước bàn học Tần Tử Hiên, vui vẻ kéo Trương Quân Hạo qua, "Đến đây, mình giới thiệu người này cho cậu, đây là Trương Quân Hạo, bạn thân nhất của em! Còn đây là Tần Tử Hiên, à... là hàng xóm gần nhà chúng ta."
Cho dù biết khi giới thiệu Hạ Du Du sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng Tần Tử Hiên vẫn không tránh được mất mát, thì ra một người là bạn thân nhất, còn một người chỉ là hàng xóm...
Hạ Du Du lại líu ríu một trận, mãi đến chuông vào học vang lên lần nữa, mới thỏa mãn quay lại bàn học bàn học của mình.
Lúc tan học, tất nhiên Tần Tử Hiên sẽ có xe nhà đến đón, Hạ Du Du vốn định về cùng Tần Tử Hiên, nhưng mà Trương Quân Hạo lại lạnh lùng nói: "Du Du, xe đạp của cậu bỏ lại sau? Để cho mẹ cậu biết thì chờ bị mắng đi."
Hạ Du Du lưu luyến không rời tạm biệt với Tần Tử Hiên: "Tử Hiên, em và Quân Hạo đi xe đạp về, không thể cùng về với anh, ngày mai gặp lại sau."
"Được, tạm biệt." Tần Tử Hiên yên lặng nghe tiếng chuông xe đạp, tiếng cười nói của Hạ Du Du và Trương Quân một trước một sau rồi biến mất về phía trước...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook