Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới
-
Chương 28: Chương 28
Vị đắng nồng đậm nháy mắt lan tỏa ở đầu lưỡi, anh lại không hề chán ghét mùi vị chua chát này, khóe môi thậm chí còn nhếch lên chút ý cười.Cà phê rất tuyệt, đúng là thứ anh đang cần bây giờ.“Bao nhiêu tiền vậy?”Cố Chiếu nhìn chằm chằm khóe môi anh nhếch lên, trên mặt cô bất giác cũng nổi lên ý cười.“Không cần tiền.”Cuối cùng cũng chịu cười rồi.Mấy ngày qua Thẩm Quyết Tinh vẫn luôn lo âu.
Anh đã rất nỗ lực để mình không biểu hiện quá rõ ràng nhưng Cố Chiếu vẫn cảm nhận được.
Có thể là vì phải sống cùng cô trong một hoàn cảnh nhỏ hẹp, cũng có thể là do chuyện công việc, lông mày anh thường xuyên nhíu chặt, cả lúc ngủ cũng hiếm khi giãn ra.Tuy rằng chỉ là một cốc cà phê vô vị tầm thường nhưng có thể làm tâm tình của anh tốt lên, thật sự tốt quá…Cố Chiếu trầm tư suy nghĩ, đến tối cũng không ngờ nợ nhân tình lại tới.Suy cho cùng mình không thể nào nhận không ân huệ của người khác.
Hay là mau đi thanh toán trước phí quản lý tòa nhà nhỉ?Mới nghĩ như vậy, “Leng keng” hai tiếng, trưởng nhóm cư dân gửi tin nhắn đến.Giám đốc Vương đã gửi thông cáo trong nhóm, triệu tập người tình nguyện, hy vọng mọi người tích cực báo danh.“… Đặc biệt là người trẻ tuổi, tiểu khu chúng ta nhiều người cao tuổi, vẫn rất cần những người trẻ tuổi ưu tú cống hiến một phần sức lực của bản thân.”Đây có thể chính là chỉ dẫn chú định của vận mệnh.Cố Chiếu nhìn chằm chằm ba chữ “Người trẻ tuổi”, sau đó nhắn riêng cho giám đốc Vương.“Giám đốc Vương, cháu có kinh nghiệm làm công tác xã hội, còn có chứng chỉ hộ lý, có thể báo danh tình nguyện được không?”Giám đốc Vương đương nhiên sẽ không từ chối: “Có thể có thể, có gì mà không thể chứ!”Sáng mai làm kiểm tra dịch tễ, ông ấy dặn Cố Chiếu 6 giờ đến báo cáo tại cổng quản lý tòa nhà cửa, đến lúc đó sẽ căn cứ tình hình mà phân phó nhiệm vụ cho cô.Ngày hôm sau 5 giờ rưỡi Cố Chiếu liền tỉnh giấc, cô đã tận lực không phát ra tiếng động quá lớn nhưng vẫn đánh thức Thẩm Quyết Tinh.“Còn sớm như vậy mà cậu đi đâu đấy?” Thẩm Quyết Tinh bò dậy từ trên sô pha, thấy Cố Chiếu ăn mặc chỉnh tề, không khỏi nghi hoặc.“Đi l àm tình nguyện viên.” Cố Chiếu thay giày, một bàn tay chống ở trên then cửa.“Tình nguyện viên?” Thẩm Quyết Tinh kinh ngạc không thôi.“Ừ, tình nguyện viên.
Hôm nay phải làm kiểm tra dịch tễ, đợi lát nữa đến phiên chúng ta tôi gọi điện thoại cho cậu, đừng ngủ quá sâu.”Thẩm Quyết Tinh nhíu mày: “Làm sao cậu…”Anh muốn hỏi Cố Chiếu tại sao không nói trước với anh chuyện l àm tình nguyện viên, hai người bọn họ sống dưới cùng một mái hiên, cho dù chỉ là bạn cùng phòng cũng dính một chữ “bạn” trong đó, chẳng lẽ anh không đáng để Cố Chiếu thông báo một tiếng sao?Nhưng vừa nói ra ba chữ, anh liền bình tĩnh lại.
Bọn họ chỉ vì ngoài ý muốn nên không thể không ở cùng nhau, Cố Chiếu không phải người gì của anh, anh cũng không phải là ai của Cố Chiếu, quả thật cô không cần phải nói với anh mọi chuyện.“Có chuyện gì không?” Cố Chiếu nghe thấy giọng Thẩm Quyết Tinh sau lưng mình, bèn quay đầu lại đi.Thẩm Quyết Tinh nhìn cô một cái rồi lại nằm xuống.“Không có việc gì.” Anh lạnh lùng nói.Cố Chiếu đóng cửa cũng không dám phát ra tiếng động dư thừa, cẩn thận từng chút khép cửa lại, sợ lại quấy rầy đến Thẩm Quyết Tinh, lúc đi xuống lầu vẫn còn đang nhớ lại vẻ mặt mới vừa rồi của đối phương.Mới ngủ dậy nên khó chịu sao? Mặt nhăn nhó thật nha.“Tôi tên là Trương Nhã, lầu 17…”Hà Lam Cửu Thôn có tổng cộng hai điểm kiểm tra dịch tễ, một cái ở cổng nam một cái ở cổng bắc, Cố Chiếu được sắp xếp kiểm tra ở cổng nam tương đối gần nhà.Bên trong văn phòng quản lý tòa nhà, sáu người xếp thành một hàng, cả năm đều là tình nguyện viên, giám đốc Vương cho mọi người tự giới thiệu ngắn gọn, tiện cho xưng hô sau này.Trương Nhã hơn ba mươi tuổi, sống ở lầu đối diện với Cố Chiếu, cũng chính là Tiểu Nhã đã cho Cố Chiếu cà phê phin giấy.“Đã kết hôn, con gái tôi 4 tuổi rồi, chồng tôi là đầu bếp toàn thời gian ở nhà, tôi là chuyên viên tư vấn ở thẫm mỹ viện.
Là thẩm mỹ viện đứng đắn được giấy phép, không phải mấy chỗ làm chui đâu nha, rất nhiều tiểu minh tinh đến chỗ chúng tôi chỉnh sửa, sau này mọi người có nhu cầu thì có thể tìm tôi, tôi giảm giá 20% cho.”Cô ấy nói xong mọi người đều cười rộ lên, trong đó có một dì trung niên thân thể hơi mập mạp cười đặc biệt lớn tiếng.“Người có tuổi này không xem náo nhiệt làm gì, vẫn nên nhường cơ hội lại cho người trẻ tuổi thì hơn.”Đến phiên tiếp theo là một tiểu tử năng nổ nhiệt tình, nhìn qua cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi.“Tôi tên La Trạm, năm nay mới là sinh viên năm hai.” Tuy ai cũng mang khẩu trang nhưng từ ngữ điệu cao vút có thể nghe ra tính cách rất tươi sáng của cậu ấy, “Tôi là người thuê ở lầu 13, mọi người cứ gọi tôi Đại La là được.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook