Anh Là Hạnh Phúc Thanh Xuân Của Em
-
Chương 8: Vi Lương, thế gian trong trẻo biết bao
Edit by Suaa Vũ
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của sơ nhị, Lý Nghị nhìn sách mới vừa được phát xuống, nghiên cứu bài tập.
“Chào mọi người! Mình là Tống Vi Lương vừa chuyển đến, đáng lẽ sẽ học lớp một sơ tam nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên phải lùi lại một bậc. Rất vui khi được phân tới lớp chúng mình, về sau mong mọi người giúp đỡ!”
Một âm thanh vang dội truyền đến từ trên bục giảng, anh ngẩng đầu, hóa ra phòng học vừa nãy khá yên lặng vì có bạn mới chuyển đến.
Cô nhìn thẳng về phía anh, trong mắt có cả vui sướng lẫn bi thương.
Anh tuy nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là học tập.
Cô thường xuyên hỏi anh bài tập, nghe rất chuyên chú.
Sự nhiệt tình của cô khá kỳ quái, anh thấy cô không được tính là thông minh nhưng lại thắng ở nỗ lực. Biết chính chỗ yếu của mình, cô đang dần cố gắng củng cố chúng.
Anh còn phát hiện, tuy rằng có lúc cô ấy lạnh nhạt với mình nhưng Trương Khiêm thì khác, không phải thích mà là áy náy. Hai người mới quen biết chưa đến một tháng mà.
Sau giờ tan học, cô luôn thích theo sau lưng anh.
Anh không biết mình bắt đầu chú ý cô từ khi nào, nhìn cô cười cũng bất giác ngu ngơ cười theo, thấy cô buồn đáy lòng tự dưng sốt ruột tới lạ, sau đó tìm cớ giúp đỡ. Tất cả những điều đó đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cô đi Thượng Hải làm phẫu thuật, một tháng đó, lần đầu tiên anh tìm cha nói muốn có điện thoại.
Thêm QQ cô xong, tối nào anh cũng lướt xem dòng thời gian của cô.
Một tuần đầu cô còn báo cáo tình huống của mình, sau đó có thể phải phẫu thuật nên cần điều dưỡng, cuối cùng tin tức hoàn toàn lặn tăm.
Anh bắt đầu sửa sang lại vở ghi cho cô, thừa dịp giữa giờ cơm mỗi ngày lẻn tới lấy.
Lần nào tan học cũng tìm cách để trong ngăn kéo cô, chờ mong rồi mai thôi, cô sẽ đến.
Một tuần, hai tuần… Cuốn vở vẫn im ỉm nằm đấy.
Anh đành phải phải lấy lại cuốn sổ, canh cả trưa, cẩn thận xem có ai không để còn chép nội dung bài giảng cho cô. Cộng thêm cả giờ giải lao, những phần ghi chú vội đến run rẩy vì sợ phát hiện.
Giằng co vậy một tháng, khi đó anh đọc được dòng trạng thái đã trở về kia của cô, lần đầu tiên mang vở về nhà, cũng là lần đầu tiên thức thâu đêm để sửa sang lại một ít ví dụ kinh điển.
Ngay sáng hôm sau đến lớp, anh tưởng mình đến sớm nhất, ai ngờ cô đã đến rồi, trời xui đất khiến làm hai người chạm mặt nhau.
Trong lòng hắn đã gợn sóng dữ dội nhưng ngoài mặt vẫn thong dong như thường.
Nghe cô và Dương Vân thảo luận người đã viết vào cuốn vở đó, anh thầm cười trộm. Đột nhiên cảm thấy yên lặng phía sau không đúng lắm, anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy những chuyển biến cảm xúc ấy. Anh rất kinh ngạc, không ngờ chỉ là một cuốn vở cũng làm cô thất thố như thế.
Sau khi kết thúc kì thi, lần đầu tiên anh đề nghị với cha mẹ mình muốn đi học trường nào, cha mẹ nhìn anh như quái vật một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hai tháng trước, anh chưa từng nỗ lực, ngẫu nhiên gặp cô trên đường, thấy cô khẩn trương như thế trong lòng lại có một tia ấm áp, dường như đây là lời ước định của hai người, cùng cố gắng phấn đấu hướng về một tương lai.
Nghỉ hè kết thúc, quả nhiên cô cũng thi vào trường đó, hơn nữa còn trở thành bạn cùng bàn của anh.
Anh nén kích động, cố ý giúp cô học tập.
Có một buổi sáng anh đi sớm, gặp cô trên xe buýt công cộng bèn trộm ngồi sau nhìn lén. Theo tầm mắt cô đụng phải ông chú trung niên ghê tởm kia, anh phát hiện cô kinh hoảng thất thố, lập tức tiến lên lạnh mặt trách mắng người nọ, kéo cô đi. Về sau mỗi ngày anh đều xuất hiện trên chuyến xe buýt của cô, lần não cũng muốn bảo vệ cô thật tốt, chẳng sợ ba năm luôn phải tiêu tốn hơn một giờ, anh mặc mưa mặc gió, cam tâm tình nguyện, chưa ngơi nghỉ lần nào.
Thi đại học xong, anh lơ đãng hỏi nguyện vọng của cô, cũng lộ ra tên trường mình luôn muốn vào, không ngờ hai tháng sau lại gặp cô ở ga tàu.
Anh ngờ ngợ rằng cô luôn theo bước chân của mình nhưng cuối cùng vẫn không muốn tự đa tình, phân vân trùng trùng tới gần, rồi lại rời xa.
Đến tận cái ngày cô tỏ tình, anh ngây cả người, không ngờ cô thích anh thật. Nhưng anh không thể đáp ứng, cũng chẳng thể nói nên lời từ chối cô, chỉ có thể nắm chặt tay ngăn mình không ôm chặt cô vào lòng, im lặng nghe cô chúc phúc, trơ mắt nhìn cô buông mình ra, rời đi.
Ban đêm.
“Mẹ, cha khá hơn chút nào chưa?”
“Không sao, ông ấy đỡ rồi, con đừng lo lắng, chuyên tâm học tập đi, không cần gửi tiền làm thêm về đâu.”
“Không sao đâu, con sẽ chăm sóc bản thân tốt, không chậm trễ việc học tập. À, con xin nghỉ với giáo viên phụ đạo rồi, ngày mốt con sẽ về.”
“Hả?! Đứa nhỏ này, ai bảo con tự quyết định chứ, không cần về!”
“Mẹ, cha thành như vậy rồi, con nào có tâm tư học tập nữa chứ. Mẹ yên tâm, con nắm chắc nội dung học tập rồi, mang về nhà ôn dần cũng được. Trong nhà không thể thiếu đi trụ cột, yên tâm, con có tính toán cả rồi.”
“Trời ạ… Nhà chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ… Rồi rồi…”
“Được rồi. Mẹ, bác sĩ đã nói, chỉ cần cố gắng điều dưỡng tốt thôi. Cha có thể khôi phục mà, được, không nói nữa, chờ con về. Mẹ bảo trọng.”
Cúp điện thoại, Lý Nghị nhìn màn hình khóa. Anh còn nhớ rõ hôm khai giảng đó Tống Vi Lương lôi kéo mình chụp một kiểu, cũng chính là bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ trừ lúc tốt nghiệp. Canh lúc cô không chú ý, anh đã lén dùng Bluetooth gửi cho mình, luôn để hình nền.
Có bạn cùng phòng thấy còn trêu ghẹo, “Hóa ra lần trước từ chối bạn nữ cùng khoa kia, còn không ra ngoài cùng tụi mình vì có bạn gái rồi à.”
Lý Nghị chỉ cười cười cất điện thoại đi.
Anh cứ nghĩ bọn họ lên đại học có thể được yên ổn, tìm cơ hội tỏ tình cùng cô nên mới lượn lờ quanh thư viện và ký túc xá, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây qua QQ. Anh biết cô là một người vẫn luôn nỗ lực, anh cũng phải đẩy nhanh tiến độ, củng cố kiến thức.
Nhưng anh vừa thích ứng được hoàn cảnh, chuẩn bị kế hoạch tỏ tình thì truyền đến tin cha đổ bệnh.
Thật là trăng khi tròn khi khuyết, người có vui có buồn, có tan có hợp.
Bắt đầu di chuyển giữa trường học và nơi làm thêm, anh dần xa cách cô.
Hiện tại anh không thể cho cô bất cứ hạnh phúc gì, cũng không biết tương lai mình đi tới đâu, sao có thể dám liên lụy người mình yêu ngay lúc này chứ. Cô vẫn nên tìm một người có thể chăm sóc mình thì hơn.
Nếu có thể, anh hy vọng, tương lai mình có thể tặng cô một tình yêu đong đầy, nhưng ngày đó sẽ đến sao?
Bảy năm sau.
Cô đã biến mất bảy năm, mang theo cả những lời chúc mừng sinh nhật đó.
Mỗi năm vào ngày này, anh đều kiểm tra hòm thư nhưng đều trống rỗng.
Cô từng là người đầu tiên chúc mừng anh.
Sợ về sau thay điện thoại khác, anh lưu lại tất cả nhật ký trò chuyện giữa bọn họ, tính cả tấm ảnh chụp chung kia, màn hình chính và máy tính vĩnh viễn không đổi.
Bảy năm này, mỗi khi tuyệt vọng, anh đều sẽ xem lại lịch sử trò chuyện trước kia của bọn họ.
Mỗi lần nhìn icon mặt trời nhỏ của cô, trong người anh lại phảng phất tràn ngập năng lượng. Đáng tiếc… mặt trời ấy đã biến mất bảy năm rồi.
Anh còn nhớ mình từng được học bài thư “Hơi lạnh”. Vừa đọc tiêu đề, đầu anh đã tự động hiện lên một hình dáng, mà khi đọc đến hai câu cuối, hình dáng đó trở nên vô cùng rõ ràng, quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Tống Vi Lương.
*微凉 (Vi Lương) có nghĩ là hơi lạnh
Dù hai câu cuối miêu tả trạng thái cuộc sống, tâm trạng của tác giả nhưng anh thích hiểu theo nghĩa đen hơn.
Độc tọa thủy đình phong mãn tụ, thế gian thanh cảnh thị vi lương.
(Cô độc mình ta ngồi trong đình uống nước, thế giới trong xanh gió thổi từng hơi lạnh)
*Vũ: Yeh. Những ai từng đọc bộ “Đã sớm khom lưng” thì cũng biết, trình edit thơ của tôi í ẹ đến mức nào nên hiểu nghĩa là được rồi nha.
Tất cả cảnh đẹp trên thế gian này đều là người, hoặc có thể nói, người chiếm trọn mọi tốt đẹp của thế gian.
Anh nhìn cô tốt nghiệp, nhìn cô làm nghiên cứu sinh, nhìn cô tiến vào công ty, nhìn cô từng bước trưởng thành.
Bảy năm này, một mình cô chiếm trọn ánh hào quang, hắn đều yên lặng nhìn ngắm.
Sau hai năm đau ốm, cha anh rốt cuộc cũng rời khỏi thế giới. Tinh thần anh sa sút mấy tháng nhưng nghĩ tới cô, anh lại có đủ dũng khí để bắt đầu lại.
Từ một viên chức nhỏ trèo lên được vị trí hiện tại, có thể xứng đôi với cô, trao cho cô hạnh phúc.
Anh sáng lập LY, mọi người đều cho rằng anh dùng tên mình, thật ra không phải. Y là lấy từ tự anh nhưng L lại lấy từ tên cô.
*毅 (Nghị): Yì
*凉 (Lương): Liáng
Bảy năm sau, rốt cuộc anh cũng tìm được vầng thái dương của mình.
Anh dùng đủ loại phương thức uy hiếp khiến cô tiếp nhận hạng mục công ty của mình, tạo cơ hội tiếp cận cô.
Hôm đó anh muốn gặp cô đến nỗi cả đêm thao thức, tới văn phòng lại nằm nhoài ra ngủ, nếu không phải trợ lý thấy lạ nên vào gọi dậy, có lẽ anh đã lỡ đại sự. Nhưng hình như cô hiểu nhầm, cho rằng anh cố ý, biểu tình rất lạnh nhạt, xa lạ đến đáng sợ.
Sau đó anh mặt dày chạy đến trước nhà cô, cố ý cho tài xế về trước.
Thấy cô ngồi trên sô pha nhìn mình chằm chằm, anh nhộn nhạo muốn lập tức ôm cô vào lòng nhưng anh biết, chưa đến thời điểm. Hiện tại làm vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Sau khi cô vào, anh cũng đi theo, phát hiện cô vẫn còn giữ lại cuốn notebook năm nào, còn có màn hình khóa giống hệt anh và những giọt lệ cùng tiếng nức nở khàn khàn đêm khuya. Anh bừng tỉnh, khi đó mình đã tàn nhẫn tới mức nào. Lúc ấy anh nghĩ mình không thể ở bên cô, sẽ khiến cuộc đời của cô thêm khổ sở nhưng hóa ra, người luôn gieo sóng tạo bão cho cô, lại là mình.
Sau khi Trương Khiêm kết hôn, cô bắt được hoa cưới, anh rốt cuộc cũng nghĩ thông, ngày hôm sau quyết đoán tỏ tình với cô, không ngờ cô lại đẩy anh ra, chạy mất hút.
Anh đến nhà cô, lại phát hiện cô vừa lái xe rời di nên vội vàng đuổi theo, không ngờ cô lại tới trường bọn họ, còn bước lên khán đài kia.
Rốt cuộc anh cũng tin chắc, cô vẫn thích anh. Anh không thể bỏ lỡ lần nữa.
Vi Lương, anh thích em.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của sơ nhị, Lý Nghị nhìn sách mới vừa được phát xuống, nghiên cứu bài tập.
“Chào mọi người! Mình là Tống Vi Lương vừa chuyển đến, đáng lẽ sẽ học lớp một sơ tam nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên phải lùi lại một bậc. Rất vui khi được phân tới lớp chúng mình, về sau mong mọi người giúp đỡ!”
Một âm thanh vang dội truyền đến từ trên bục giảng, anh ngẩng đầu, hóa ra phòng học vừa nãy khá yên lặng vì có bạn mới chuyển đến.
Cô nhìn thẳng về phía anh, trong mắt có cả vui sướng lẫn bi thương.
Anh tuy nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất trước mắt vẫn là học tập.
Cô thường xuyên hỏi anh bài tập, nghe rất chuyên chú.
Sự nhiệt tình của cô khá kỳ quái, anh thấy cô không được tính là thông minh nhưng lại thắng ở nỗ lực. Biết chính chỗ yếu của mình, cô đang dần cố gắng củng cố chúng.
Anh còn phát hiện, tuy rằng có lúc cô ấy lạnh nhạt với mình nhưng Trương Khiêm thì khác, không phải thích mà là áy náy. Hai người mới quen biết chưa đến một tháng mà.
Sau giờ tan học, cô luôn thích theo sau lưng anh.
Anh không biết mình bắt đầu chú ý cô từ khi nào, nhìn cô cười cũng bất giác ngu ngơ cười theo, thấy cô buồn đáy lòng tự dưng sốt ruột tới lạ, sau đó tìm cớ giúp đỡ. Tất cả những điều đó đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cô đi Thượng Hải làm phẫu thuật, một tháng đó, lần đầu tiên anh tìm cha nói muốn có điện thoại.
Thêm QQ cô xong, tối nào anh cũng lướt xem dòng thời gian của cô.
Một tuần đầu cô còn báo cáo tình huống của mình, sau đó có thể phải phẫu thuật nên cần điều dưỡng, cuối cùng tin tức hoàn toàn lặn tăm.
Anh bắt đầu sửa sang lại vở ghi cho cô, thừa dịp giữa giờ cơm mỗi ngày lẻn tới lấy.
Lần nào tan học cũng tìm cách để trong ngăn kéo cô, chờ mong rồi mai thôi, cô sẽ đến.
Một tuần, hai tuần… Cuốn vở vẫn im ỉm nằm đấy.
Anh đành phải phải lấy lại cuốn sổ, canh cả trưa, cẩn thận xem có ai không để còn chép nội dung bài giảng cho cô. Cộng thêm cả giờ giải lao, những phần ghi chú vội đến run rẩy vì sợ phát hiện.
Giằng co vậy một tháng, khi đó anh đọc được dòng trạng thái đã trở về kia của cô, lần đầu tiên mang vở về nhà, cũng là lần đầu tiên thức thâu đêm để sửa sang lại một ít ví dụ kinh điển.
Ngay sáng hôm sau đến lớp, anh tưởng mình đến sớm nhất, ai ngờ cô đã đến rồi, trời xui đất khiến làm hai người chạm mặt nhau.
Trong lòng hắn đã gợn sóng dữ dội nhưng ngoài mặt vẫn thong dong như thường.
Nghe cô và Dương Vân thảo luận người đã viết vào cuốn vở đó, anh thầm cười trộm. Đột nhiên cảm thấy yên lặng phía sau không đúng lắm, anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy những chuyển biến cảm xúc ấy. Anh rất kinh ngạc, không ngờ chỉ là một cuốn vở cũng làm cô thất thố như thế.
Sau khi kết thúc kì thi, lần đầu tiên anh đề nghị với cha mẹ mình muốn đi học trường nào, cha mẹ nhìn anh như quái vật một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
Hai tháng trước, anh chưa từng nỗ lực, ngẫu nhiên gặp cô trên đường, thấy cô khẩn trương như thế trong lòng lại có một tia ấm áp, dường như đây là lời ước định của hai người, cùng cố gắng phấn đấu hướng về một tương lai.
Nghỉ hè kết thúc, quả nhiên cô cũng thi vào trường đó, hơn nữa còn trở thành bạn cùng bàn của anh.
Anh nén kích động, cố ý giúp cô học tập.
Có một buổi sáng anh đi sớm, gặp cô trên xe buýt công cộng bèn trộm ngồi sau nhìn lén. Theo tầm mắt cô đụng phải ông chú trung niên ghê tởm kia, anh phát hiện cô kinh hoảng thất thố, lập tức tiến lên lạnh mặt trách mắng người nọ, kéo cô đi. Về sau mỗi ngày anh đều xuất hiện trên chuyến xe buýt của cô, lần não cũng muốn bảo vệ cô thật tốt, chẳng sợ ba năm luôn phải tiêu tốn hơn một giờ, anh mặc mưa mặc gió, cam tâm tình nguyện, chưa ngơi nghỉ lần nào.
Thi đại học xong, anh lơ đãng hỏi nguyện vọng của cô, cũng lộ ra tên trường mình luôn muốn vào, không ngờ hai tháng sau lại gặp cô ở ga tàu.
Anh ngờ ngợ rằng cô luôn theo bước chân của mình nhưng cuối cùng vẫn không muốn tự đa tình, phân vân trùng trùng tới gần, rồi lại rời xa.
Đến tận cái ngày cô tỏ tình, anh ngây cả người, không ngờ cô thích anh thật. Nhưng anh không thể đáp ứng, cũng chẳng thể nói nên lời từ chối cô, chỉ có thể nắm chặt tay ngăn mình không ôm chặt cô vào lòng, im lặng nghe cô chúc phúc, trơ mắt nhìn cô buông mình ra, rời đi.
Ban đêm.
“Mẹ, cha khá hơn chút nào chưa?”
“Không sao, ông ấy đỡ rồi, con đừng lo lắng, chuyên tâm học tập đi, không cần gửi tiền làm thêm về đâu.”
“Không sao đâu, con sẽ chăm sóc bản thân tốt, không chậm trễ việc học tập. À, con xin nghỉ với giáo viên phụ đạo rồi, ngày mốt con sẽ về.”
“Hả?! Đứa nhỏ này, ai bảo con tự quyết định chứ, không cần về!”
“Mẹ, cha thành như vậy rồi, con nào có tâm tư học tập nữa chứ. Mẹ yên tâm, con nắm chắc nội dung học tập rồi, mang về nhà ôn dần cũng được. Trong nhà không thể thiếu đi trụ cột, yên tâm, con có tính toán cả rồi.”
“Trời ạ… Nhà chúng ta đã tạo nghiệt gì chứ… Rồi rồi…”
“Được rồi. Mẹ, bác sĩ đã nói, chỉ cần cố gắng điều dưỡng tốt thôi. Cha có thể khôi phục mà, được, không nói nữa, chờ con về. Mẹ bảo trọng.”
Cúp điện thoại, Lý Nghị nhìn màn hình khóa. Anh còn nhớ rõ hôm khai giảng đó Tống Vi Lương lôi kéo mình chụp một kiểu, cũng chính là bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ trừ lúc tốt nghiệp. Canh lúc cô không chú ý, anh đã lén dùng Bluetooth gửi cho mình, luôn để hình nền.
Có bạn cùng phòng thấy còn trêu ghẹo, “Hóa ra lần trước từ chối bạn nữ cùng khoa kia, còn không ra ngoài cùng tụi mình vì có bạn gái rồi à.”
Lý Nghị chỉ cười cười cất điện thoại đi.
Anh cứ nghĩ bọn họ lên đại học có thể được yên ổn, tìm cơ hội tỏ tình cùng cô nên mới lượn lờ quanh thư viện và ký túc xá, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình gần đây qua QQ. Anh biết cô là một người vẫn luôn nỗ lực, anh cũng phải đẩy nhanh tiến độ, củng cố kiến thức.
Nhưng anh vừa thích ứng được hoàn cảnh, chuẩn bị kế hoạch tỏ tình thì truyền đến tin cha đổ bệnh.
Thật là trăng khi tròn khi khuyết, người có vui có buồn, có tan có hợp.
Bắt đầu di chuyển giữa trường học và nơi làm thêm, anh dần xa cách cô.
Hiện tại anh không thể cho cô bất cứ hạnh phúc gì, cũng không biết tương lai mình đi tới đâu, sao có thể dám liên lụy người mình yêu ngay lúc này chứ. Cô vẫn nên tìm một người có thể chăm sóc mình thì hơn.
Nếu có thể, anh hy vọng, tương lai mình có thể tặng cô một tình yêu đong đầy, nhưng ngày đó sẽ đến sao?
Bảy năm sau.
Cô đã biến mất bảy năm, mang theo cả những lời chúc mừng sinh nhật đó.
Mỗi năm vào ngày này, anh đều kiểm tra hòm thư nhưng đều trống rỗng.
Cô từng là người đầu tiên chúc mừng anh.
Sợ về sau thay điện thoại khác, anh lưu lại tất cả nhật ký trò chuyện giữa bọn họ, tính cả tấm ảnh chụp chung kia, màn hình chính và máy tính vĩnh viễn không đổi.
Bảy năm này, mỗi khi tuyệt vọng, anh đều sẽ xem lại lịch sử trò chuyện trước kia của bọn họ.
Mỗi lần nhìn icon mặt trời nhỏ của cô, trong người anh lại phảng phất tràn ngập năng lượng. Đáng tiếc… mặt trời ấy đã biến mất bảy năm rồi.
Anh còn nhớ mình từng được học bài thư “Hơi lạnh”. Vừa đọc tiêu đề, đầu anh đã tự động hiện lên một hình dáng, mà khi đọc đến hai câu cuối, hình dáng đó trở nên vô cùng rõ ràng, quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Tống Vi Lương.
*微凉 (Vi Lương) có nghĩ là hơi lạnh
Dù hai câu cuối miêu tả trạng thái cuộc sống, tâm trạng của tác giả nhưng anh thích hiểu theo nghĩa đen hơn.
Độc tọa thủy đình phong mãn tụ, thế gian thanh cảnh thị vi lương.
(Cô độc mình ta ngồi trong đình uống nước, thế giới trong xanh gió thổi từng hơi lạnh)
*Vũ: Yeh. Những ai từng đọc bộ “Đã sớm khom lưng” thì cũng biết, trình edit thơ của tôi í ẹ đến mức nào nên hiểu nghĩa là được rồi nha.
Tất cả cảnh đẹp trên thế gian này đều là người, hoặc có thể nói, người chiếm trọn mọi tốt đẹp của thế gian.
Anh nhìn cô tốt nghiệp, nhìn cô làm nghiên cứu sinh, nhìn cô tiến vào công ty, nhìn cô từng bước trưởng thành.
Bảy năm này, một mình cô chiếm trọn ánh hào quang, hắn đều yên lặng nhìn ngắm.
Sau hai năm đau ốm, cha anh rốt cuộc cũng rời khỏi thế giới. Tinh thần anh sa sút mấy tháng nhưng nghĩ tới cô, anh lại có đủ dũng khí để bắt đầu lại.
Từ một viên chức nhỏ trèo lên được vị trí hiện tại, có thể xứng đôi với cô, trao cho cô hạnh phúc.
Anh sáng lập LY, mọi người đều cho rằng anh dùng tên mình, thật ra không phải. Y là lấy từ tự anh nhưng L lại lấy từ tên cô.
*毅 (Nghị): Yì
*凉 (Lương): Liáng
Bảy năm sau, rốt cuộc anh cũng tìm được vầng thái dương của mình.
Anh dùng đủ loại phương thức uy hiếp khiến cô tiếp nhận hạng mục công ty của mình, tạo cơ hội tiếp cận cô.
Hôm đó anh muốn gặp cô đến nỗi cả đêm thao thức, tới văn phòng lại nằm nhoài ra ngủ, nếu không phải trợ lý thấy lạ nên vào gọi dậy, có lẽ anh đã lỡ đại sự. Nhưng hình như cô hiểu nhầm, cho rằng anh cố ý, biểu tình rất lạnh nhạt, xa lạ đến đáng sợ.
Sau đó anh mặt dày chạy đến trước nhà cô, cố ý cho tài xế về trước.
Thấy cô ngồi trên sô pha nhìn mình chằm chằm, anh nhộn nhạo muốn lập tức ôm cô vào lòng nhưng anh biết, chưa đến thời điểm. Hiện tại làm vậy sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Sau khi cô vào, anh cũng đi theo, phát hiện cô vẫn còn giữ lại cuốn notebook năm nào, còn có màn hình khóa giống hệt anh và những giọt lệ cùng tiếng nức nở khàn khàn đêm khuya. Anh bừng tỉnh, khi đó mình đã tàn nhẫn tới mức nào. Lúc ấy anh nghĩ mình không thể ở bên cô, sẽ khiến cuộc đời của cô thêm khổ sở nhưng hóa ra, người luôn gieo sóng tạo bão cho cô, lại là mình.
Sau khi Trương Khiêm kết hôn, cô bắt được hoa cưới, anh rốt cuộc cũng nghĩ thông, ngày hôm sau quyết đoán tỏ tình với cô, không ngờ cô lại đẩy anh ra, chạy mất hút.
Anh đến nhà cô, lại phát hiện cô vừa lái xe rời di nên vội vàng đuổi theo, không ngờ cô lại tới trường bọn họ, còn bước lên khán đài kia.
Rốt cuộc anh cũng tin chắc, cô vẫn thích anh. Anh không thể bỏ lỡ lần nữa.
Vi Lương, anh thích em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook