Anh Là Hạnh Phúc Thanh Xuân Của Em
-
Chương 4: Anh không sợ bỏ lỡ em sao
Edit by Suaa Vũ
Còn ba mươi ngày nữa sẽ đến giữa tháng mười, là thời điểm mà trước khi trùng sinh, cô rời trường cấp hai để về nhà chuẩn bị phẫu thuật.
Đáng tiếc, cuộc giải phẫu không thành công vì quá nguy hiểm, bác sĩ không thể xuống tay. Một tháng sau cô trở về nhà, nhưng ba mẹ cũng không tính cho cô đi học tiếp, chỉ muốn cô nghỉ ngơi điều dưỡng.
Vậy nên sau này cô không vào cấp ba, cũng không tham gia thi Đại học.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất thời thanh xuân của mình, cô chỉ dựa vào đài phát thanh, tiểu thuyết, phim truyền hình…
Tối hôm đó cô về tới nhà, chương trình học ở trên lớp đã hoàn thành xong xuôi nên Tống Vy Lương định sẽ làm bài tập sau. Lần này phải nghiêm túc nói chuyện với bố mẹ.
Tuy hiện giờ cơ thể cô mới mười sáu nhưng chỉ có mình cô biết, thật ra cô đã sớm ba lăm.
Cha mẹ nghi hoặc ngồi quây quần bên bàn ăn nhìn cô. Cô còn nhớ rõ khi đó mình phải rời lớp học mới vừa quen, lại tới bệnh viện đã khóc ra sao. Cha cô cũng khóc vì giờ đây cô buộc phải tiếp tục dẫm lên vết xe đổ lớp trước, họ hiểu cô buồn tủi chừng nào.
“Cha, mẹ. Con biết hai người muốn đưa con đến bệnh viện làm phẫu thuật.” Tống Vi Lương nói xong bèn nhìn thoáng qua gương mặt sửng sốt của hai người.
Cô tiếp lời, “Nhưng con nói rồi, con không cần làm phẫu thuật nữa. Thân thể cũng đạt đến cực hạn, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt sẽ không sao đâu.” Bên ngoài Tống Vi Lương rất bình tĩnh nhưng ai biết cô đã âm thầm xé chục tờ nháp trong lòng.
Quả nhiên, cha mẹ vô cùng kinh ngạc vì cô đã đoán trước nhưng vẫn khăng khăng từ chối, “Không được! Mẹ và cha đã thương lượng qua với bác sĩ rồi. Chúng ta cứ làm kiểm tra đã, nếu không ổn thì thôi, nhé?” Mẹ cô tưởng Tống Vi Lương đã bỏ cuộc.
Tống Vi Lương biết bọn họ sẽ không tin lời cô, cô cũng không muốn ép buộc nhưng vẫn cố níu giữ cơ hội cuối cùng, “Được. Nếu không phẫu thuật nữa, con mong mọi người có thể đưa con về nhà, tiếp tục chương trình học tập dang dở. Con không muốn tụt lại… Bởi vì, con thật sự rất muốn vào cấp ba!” Nói xong lời cuối, Tống Vi Lương cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Được, chúng ta đồng ý.” Lần này là cha cô lên tiếng. Ông rất vui vì có thể cảm nhận được thay đổi một năm qua của con gái. Thành tích Tống Vi Lương từ trước đến nay không kém nhưng cô không quá chú tâm vào học tập, một năm này đột nhiên có hứng thú, nhiệt tình hơn nhiều, ông nghĩ chặng đường con đi sẽ càng ngày càng tích cực.
Tống Vi Lương cảm kích ngẩng đầu nhìn cha mình.
Đúng vậy! Cô tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ của mình, từ bỏ cơ hội đến gần anh hơn.
Hôm nay là ngày thứ ba cô ở bệnh viện, cô không giống trước kia nữa. Không níu kéo vòi vĩnh thêm một tuần để chụp kỷ yếu, tạm biệt bạn học, lần này, mới giữa tháng mười cô đã giục cha mẹ nhanh chóng rời đi.
Bởi vì cô biết, cô sẽ trở về, chỉ tạm thời chia xa mà thôi.
Không tới một tháng là có kết quả kiểm tra, thân thể Tống Vi Lương đã đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục giải phẫu, cha mẹ cũng ý thích được tính nguy hiểm cộng thêm mỗi ngày cô đều năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng họ vẫn về nhà.
“Tống Vi Lương đã về rồi đây!” Buổi chiều vừa về đến nhà cô đã nhắn vào group lớp, cũng không mong ai trả lời vì giờ vẫn đang trong tiết học. Soạn sách vở xong, tối đó Tống Vi Lương lên giường đi ngủ sớm.
Hôm sau cô tới phòng học, thấy Lý Nghị đang ngồi nghiêm túc làm bài, gặp cô cũng không kinh ngạc, không mừng rõ, chỉ lễ phép cười một cái rồi cúi đầu tiếp tục giải đề.
Nụ cười xán lạn của Tống Vi Lương dường như đóng băng trên mặt, câu nói “Đã lâu không gặp.” nghẹn ứ trong cổ, bàn tay đang nâng lên đành xấu hổ buông xuống.
Cô thúc giục cha mẹ sớm đưa mình đi viện, mỗi ngày ở đó đều ăn mấy món vô cùng dinh dưỡng, lúc kiểm tra cũng kiên trì nhịn đau, chẳng lo lắng cho thân thể mình bằng cha mẹ. Chỉ mong sớm ngày về nhà, rồi cô sẽ lại được đi học.
Tống Vi Lương sợ bỏ ngang chương trình sẽ khiến kết quả kiểm tra cuối cấp của mình không cao, còn nữa, cô muốn gặp anh.
Rõ ràng chưa từng có được trái tim anh nhưng lại sợ anh biến mất.
Sợ hãi tích tụ hơn một tháng đó, giờ đây dường như tan biến.
Quả nhiên, anh lãnh đạm hơn rồi.
Lý Nghị, anh không sợ bỏ lỡ em sao?
Cô buồn bã ngồi vào vị trí, nhét cặp sách lung tung vào hộc bàn rồi mở phần ôn tập từ đơn Tiếng Anh ra.
Hiện tại cô chẳng còn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chút cảm xúc ấy đâu thể tác động quá nhiều. Từng chờ mong nên mới thất vọng, dù thế nào cô cũng phải khắc sâu mục tiêu ban đầu, học vì tương, vì chính bản thân mình.
Càng ngày cô càng biết mình muốn gì và cách đạt được nó.
Được sống lại lần nữa, cô không cho phép mình lãng phí tuổi xuân ít ỏi mà hủy hoại tương lai, mộng tưởng sau này.
Một giờ sau, các bạn lục tục kéo đến, nhiệt tình chào hỏi Tống Vi Lương. Rất nhanh, Dương Vân cũng tới, Tống Vi Lương muốn hỏi mượn cô quyển vở ghi một tháng trước.
“Vở ghi? Vi Lương, nhắc đến lại bực. Sao cậu lại để người khác viết vở ghi cho cậu? Cậu đã nhờ mình cơ mà!” Dương Vân bĩu môi ra vẻ “Bảo bối rất giận dỗi”.
Tống Vi Lương kinh ngạc, cô có nhờ ai đâu, “Mình… không có mà! Chỉ nhờ cậu thôi á! Thân ái, đừng giận nữa, cậu xem… Còn bĩu môi này, thật đáng yêu!” Cô luống cuống an ủi.
Dương Vân tưởng cô đang chọc mình, miệng càng dẩu lợi hại hơn, “Cậu cười nhạo mình?!”
“Không không không! Mình không cười, nói đi, sao lại thành thế này?” Tống Vi Lương bắt đầu muốn đánh người.
Dương Vân cũng biết chừng mực, tiến đến chỗ Tống Vi Lương, lôi cặp sách trong ngăn bàn cô ra, vứt sang một bên, cúi đầu lục lọi, “Quả nhiên vẫn ở trong. Đây! Chính nó! Sau khi cậu rời đi một tuần, tối nào sau khi tan học nó cũng xuất hiện trong ngăn bàn cậu. Biến mất vào buổi trưa và trở lại vào buổi chiều, kỳ quái quá đi, như mọc chân á. Mình từng thử rình xem kẻ thần bí này là ai nhưng không tìm được.”
Tống Vi Lương đưa tay nhận quyển vở màu xanh nhạt, nghi ngờ mở ra, mỗi dòng đều viết vô cùng tỉ mỉ, còn có một ít ví dụ mẫu kinh điển.
“Người này cẩn thận thật đấy! Viết đều đặn quá, đủ loại minh họa luôn.” Dương Vân ngó vào buông một câu.
“Ừ…” Nội tâm Tống Vi Lương cuộn sóng mãnh liệt, âm thanh run rẩy đã bán đứng cảm xúc của cô. Trộm nhìn về phía bóng lưng người nào đó, anh vẫn nghiêm chỉnh không chút xoay chuyển như cũ.
Dương Vân quay người trở về vị trí của mình bắt đầu ôn tập từ đơn Tiếng Anh, không chú ý đến thay đổi của Tống Vi Lương, càng không phát hiện cô cúi đầu, trên mặt đất thấm ướt một khoảng, tí tách như cơn mưa nhỏ đầu hạ.
Cô không dám ngẩng đầu, cũng không dám biểu lộ bộ dáng chật vật của mình trước mặt họ.
Là anh ấy… Là chữ viết Tống Vi Lương trước khi trùng sinh đã khắc cốt ghi tâm.
Nhưng sao lại là anh ấy. Cô cho rằng anh vẫn luôn không có chút tình cảm gì với mình, có mắt không tròng nhưng bút ký đó lại xuất phát từ tay anh.
Tống Vi Lương không hiểu, anh chú ý tới cô sao?
Anh… quan tâm cô à?
Còn ba mươi ngày nữa sẽ đến giữa tháng mười, là thời điểm mà trước khi trùng sinh, cô rời trường cấp hai để về nhà chuẩn bị phẫu thuật.
Đáng tiếc, cuộc giải phẫu không thành công vì quá nguy hiểm, bác sĩ không thể xuống tay. Một tháng sau cô trở về nhà, nhưng ba mẹ cũng không tính cho cô đi học tiếp, chỉ muốn cô nghỉ ngơi điều dưỡng.
Vậy nên sau này cô không vào cấp ba, cũng không tham gia thi Đại học.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất thời thanh xuân của mình, cô chỉ dựa vào đài phát thanh, tiểu thuyết, phim truyền hình…
Tối hôm đó cô về tới nhà, chương trình học ở trên lớp đã hoàn thành xong xuôi nên Tống Vy Lương định sẽ làm bài tập sau. Lần này phải nghiêm túc nói chuyện với bố mẹ.
Tuy hiện giờ cơ thể cô mới mười sáu nhưng chỉ có mình cô biết, thật ra cô đã sớm ba lăm.
Cha mẹ nghi hoặc ngồi quây quần bên bàn ăn nhìn cô. Cô còn nhớ rõ khi đó mình phải rời lớp học mới vừa quen, lại tới bệnh viện đã khóc ra sao. Cha cô cũng khóc vì giờ đây cô buộc phải tiếp tục dẫm lên vết xe đổ lớp trước, họ hiểu cô buồn tủi chừng nào.
“Cha, mẹ. Con biết hai người muốn đưa con đến bệnh viện làm phẫu thuật.” Tống Vi Lương nói xong bèn nhìn thoáng qua gương mặt sửng sốt của hai người.
Cô tiếp lời, “Nhưng con nói rồi, con không cần làm phẫu thuật nữa. Thân thể cũng đạt đến cực hạn, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt sẽ không sao đâu.” Bên ngoài Tống Vi Lương rất bình tĩnh nhưng ai biết cô đã âm thầm xé chục tờ nháp trong lòng.
Quả nhiên, cha mẹ vô cùng kinh ngạc vì cô đã đoán trước nhưng vẫn khăng khăng từ chối, “Không được! Mẹ và cha đã thương lượng qua với bác sĩ rồi. Chúng ta cứ làm kiểm tra đã, nếu không ổn thì thôi, nhé?” Mẹ cô tưởng Tống Vi Lương đã bỏ cuộc.
Tống Vi Lương biết bọn họ sẽ không tin lời cô, cô cũng không muốn ép buộc nhưng vẫn cố níu giữ cơ hội cuối cùng, “Được. Nếu không phẫu thuật nữa, con mong mọi người có thể đưa con về nhà, tiếp tục chương trình học tập dang dở. Con không muốn tụt lại… Bởi vì, con thật sự rất muốn vào cấp ba!” Nói xong lời cuối, Tống Vi Lương cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Được, chúng ta đồng ý.” Lần này là cha cô lên tiếng. Ông rất vui vì có thể cảm nhận được thay đổi một năm qua của con gái. Thành tích Tống Vi Lương từ trước đến nay không kém nhưng cô không quá chú tâm vào học tập, một năm này đột nhiên có hứng thú, nhiệt tình hơn nhiều, ông nghĩ chặng đường con đi sẽ càng ngày càng tích cực.
Tống Vi Lương cảm kích ngẩng đầu nhìn cha mình.
Đúng vậy! Cô tuyệt đối không thể dẫm lên vết xe đổ của mình, từ bỏ cơ hội đến gần anh hơn.
Hôm nay là ngày thứ ba cô ở bệnh viện, cô không giống trước kia nữa. Không níu kéo vòi vĩnh thêm một tuần để chụp kỷ yếu, tạm biệt bạn học, lần này, mới giữa tháng mười cô đã giục cha mẹ nhanh chóng rời đi.
Bởi vì cô biết, cô sẽ trở về, chỉ tạm thời chia xa mà thôi.
Không tới một tháng là có kết quả kiểm tra, thân thể Tống Vi Lương đã đạt đến cực hạn, không thể tiếp tục giải phẫu, cha mẹ cũng ý thích được tính nguy hiểm cộng thêm mỗi ngày cô đều năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng họ vẫn về nhà.
“Tống Vi Lương đã về rồi đây!” Buổi chiều vừa về đến nhà cô đã nhắn vào group lớp, cũng không mong ai trả lời vì giờ vẫn đang trong tiết học. Soạn sách vở xong, tối đó Tống Vi Lương lên giường đi ngủ sớm.
Hôm sau cô tới phòng học, thấy Lý Nghị đang ngồi nghiêm túc làm bài, gặp cô cũng không kinh ngạc, không mừng rõ, chỉ lễ phép cười một cái rồi cúi đầu tiếp tục giải đề.
Nụ cười xán lạn của Tống Vi Lương dường như đóng băng trên mặt, câu nói “Đã lâu không gặp.” nghẹn ứ trong cổ, bàn tay đang nâng lên đành xấu hổ buông xuống.
Cô thúc giục cha mẹ sớm đưa mình đi viện, mỗi ngày ở đó đều ăn mấy món vô cùng dinh dưỡng, lúc kiểm tra cũng kiên trì nhịn đau, chẳng lo lắng cho thân thể mình bằng cha mẹ. Chỉ mong sớm ngày về nhà, rồi cô sẽ lại được đi học.
Tống Vi Lương sợ bỏ ngang chương trình sẽ khiến kết quả kiểm tra cuối cấp của mình không cao, còn nữa, cô muốn gặp anh.
Rõ ràng chưa từng có được trái tim anh nhưng lại sợ anh biến mất.
Sợ hãi tích tụ hơn một tháng đó, giờ đây dường như tan biến.
Quả nhiên, anh lãnh đạm hơn rồi.
Lý Nghị, anh không sợ bỏ lỡ em sao?
Cô buồn bã ngồi vào vị trí, nhét cặp sách lung tung vào hộc bàn rồi mở phần ôn tập từ đơn Tiếng Anh ra.
Hiện tại cô chẳng còn là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, chút cảm xúc ấy đâu thể tác động quá nhiều. Từng chờ mong nên mới thất vọng, dù thế nào cô cũng phải khắc sâu mục tiêu ban đầu, học vì tương, vì chính bản thân mình.
Càng ngày cô càng biết mình muốn gì và cách đạt được nó.
Được sống lại lần nữa, cô không cho phép mình lãng phí tuổi xuân ít ỏi mà hủy hoại tương lai, mộng tưởng sau này.
Một giờ sau, các bạn lục tục kéo đến, nhiệt tình chào hỏi Tống Vi Lương. Rất nhanh, Dương Vân cũng tới, Tống Vi Lương muốn hỏi mượn cô quyển vở ghi một tháng trước.
“Vở ghi? Vi Lương, nhắc đến lại bực. Sao cậu lại để người khác viết vở ghi cho cậu? Cậu đã nhờ mình cơ mà!” Dương Vân bĩu môi ra vẻ “Bảo bối rất giận dỗi”.
Tống Vi Lương kinh ngạc, cô có nhờ ai đâu, “Mình… không có mà! Chỉ nhờ cậu thôi á! Thân ái, đừng giận nữa, cậu xem… Còn bĩu môi này, thật đáng yêu!” Cô luống cuống an ủi.
Dương Vân tưởng cô đang chọc mình, miệng càng dẩu lợi hại hơn, “Cậu cười nhạo mình?!”
“Không không không! Mình không cười, nói đi, sao lại thành thế này?” Tống Vi Lương bắt đầu muốn đánh người.
Dương Vân cũng biết chừng mực, tiến đến chỗ Tống Vi Lương, lôi cặp sách trong ngăn bàn cô ra, vứt sang một bên, cúi đầu lục lọi, “Quả nhiên vẫn ở trong. Đây! Chính nó! Sau khi cậu rời đi một tuần, tối nào sau khi tan học nó cũng xuất hiện trong ngăn bàn cậu. Biến mất vào buổi trưa và trở lại vào buổi chiều, kỳ quái quá đi, như mọc chân á. Mình từng thử rình xem kẻ thần bí này là ai nhưng không tìm được.”
Tống Vi Lương đưa tay nhận quyển vở màu xanh nhạt, nghi ngờ mở ra, mỗi dòng đều viết vô cùng tỉ mỉ, còn có một ít ví dụ mẫu kinh điển.
“Người này cẩn thận thật đấy! Viết đều đặn quá, đủ loại minh họa luôn.” Dương Vân ngó vào buông một câu.
“Ừ…” Nội tâm Tống Vi Lương cuộn sóng mãnh liệt, âm thanh run rẩy đã bán đứng cảm xúc của cô. Trộm nhìn về phía bóng lưng người nào đó, anh vẫn nghiêm chỉnh không chút xoay chuyển như cũ.
Dương Vân quay người trở về vị trí của mình bắt đầu ôn tập từ đơn Tiếng Anh, không chú ý đến thay đổi của Tống Vi Lương, càng không phát hiện cô cúi đầu, trên mặt đất thấm ướt một khoảng, tí tách như cơn mưa nhỏ đầu hạ.
Cô không dám ngẩng đầu, cũng không dám biểu lộ bộ dáng chật vật của mình trước mặt họ.
Là anh ấy… Là chữ viết Tống Vi Lương trước khi trùng sinh đã khắc cốt ghi tâm.
Nhưng sao lại là anh ấy. Cô cho rằng anh vẫn luôn không có chút tình cảm gì với mình, có mắt không tròng nhưng bút ký đó lại xuất phát từ tay anh.
Tống Vi Lương không hiểu, anh chú ý tới cô sao?
Anh… quan tâm cô à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook