Anh Là Đồ Xấu Xa!
-
Chương 45: Đóa Hồng Dại
Phần chính của bữa tiệc cũng tới.. Như được mấy bác phục vụ trong nhà bịt mắt lại.. nghe thấy hiệu lệnh liền nhanh chân đi tìm bạn nhảy.. nó chẳng dẫn Như đi đâu cả! vì cô hoàn toàn không nhìn thấy gì hết! chẳng lẽ phần này do An Nhi kia thêm vào sao? Làm thế nào bây giờ nhỉ? Như có chút lo lắng.. không biết anh đâu rồi nữa.. vừa đưa tay ra thì chạm phải ai đó, Như khẽ giật mình rụt tay lại... Người kia cũng im lặng, lát sau Như chỉ có thể thấy tay người kia đặt nhẹ lên eo mình.. mong là không phải ông dê già nào đấy..
'' mời quý vị tháo khăn ra ạ!''
Như nhíu mày, mắt vẫn hơi mờ mờ, nhận ra bộ vest trắng quen quen liền nhìn lên...
- Bảo Duy?
- chúng ta là bạn nhảy rồi!
Bảo Duy khẽ mỉm cười.. Như nhìn quanh, mãi mới thấy anh với chị An Nhi đứng cạnh đài phun nước... Khải cũng nhìn về hướng kia.. Bảo Duy nhìn cậu nháy mắt cười mới sợ chứ? dám thách cậu luôn sao?
Khải sôi máu thôi chứ có làm gì được đâu, xem cái tay tên kia làm gì kìa.. đặt vào đâu kìa! biết thế ở nhà luôn cho rồi... Tiếng nhạc bắt đầu vang lên.. tất cả các cặp đôi đều cố gắng giữ hình tượng để nhảy với người đối diện..
- anh coi hai đứa thật đẹp đôi phải không?
Kim Phượng cong môi mỉm cười.. người mà bà để ý quả không phụ lòng mong đợi..
- thưa phu nhân! phu nhân có việc gì muốn tìm tôi ạ?
Vị quản gia khẽ mỉm cười cúi đầu kính cẩn..
- cho ta xem mặt Đại Tiểu Thư của bên ngài đi! liệu cô gái đó có đang ở đây không?
- thanh khiết nhưng không kém phần rực rỡ.. Đẹp nhưng không thể đụng vì nhiều gai! không yểu điệu tỏa sáng trong vườn mà lại là đóa hoa dại đẹp rực rỡ tự do! thưa phu nhân!
Vị quản gia mỉm cười ẩn ý, Kim Phượng nghe thực hài lòng đi... nếu thực sự sắc nước hương trời và hoàn hảo như vậy thì ở đây, trong bữa tiệc này.. trong đôi mắt đen láy của bà thì chỉ có duy nhất đóa hồng xanh ngát đang uyển chuyển cùng đứa con quý tử kia..
- em đang suy nghĩ gì thế bà xã?
- hưm.. anh nghĩ xem... hồng dại hay hồng nhà sẽ rực rỡ hơn?
- quả thực vị quản gia đây thật tinh ý.. ta rất khâm phục!
- cảm ơn ngài! chủ tịch có lời hỏi thăm!
- sao ta không thấy ông ấy?
- dạ! ông chủ đang bệnh nên không ra tiếp đãi! mong hai vị thông cảm!
- không sao không sao! gửi lời chúc của ta nhé!
Kim Phượng ôn nhu mỉm cười..
5' sau điệu nhảy mới kết thúc, Như phi ào ào tới chỗ anh luôn.. eo ơi... Anh vẫn còn tay eo tay nắm chị An Nhi nữa nhé... bực bực sao ấy nhỉ? Như phụng phịu..
- em mệt!
- đi nào!
Khải buông An Nhi ra, nắm lấy tay Như lôi đi.. cả hai ra ghế đá gốc cây ngồi..
- mệt lắm không? tay lạnh hết rồi!_ Khải lo lắng
- ai bảo anh đi cầm tay chị An Nhi quá lâu đi!
Như chu mỏ.. Khải cốc nhẹ đầu cô..
- anh hay thế? lại đánh em nữa..!
- cho em đánh lại tôi mà!
Khải mỉm cười dang tay ra, đấy! có dám đánh cậu đâu..
- cho đánh mà không đánh đấy nhé!_ Khải cười cười..
- đấy là em thương anh thôi chứ anh thì đấm mười quả còn chưa bõ..
- dám hả?
Khải trừng mắt dọa, Như vội vàng xua tay, ấy ấy, cô là cô không dám.. đánh anh chắc anh không đau nhưng Như là Như sót hết cả tim gan phèo phổi ấy chứ chơi.
- mà... em lấy đâu ra bộ váy này thế?
- không phải anh tặng em ạ? em thấy ngoài cửa!
Như ái ngại.. thực là cô nói dối, vì bộ váy này là do Tiểu Đông chuẩn bị.. nói ra anh lại nghi ngờ thì chết dở!
- tôi đâu có....
- ơ... thế ai tặng em rồi?
Khải nghi hoặc nhìn cái mặt kia, con bé này có đang giấu cậu cái gì không nhỉ? nhìn nghi nghi ấy, mà cái mặt thì nai tơ thế kia.. thôi cũng chẳng hỏi nữa..
Bữa tiệc cũng tan dần, khách khứa cũng về hết.. Như tự nhiên đau bụng nên chui vội đi nhà vệ sinh ấy.. nãy đang ngồi nói chuyện với anh thì có cô gì xinh xinh đem bánh qua, ăn xong rồi thì thế này đây... vừa mới quay ra thì chẳng thấy anh đâu rồi, có mỗi Bảo Duy đứng dựa lưng ở bức tường cạnh đó..
- trông em có vẻ không tốt lắm! em không sao chứ?
- dạ không ạ!..
Như khẽ lắc đầu.. nhìn xung quanh..
- tìm Khải hả?
Bảo Duy thoáng buồn tiến đến..
- anh có gì không bằng cậu ta?
- anh... anh uống rượu hả?
Như lo lắng nhìn.. Bảo Duy đứng ngay trước mặt cô.. cứ im lặng như vậy.
- anh rất tốt!
- vậy sao? nhưng vẫn không bằng cậu ta đúng chứ?
- anh... em phải đi tìm...
Như vừa quay đi đã bị Bảo Duy kéo giật lại, tay cô đau điếng, anh giữ cả hai tay, Như hoàn toàn không thể khánh cự.. Cậu cúi xuống.. gần chạm tới đôi môi kia liền khựng lại..
- xin lỗi!
Như im lặng vội vàng chạy đi tìm.. Bảo Duy nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia khẽ mỉm cười.. cậu năm lần bảy lượt tiến mà cô tiếp tục lùi.. đôi mắt vô hồn vừa nãy.. nhìn cậu mà trống rỗng như bầu trời tối tăm phía trên vậy..
- trông cậu có vẻ buồn nhỉ?
Bảo Duy quay lại..
- liệu chúng ta có giống nhau không ?
An Nhi có chút ngạc nhiên nhìn anh chàng tài tử quyến rũ kia...
- có lẽ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook