này!
mới ngủ có tẹo thôi mà!
...!dậy!
đã nói là đang ngủ rồi!
nhanh!
tí nữa thôi!
...
Sức chịu đựng của con người có giới hạn nhé, Khải cáu nhặng lôi con bé kia dậy, Như mơ màng mở mắt, lớ ngớ còn quên luôn việc mình đang ở trường, thấy đông vui cũng thấy lạ lạ: ủa?
ngáp với ủa cái gì? còn không về cho cô nằm đây bọ muỗi cắn chết luôn đấy! bố với Dì đang đứng đợi rồi kìa!
Như định hình ra rồi, nhưng nãy nằm không đúng tư thế, bây giờ lưng đau thì thôi chân cũng tê hết cả, cô bé nhăn mặt kêu lên một tiếng: a..
Khải cau mày nhìn: lại sao?
chân em tê quá không đi được!
còn lần nữa là ăn đòn đấy nhé! nào! lên đi!
Như nhìn anh cúi người hướng lưng về phía mình liền cười toe leo lên, hai tay ôm lấy cổ anh, Khải đi được mấy bước cáu kỉnh nói: nhịn ăn à? sao như lông gà thế?

đâu có! bữa nào em cũng ăn hai bát mà! nhưng không có lên nổi!
Khải không nói gì thêm, bất giác nhớ tới chuyện ban nãy, không biết cậu ta với Như có mối quan hệ gì mà lại làm như vậy, cậu trong lòng có chút không vui hơi quay đầu lại nói: sau đừng có ngủ linh tinh! nguy hiểm! ai bắt đi, ai làm gì không biết đâu!
vâng! nãy các bạn kéo đi chơi nhiều nên em mệt quá! sau không dám ngủ vạ vật nữa đâu ạ! ừ! biết vậy là tốt!
Như dụi mắt dựa vào người anh, hai mắt cứ dính vào với nhau, lưng anh lại ấm, siêu thích luôn ấy.

Tối đó về Như lơ mơ lên phòng cái là lăn ra ngủ, quần áo còn không buồn thay, Khải bên này vừa thay đồ xong, định nhờ con bé kia tí việc nhưng mở cửa vào đã thấy Như lăn quay ra ngủ luôn rồi, Khải cẩn thận tiến vào, ngồi ngay bên cạnh giường nhìn, tiện tay vén mấy sợi tóc mai gọn sang một bên, cậu thở dài một hơi liền quay về phòng mình.
Ngày hôm sau...
anh ơi sáng rồi!
Như cúi xuống chụt má anh một cái, nhưng anh vẫn ngủ, nhìn anh ngủ thôi cũng đẹp nữa, lại siêu đáng yêu, Như ngồi sụp xuống bên giường chống cằm nhìn anh không chớp mắt, Khải mở mắt quay sang thấy cảnh tượng này liền giật bắn mình, cậu nhăn mặt vò vò tóc rồi quay ra nhà vệ sinh chuẩn bị, Như sau khi xác nhận anh đã dậy liền khoác cặp xuống dưới nhà ăn sáng.

Khánh!
hở? có chuyện gì?
Mày lại nhìn cái gì thế? mấy nay sao cứ ngơ ngơ một đống vậy?
đang nghĩ! còn gọi nữa thì ăn đòn đấy!
Khánh nhìn về phía cổng trường không rời mắt một giây, dạo gần đây có lẽ bản thân có chút bất thường, hôm trước đi bác sĩ khám thì lại không có vấn đề gì cả, nhưng mỗi lần trông thấy người kia tim lại đập dồn như trống, trước có khoảng thời gian học cùng, cậu siêu ghét cái tính cách đó luôn cơ.

Khánh nhìn sang người phía sau liền nhếch mép cười: tao lại có trò vui rồi đây!
Như bước chân trái ra khỏi nhà rồi, tiết thế dục chuẩn bị bắt đầu mà lại không thấy bộ quần áo tập đâu cả, không có thì thầy sẽ phạt chế, Như xin phép thầy cho lên khu gửi đồ, vừa mở ra thì hàng đống thứ rác rưởi rơi tá lả ra ngoài, cô bé nhìn một lúc liền phì cười quay sang: bác ơi! con mượn chổi chút nhé! có người xả rác nhiều quá không có chỗ để nên để nhờ chỗ con rồi!
Bác lao công cũng cười nói: để bác quét bên dưới cho con! con cứ dọn trong tủ ra đi!
vâng! con cảm ơn bác nhiều nha!
Như ngoan ngoãn dọn dẹp thật sạch sẽ mặc dù đã muộn giờ vào lớp mất rồi, sau khi tất cả đã thơm tho sạch sẽ, cô bé mới khóa tủ cẩn thận rồi xuống sân tập, kết cục bị thầy phạt cuối buổi dở lại dọn vệ sinh hai tầng 1-2.

Như cũng không hề hấn gì, cái này là do bản thân tự làm đi a~Tan học...
anh ơi!
Khải nghe tiếng liền quay lại nhìn: sao thế?
em bị thầy phạt ở lại dọn dẹp nên anh cứ về trước đi nhé!
làm gì mà lại bị phạt?

em bị mất đồ tập thể dục, không biết đâu rồi ấy!
Khải cau mày: làm gì mà lại không biết để đâu? thôi bỏ đi! mua bộ khác! dọn nhanh tôi đợi!
Như hai mắt sáng rỡ: thật ạ? vậy anh đợi chút nha! em sẽ dọn nhanh ạ!
Khải nhìn con bé kia chạy đi như bay liền thở dài ra ghế đá ngồi đợi, không phải không muốn giúp mà không được giúp, phát hiện ra Như còn bị phạt nặng hơn nữa, sân trường vắng tanh vắng teo, Khải nhìn con bé kia từ đằng xa chăm chú, chưa được bao nhiêu lâu thì một đám bốn người đi tới: ê! Mày là Khải đúng không?

ờ..

sao?
Khải bình thản nhìn lên, trong giây lát liền có chút khó chịu, cái tên này chính xác là người hôm trước cậu bắt gặp nó đứng nhìn chằm chằm con bé kia lúc đang ngủ đấy.
anh em hả? hay gì?
liên quan gì sao?
ồ! xem nó nói chuyện với Đại Thiếu gia như nào kìa! có biết đây là ai không vậy?
...
Khánh phẩy phẩy tay khinh khỉnh nói: kệ nó đi! nhưng nhìn thằng này với con bé kia tao cũng thấy ngứa mắt rồi, nay không biết điều trả lời tao với giọng đó thì muốn tao phải ra tay rồi!Khải nhìn nắm đấm kia dơ lên cũng không nhúc nhích tránh né, cũng không có ý phản kháng lại, Khánh còn chưa kịp hạ tay, ngay lập tức ở khoảng cách 5cm đã bị tay ai đó giữ lại, thế nào lại không hề nhúc nhích hay xoay chuyển, Khánh giật mình cau có nhìn sang thấy Như liền ngạc nhiên.
mấy anh làm gì đó? cái này không nên nha! đâu cũng có camera đó ạ!
Khải thản nhiên đứng dậy quay sang: dọn xong chưa?
em dọn xong rồi! em đã nói là nhanh mà!
ờ! về thôi!

Khánh đỡ người, cả nhóm bọn họ hoàn toàn phó mặc cho hai con người kia ngó lơ, cậu chán nản lau tay nói: chán rồi! đi về thôi!
mày bỏ qua cho chúng nó dễ vậy luôn?
vậy mày thích bị con bé đó hành sao?
Khánh dơ cổ tay hằn đỏ của mình lên cho đám bạn nhìn xong liền quay đi: đáng sợ huhu! đúng là ác quỷ mà! cô ta mới lớp 6 thôi đấy!
em đói quá!
về nhanh rồi còn ăn! lúc nào cũng đói, ăn lúc nào cũng nhiều, cân thì không nhúc nhích!
xì..

cái này có phải do em đâu!
ờ! còn nữa là cho ăn đòn đấy! mà có biết thằng đó không thế?
không ạ! à! hình như hồi Tiểu học anh ta là đầu gấu chuyên đi bắt nạt đấy!
cũng để ý ghê nhỉ?
vâng! em cái gì cũng biết đó nha!
Khải hừ một tiếng quay đi, Như lén lén nhìn anh lại tủm tỉm cười, thực ra anh biết cô bé ở gần đó nên cũng không có hành động nào phản kháng, tính ra anh cũng tin tưởng cô bé quá đi a ~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương